Tuy nhiên, vào lúc cô chuẩn bị bày kế thì bỗng nghĩ, với cái cá tính của Ba Tám, đề nghị của anh ta hình như đều không có kết quả gì tốt đẹp.
Vậy nên, dù cho phân tích bằng cả lý trí lẫn tình cảm đều thấy không tồi thì Diệp Trần vẫn cho rằng phải thận trọng.
Cô tính toán kỹ từng bước một. Trong quá trình trao đổi thư từ giữa hai người, Diệp Trần bắt chước bút tích của đôi bên chép lại thư xong thêm vào mấy câu tỏ ý muốn trao tín vật, lấy cặp ngọc bội cô đã chuẩn bị sẵn ra gửi theo cùng.
Vài ngày sau, Diệp Trần gặp lại Tần Yến Thanh thì thấy bên hông chàng ta có đeo miếng ngọc bội kia.
Hiện giờ cô và Tần Yến Thanh đã có thể xem như là bạn tốt. Tần Yến Thanh sợ họ sống quá kham khổ nên thường xuyên tới tặng đồ và nói chuyện phiếm với Diệp Trần.
Dạo này, Tần Chiêu rất bận. Lúc Tần Yến Thanh tới, Tần Chiêu đang ở trong thư phòng. Hôm nay, Tần Yến Thanh mang theo rượu tới, thấy phòng khách không có người bèn hỏi: “Hoàng huynh lại đang trong thư phòng à?”
“Ừ.” Diệp Trần đứng dậy tiếp Tần Yến Thanh, cười đáp: “Chàng đang đọc sách.”
“Đọc sách gì nữa chứ,” Tần Yến Thanh gọi to, “ta có đem rượu ngon đến đây, gọi huynh ấy ra đây, ba người chúng ta cùng uống.”
Nghe lời này, mắt Diệp Trần liền sáng lên.
Thực ra cô khá thích rượu, sau hồi học uống rượu ở Thiên Kiếm tông, từ đó đến nay vẫn không bỏ được. Thế nhưng Mạnh Khanh Khanh thật lại không phải người thích uống rượu. Tuy Diệp Trần có chịu ảnh hưởng của bản thể nhưng vì cô đã kinh qua quá nhiều thế giới nên cái này không còn có tác dụng quá mạnh với cô, cảm giác thèm rượu chỉ giảm đi phần nào chứ không mất hẳn.
Diệp Trần cố nén cơn thèm rượu, ho khẽ một tiếng: “Ta đi gọi chàng ra, ta không uống đâu.”
“Đừng đùa,” Tần Yến Thanh phì cười, “nhìn mắt tẩu tử thế kia là ta biết ngay tẩu tử muốn uống nó rồi.”
Diệp Trần: “…”
Không diễn nổi nữa.
“Đi đi,” Tần Yến Thanh đặt bình rượu xuống bàn, lật ngửa chén rượu lên: “Nhanh lên.”
Diệp Trần mỉm cười, đi gọi Tần Chiêu. Tần Chiêu nghe Diệp Trần gọi thì mím môi: “Ta không ra đâu…”
Diệp Trần nhìn chàng đầy thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước đây, mỗi lần Tần Yến Thanh tới chơi, chàng trông như chỉ ước gì có thể ngồi canh giữ không rời nửa bước, giờ lại sao thế này?
Tần Chiêu thấy ánh mắt Diệp Trần nhìn mình, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bỏ sách xuống: “Thôi, thì cùng ra uống với hai người vậy.”
Nói xong, Tần Chiêu đứng luôn dậy, Diệp Trần đi theo sau lưng Tần Chiêu, dáng vẻ khuôn phép, nề nếp, giống như vẫn còn đang ở phủ Thái tử, rất giữ thể diện cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu ra ngồi, Tần Yến Thanh rót rượu cho hai người. Tần Chiêu liếc nhìn miếng ngọc bội Tần Yến Thanh đeo bên hông, mắt chuyển qua chuyển lại, chàng hỏi: “Ngọc bội của Yến Thanh đẹp thật, chẳng hay là ai đưa?”
