Sơ Ảnh cẩn thận nhìn từng vùng xuất hiện trên màn hình, bởi vì đáy vực tối đen, chỉ có ánh sáng từ những viên đá tỏa ra chiếu rọi một mảng âm trầm nơi này.
“Hát cho đệ nghe đi” Đào Lý im lặng một hồi lâu, đến mức Sơ Ảnh có thể nghe rõ tiếng click chuột và ấn bàn phím của cậu ta. Nhưng đến khi Đào Lý mở miệng thì lại khiến đối phương im lặng.
“Vì sao muốn nghe?” Sơ Ảnh không vội đáp ứng, cô không hiểu tư duy của Đào Lý.
Loại cảm giác nhìn không thấu này cực kì không dễ chịu, nhưng bản thân đã bị trói buộc với hắn, Sơ Ảnh không có cách nào thôi miên chính mình không để ý đến.
Chắc có lẽ bởi vì đã từng bị một người sống trong hoàn cảnh không thể tin ai ngoài chính mình ảnh hưởng, nên tư duy của Sơ Ảnh bị gắn ép với loại suy nghĩ luôn đặt vấn đề với người khác. Có thể cô không có ác ý, nhưng đây là cách cô tự bảo vệ mình.
Với hoàn cảnh mê man ở nhiệm vụ trước đã đem Sơ Ảnh cảnh tỉnh, nếu cô vốn yếu ớt, lại đem bản thân dung hòa với nguyên chủ thì khi trở về, cô làm sao đối diện với thực tại?
Liệu Sơ Ảnh rơi vào trạng thái không ổn thì Y có đào thải cô không?
Có thể Sơ Ảnh không sợ chết, nhưng không đồng nghĩa với việc cô muốn mất đi sự tồn tại. Đây là một loại bản năng, cũng là như suy nghĩ bức thiết cô cần phải bo mình.
“Không biết, chỉ là nghĩ rằng giọng huynh rất hay, hát chắc hẳn cũng sẽ rất êm tai” Đào Lý giả bộ đáng thương “Với lại huynh cũng nhìn thấy đệ bỏ ra rất nhiều công sức rồi, chỉ hát một chút thì có sao đâu chứ”
Sơ Ảnh như bị đánh trúng tim đen, cô nhớ lại những việc Đào Lý làm cho mình, quả thật hát một chút cho cậu ta nghe cũng không hề gì. Hơn nữa Sơ Ảnh cũng có chút cảm thụ âm nhạc, không đến mức hát mà trời đất kêu thán.
“Chỉ một chút thôi” Sơ Ảnh lạnh nhạt nói.
Dù rằng cô không cảm thấy hát cho Đào Lý nghe có gì không ổn, nhưng không có nghĩa cô nguyện ý tiện nghi cho người ta.
“Huynh thật keo kiệt” Đào Lý xì một tiếng đầy bất mãn.
Sơ Ảnh đã quen với loại thái độ trẻ con của Đào Lý, cô tìm tòi trong trí nhớ một bài, cũng lười không tìm nhạc đệm mà trực tiếp nhẹ giọng ngâm nga.
“My lover"s got humour
She"s the giggle at a funeral
Knows everybody"s disapproval
I should"ve worshipped her sooner
If the Heavens ever did speak
She is the last true mouthpiece
Every Sunday"s getting more bleak
A fresh poison each week
"We were born sick’ you heard them say it
My church offers no absolutes
She tells me "worship in the bedroom"
The only heaven I"ll be sent to
Is when I"m alone with you
I was born sick, but I love it
Command me to be well
Amen, Amen, Amen
Take me to church
I"ll worship like a dog at the shrine of your lies
I"ll tell you my sins and you can sharpen your knife
Offer me that deathless death
Good God, let me give you my life”
Bài Take me to church của Hozier được Sơ Ảnh tái hiện với loại chất giọng hơi khàn, trầm nhưng không thô, giai điệu không buồn cũng chẳng quá vui, nó man mác vẻ bi ai lại bị Sơ Ảnh làm cho buồn bã đến sâu thẳm.
Đào Lý rất yên tĩnh nghe Sơ Ảnh hát, mãi đến khi Sơ Ảnh dừng lại cậu ta vẫn còn im lặng như đang suy nghĩ điều gì đấy.
“Bích ca ca thật sự đang hát cho đệ sao?” Đào Lý sâu kín hỏi.
Sơ Ảnh như con mèo bị xù lông, cho tới khi cô hát xong, cô mới vô thức nhận ra mình chọn bài không thích hợp.
Trái tim ẩn ẩn co rút nhè nhẹ, Sơ Ảnh liều mạng áp chế lại xúc động nhất thời không thuộc về chính mình đấy. Cô thật sự đã quá để tâm đến nhiệm vụ trước sao?
“Lần sau sẽ đền bù cho đệ” Sơ Ảnh hoảng hốt đón đầu Đào Lý.
“Được, đệ chờ” thanh âm Đào Lý như một con mèo không vui, cái đuôi đầy lông không ngừng quét qua quét lại, khiều nhẹ lên trí óc Sơ Ảnh.
Sơ Ảnh cố gắng tập trung tinh thần vào việc tìm kiếm Bạch Liên, cô dùng khinh công nhảy lên mấy vách đá cheo leo, mặc dù có rớt xuống mấy lần nhưng sau mười phút vẫn có thể leo đến đỉnh núi. Nhưng trên đỉnh núi trơ trọi không có lấy một tia khí tức.
