Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Tim tôi đau quá man.

Trương Phi Phàm che tim, còn có chút không phục, làm gì mà không khả năng! Cậu lớn nhỏ gì cũng là ra dáng con trai chứ bộ.

Ngày hôm sau, Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên thức dậy tương đối sớm, đi ra ngoài tản bộ. Nơi đây dù sao cũng là địa điểm du lịch có phong cảnh đẹp nổi tiếng, mấy năm trước được mạnh mẽ tuyên truyền gìn giữ và bảo vệ cảnh vật, không chênh lệch gì so với nước ngoài, xa tít có mấy cây dừa, trong không khí mang theo đặc thù ẩm ướt mằn mặn của gió biển.

Khách sạn có riêng một bãi cát, không cần tranh giành cùng người bên ngoài, với lại hiện tại vẫn là buổi sáng, người đi chơi đi ngắm cảnh căn bản không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn thấy mấy người mặc bikini đang đi về hướng bãi cát bên kia.

Hạ Nguyên cùng Mộ Cảnh Hành trở về, bữa sáng đều đã nhanh làm xong rồi, vài người khác gửi tin nhắn cho hai người, hỏi họ có lên không. Mộ Cảnh Hành trở về khách sạn, chẳng qua chỉ một lúc, liền thấy mấy người đàn ông một mặt mắt đầy quầng thâm đang ngáp một cái từ trên lầu đi xuống. Thoạt nhìn tinh thần khá uể oải.

Cái này cũng khó trách, bọn họ đều là người có cuộc sống về đêm phi thường phong phú, cái chủng loại không đến rạng sáng ba bốn giờ cũng sẽ không đi ngủ kia, khó được sáng sớm 6-7 giờ liền tỉnh.

"Sao mà hai người dậy sớm như vậy chứ?" Giang Trạch hàm hàm hồ hồ hỏi.

Mộ Cảnh Hành đang đem bò bít tết cắt ra, liếc hắn một cái, "9 giờ rưỡi rồi."

Thời gian này tính sớm à?

Giang Trạch ừ một tiếng, kéo ra cái ghế đặt mông ngồi xuống, "Đợi lát nữa đi chơi cái gì không?"

"Ra biển vẫn nên lướt sóng?" Hắn ngáp một cái, trước đó hắn có mua du thuyền đậu cách đây cũng không xa.

Trương Phi Phàm đang dùng lực cắt lấy bò bít tết của mình, mê mẩn trợn trừng lên -- Tối hôm qua cậu là người ngủ trễ nhất, cắt khối có lớn có nhỏ, khống chế lực đạo không tốt phát ra thanh âm xoẹt xoẹt ở trên bàn ăn, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, trực tiếp dùng cái nĩa đem cả khối bò bít tết đều cắm lên, nhắm mắt lại hướng trong miệng nhét.


Buồn ngủ quá.

Mộ Cảnh Hành đem phần ăn của mình cùng Hạ Nguyên đổi một chút, cúi đầu hỏi thăm cô, "Em muốn chơi cái gì?"

Hạ Nguyên có chút ngốc ngốc, mắt nhìn miếng thịt bị mình cắn mấy cái, dấu răng vẫn còn lưu lại trên miếng bò bít tết, hạ giọng nói sang, "Em đã ăn qua rồi."

"Không có việc gì." Mộ Cảnh Hành cười, anh cắt xuống một miếng bò bít tết rồi ăn, "Chẳng lẽ anh sẽ ghét bỏ em.. Muốn đi chơi cái gì hửm?"

Hạ Nguyên cũng vui vẻ, "Chơi cái gì đều có thể, chỉ cần cùng một chỗ với anh."

Mộ Cảnh Hành tay dừng một chút, cùng vài người khác đưa ra ý của mình, "Chúng tôi đi cái nào chơi đều được, các người quyết định."

