“Vì cái gì không thể là ta?” Đối mặt Phạm Thiên trợn mắt nhìn, Phạm Bất Mộng giơ lên mày kiếm, nói: “Lúc ngươi cùng Khuynh Thành có nghĩ đến Khuynh Quốc tại trong Hà Viên là người đang ở hiểm cảnh? Ta không đến che chở nàng, còn trông cậy vào ngươi sao?” Bất Mộng nói được xảo diệu, không đề cập tới việc của hắn, thẳng kích chỗ đau của Phạm Thiên.
Phạm Thiên bỏ ngôn từ bất lợi với mình sang một bên, mắt nheo lại. “Nhãn tuyến của thúc phụ tại trong phủ ta không ít đi!”
Phạm Bất Mộng xảo trá cười, nói: “Như nhau, như nhau thôi.”
Nam nhân không hài lòng, đồng thời chuyển hướng mục quang, đưa tay kéo chăn mỏng, muốn vì Khuynh Quốc đắp lên. Lòng bàn tay âm thầm dùng sức, ai cũng không muốn buông tay, làm đối phương cũng không lơi lỏng. Chăn mỏng nào chịu được hai người ngươi tranh ta đoạt, không cần đến một lát, roàn roạt một tiếng rách làm hai mảnh.
“Ngươi...”
Nam nhân nhìn thấy chăn rách, trong tay tức giận càng nhiều. Không hẹn mà cùng ném chăn gấm, quyền cước cùng hướng.
Phạm Thiên nâng chân trái, quét về phía lồng ngực Bất Mộng. Phạm Bất Mộng nghiêng người tránh né, ngồi xuống đá chân, đánh thẳng chân phải Phạm Thiên. Chân trái Phạm Thiên vừa mới thu hồi, chỉ có thể ra sức chỉa xuống đất, liền lùi lại mấy bước.
Khuynh Quốc cũng không ngăn cản, ngược lại dựa vào giường trúc, lấy ra điểm tâm, vừa ăn vừa ở bên cạnh xem. Đêm trước, Phạm Thiên, Bất Mộng tại chính thất nội đấu, thứ nhất là trời tối, thứ hai là trong phòng không thi triển hết thủ cước, Khuynh Quốc cũng không thấy rõ. Hiện nay chứng kiến, hai người so về võ nghệ với kiếp trước của nàng tuyệt đối không kịp. Nếu như dùng mười phần mà nói, nam nhân nhiều nhất liền chiếm một phần, chỉ có thể coi như đi đứng linh hoạt.
Khuynh Quốc thầm nghĩ, Phạm Thiên nói như thế nào cũng là tướng quân, chẳng lẽ tính là hảo thân thủ?
Bất Mộng chụp vào vai phải của đối phương, bả vai Phạm Thiên co rụt lại, Phạm Bất Mộng một trảo lao không. Đầu gối phải Phạm Thiên sắp kích thượng bụng dưới của hắn. Bất Mộng đang định xoay tay lại tự cứu, đột nhiên một âm sắc nhẹ nhàng khoan khoái vang lên lọt vào trong tai.
“Trở tay đâm hai mắt hắn. Hóp bụng, giẫm chân trái hắn.”
Bất Mộng theo lời mà làm, Phạm Thiên không chỉ có không có đá trúng đối phương, bị Bất Mộng đánh đến choáng váng. Nếu không phải hắn lẩn nhanh, chỉ sợ con mắt khó giữ được. Hắn nhẹ nhàng giật giật chân trái, không khỏi quất khẩu lãnh khí, đau đến thái dương hắn đổ mồ hôi. Chính là đau xót trên người hắn nào bì kịp được thống khổ trong lòng.
Không đợi Phạm Thiên thở dốc, Phạm Bất Mộng thừa thắng xông lên, bay lên một chân, quét ngang bên gáy của đối phương.
“Khom người cúi đầu, cánh tay trái làm đao chém đầu gối trái hắn. Tay phải làm chùy, đánh bụng hắn.”
Phạm Thiên không kịp lo ngại, đã làm theo như lời nói Khuynh Quốc, chém ra hai tay.
Phạm Bất Mộng vừa né tránh một đòn đầu gối, bụng đã ăn một quyền. Hắn lui ra phía sau ba bước, xoa bụng, sắc mặt thảm đạm. Chắc hẳn nắm tay Phạm Thiên kình lực không nhỏ. Sắc mặt vui mừng ở hai đầu lông mày cũng tiêu lại vô tung, đáy lòng hiện khổ.
Nam nhân thoáng thu liễm tức giận, song phương đều không dám mạo muội mà động.
“Thúc phụ, Khuynh Quốc là ái thê của ta, là chất tức của ngươi. Ngươi cùng nàng tư hội là ý gì?” Phạm Thiên vuốt khóe mắt tím xanh, quát hỏi.
“Ái thê?” Bất Mộng không chịu nổi chê cười, nói: “Ngươi không phải thích Khuynh Thành sao? Hồi tâm chuyển ý khi nào vậy? Khuynh Quốc năm tuổi liền cùng ta có hôn ước. Ta không trách ngươi đoạt người, ngươi ngược lại còn dám nói ta?”
