Khuynh Quốc ngủ một giấc đến buổi trưa, sau khi dùng bữa qua loa đứng dậy, đi thẳng đến chuồng ngựa cạnh Hà Viên. Con ngựa Phạm Bất Mộng tặng cho nàng là tọa kỵ nàng tuyển hôm qua trong Thanh Sơn mã trường. Hắc mã chớp đôi mắt ôn nhuận, Khuynh Quốc vẻ mặt nhu tình ôm đầu ngựa, vuốt ve lông bờm.
Gọi mã phu bưng qua thùng nước, Khuynh Quốc lấy bàn chải, vì hắc mã tắm rửa. Con ngựa hưởng thụ híp lại hai mắt, đối với Khuynh Quốc càng thêm thân mật, quay đầu liếm láp gương mặt của nàng.
Khuynh Quốc dùng vải gấm chà lau thân ngựa, hào khí vỗ vỗ hắc mã, tại trong nội viện dắt nó đi hai vòng. Đợi con ngựa ăn no cỏ non, Khuynh Quốc đưa nó vào mã phòng, lệnh cho mã phu chăm sóc cẩn thận, có chuyện gì lập tức bẩm báo. Sau đó nàng mới an tâm rời đi.
Con ngựa này đúng là lương hữu đời trước của nàng. Dung nhan lãnh đạm của Khuynh Quốc hiển hiện mỉm cười. Cảnh thu hậu viện trước mắt làm say lòng người, nàng chậm rãi hướng Hà Viên dạo bước. Đang cúi đầu, bụi cỏ bên người đột nhiên chui ra một vật, rơi xuống nhào tới làn váy của nàng.
“Tiểu công tử!”
Không đợi Khuynh Quốc nhìn kỹ, sớm có người xông về phía trước, túm lấy nãi oa bên chân nàng, quỳ xuống đất liên thanh xin lỗi. “Không biết phu nhân tiến đến, nô tỳ mạo phạm.”
“Đây là?” Khuynh Quốc liếc Xuân Phong bên cạnh, nghi vấn.
Xuân Phong phúc thân bẩm báo: “Đây là tiểu công tử do Diệp Liên phu nhân thân sinh.”
Khuynh Quốc ngạc nhiên nói: “Sao các ngươi chưa bao giờ nhắc tới?”
Xuân Phong ánh mắt khẽ lóe, nói: “Là chủ tử sợ phu nhân mất hứng, phân phó nô tỳ không nói.”
Khuynh Quốc phất tay, nghiêng người đi vòng qua tiểu nhi, nhũ mẫu, thẳng bước hướng Hà Viên. Để lại nguyên một đám nha hoàn của Diệp Liên lạnh người, đưa mắt nhìn bóng lưng Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc đi vào Hà Viên chếch sảnh, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, nha hoàn đã vào cửa bẩm báo Diệp Liên tới thỉnh an.
Đợi Khuynh Quốc đáp ứng, Diệp Liên dáng vẻ thướt tha mềm mại bước vào phòng, tay ôm lấy tiểu nhi trong lòng nhũ mẫu, phúc thân nói: “Phu nhân an khang.”
Khuynh Quốc đưa tay, ý bảo Diệp Liên ngồi xuống. Diệp Liên mỉm cười ngồi trên ghế dựa gỗ lim, bồi tội nói: “Nghe nói tiểu nhi đụng vào phu nhân, tiện thiếp đặc biệt đến thỉnh tội.”
“Không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng.” Khuynh Quốc nghiêng người dựa vào tọa ỷ, mắt nhìn hài đồng trong ngực Diệp Liên, lạnh nhạt nói.
Diệp Liên lông mày khẽ động, ngọt ngào cười nói: “Đa tạ phu nhân rộng lượng tha thứ.” Diệp Liên dừng một chút, hướng Khuynh Quốc nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói tướng công ngày mai muốn nạp muội muội của phu nhân làm thiếp?”
Chính đề là đây. Khuynh Quốc cảm thấy ám trào, thể diện bất động thanh sắc. “Đêm qua phu quân đã cáo tri Khuynh Quốc.”
Diệp Liên ngạc nhiên, cứng lại trong chốc lát, lại xinh đẹp cười nói: “Tiện thiếp còn có chút ít quần áo hài tử, nếu như phu nhân không chê, thỉnh thay mặt Diệp Liên chuyển tặng cho muội muội.”