Tần Yến Thanh cười bí hiểm, đẩy chén rượu về phía Tần Chiêu, nói với vẻ thần bí: “Phấn hồng giai nhân.”
Tần Chiêu không đáp, mặt chàng ủ rũ, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Miếng ngọc bội này chàng đã từng thấy, ngay trong ngăn kéo của Mạnh Khanh Khanh.
Vậy mà giờ phút này chàng lại không thể nói ra bất kỳ điều gì, bởi vì, nói ra thì quá thảm hại, cũng quá khó xử.
Tâm sự dồn nén trong lòng, chồng chất trong tim, mỗi lần Tần Yến Thanh đẩy chén rượu qua, chàng đều cạn sạch hết chén này tới chén khác.
Diệp Trần ngồi quỳ cạnh chàng, trộm ngắm chàng, rụt rè nhấp từng ngụm rượu. Chỉ một lát sau, cả cô và Tần Yến Thanh đều nhận ra sự kỳ lạ của Tần Chiêu. Tần Yến Thanh cau mày, đè tay chàng lại, nghiêm giọng: “Hoàng huynh, đừng uống nữa.”
Tần Chiêu trừng mắt nhìn đối phương, không nói tiếng nào.
Ánh mắt đó như đao như kiếm, khiến người ta đâm ra sợ hãi. Tần Yến Thanh ngẩn người, Tần Chiêu mỉm cười nâng chén rượu lên: “Không phải đệ đòi uống sao? Sao không uống đi?”
Tần Yến Thanh ngơ ngác nhìn Tần Chiêu, Diệp Trần thản nhiên rót thêm rượu cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhìn chén rượu đầy rồi ngước nhìn Diệp Trần: “Nàng không khuyên ta sao?”
“Trong lòng điện hạ không thoải mái,” cô dịu dàng đáp, “thiếp thân hiểu. Điện hạ muốn uống thì cứ uống đi, không sao cả.”
Tần Chiêu im lặng, ngắm vẻ dịu dàng của người nữ tử, chàng bỗng thấy cụt hứng.
Uống rượu nhiều như vậy để cho ai xem đây?
Dù sao vốn đâu có ai để ý, uống rồi cũng sẽ chẳng ai để ý đâu.
Tần Chiêu tủi thân, cúi đầu không nói tiếng nào.
Sau đó, chàng không uống nữa, ngược lại, Tần Yến Thanh và Diệp Trần vừa tán gẫu vừa uống với nhau.
Rượu này uống êm mà nặng, sau khi Tần Yến Thanh xiêu xiêu vẹo vẹo được người ta khiêng về, Diệp Trần say.
Khi say, nàng cũng không làm gì cả, chỉ ngồi cười suốt, trông rõ là ngu ngơ, hoàn toàn không có dáng vẻ của thái tử phi ngày thường, ngược lại lại có chút giống…
Diệp Trần trong trí nhớ của chàng.
Nhưng Tần Chiêu nghĩ, ở thế giới nào Diệp Trần cũng tên là “Diệp Trần”, thậm chí ở thế giới trước, lần sống lại cũng vẫn sống lại trong cơ thể một người tên là “Diệp Trần”, 666 có nói với chàng, hệ thống có quy luật chọn lựa cơ thể nhất định, có lẽ tên là Diệp Trần chính là một quy luật. Bao nhiêu thế giới trước đều như thế, thế giới này chắc cũng sẽ không sai.
Hơn nữa, nhiệm vụ của Diệp Trần có vẻ là phải giúp đỡ nam chính, các thế giới trước đều là thế, còn Mạnh Khanh Khanh thì hoàn toàn không có ý đồ như vậy. Thậm chí, nàng biết rõ chàng đang âm thầm chuẩn bị rất nhiều chuyện nhưng đều im lặng, đôi khi còn giúp chàng một tay.
Những điều “tất yếu” của Diệp Trần mà chàng biết đều không ăn khớp với nàng, thậm chí ngay cả tính cách cũng là một trời một vực.
Chỉ riêng lúc nàng ngây ngô cười với chàng, chàng mới thấy hoảng hốt, có cảm tưởng đối phương có chút bóng dáng của Diệp Trần.
