Khung cảnh trước mắt làm Tâm Ý phải dụi mắt 3, 4 lần mới lấy lại bình tĩnh, cô còn cố tình lặn xuống rồi ngoi lên thêm mấy lần nữa để chắc chắn rằng mình không phải là đang hoa mắt hay mơ mộng gì cả, đột nhiên cô bị một bàn tay như gọng kiềm sắt bóp chặc lấy cổ ép sát cô vào tường giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Ngươi là ai? Công phu như thế này mà dám đến đây muốn hành thích bổn vương!
- A...khụ....um....ta.....
Hai tay Tâm Ý cố gắng cào cấu người trước mặt, hắn đẹp như một thiên thần, nhưng lời nói và hành động cứ như một ác ma, hai mắt Tâm Ý nổi lên tơ máu, gương mặt tái xanh, nước mắt chảy dài trên má, từng giọt từng giọt rơi rơi xuống tay hắn, Tâm Ý cũng không hiểu là đang xảy ra cái tình huống gì mà người này lại muốn giết cô!. Tìm đọc 𝒕hêm 𝒕ại _ T𝙍 𝓊MT𝙍𝐔𝗬eN.V𝐧 _
Mắt thấy người trước mặt dần mất đi ý thức, hắn mới nới lỏng tay một chút, cả người Tâm Ý như cá gặp nước hít lấy hít để một chút ít không khí, chỉ một cái lắc tay nhẹ của hắn mà Tâm Ý đã nằm lăn lốc trên bờ hồ, Tâm Ý cố gắng bò dậy, cô ý thức được sự nguy hiểm đang tiến dần về phía mình, cô cố nâng thân mình đau đớn dù bò hay lếch cũng nên tránh xa cái tên ác ma này!
Vừa đi đến ngạch cửa, tay còn chưa kịp chạm đến chốt đã bị một lực hút làm cả người cô bay ngược lại phía sau, Tâm Ý bị kiềm hãm dưới nanh vuốt của tên ác ma này, hắn cười nham hiểm nói:
- Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát khỏi tay bổn vương? Hôm nay ta cũng muốn xem cung chủ Vọng Nguyệt Cốc tài giỏi như thế nào? Bổn vương đã ở đây đợi ngươi khá lâu rồi đấy!
Hắn là thái tử Dạ Hoàng của Nam Triều tuổi trẻ tài cao, tuy tuổi đời còn nhỏ chỉ mới có 23 nhưng chiến công của hắn trên chiến trường không kể xiết, tối nay nhận được mật báo, đích thân cung chủ Vọng Nguyệt Cốc sẽ xuất hành đến phủ thái tử của hắn để lấy kiêm bài điều động binh lính ở ngoại thành.
Hắn giả vờ đi dự tiệc mừng công ở chỗ phụ hoàng bị chuốc rượu say để người đưa trở về phủ, mọi chuyện diễn ra y như kế hoạch, hắn đang ngăm mình ở hồ nước thì bất ngờ ở dưới nước xuất hiện một bóng người, từ cách ăn mặc cử chỉ hành động đều rất khác lạ, trang phục của cô ta không giống người ở đây, vậy chỉ có thể là người của Vọng Nguyệt Cốc thà giết lầm hơn bỏ xót hắn lập tức ra tay bắt lấy Tâm Ý, nhưng khi chạm đến người cô, hắn có chút bất ngờ người này hoàn toàn không có một chút nội lực, mà đặc biệt là hắn cảm nhận được cô ta không có đem lại nguy hiểm cho hắn, vậy tại sao cô ta vào được nơi này và ở trong ôn tuyền của hắn! Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu của hắn, nhưng người này đã bị hắn làm cho kinh sợ mà ngất đi tự bao giờ!
Nhìn nữ nhân ăn mặc quái dị đang nằm trên sàn, hắn cho gọi người tới đem nàng ta sang phòng bên cạnh đợi tỉnh lại sẽ thẩm vấn sau!
Khi Tâm Ý tỉnh lại đã là trưa hôm sau, bụng đói cồn cào, cô cố gắng ngồi dậy đi tìm gì đó bỏ bụng nhưng mọi hành động đều dừng lại, Tâm Ý nhìn đến mọi vật xung quanh cô không khỏi há hốc mồm, quần áo trên người cô là y phục cổ trang, chuyện gì thế này! Ôi không, không thể nào, Tâm Ý không ngừng cảm thán trong lòng. Chuyện gì đây, Tâm Ý khóc không thành tiếng, cô vừa nhìn thấy người khi nãy muốn giết chết cô Tâm Ý ngay lập tức đề cao cảnh giác, cô không tự chủ mà đưa tay lên sờ vào cổ của mình vết thương còn rất đau nha, Tâm Ý đứng nép sâu vào gốc phòng, ánh mắt dè chừng sợ sệt nhìn về đối phương, cô nói:
- Mấy người là ai? Sao lại muốn giết tôi! Tôi với mấy người không hề quen biết!
Dạ Hoàng vẫn ngồi đó ung dung thưởng trà và hắn xem cô hôm nay muốn diễn tuồng gì, hắn không nghĩ tới người trước mặt lại có thể diễn xuất hay đến như vậy! Từ cử chỉ, hành động đến thái độ lời nói....Nếu người của hắn không thông báo kịp thời thì có lẽ hắn đã bị cô ta qua mặt một cách trắng trợn, nhận được tin báo cung chủ của Vọng Nguyệt Cốc là một người quỷ kế đa đoán, xuất quỷ nhập thần chỉ là một tiểu cô nương nhưng thủ đoạn giết người không gớm tay! Có thể ra vài bắt cứ nơi nào mà cô ta muốn, giờ đây cô ả khi rơi vào tay hắn lại còn diễn đủ trò. Nhưng hắn phải công nhận là người trước mặt hắn diễn kịch rất giỏi đến thái tử như hắn xém chút nữa còn bị cô ta lừa với vẻ ngoài ngây thơ, chân yếu tay mềm không có tý võ công nào cả, nói đúng hơn là một nữ nhân bình thường hết sức là bình thường nhưng cô ta không ngờ rằng hắn đã có mật báo rồi để hắn diễn cùng cô Cung Chủ Vọng Nguyệt Cốc.
Tâm Ý vừa nghe hắn gọi cô bằng Cung Chủ Vọng Nguyệt Cốc gì đó, cô nhìn tới nhìn lui xem hắn có gọi lộn ai không hay là hắn nhận nhầm người. Nhưng không hắn đi đến cạnh cô lại khẽ nói bên tai:
- Cung chủ Vọng Nguyệt Cốc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...