Phạm Thiên không có hảo ý nhắc nhở. “Thúc phụ, đừng quên bên cạnh ngươi đã có thúc mẫu.”
“Tiểu chất yên tâm, ta sẽ không ủy khuất Khuynh Quốc .” Phạm Bất Mộng cong môi cười nói: “Thân thể của ta cùng vị trí chính thê từ mười năm trước vẫn vì nàng để trống.”
“Đáng tiếc, ngươi đã muộn một bước.” Phạm Thiên đắc ý nói: “Khuynh Quốc đã làm thê tử của người khác, hôm nay là Hầu phủ phu nhân của ta.”
Phạm Bất Mộng liếc Khuynh Quốc, rũ mắt mà cười. “Nàng chưa hẳn đã nguyện giam cầm trong Hầu phủ. Ngay cả một sủng mã cũng không thể bảo hộ chu toàn, chính thất phu nhân như nàng còn không bằng một tiểu thiếp.”
Phạm Thiên giải thích. “Việc như vậy sau này sẽ không còn.”
“Có một thì có hai.” Phạm Bất Mộng phản bác nói.
Thúc cháu hai người ngôn ngữ không hợp, trong lồng ngực lửa giận dần dần phát ra. Bất Mộng định bước một bước, Phạm Thiên liền lướt thân đánh úp lại, một chưởng đánh về phía tâm khẩu của hắn.
“Nghiêng người, chân phải quét hạ bàn hắn.”
Phạm Bất Mộng chếch thân tránh đi tay Phạm Thiên, lật ngược thế cờ khiến đối phương lảo đảo. Phạm Thiên cúi đầu nghiêng tới trước, ngã xuống. Đang ổn định thân hình đứng dậy, chợt nghe được sau lưng có tiếng gió quyền cước đánh tới.
“Ngồi xuống, tay trái chống đỡ, phản chân sau đá. Tay phải nắm tay trái, một kích hướng lên.”
Phạm Bất Mộng đánh lén không thành, bước nhanh chuẩn bị lên đầu gối. Lúc đảo người hướng lưng Phạm Thiên, vừa vặn cái cằm bị một quyền, đau đến làm hắn nhe răng trợn mắt.
Bất Mộng, Phạm Thiên dò xét lẫn nhau, nhìn đối phương thương thế, nhịn xuống đau đớn, lần lượt thối lui. Hai người minh bạch, có Khuynh Quốc ở bên đánh tiếp chính là lưỡng bại câu thương.
Phạm Thiên lại chuyển nhìn qua Khuynh Quốc, thấy khuôn mặt nàng mỉm cười, đè xuống tức giận, hỏi: “Không biết phu nhân đang cười cái gì?”
Khuynh Quốc vểnh lên khóe môi, nói: “Nhìn bộ dáng các ngươi làm cho ta nhớ tới một câu.”
“Câu gì?” Phạm Bất Mộng ngạc nhiên nói.
Khuynh Quốc cười nói: “Chó cắn chó, một miệng lông.”
Bọn họ là chó? Nàng có biết bọn họ vì ai mà chiến đấu không? Bất Mộng, Phạm Thiên lập tức khí khổ, hận không thể nắm hai vai Khuynh Quốc, đem nàng dao động thanh tỉnh. Nhưng nhìn qua tiếu ý kia giống như bạch hà, tức giận nghẹn trong nội tâm thoáng chốc phát triển mạnh mẽ.
Phạm Thiên nghiêm mặt nói: “Khuynh Quốc!”
“Sao vậy?” Khuynh Quốc câu dẫn ra đuôi mắt nhìn Phạm Thiên.
Phạm Bất Mộng ngắt lời, hỏi: “Nàng đến tột cùng thích ai?”
Nụ cười Khuynh Quốc dần dần biến mất, đồng tử co rút lại, nàng nhìn qua khuôn mặt nam nhân, chuyển ngắm lá sen bích lục trên hồ. Đột nhiên nàng xuống giường, vung lên làn váy, chỉnh lại quần áo, cất bước thẳng đến con đường nhỏ. Khuynh Quốc không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt nói ra: “Đa tình sẽ khổ vì vô tình, việc này không liên quan phong nguyệt.”
Nam nhân đưa mắt nhìn Khuynh Quốc, đợi bóng lưng của nàng biến mất, quay đầu đối mặt. Đáy mắt nhìn lẫn nhau đều là thống khổ cùng bất đắc dĩ, vừa xem liền hiểu ngay. Hay cho một câu 'Đa tình sẽ khổ vì vô tình'. Trong lòng nàng không có tình, kết quả là, lại một thân đau xót. Nàng muốn mượn những lời này nói cho bọn hắn biết đừng… có tình cảm với nàng sao?
Bọn họ sao không rõ việc tình yêu đâu thể cưỡng cầu? Đáng tiếc, nàng nói ra đã quá muộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...