Cô gian nan ngước lên ước lượng đáy vực, Sơ Ảnh cảm thán nhẹ, lại nhảy xuống tiếp tục theo lối mòn tìm kiếm.
Không lâu sau Sơ Ảnh đã phát hiện một hồ nước nhỏ không ngừng tỏa ra các tia khí lạnh, quang mang từ mặt hồ lấp lánh phát sáng chiếu rọi cả một góc đáy vực tăm tối.
“Đệ nhớ tìm hồ nước, Hắc Liên có thể sinh trưởng ở đó” Sơ Ảnh vui mừng phát hiện ra đóa sen trắng như bạch ngọc thượng đẳng tỉ mỉ điêu khắc sống động ở giữa hồ.
“Đệ hiểu rồi” Đào Lý không nhanh không chậm trả lời.
Tâm Sơ Ảnh có chút trùng xuống, cô thật sự có lỗi với Đào Lý, nhưng hiện tại lại không có cách nào mở miệng giải thích sự việc đáng xấu hổ ban nãy, cả hai đều trầm mặc coi như không biết.
Sơ Ảnh tạm đem việc phiền lòng để sang một bên, cô đang tìm cách hái Bạch Liên ở giữa hồ, tử y nam tử vừa chạm tới mặt nước thì lượng máu liền chậm rãi tụt xuống khiến Sơ Ảnh giật mình.
Cô nhìn đóa sen trắng có chút vô vọng.
Sơ Ảnh đành thử dùng chiêu tấn công duy nhất của mình đánh xuống mặt hồ, phát hiện cánh hoa lay động dập dờn, lá sen trôi lượn lờ.
Mắt Sơ Ảnh sáng rực, cô cẩn thận dùng chiêu đánh xuống mặt nước đẩy lá sen dạt vào bờ rồi mình chạy sang bờ bên kia để lấy Bạch Liên.
Vừa thu nhập Bạch Liên xong thì nhiệm vụ cũng như bị cản trở, không có bất cứ thứ gì thay đổi ngoài mục thu nhập đã đầy.
Sơ Ảnh suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫn quyết định nói cho Đào Lý nghe hiện tượng của mình.
“Đợi đệ tìm được Hắc Liên rồi sẽ xuống tìm huynh, ở yên đấy đừng đi đâu cả” Đào Lý suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói.
Sơ Ảnh quả thật ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, loại không khí trầm mặc này khiến Sơ Ảnh vốn đã quen với một Đào Lý hoạt ngôn có chút khó chịu. Cô mở tiểu thuyết lùng đọc các đoạn có dính liếu tới thu nhập nguyên liệu.
Đào Lý bên kia cũng đang rối rắm, vốn đang đợi Bích ca ca mở miệng kẻ chuyện xưa, thế nào mà bây giờ lại im luôn rồi?
“Huynh tại sao lại muốn chọn nghề ẩn?” Đào Lý một hồi vẫn đầu hàng trước sự im lặng của cả hai, chắc có lẽ vì hắn ồn ào với Sơ Ảnh đã quen, cũng không chịu được cảm giác làm khó Sơ Ảnh nên vẫn mở miệng đánh tan bầu không khí trầm mặc.
“Vì ta không giỏi như đệ, nhưng lại có ước muốn làm đại thần dát kim cương” Sơ Ảnh ăn ngay nói thật.
“Làm đại thần để làm gì?” Đào Lý có vẻ như vô cùng không hiểu tại sao một người như Sơ Ảnh lại có loại ước muốn đó.
“Không biết, chỉ đơn giản là muốn làm đại thần cầu còn không được mà thôi” Sơ Ảnh tiếp tục ăn ngay nói thật.
“Nhưng huynh yếu như vậy, làm đại thần như thế thì người khác chạy tới đập huynh dễ như trở bàn tay, còn gì là đại thần nữa” Đào Lý không ngần ngại xát muối lên vết thương Sơ Ảnh, giọng nói câu ta vẫn tràn ngập vô tội ngây thơ.
Sơ Ảnh co giật khóe môi, này. Chơi dở là lỗi của tôi sao? Tôi vẫn đang cố gắng đấy thôi!
“Nhưng đệ sẽ không cho ai đụng tới một cọng lông của huynh, huynh cứ việc yên tâm làm đại thần” Đào Lý nhẹ giọng nói một câu, Sơ Ảnh lại không coi đây là lời nói thật, có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ liên hoàn đã là tốt lắm rồi.
“Biết lấy gì trả công cho bảo tiêu đây?” Sơ Ảnh hiếm lắm mới phụ họa được một câu nói đùa.
“Thân huynh là được” Đào Lý khẽ cười.
Sơ Ảnh quyết định không đấu với da mặt dày này nữa. Cô đang làm đại thần.
“Ta không cong” Phải, không cong.
“Đệ cũng không cong” Đào Lý sâu kín thở dài “Nhưng đệ luyến huynh”
“Câm miệng!” Sơ Ảnh nhịn không được quát lên một tiếng
“Được rồi đệ đã tìm được Hắc Liên” Đào Lý cười ha hả, cậu ta vừa dứt lời thì màn hình lại tiếp tục chuyển sang một cảnh khác.
--------------------------
"Con người đôi khi cần phải tồn tại trước, mới có thể nghĩ tới việc sống. Đôi khi cần phải liều mình để tồn tại mới là ưu tiên hàng đầu.
Con người ai chẳng ích kỉ, nhưng không thể quá tham."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...