Anh phát hiện, anh vẫn không thể hoàn mỹ đối mặt lời dỗ ngon dỗ ngọt ngẫu nhiên của cô.. Dù cho cô đã nói rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần lúc cô nói lại một lần nữa, tim của anh đều phảng phất như ngừng đập một chút.

Nói xong mắt anh nhìn bò bít tết, đem mấy chỗ có dấu răng hoàn chỉnh cắt xuống, nhét tất cả vào trong miệng.

"..."

Mấy người thấy một màn như vậy biểu tình một lời khó nói hết.

Cuối cùng đưa ra kết luận trước tiên vẫn là ra biển cái đã.


Với trạng thái hiện tại của bọn họ, đi lướt sóng đoán chừng không tới hai phút đồng hồ liền cả người lao vào trong nước biển mất. Để cho người ta đem du thuyền mang tới đây cũng hai giờ, vừa vặn trong hai giờ này bọn họ còn có thể ngủ tiếp một giấc.

Chỉ có mấy người bọn họ, cũng không dùng loại du thuyền đặc biệt lớn gì, đương nhiên, trong tay Giang Trạch cũng không phải là rất nhỏ.

Du thuyền phá vỡ gợn sóng, cấp tốc rẽ thành vệt nước sâu trên mặt biển phóng đi, qua thật lâu tốc độ mới dần dần chậm xuống, chậm rãi ở phía trên phiêu.

Trên boong thuyền gắn mấy cây dù to lớn đón ánh mặt trời, ngồi ở dưới ghế nằm, có gió lạnh thổi một chút cũng không nóng.

"Tứ ca anh mặc đồ gì kì vậy?" Trương Phi Phàm lấy ra rượu đỏ chứa trong thuyền, mở hai bình, đều đổ đầy mấy cái ly trống không, nhìn Mộ Cảnh Hành chỉ đơn giản mở ra mấy cái nút áo, "Nhanh đổi nhanh đổi."

Mộ Cảnh Hành đang cầm cần câu, ngồi ở bên cạnh thả câu, cũng là người duy nhất không có thay quần áo chỉ đơn giản mở ra mấy cái nút thắt, hai mắt anh nhìn cậu, chậm rì rì đem hai nút áo được cởi ra cũng đóng lại.

Trương Phi Phàm: "..."

Hớ, anh có ý tứ gì?

Lúc Hạ Nguyên đi ra, liền nghe Trương Phi Phàm đang cùng vài người khác ở nơi đó nói chuyện này, lòng đầy căm phẫn, ".. Các người nói Tứ ca là ý gì hả, trên người anh ấy có cái gì đáng cho em nhìn, anh ấy cũng không phải mỹ nữ.." Trên người cậu cơ bắp có thể so với anh ấy còn nhiều hơn.

Giang Trạch lơ đễnh, "Suy nghĩ nhiều đi." Đóng lại hai cái nút áo, chỗ đó thì có ý gì được?

"Không phải! Các người không nhìn thấy ánh mắt kia của Tứ ca đâu!" Trương Phi Phàm nóng nảy, thấy Hạ Nguyên ra tới, dĩ nhiên đến lôi kéo cô bán thảm một lần, chờ mong hỏi, ".. Anh ấy thật là ghét bỏ em, không muốn để cho em nhìn, Tứ tẩu chị nói đúng không!"


Bác sĩ nhìn cậu một cái, bưng ly rượu lên, trong lòng tự nhủ hiện tại coi bộ lá gan của Trương Phi Phàm càng lúc càng lớn, không sợ mình lại bị đánh đến đầu nở hoa à?

Chẳng quá lần này Trương Phi Phàm thật đúng là không có đoán sai, hoàn toàn không có dấu hiệu nguy hiểm từ Mộ Cảnh Hành, tính tình tốt lạ thường, chỉ là cười nhạo hai tiếng, lấy ra khăn tay lau lau cái ly, đem Hạ Nguyên kéo đến bên cạnh ngồi xuống, "Trong lòng mình biết là được rồi."