Chàng ra sức nghĩ lại xem rốt cuộc Diệp Trần đem tới cho chàng cảm giác như thế nào nhưng vắt óc nghĩ mãi không ra.
Người đó tồn tại trong trí nhớ của chàng nhưng chàng không thể nhớ ra được cảm giác, tâm tình về người đó. Tâm tình của chàng khi cô ấy nhìn mình, cảm xúc của chàng khi hai người nắm tay nhau.
Tất cả, đều không nhớ được.
Chỉ có những câu chuyện thực lạnh lùng như bảng số liệu nói cho chàng biết về sự tồn tại của người này.
Không nhớ nổi thì không cách nào so sánh được. Chàng nhìn cô nương trước mặt đang cười ngây ngô với chàng, kéo tay áo chàng, cọ lên vai chàng, ngọt ngào gọi “A Chiêu”, trong lòng có cảm giác vô cùng dịu dàng, vô cùng yên ả.
Chàng đưa tay vuốt tóc Mạnh Khanh Khanh, nàng cứ thế dụi qua dụi lại vào lòng bàn tay chàng.
Chàng đã cao lên nhiều, có thể cúi đầu nhìn nàng, dưới ánh đèn, nàng ngẩng mặt, tiếng gọi vừa ngọt vừa vui vẻ.
“A Chiêu,” nàng nói, “chàng thật tốt.”
Chàng bật cười, ôm nàng vào lòng.
“Cô nương ngốc.” Người nọ ngoan ngoãn tựa vào ngực chàng, giọng chàng bất giác trở nên xót xa: “Giờ nàng mới biết sao.”
Thiên hạ này, còn có ai tốt với nàng hơn ta nữa?
Thiên hạ này, người tốt với Mạnh Khanh Khanh, còn có ai có thể hơn Tần Chiêu?
Cách mấy hôm Tần Yến Thanh tới chơi thì đến lượt “Diệp Trần” tới.
Một năm rưỡi qua, “Diệp Trần” lui tới đây đã thành thói quen, không còn là để gặp Tần Chiêu mà chỉ là ngày thường rảnh rỗi nên ghé qua chơi. Lần nào Diệp Trần cũng nhiệt tình “đón tiếp” nàng ta, các cách đuổi người vô cùng phong phú, khiến nàng ta cảm thấy khá là thú vị.
Mạnh Khanh Khanh hôm nay đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. “Diệp Trần” cũng bắt đầu thích gặp nàng ta hơn, người này một khi không còn già mồm nữa thì cũng là một người có thể làm bạn được.
Diệp Trần vẫn luôn ngăn cản “Diệp Trần” và Tần Chiêu gặp mặt. Hôm “Diệp Trần” tới, hai người ngồi tán gẫu với nhau, Diệp Trần liếc nhìn miếng ngọc bội đeo bên hông của “Diệp Trần”, vờ như vô tư hỏi: “Miếng ngọc bội kia đẹp quá, ai đưa thế?”
“Cái này à?” “Diệp Trần” cầm miếng ngọc bội ngắm nghía, cười bí ẩn, kề sát lại nói: “Ta nói cho tỷ nhé, ta có người trong lòng rồi.”
“Ồ?” Diệp Trần giả vờ rất hứng thú, “Ai vậy? Trông thế nào?”
“Không biết trông thế nào.” “Diệp Trần” sờ miếng ngọc bội, trầm tư đáp, “Có điều là thú vị lắm. Nếu trông ưa nhìn một chút thì gả cho chàng ta cũng chẳng sao.”
“Ồ, muội không biết chàng ta trông thế nào à?” Diệp Trần giả vờ ngạc nhiên, “Thế là con cái nhà ai, xuất thân thế nào, chắc là biết chứ?”
“Chuyện này…” “Diệp Trần” hơi chần chừ, “ta cũng không biết… Có điều,” “Diệp Trần” lườm Mạnh Khanh Khanh một cái, “tỷ đừng có tính toán chuyện tình cảm như thế được không? Ta thích người ta, chàng trông thế nào, xuất thân ra sao, quan trọng lắm sao?”
“Vâng vâng,” Diệp Trần cười rộ lên, “không quan trọng. Không biết gì cả mà muội cũng vẫn thích à?”
“Thích…” “Diệp Trần” ngượng ngùng đỏ mặt, “thì là thích thôi…”
Diệp Trần cười gập cả bụng, “Diệp Trần” giơ tay dọa đánh, Diệp Trần cầm quạt tròn đẩy tay nàng ta ra, “Diệp Trần” sáp lại cù Diệp Trần.
Hai cô nương đùa giỡn vui vẻ, Tần Chiêu ở trong thư phòng cách vách nghe tiếng, mỉm cười gõ gõ vách tường, nói to: “Cẩn thận kẻo ngã.”
Nghe tiếng Tần Chiêu nói, “Diệp Trần” sững người, lí nhí nói: “Thái tử ở nhà à… Thế muội về đây.”
“Muội sợ gì chứ?” Diệp Trần bật cười thì thầm bảo, “Trước đây… không phải muội rất thích chàng sao?”
“Ôi chao, là trước đây thôi,” “Diệp Trần” đẩy Mạnh Khanh Khanh một cái, “giờ muội đã có người trong lòng rồi. Thế tỷ thì sao,” “Diệp Trần” tỏ vẻ lo lắng, “có còn thích Tần Yến Thanh không?”
Diệp Trần cười, đưa tay vuốt tóc, nét mặt đằm thắm dịu dàng, đưa mắt nhìn vách tường ngăn cách hai căn phòng: “Muội thấy sao?”
“Diệp Trần” cười khì khì, mặt rất gian, thì thầm đáp: “Xem ra Thái tử điện hạ khiến Thái tử phi rất vừa lòng đây, không biết khi nào thì có em bé nhỉ…”
“Diệp Trần!”
Diệp Trần xấu hổ quát lên, cầm quạt tròn đập “Diệp Trần”, “Diệp Trần” cười rúc rích xin tha: “Tỷ tỷ, để muội về, không lại cản trở hai người tạo em bé!”
Nói xong, “Diệp Trần” liền ù té chạy mất.
Tần Chiêu xem xong sách về phòng, thấy Diệp Trần đỏ bừng mặt, đưa tay chỉnh lại y phục cho nàng, tủm tỉm cười: “Cô nương điên kia nói gì với nàng mà mặt đỏ thành thế này vậy?”
Diệp Trần không dám nhìn chàng.
Mạnh Khanh Khanh vốn tính hay xấu hổ, mặt rất dễ đỏ, Diệp Trần ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tần Chiêu nhìn nàng đỏ mặt, như bị hớp hồn, cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước, thơm nhẹ lên má Diệp Trần.
Diệp Trần giật mình lùi người lại, suýt thì ngã, Tần Chiêu ôm được nàng, bất lực hỏi: “Sợ gì thế?”
Diệp Trần nín thinh, cúi đầu: “Không có gì…”
Giờ đã là giữa hè, nàng chỉ mặc y phục mỏng, từ góc nhìn của chàng có thể nhìn thấy rõ thứ trắng nõn bên trong không sót chút gì. Tần Chiêu kiềm chế bản thân, quay đầu đi chỗ khác, kéo nàng đứng dậy.
Tối đó, hai người ngủ cùng nhau, tuy mùa đông đã qua từ lâu nhưng hai người đã quen, vẫn tiếp tục chung giường.
Diệp Trần nhớ lại lời “Diệp Trần” nói hồi sáng, cảm thấy tình cảm giữa mình và Tần Chiêu đang rất tốt, ở thế giới này thì ở tầm tuổi của họ cũng nên làm cha mẹ rồi.
Cô thực sự rất muốn có thể êm đẹp sống cùng chàng cả đời ở thế giới này, vì biết cả đời cực kỳ ngắn ngủi nên lại càng thêm quý trọng vô cùng khoảng thời gian này.
Cô nghiêng người sang, vòng tay ôm Tần Chiêu, tựa đầu vào lưng chàng.
“A Chiêu.”
“Ơi?”
“Hôm nay… Diệp Trần hỏi ta, chúng ta khi nào thì… có em bé…”
Lời này ý tứ rất rõ ràng. Người Tần Chiêu cứng đờ.
Nàng là thê tử của chàng, họ sớm muộn gì cũng sẽ có bước này.
Thế nhưng, đó là nếu như Tần Chiêu không phải rời đi, nếu như trong lòng Mạnh Khanh Khanh thực sự có chàng, hai người họ đi đến bước này, Tần Chiêu muôn phần cam tâm tình nguyện, muôn phần vui sướng.
Thế nhưng chàng biết nàng thích Tần Yến Thanh, chàng biết Mạnh Khanh Khanh chẳng qua chỉ ham thân phận thái tử của chàng, một ngày nào đó có thể quay về triều, chàng biết sớm muộn gì mình cũng phải ra đi, lúc đó Mạnh Khanh Khanh nhất định sẽ ngả vào vòng ôm của kẻ khác, việc này chàng không thể làm được.
Không làm, có lẽ chàng còn có thể buông tay.
Làm rồi, chàng không biết suy nghĩ của mình sẽ đáng sợ đến mức nào.
Mạnh Khanh Khanh đã chủ động nhắc đến nó, chàng đắn đo hồi lâu, cuối cùng đáp: “Khanh Khanh, ta rất quý trọng nàng, chờ chúng ta thành thân lại lần nữa, được không?”
Diệp Trần ngượng ngùng những vẫn hiểu cho Tần Chiêu. Chàng trước nay vẫn là người coi trọng lễ nghi, có nhiều điều cô không thể nói ra, chỉ có thể khẽ khàng đáp: “Vâng.”
Diệp Trần đã xác nhận được cả Tần Yến Thanh và “Diệp Trần” đều đeo ngọc bội nên sáng hôm sau, cô bèn gửi thiếp cho hai người, mời họ tới uống rượu.
Chuyện mời người tới uống rượu tất nhiên là phải làm nhân lúc Tần Chiêu vắng nhà. Diệp Trần chọn buổi Tần Chiêu đi vắng, mời hai người tới, quả nhiên, đôi bên lập tức để ý thấy ngọc bội đối phương đeo bên hông.
Tuy nhiên, cả hai đều giấu kĩ phát hiện này, cùng ngồi chung bàn uống rượu, vờ như không biết gì hết. Hai người hợp sức với nhau chuốc say Diệp Trần, sau đó “Diệp Trần” nói trước: “Ta ra ngoài đi dạo.”
Diệp Trần giả vờ đã say, gật đầu bảo: “Đi đi.”
Sau khi “Diệp Trần” đi không bao lâu, Tần Yến Thanh cũng đứng dậy nói: “Ta cũng ra ngoài đi dạo.”
Diệp Trần giả vờ như đã thiu thiu ngủ thiếp đi.
Đợi Tần Yến Thanh đi khuất, Diệp Trần lập tức tỉnh dậy, nhanh chân bám theo, lặng lẽ nấp sau gốc cây, quan sát hai người.
Cô không nghe rõ “Diệp Trần” và Tần Yến Thanh nói những gì với nhau, thấy hai người hàn huyên một lát thì rút ngọc bội ra, ghép lại với nhau rồi cùng nở nụ cười.
Bầu không khí có vẻ rất tốt, xung quanh như bay đầy bong bóng màu hồng. Diệp Trần đứng xem dưới tán cây, nhất thời cảm thấy nỗi lòng cô độc của một con chó độc thân.
Đúng lúc này, Tần Chiêu trở về. Từ xa, chàng đã nhìn thấy Diệp Trần đứng dưới tán cây, chờ lại gần hơn mới nhận ra Diệp Trần đang ngẩn người nhìn “Diệp Trần” và Tần Yến Thanh.
Hai người đó đứng ôm nhau còn Diệp Trần thì cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Cảm xúc trong lòng Tần Chiêu lúc này thật khó tả, chàng điên cuồng ghen tị với Tần Yến Thanh được Diệp Trần nhìn chăm chú như vậy nhưng đồng thời cũng hiểu rõ cảm giác khổ sở, đớn đau trơ mắt nhìn người trong lòng mình ôm ấp kẻ khác.
Cảm giác đau đớn đó chàng đã từng trải qua.
Nghĩ đến chuyện Mạnh Khanh Khanh đang phải chịu đựng lúc này, chàng liền cảm thấy không thể chịu được nữa, giá có thể cầm thanh kiếm lao ra, chém hết tất cả những kẻ làm nàng đau khổ.
Người chàng nâng niu trong tim sao chàng có thể chấp nhận để mặc nàng bị người ức hiếp.
Lửa giận bốc lên, chàng phăm phăm xông về phía họ, phẫn nộ quát: “Các người đang làm gì vậy!”
Tiếng quát làm ba người giật nảy mình. Tần Chiêu chỉ thẳng tay về phía cổng, quát “Diệp Trần” và Tần Yến Thanh: “Cút về!”
“Hoàng huynh…”
“Cút!” Tần Chiêu lạnh lùng ra lệnh. Sắc mặt Tần Yến Thanh nghiêm lại: “Tuy không biết hoàng huynh vì sao phẫn nộ nhưng nếu hoàng huynh đã không muốn gặp Yến Thanh thì Yến Thanh về đây!”
Nói xong, Tần Yến Thanh bỏ về, đi được nửa đường lại vòng lại kéo tay “Diệp Trần” còn đang đứng trân trân tại chỗ đi cùng.
Diệp Trần cũng rất hoang mang.
Sao Tần Chiêu lại giận?
Thấy “Diệp Trần” và Tần Yến Thanh ôm nhau, sao chàng lại nổi giận như bắt gian tại trận vậy?
Còn Tần Chiêu thấy Diệp Trần ngơ ngác nhìn mình thì trong lòng khó chịu vô cùng.
Chàng biết nàng hẳn là buồn khổ lắm, thật không ngờ người trước nay luôn điềm đạm, tự tại, đến lớp ngụy trang cơ bản nhất cũng quên. Chàng hít sâu một hơi, giang tay ôm Diệp Trần vào lòng, khàn khàn bảo: “Ta sẽ cho nàng những điều tốt đẹp nhất.”
“Khanh Khanh,” Tần Chiêu nghiến răng nghiến lợi nói, “ta nhất định sẽ khiến bọn chúng phải hối hận vì tất cả những gì hôm nay chúng làm.”
Diệp Trần sợ ngây người, sợ tới mức phải vội vàng đi kiểm tra thử chỉ số hắc hóa của Tần Chiêu xem sao.
May quá, không phải hắc hóa, không phải một bạo quân tương lai.
Nhưng, chàng muốn họ phải hối hận vì điều gì cơ? Muốn “Diệp Trần” và Tần Yến Thanh hối hận vì ở bên nhau? Vì sao phải hối hận vì ở bên nhau? cái gì? Vì…
“Diệp Trần” không chọn chàng sao?
Trong chớp mắt, Diệp Trần bừng tỉnh, ngộ ra vì sao Tần Chiêu nổi giận.
Nếu Tần Chiêu thích “Diệp Trần”, vậy thì mọi chuyện đều rất dễ hiểu.
Nhịp thở của Diệp Trần trở nên dồn dập, cô không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa.
Cô sợ mình nghĩ sai hướng, mọi thứ suy đoán được đều là sai lầm.
Cô đẩy người Tần Chiêu ra, giơ tay cản lại: “Chàng để ta suy nghĩ… Để ta suy nghĩ…”
Tần Chiêu ngạc nhiên trước phản ứng của Mạnh Khanh Khanh, muốn giữ nàng lại nhưng Diệp Trần cương quyết đẩy chàng ra, giận dữ hét lên: “Tránh xa thiếp ra!”
“Để thiếp một mình suy nghĩ…” Diệp Trình tự ôm lấy mình, không ngừng xoa xoa bắp tay, vội vã quay về phòng. Tần Chiêu không dám đuổi theo, ngơ ngác đứng nhìn Mạnh Khanh Khanh vào phòng, chàng hoàn toàn không hiểu gì.
Chàng không biết bản thân nên làm gì lúc này, đầu óc trống rỗng.
“Chủ nhân…” 666 thấy Tần Chiêu đứng giữa sân, vỗ về bảo: “Anh để cô ấy suy nghĩ chút đi, con gái cần có thời gian bình tĩnh.”
Tần Chiêu nghe 666 nói vậy, cảm thấy bản thân cũng đang cần phải bình tĩnh.
Chàng nghĩ một hồi, vuốt mặt, quyết định oan có đầu, nợ có chủ, tên nào sinh sự thì tìm tên đó tính sổ.
Chàng ra sau nhà dắt ngựa đuổi theo Tần Yến Thanh.
Tần Yến Thanh đang ngồi trong xe ngựa nói chuyện tâm tình với “Diệp Trần” thì đường bỗng bị chặn. Tần Yến Thanh cau mày, cuốn rèm lên, thấy Tần Chiêu cưỡi ngựa đứng bên ngoài.
“Hoàng huynh?”
Tần Yến Thanh ngỡ ngàng.
Tần Chiêu không nói một lời, nhảy xuống ngựa, lao tới chỗ xe ngựa, lôi cổ Tần Yến Thanh ra ngoài đấm túi bụi: “Thằng khốn!”
Tần Yến Thanh tức điên, cũng vung tay lên choảng lại.
Hai người lao vào đánh nhau, không ai nhường ai.
“Diệp Trần” sợ quá, vội vàng đánh ngựa quay lại gọi Diệp Trần.
Tần Chiêu chưa từng đánh nhau theo kiểu này bao giờ, hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh, không dùng chút kỹ xảo nào, hai vị hoàng tử quần ẩu như lũ du côn đầu đường, đau đớn là thật, cảm xúc là thật.
“Vì sao lại trêu đùa nàng! Đã trêu đùa rồi, sao không có trách nhiệm đến cùng!”
“Đã đối tốt với nàng, sao lại bỏ đi! Đã thích nàng, sao còn để nàng gả cho ta!”
Tần Chiêu vừa đấm vào mặt Tần Yến Thanh, vừa nói đầy tuyệt vọng: “Nàng thích đệ! Nàng thích đệ mà!”
“Nàng thích đệ như vậy, sao đệ có thể làm thế với nàng hả?!”
Tần Yến Thanh bị Tần Chiêu đè xuống đánh, nghe bị mắng như vậy cuối cùng không chịu nổi nữa.
“Mẹ kiếp, ai thích đệ mới được chứ?!”
Bị Tần Yến Thanh hỏi lại như vậy, Tần Chiêu liền ngây ra.
Ai thích ư?
Ngay cả ai thích mà cũng không biết, sao có thể trách đệ ấy được đây?
Nhân lúc Tần Chiêu ngây người, Tần Yến Thanh đẩy chàng ra, lật người đè chàng xuống đấm.
“Huynh đang nói Mạnh Khanh Khanh phải không? Huynh nói là Mạnh Mạnh Khanh phải không? Là Mạnh Khanh Khanh. Mẹ kiếp. Huynh còn có mặt mũi mà hỏi đệ hả?!”
“Huynh cưới nàng ấy rồi thì lo mà tốt với nàng ấy đi, còn vác mặt đến đây hỏi đệ à?”
“Nàng ấy thích ai huynh cũng không biết, mẹ kiếp, thế mà còn dám nói chuyện thích với chẳng không với đệ hả?”
Thích ai?
Mạnh Khanh Khanh thích ai?
Tần Chiêu bị đánh cho mụ mị cả đầu, hoang mang nhìn Tần Yến Thanh: “Nàng ấy… thích đệ mà…”
“Mẹ kiếp, huynh đần hả?!”
Tần Yến Thanh đấm một quyền xuống đất, thở hổn hển: “Nàng ấy thích huynh, rõ ràng là nàng ấy thích huynh, ngay cả chuyện Mạnh Khanh Khanh thích Tần Chiêu mà huynh cũng không biết, huynh còn đáng mặt là trượng phu của nàng ấy không?!”
Tần Chiêu tròn mắt.
Diệp Trần đi theo “Diệp Trần” phóng ngựa tới, thấy Tần Chiều bị Tần Yến Thanh đè dưới đất đánh, cơn tức bốc lên.
Cô hùng hổ xông tới, đạp Tần Yến Thanh ra, cuống quýt kéo Tần Chiêu dậy, gạt những sợi tóc rối trên mặt chàng đi, xoa nhẹ vết bầm tím trên mặt chàng do bị Tần Yến Thanh đánh, nóng ruột hỏi: “Chàng không sao chứ? Đệ ấy đánh chàng những đâu? Có đau lắm không?”
“Mạnh Khanh Khanh, tẩu tử cũng thật thiên vị quá đáng.”
Tần Yến Thanh được “Diệp Trần” kéo dậy, xuýt xoa rên lên, chỉ vào mặt mình mà bảo: “Tẩu nhìn rõ xem là ai đánh ai đây này! Tẩu lại đây, nhìn mặt đệ xem đi.”
Diệp Trần phớt lờ chàng ta, chăm chú nhìn Tần Chiêu từ đầu tới chân.
Tần Chiêu ngơ ngác nhìn nàng, không nói tiếng nào. Ánh mắt như có vô vàn điều nghi vấn nhưng buộc phải dừng lại trước bờ môi.
Diệp Trần thấy Tần Chiêu như vậy thì giật thót, tiêu rồi, không phải bị đánh đần người mất rồi đấy chứ?
Tác giả có chuyện muốn nói:
[mẩu truyện nhỏ – hoạt động hỏi đáp]
Bác sĩ: “Thư Bạch, dạo này áp lực hơi lớn nhỉ? Chúng ta chơi chút trò chơi giải tỏa căng thẳng đi.”
Mặc Thư Bạch: “Chỉ cần không tiêm, không điện giật, tất cả đều dễ nói.”
Bác sĩ: “Cô có biết trên weibo có một trò rất vui không, chọn trả lời các câu hỏi ở phần bình luận ấy.”
Mặc Thư Bạch: “Anh chắc là nó không làm tôi càng thấy áp lực hơn đấy chứ?”
Bác sĩ: “Cô có thể chọn giữa trả lời câu hỏi và giật điện.”
Mặc Thư Bạch: “Tôi thấy trả lời câu hỏi đúng là giảm áp lực rất hiệu quả.”
Bác sĩ: “Mời lắng nghe câu hỏi. Câu thứ nhất, truyện này của cô hơi bị chán, cô có muốn giải thích gì không?”
Mặc Thư Bạch: “Thế giới nào cũng hỏi một câu như vậy, có thể sáng tạo thêm chút không? Câu tiếp.”
Bác sĩ: “Câu số hai. Nam chính từ bỏ Diệp Trần, chuyển sang yêu Mạnh Khanh Khanh, vậy nếu Mạnh Khanh Khanh không phải Diệp Trần thì chẳng hóa là anh ta ngoại tình hay sao?”
Mặc Thư Bạch: “Nếu Mạnh Khanh Khanh không phải Diệp Trần thì anh ta đã chẳng yêu, nói gì tới ngoại tình. Từ luận điểm bạn trai bất kể thế nào vẫn luôn yêu tôi suy ra bạn trai sẽ yêu người khác, rất không logic.”
Bác sĩ: “Câu số ba. Có độc giả tố giác cô xóa bình luận của người ta, công lý ở trong lòng người, cô thấy thế nào?”
Mặc Thư Bạch: “Công lý ở trong lòng người… Làm tôi suýt tưởng là tôi nợ tiền lương hay gì. Bạn trẻ này nhất định là không hiểu về Tấn Giang. Xóa bình luận của cậu ta đã là gì? Của tôi còn bị xóa đây này.”
Bác sĩ: “Câu số bốn, độc giả hỏi cô chừng nào mới ngọt.”
Mặc Thư Bạch: “Đừng mong nữa, không có ngọt đâu. Câu tiếp theo.”
Bác sĩ: “Không còn câu tiếp theo nữa.”
Mặc Thư Bạch: “Được, vậy tôi về đây.”
Bác sĩ: “Chờ chút đã.”
Mặc Thư Bạch: “Để cải thiện trình độ sáng tác văn học của cô, tôi quyết định sẽ bồi dưỡng đặc biệt cho cô.”
Mặc Thư Bạch: “???”
Bác sĩ: “Cô không biết viết ngọt, để tôi dạy cho.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...