Cô ta cho là mình không biết Khuynh Thành có thai sao? Muốn nói ra nhắc nhở, châm ngòi xung đột giữa Tô gia tỷ muội sao?
Khuynh Quốc cảm thấy muốn thở dài, không lạnh không nhạt nói: “Ngày khác Khuynh Thành vào hậu viện, ngươi tự đi đưa cho muội muội là được rồi, cần gì mượn tay của ta?”
Diệp Liên biến sắc, vội vàng cùng cười. “Phu nhân nói phải, là Diệp Liên suy nghĩ không chu toàn.”
Diệp Liên vừa định nói cái gì đó, làm tan đi không khí ngột ngạt trong sảnh. Không nghĩ nha hoàn trong nội viện vội vàng bước tới trước cửa, nói: “Phu nhân, mã phu đang tại cửa chính hậu viện, nói có việc bẩm báo phu nhân.”
Hắc mã của nàng! Trong đầu Khuynh Quốc nổi lên lửa giận, tung người mà dậy, không để ý Diệp Liên liền bước nhanh chạy ra sân.
Diệp Liên tâm tư vừa chuyển, đem nhi tử giao cho nhũ mẫu, theo sau mà đi.
Bốp bốp!
“Ta đánh chết ngươi súc sinh này! Nàng tính là vật gì sao? Tô phủ chúng ta thấy nàng đáng thương, cho phần cơm ăn mà thôi!”
Bốp bốp!
“Nói cho cùng! Trèo cành cây cao, lại còn nô tài khi dễ chủ, thật là đáng chết!”
Bốp bốp!
“Tiểu thư, ngài có thể bớt giận? Đừng làm cho súc sinh đem ngài chọc tức .”
Khuynh Quốc đang bước vào chếch viện, từng tiếng quát mắng truyền vào tai của nàng. Bốn nam bộc, tỳ nữ vung roi, hết sức quật sủng mã của nàng. Chân sau hắc mã bị trói tại cột gỗ, không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho đá đánh. Khuynh Thành nằm ở một bên, ăn điểm tâm nha hoàn đưa lên, thúc giục nô tỳ tra tấn.
Đôi mắt Khuynh Quốc hơi hơi nhíu lại, song kích hai chưởng. Sau lưng nàng tỳ nữ, gã sai vặt nối đuôi nhau ra, ngừng người hành hung.
Khuynh Thành nhìn mọi việc trước mắt, đột nhiên cả kinh. Thấy sau mình là Khuynh Quốc, hếch bụng cười nhạo, lãnh trào nói: “Không thể tưởng được ta đánh một con súc sinh lại kinh động Hầu gia phu nhân.”
Khuynh Quốc đi đến trước người Khuynh Thành, nhoẻn miệng cười. Mọi người chợt thấy như gió xuân thổi đến, chỉ nghe bốp bốp hai tiếng, Khuynh Thành đã lăn khỏi giường, bên môi rớm máu. Khuynh Quốc một chân giẫm lên bụng Khuynh Thành, cười càng ngọt ngào. “Đừng tưởng rằng ngươi mang thai, chính là chủ tử. Ngươi chẳng qua là một tiểu thiếp, ta muốn làm cho ngươi cực khổ chết dễ như trở bàn tay.”
Khuynh Quốc dưới chân lặng lẽ dùng lực, Khuynh Thành đang ôm bụng cao giọng kêu cứu. Chân Khuynh Quốc giẫm tại bụng Khuynh Thành, thoáng cái đá lên miệng của nàng, Khuynh Thành bị đá miệng đầy là máu, đau đớn khó chịu. “Gọi nữa đi?”
Đôi mắt Khuynh Thành rưng rưng, trừng mắt oán hận nhìn Khuynh Quốc, phảng phất muốn xé nát da mặt của nàng.
Khuynh Quốc miệt thị liếc Khuynh Thành, hừ lạnh đi về hướng hắc mã. Da lông con ngựa lúc trước còn mượt mà bóng bẩy, giờ hiện đầy vết roi. Khuynh Quốc cởi bỏ dây thừng buộc chặt đùi ngựa, nhu hòa sờ miệng vết thương máu chảy đầm đìa, cười lạnh nói: “Còn vài kẻ ăn nhờ ở đậu lại không biết tốt xấu gì đó, buộc trên cột dùng sức đánh.”
“Không cần!”
“Tiểu thư cứu ta!”
Khuynh Thành lúc này thân mình còn khó bảo toàn, hai má sưng lên như bánh bao, sao còn có thể mở miệng?
Nô bộc Tô gia vung tay giãy dụa, đáng tiếc, song quyền nan địch tứ thủ, nguyên một đám bị trói lên cột gỗ. Làn roi vô tình lần lượt đánh vào giữa lưng, làm cho bọn họ khóc thét, cầu xin tha thứ.
Khuynh Quốc gọi mã phu qua, lấy thuốc trị thương tự tay đắp lên hắc mã. Sau đó, nàng kêu mã phu đưa nó nhập chuồng.
Khuynh Quốc vung lên làn váy, nhẹ nhàng ngồi vào giường trúc, cười xem hình phạt nói: “Được rồi, dừng lại.”
Tô gia nô dịch đau đến hô cha gọi mẹ, hàm răng buông lỏng, cho rằng rốt cục sống qua được một hồi cực hình. Ai ngờ, Khuynh Quốc nói tiếp: “Thay người, đánh tiếp. Các ngươi nghỉ tạm, một lát lại đổi tay.”
Lá gan Tô gia nô bộc lập tức vỡ thành bột phấn, nhịn không được cầu khẩn.
“Phu nhân, là nô tỳ sai rồi. Nô tỳ không dám tái phạm, thỉnh phu nhân thứ tội!”
“A…! Cầu phu nhân tha mạng!”
“Không! A…! Nô tài không dám, thật không dám!”
Nhưng bất luận đối phương khẩn cầu như thế nào, Khuynh Quốc thủy chung không nói một câu, mặt trầm như nước.
Một lát sau, nàng nhìn nô bộc bốn phía, cất cao giọng nói: “Khuynh Quốc ta tuy là chủ tử cũng hiểu, thông cảm với các ngươi. Nhưng nếu ai thấy thế mà làm càn, đừng trách ta không hạ thủ lưu tình! Người nghĩ leo lên trên đầu ta giương oai không ngại nhìn xem bọn hắn, đây là kết quả của việc khiêu khích ta!”
Roi càng không ngừng huy vũ, tiếng la của Tô gia nô bộc dần dần trầm thấp. Da tróc thịt bong, máu đỏ tươi chảy dọc theo sống lưng mấy người nhỏ xuống đầy đất, tóe lên nhiều đóa huyết hoa. Mọi người trong nội viện nhìn đều là sắc mặt trắng bệch.
“Phu nhân, chủ tử đến.” Xuân Phong hướng Khuynh Quốc bẩm báo.
Khuynh Quốc nhìn hướng cổng vòm, một nhân ảnh phóng tới Khuynh Thành, nâng dậy nàng, tru lên. “Giết người rồi!”
Có người chết sao? Chúng bộc khó hiểu nhìn về phía nô dịch bị trói tại cột gỗ, lại nhìn lại Khuynh Thành trong ngực Lưu Thị đang khóc nỉ non, không khỏi nghĩ che lỗ tai, tránh đi tiếng nói sắc nhọn của nữ nhân.
Phạm Thiên sau đó tìm đến, thấy khuôn mặt Khuynh Thành tím xanh, bất đắc dĩ chuyển nhìn Khuynh Quốc. Khi chạm đến lãnh ý trong mắt đối phương, tâm của hắn một hồi co rút đau đớn. “Là chuyện gì xảy ra?”
“Còn có cái gì phải hỏi !” Lưu Thị ôm lấy nữ nhi, khuôn mặt âm lãnh như thể lệ quỷ. “Là tiện nhân kia đánh nữ nhi của ta! Ngươi hôm nay nếu không bỏ cô ta, ta tuyệt không gả Khuynh Thành cho ngươi!”
Khuynh Quốc xem Lưu Thị, coi như không có gì. Nàng gọi qua Xuân Phong, phân phó vài câu, hướng Phạm Thiên cười nói: “Không biết phu quân còn nhớ rõ lời nói của Khuynh Quốc tối hôm qua không?”
Một câu phu quân nói ra làm Phạm Thiên run sợ, cơ hồ nghĩ đưa tay đem Khuynh Quốc kéo vào trong ngực. Hắn cười khổ, định lực của mình lại không kịp nhi nữ tình trường. “Ta không để cho nàng ấy tiến vào hậu viện.”
“Nàng không có thời cơ tiếp cận ta, lại động ngựa của ta.” Khuynh Quốc giễu cợt. “Phu quân, ngài chỉ sợ phải đem nàng trói tại trên lưng quần mới có thể làm cho ta an tâm.”
“Cái gì?” Lưu Thị hung dữ chỉ vào Khuynh Quốc, mắng: “Vì một con súc sinh mà dám đánh nữ nhi của ta! Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi giống hệt như mẹ ngươi, không biết xấu hổ, chuyên trộm tướng công của người ta!”
Phạm Thiên thấy Khuynh Quốc chịu nhục, cảm thấy không vui, phất tay kêu nô tỳ kéo Lưu Thị lui ra.
Lưu Thị đẩy ra nha hoàn, quát: “Phạm Thiên, ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta lập tức mang Khuynh Thành trở lại Yên Châu!” Lưu Thị là nhi nữ quận trưởng, lại ở Tô phủ hoành hành nhiều năm, tất nhiên là không chịu được có người làm trái ý mình. Hôm nay, ỷ vào hài tử trong bụng Khuynh Thành, càng không có sợ hãi.
“Không, đừng.” Khuynh Thành miệng lưỡi bất lợi, miễn cưỡng nói hai chữ, kéo nhẹ làn váy Lưu Thị. Nàng mặc dù oán nộ phi thường, cũng hiểu được không thể bức bách Phạm Thiên. Nếu như chọc giận nam nhân, nàng còn có gì để trông cậy vào?
Phạm Thiên không đành lòng nhìn Khuynh Thành rơi lệ đầy mặt, khom người định nâng, lại sợ Khuynh Quốc không vui, chỉ đành ám thị ánh mắt, sai người mau chóng bắt Lưu Thị đi.
Khuynh Quốc đưa lưng về phía Phạm Thiên, đợi Xuân Phong cùng vài nha đầu bưng tới chậu gỗ. Cằm Khuynh Quốc khẽ nâng, bọn nha hoàn hiểu ý, đem nước trong chậu giội lên lưng Tô gia nô bộc đã bị đánh nát.
“A…!”
Tô gia nô bộc bởi vì nước muối xối miệng vết thương, theo trong hôn mê tỉnh lại. Lát sau lại vì đau đớn mà ngất đi.
Chúng bộc rũ đầu xuống, nhất thời đối với Khuynh Quốc kính sợ có phép.
Khuynh Quốc gọi tới mã phu, kêu hắn đưa hắc mã đi mộng phủ giao cho Phạm Bất Mộng. Sau đó, nàng dặn dò quản gia thưởng mã phu một trăm lượng bạc.
Lưu quản sự cuống quít gật đầu đáp ứng.
Khuynh Quốc vừa ý gật đầu, nâng bước định đi. Lưu Thị từ một bên phóng tới bên nàng, quát mắng. “Ngươi chẳng qua là một tiện tỳ! Năm đó ở Tô gia ta...”
Khuynh Quốc mặt mày nhất tiếu, túm lấy đoản tiên trong lòng bàn tay gia phó, nhấc tay một kích, đánh vỡ tức giận mắng mỏ của Lưu Thị. Lưu Thị vì trốn roi ngựa, liên tiếp lui về phía sau, lảo đảo ngã nhào trên đất.
Khuynh Quốc cười lạnh theo trên người của bà ta vượt qua, nhẹ giọng cười nói: “Phu quân, Hầu phủ có loại nô tài này, hại Khuynh Quốc không thể nuôi sủng vật. Phu quân, sau này hẳn là nên dạy dỗ bọn họ mới phải.”
Khuynh Quốc không để ý Lưu Thị gào thét, nghênh ngang rời đi. Phạm Thiên đối với Khuynh Quốc không thể làm gì được, chỉ có thể cho phép nàng trở lại Hà Viên. Hắn đảo mắt nhìn qua đống người Tô gia bừa bộn, nhìn mục quang Khuynh Thành rưng rưng, đáy lòng một mảnh bất đắc dĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...