"Cậu cũng không phải Nguyên Nguyên." Cái này nói bóng gió rất rõ ràng, chỉ có Hạ Nguyên mới có thể nhìn.

Hạ Nguyên Nguyên nghe xong một lần, đột nhiên có một chút vui vẻ, ngọt ngào. Cô xê dịch về phía anh.

Phốc, mấy tên đàn ông đem cần câu vung vào trong biển, bật cười.

"Không phải chứ, Tứ tẩu, chị mau mau quản lại Tứ ca đi." Trương * trực giác * Phi Phàm sững sờ trong chốc lát, không hiểu thấu liền hướng tới Hạ Nguyên cáo trạng.

Trong lòng Hạ Nguyên đang dâng lên loại mùi vị ngọt ngào còn không có tiêu xuống kia, "À, tôi cùng phe với Cảnh Hành."

Đừng nói loại hành vi này của anh vốn khiến cô mạc danh cao hứng, coi như sự tình anh làm không tốt đi nữa, khẳng định là cô cũng cùng một phe với anh nha.

Trương Phi Phàm: "..."

Ha ha ha ha ha ha! Mấy người đàn ông còn lại phù một tiếng bật cười. "Trong đầu cậu đều chứa cơ bắp đúng không, hai vợ chồng người ta đương nhiên là một phe rồi."

Mộ Cảnh Hành cùng Hạ Nguyên rất hài lòng với từ vợ chồng mà hắn nói.

Trương Phi Phàm: "..."

Đau lòng.

Thế giới này thật sự là một chút cũng không đối tốt với cẩu độc thân, muốn tìm bạn gái!


Một đám người trên boong thuyền câu cá.. Đương nhiên, kỳ thật câu cá chính là nói đùa, chỉ là bày ra cái tư thế, liền mồi câu cũng không quăng xuống.

Cười cười nói nói một hồi, Giang Trạch không biết từ nơi nào mò ra một bộ bài poker, mấy người tùy tiện đem cần câu ném ở nơi đó, liền bắt đầu đánh bài poker.

Bắt đầu đầu tiên chính là ba người Mộ Cảnh Hành cùng Trương Phi Phàm - Giang Trạch, đánh không đầy một lát, Trương Phi Phàm thua đến đầu tóc đều nhanh rớt hết, kêu thảm nói muốn đổi người, không thể cùng Tứ ca của cậu đánh!

Thứ này kỳ thật không có gì thú vị, Mộ Cảnh Hành đem tay Hạ Nguyên để ở trên đùi mình, ở dưới mặt bàn nắm lấy ngón tay sờ qua sờ lại, đem bài đặt ở đằng kia, "Tôi cũng không đánh, thay người đi."

Một người đàn ông mặc áo sơmi hoa tiếp lời, "Để cho tôi tới!"

Mộ Cảnh Hành nhéo nhéo tay Hạ Nguyên, "Cậu đến thay Phi Phàm."

"Nguyên Nguyên thì thay tôi."

Anh nghiêng đầu mắt nhìn Hạ Nguyên, hạ giọng cười khẽ, "Đồ vật nhà chúng tôi không để người khác đụng."

"..."

Hạ Nguyên mạnh mẽ gật đầu, cảm thấy anh nói có lý.

Bác sĩ ngồi ở một bên nhạy bén nghiêng đầu nhìn lại.. Không biết là cố ý hay là vô tình, Tứ ca giống như một mực đưa ám chỉ cho Hạ Nguyên tiếp lời, hai người bọn họ là một thể/anh là thuộc về cô/anh không để cho người khác nhìn vân vân, như có như không dẫn dắt cô đến chuyện tăng mạnh lòng ham muốn chiếm hữu đối với anh.

Cái lòng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ này, cũng làm cho tình cảm liền không ngừng từng chút từng chút tới.

Chậc chậc, mắt kính của bác sĩ phản xạ ra một vệt ánh sáng, ngồi xuống vị trí bên kia của Giang Trạch, "Chơi cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui