Lời này làm người Tần Chiêu cứng lại. Chàng đưa lưng về phía Mạnh Khanh Khanh, vành tai đỏ lựng, không dám nhúc nhích chút nào.
Diệp Trần dịch người vào trong, tiếp tục nói: “Hôm nay trời lạnh, chàng lại đang bị thương, không ngủ ấm lỡ lại bị bệnh thì chăm sóc cũng phiền lắm, còn có rất nhiều chuyện phải làm, chàng phải mau mau khỏe lên mới được.”
“Ừ…”
Tần Chiêu nghe lời nàng, cuối cùng cũng chịu gật đầu. Nếu chàng đổ bệnh thì người phải chăm chàng là Mạnh Khanh Khanh, giờ chàng phải nhanh nhanh khỏe lại mới được.
Tần Chiêu đỏ mặt xoay người, đi đến cạnh giường, đầu vẫn luôn cúi gằm, không dám ngẩng lên tí nào. Diệp Trần dịch người vào trong nằm, nhường chỗ ra cho chàng, Tần Chiêu chui vào nằm, người cứng đờ, không nói tiếng nào.
Chàng nằm cách nàng rõ xa, ở giữa để ra một lỗ hổng, hơi lạnh chui vào trong chăn. Diệp Trần bặm môi, lặng lẽ dịch lại gần Tần Chiêu.
Tần Chiêu hình như bị giật mình, vội vàng rụt người lại. Diệp Trần ngừng động tác, nghẹn họng một hồi cuối cùng vẫn phải nói: “Điện hạ, chăn có khe hở, lạnh lắm…”
“À à.” Tần Chiêu hiểu ra, vội vàng nhích lại gần. Hai người nằm thẳng đuột cạnh nhau, mắt nhìn lên trên trần.
Tần Chiêu đã thổi tắt đèn, phòng tối om om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hai người vai kề vai, tình cờ đều không ngủ được.
Diệp Trần không ngủ được là vì cô vẫn còn nhớ rất rõ đêm đầu tiên cùng với Thẩm Cảnh Phùng, người ấy cũng nằm không nhúc nhích như bây giờ, sau đó bắt đầu động, liền động mãi không dừng. Cô và Tần Chiêu nằm cùng nhau, tuy biết Tần Chiêu sẽ không làm gì nhưng bất giác vẫn thấy nhớ Thẩm Cảnh Phùng.
Còn Tần Chiêu không ngủ được là vì một lý do vô cùng đơn giản.
Bất cứ nam tử bình thường nào nằm chung giường với nữ tử mà hắn có hơi thích thì cùng đều sẽ không ngủ được.
Hai người nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, Diệp Trần chán quá, nghe tiếng hít thở của Tần Chiêu có vẻ cũng chưa ngủ, bèn mở miệng hỏi thử: “Điện hạ ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Điện hạ,” Diệp Trần nói chuyện với chàng, “chúng ta sẽ ở đây mãi sao?”
“Không đâu.”
“Phải cũng không sao,” Diệp Trần ôn tồn đáp, “có ta ở cùng điện hạ rồi.”
Lời này nghe vào tai Tần Chiêu lại khiến chàng thấy buồn phiền. Một trong những chuyện nhục nhã nhất của một nam tử là để thê tử phải chịu khổ theo mình, nhất là khi nàng ấy còn có lựa chọn khác tốt hơn.
“Khanh Khanh.” Chàng gọi, giống một người trượng phu bình thường, Diệp Trần cười tươi, nhẹ nhàng đáp lại: “Điện hạ, thiếp đây.”
“Nàng có hối hận không?”
“Hối hận chuyện gì?”
“Gả cho ta, cùng ta tới hoàng lăng.” Tần Chiêu nhắm mắt lại, giọng chua chát, “Nàng vốn có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Điện hạ,” Diệp Trần cười thành tiếng, “thực ra, ở cùng điện hạ, thiếp cũng thấy rất tốt rồi.”
Tần Chiêu không tiếp lời, hai người dựa vào nhau rất gần, tay gần như chạm vào nhau, từng có một khoảnh khắc nào đó, Tần Chiêu suýt nữa đã nắm tay nàng.
Nhưng chàng vẫn quyết giữ vững ranh giới, rõ ràng người đó đang ngay trong tầm tay nhưng chàng vẫn không dám giữ nàng lại.
Vì có quá nhiều nhân tố chưa xác định, vì có quá nhiều điều tương lai không biết trước.
Chàng không biết Diệp Trần mà chàng vẫn yêu có tới thế giới này không, liệu có một ngày nàng ấy sẽ đột ngột xuất hiện, sau đó, như những lần trước, chàng sẽ lại một lần nữa yêu nàng không màng tất thảy.
Nếu quả nhất định sẽ có một Diệp Trần như thế, lúc này chàng ở bên Mạnh Khanh Khanh vậy tương lai làm sao có thể chịu trách nhiệm với nàng?
Huống hồ…
Mạnh Khanh Khanh chắc gì đã bằng lòng.
Nàng có bằng lòng hay không, chàng thực sự không dám xem thử câu trả lời. Chàng có dự cảm, lúc có được đáp án, lòng chàng sẽ đau khổ, khó chịu biết chừng nào.
Chỉ mới nghĩ chút thôi, lòng chàng đã thấy chua xót khổ sở lắm rồi.
Nhưng chàng lại chẳng thể làm được gì, từ tận đáy lòng, chàng hy vọng, Mạnh Khanh Khanh sẽ được sống tốt.
Ở bên người trong lòng, có cuộc đời thuận buồm xuôi gió, cuộc sống tốt đẹp bình yên.
“Khanh Khanh,” chàng khàn khàn cất lời hứa hẹn, “nàng sẽ không phải hối hận vì lựa chọn của mình.”
“Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ trở về, ta sẽ trở thành hoàng đế, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt đẹp nhất thế gian.”
Chàng có cảm tưởng trái tim mình đang run rẩy nhưng vẫn nói tiếp: “Bất kể nàng muốn có thứ gì, muốn làm điều gì, ta đều sẽ giúp nàng.”
Cho dù điều nàng muốn là Tần Yến Thanh, ta cũng sẽ giúp nàng.
Nghe lời này, Diệp Trần bỗng cảnh giác.
“Bố khỉ, mau mau kiểm tra chỉ số hắc hóa của chàng ta xem.” Diệp Trần vội vàng giục Ba Tám, Ba Tám ngậm kẹo mút đi kiểm tra thử, phẩy phẩy tay bảo: “Không có gì hết, hắn ta chỉ đang nói luyên thuyên thôi, cô đừng có lo.”
Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đáp: “Ta tin điện hạ.”
Hai người không ai nói thêm gì nữa, nói chuyện một hồi, đôi bên dần quen với việc có đối phương nằm bên cạnh, cơn buồn ngủ dần kéo tới. Trước lúc thiếp đi, Diệp Trần dặn Ba Tám: “À, chốc nữa đợi chàng ta ngủ thì nhớ đánh thức tôi dậy nhé, cho tôi một viên thuốc để đút cho chàng ta uống. Với cả, về phủ lấy thêm lấy ít bánh nướng nữa đi, lấy lấy chục cái, với lấy thêm cả mấy món điểm tâm nữa.”
“Được rồi, cô cứ yên tâm ngủ đi.” Ba Tám vỗ vai Diệp Trần, “Vất vả rồi.”
Diệp Trần mặc kệ anh ta, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.
Cùng lúc này, Tần Chiêu cũng đang thiu thiu sắp ngủ, trước lúc ngủ, chàng dặn 666: “Đợi nàng ấy ngủ thì nhớ đánh thức tôi, bỏ điểm tích lũy ra mua cho tôi một viên thuốc cho nàng ấy uống. Với về phủ lấy thêm chục cái bánh nướng cộng thêm điểm tâm thịt kho các kiểu nữa…”
“Biết rồi, chủ nhân à, anh cứ yên tâm ngủ đi!” 666 vô tư đáp, “Tôi sẽ lo chu đáo hết!”
666 cam đoan xong Tần Chiêu mới ngủ.
Vì giờ giấc ngủ của hệ thống bị mặc định đồng bộ với giờ ngủ của kí chủ nên 666 và 38 chỉ còn cách đặt báo thức, cứ cách một lúc lại dậy một lần kiểm tra xem đối phương ngủ hay thức.
666 là người dậy trước, thấy Mạnh Khanh Khanh đang ngủ liền gọi Tần Chiêu dậy. Thuốc 666 mua cho Tần Chiêu là loại dạng xịt để tránh làm Mạnh Khanh Khanh thức giấc. Tần Chiêu xịt thuốc cho Mạnh Khanh Khanh rồi xịt cho mình, bảo 666 thu dọn các thứ rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Chàng ngủ chưa được bao lâu thì đến lượt Ba Tám tỉnh, kiểm tra trạng thái thức ngủ của Tần Chiêu xong rồi gọi Diệp Trần dậy.
“Đây, tôi mua cho cô thuốc dạng xịt đấy, thấy tôi thông minh chưa? Mau khen tôi đi!”
“Vâng vâng vâng, anh thì giỏi nhất rồi.” Diệp Trần xịt thuốc cho Tần Chiêu xong xịt cho mình sau đó nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Trần dậy, cô phát hiện ra, toi rồi.
Vết thương trên người cô biến mất hết rồi!
Cô vội vàng gọi Ba Tám: “Anh làm gì mà mua thuốc tốt như vậy?! Khỏi nhanh thế này không phải khiến người ta nghi ngờ hay sao?!”
Ba Tám cũng ngỡ ngãng: “Thuốc tôi mua đâu có trâu bò vậy đâu nhỉ…”
“Làm sao bây giờ? Tôi nên giải thích thế nào đây?!”
Diệp Trần lo ngay ngáy, Ba Tám cũng đến chịu, thở dài bảo: “Tùy cơ ứng biến vậy… Nói không chừng… Tần Chiêu bị ngốc thì sao?”
Diệp Trần: “…”
Nhân vật phản diện mà ngốc thì đã không phải là nhân vật phản diện.
Lúc Tần Chiêu dậy cũng được một phen sửng sốt.
Vết thương trên người chàng đều đã khỏi hẳn, thật là quá ảo diệu!
Chàng vội hỏi 666: “Sao lại thế này? Cô mua thuốc gì tốt quá vậy, cô bảo tôi phải giải thích thế nào đây?”
“Kí chủ không cần phải lo.” 666 đáp ngay, “Tác dụng của thuốc cũng phụ thuộc vào thể chất của mỗi người, khỏi nhanh thế này chắc là do năng lực hồi phục tốt, nếu Mạnh Khanh Khanh có hỏi đến thì anh cứ nói là do năng lực hồi phục của mình tốt là được.”
“Được… chứ…”
Tần Chiêu miễn cưỡng nghe theo.
Chàng mở mắt rồi nhìn sang Diệp Trần.
Hai người cùng tỏ vẻ như rất là ngạc nhiên, mắt nhìn đối phương, trăm miệng một lời: “Vết thương đã khỏi rồi!”
Sau khi nói xong, cả hai cùng ngớ ra rồi lại cùng im lặng. Diệp Trần tự nói với mình, đến lúc phát huy kỹ năng diễn xuất rồi!
Cô cười bảo: “Có điều, từ nhỏ các vết thương của thiếp đều luôn khỏi rất nhanh… Chỉ là không ngờ lần này lại khỏi nhanh tới vậy…”
Lời này nói ra, chính cô cũng không tin.
Thế mà đối phương lại không chút nghi ngờ, gật gù đáp: “Ta cũng vậy.”
Đối đáp xong, cả hai lại tiếp tục im lặng, đôi bên đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảnh tượng này thật là hơi bị bất thường.
Tần Chiêu bình tĩnh lại trước, hắng khẽ một tiếng: “Chúng ta đi rửa mặt rồi ăn gì đó đi.”
Diệp Trần gật đầu, hai người cùng nhau xuống giường.
Tần Chiêu múc nước cho Diệp Trần, hai người rửa mặt xong thì đi lấy đồ ăn, vừa mở nắp vung ra liền sợ ngây người.
Người hầu của phủ thật là tử tế, không ngờ lại chuẩn bị cho họ hẳn một thùng đồ ăn, chỉ riêng bánh nướng đã có tận hai chục cái!
Diệp Trần cố nhớ lại, hôm qua hình như lúc cô kiểm tra bánh đâu có thấy nhiều như vậy đâu nhỉ? Chỉ bỏ thêm mười cái bánh mà nhìn nhiều hẳn ra!
Còn trong lòng Tần Chiêu thì thở phào nhẹ nhõm, may mà tối qua chỉ bỏ thêm chục cái, hóa ra Mạnh Khanh Khanh lại mang nhiều bánh nướng theo như vậy, nếu nhiều thêm chút nữa, chẳng hóa thành một thùng bánh nướng luôn rồi!
Trong lòng hai người đều có chút chột dạ, khen lấy khen để người hầu trong phủ giỏi giang, ăn bánh nướng với thịt kho, uống thêm chút nước rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa.
Gian nhà tranh này bám đầy bụi bặm, chỗ nào cũng bẩn, chắc phải quét dọn mấy ngày mới xong.
Tần Chiêu cố ý không để Diệp Trần phải làm nhiều, để cô được nghỉ ngơi, một mình chàng khiêng đồ, quét dọn nhà cửa, lo trong lo ngoài.
Mới đầu chàng làm còn lúng túng chưa quen nhưng về sau thì càng làm càng nhanh tay, chẳng mấy mà đã học được hết việc gia vụ dọn dẹp vệ sinh.
Diệp Trần ban đầu còn hơi lo lắng nhưng sau khi bị ép phải nằm đọc thoại bản một lúc mới thấy nhân vật phản diện đúng là đẳng cấp vạn năng, không gì không làm được.
Chưa đầy ba ngày, toàn bộ nhà cửa đều đã được quét dọn sạch sẽ, lúc này mới thấy có người đưa đồ ăn tới.
Diệp Trần và Tần Chiêu mang tiếng là đi canh Hoàng lăng nhưng thực chất không khác giam lỏng là bao, ngày nào cũng phải ở trong phạm vi hoàng lăng, mỗi tháng được ra ngoài ba ngày, ngoài những ngày đó ra, bất kể là mua đồ ăn hay là gì khác, đều có người phụ trách riêng.
Thức ăn đưa tới có một ít thịt, tuy không nhiều nhưng ăn chung với rau xanh cũng tạm ổn.
Nhờ vậy, hôm đó, Diệp Trần được ăn một món xa cách đã lâu: sườn xào chua ngọt.
Vì phải duy trì hình tượng của Mạnh Khanh Khanh nên Diệp Trần phải thể hiện sao cho giống với tính cách của người này, cô tao nhã ăn từng miếng sườn xào chua ngọt, không thể nhìn ra là thích hay không nhưng đôi đũa gắp thì vừa nhanh vừa chuẩn.
Tần Chiêu nhìn cô ăn, không nhịn nổi cười: “Thích ăn sườn xào chua ngọt à?”
“Đồ điện hạ làm,” Diệp Trần ngẩng đầu lên, dịu dàng nói, “thiếp đều thích ăn.”
Nói xong, để chứng minh cho lời nói của bản thân, Diệp Trần đã ăn hết sạch đồ chàng ta làm.
Sau màn thể hiện trù nghệ của bản thân, kể từ ngày đó, phòng bếp đều do Tần Chiêu bao thầu.
Chuyện ở Hoàng lăng cũng chẳng có gì nhiều, mỗi ngày đều đặn quét dọn hoàng lăng, quét dọn hoàng lăng và quét dọn hoàng lăng.
Diệp Trần được chăm chẳng khác gì con sâu gạo, ngày nào cũng nằm xem thoại bản, tận hưởng lạc thú.
Tần Chiêu không thích cô làm việc, cô mà làm việc, dù chỉ là vắt cái khăn, là Tần Chiêu lại cảm thấy mình khiến cô phải chịu ấm ức.
Ngoài việc quét dọn hoàng lăng, hằng ngày hình như Tần Chiêu còn vụng trộm làm gì đó, Diệp Trần ngày nào cũng thấy có bồ câu đưa tin bay tới bay lui nhà mình. Diệp Trần không hỏi tới, chỉ chăm chăm theo dõi chỉ số hắc hóa của Tần Chiêu, vậy là đủ rồi.
Hôm Đông chí rơi đúng vào một trong ba ngày được ra ngoài hoàng lăng hằng tháng, Tần Chiêu đi ra ngoài mua đồ, Diệp Trần ở nhà chờ chàng về.
Tần Chiêu vào trong kinh thành, việc đầu tiên là tra xét một lượt danh mục sản nghiệp đứng tên chàng, chọn ra vài người, lập một tờ danh sách chuyển cho người của mình ở bộ Lại, lặng lẽ đi bái phỏng dăm vị người quen cũ. Làm xong hết mọi chuyện thì trời đã tối, trên đường về, Tần Chiêu bắt gặp nhiều người khác cũng đang về nhà.
Chàng đi đường vòng mua cho Mạnh Khanh Khanh món gà nướng nàng thích, ngang qua một quán nhỏ, thấy có bày bán dăm món trang sức, chẳng biết làm sao, chàng bỗng dừng bước, chủ quán đứng giậm giậm chân cho đỡ gió lạnh hỏi: “Cậu muốn mua đồ cho nương tử à?”
Tần Chiêu nghe tới hai chữ “nương tử”, bất giác lòng thấy vui vẻ.
Chàng cúi đầu chọn trâm cài tóc, tưởng tượng Mạnh Khanh Khanh không biết cài chiếc nào thì đẹp.
Đương chọn tới chọn lui thì sau lưng bỗng có ai đó nói: “Cái này đẹp này.”
Nói xong, một bàn tay trắng ngần vươn tới, cầm một chiếc trâm lên: “Công tử xem, cái này được không?”
Tần Chiêu ngẩng đầu, là “Diệp Trần”.
Cô nương này hôm nay mặc y phục đỏ toàn thân, cười híp mắt với chàng: “Mua trâm cài cho Mạnh Khanh Khanh hả?”
“Không liên quan tới cô nương.”
Tần Chiêu cũng không biết mình thế này là sao, biết rõ người này có cơ thể của người mình yêu nhưng lại không có nổi chút thiện cảm nào.
Có lẽ bởi, người chàng yêu vẫn còn chưa tới thế giới này chăng?
Tần Chiêu đoán vậy.
Chàng không biết người ấy sẽ lớn lên từ nhỏ với mình như lần làm nhiệm vụ đầu tiên hay là nửa đường tới giống lần này hoặc sẽ là một cách nào đó mà chàng không nghĩ tới.
Chàng bỗng nhận ra, mình hoàn toàn không biết gì về người đó cả. Ngoài việc lần nào nàng cũng đều tên là Diệp Trần, đều trợ giúp nam chính ra thì chàng không biết gì hết nữa.
Tần Chiêu ủ rũ mặt mày, chọn một chiếc trâm mình thích, trả tiền cho chủ quán rồi quay lưng ra về.
“Diệp Trần” đi theo sau chàng, gọi: “Này, đừng đi, ta nói chuyện với công tử mấy câu cũng không được à?”
Tần Chiêu phớt lờ nàng ta, đi thẳng một mạch.
“Diệp Trần” tức lắm, thế là cứ thế đi theo bằng được, theo về tới tận hoàng lăng. Diệp Trần đang đứng ở cửa chờ Tần Chiêu về, thấy xa xa thấp thoáng bóng Tần Chiêu rồi liền đó thấy cả “Diệp Trần”.
Thấy cô nương đó, Diệp Trần giật mình nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không, chờ Tần Chiêu đi tới chỗ mình, Diệp Trần mới tủm tỉm cười, làm bộ như không quen “Diệp Trần”, nắm tay Tần Chiêu, dịu dàng hỏi: “Chàng về rồi à? Ăn cơm thôi.”
Tần Chiêu khá ngạc nhiên, hiếm có khi nào Mạnh Khanh Khanh chủ động như vậy, lúc Mạnh Khanh Khanh kéo tay chàng, trong lòng chàng cảm thấy rất vui.
Chàng không dám nói tiếng nào, không dám phản đối, mặt đỏ rần để Diệp Trần nắm tay mình, ngắc ngứ nói: “Ừm… Ta mua gà nướng cho nàng đấy.”
Thấy chàng dễ thương như vậy, trong lòng Diệp Trần vui lắm.
Sức quyến rũ của nữ chính có lớn cỡ nào thì chàng phản diện của cô trước nay cũng chưa bao giờ phụ tâm ý của người khác.
Cô cầm tay Tần Chiêu, ngoái đầu nhìn “Diệp Trần”, cười tủm tỉm: “Sao Diệp cô nương lại tới đây vậy?”
“Diệp Trần” đứng lại, không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt thay đổi hẳn, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi, chẳng qua là thói xấu của ta, vốn gặp trên đường chỉ định chào hỏi mà thôi. Các người sống cũng không tồi, ta đi đây.”
Nói xong, “Diệp Trần” vẫy tay ra về.
Đợi nàng ta đi xa rồi, Tần Chiêu mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng “Diệp Trần”, trong lòng không mảy may kinh động.
Diệp Trần thấy Tần Chiêu nhìn chằm chằm theo bóng “Diệp Trần”, trong lòng không mấy dễ chịu.
Cô buông tay Tần Chiêu ra, quay người vào nhà. Tần Chiêu không hiểu Diệp Trần bị làm sao nhưng vẫn đuổi theo ngay.
Đêm đó, tới tận lúc đi ngủ, Diệp Trần vẫn không nói tiếng nào. Tần Chiêu thấy bầu không khí không ổn nên cũng cúi đầu im lặng. Thấy Tần Chiêu như vậy, Diệp Trần tức không biết trút vào đâu, chẳng biết bị làm sao mà lại cảm thấy tủi thân.
Cô bỗng hiểu được tâm tình của Lục Lương kiếp trước.
Thứ mình liều mạng mới có, nhân vật chính lại có được dễ như trở bàn tay.
Cô cũng không hiểu thế giới này bị làm sao nữa. So với các nhân vật phản diện trước, Tần Chiêu có vẻ chấp nhất với nữ chính nhiều hơn. Hễ nhớ lại ánh mắt nhìn đuổi theo “Diệp Trần” của Tần Chiêu, hễ nghĩ tới chuyện lúc đó mình đang đứng ngay bên chàng là cô lại thấy hơi khó chịu.
Lần hờn giận này của Diệp Trần có hơi dài, bắt đầu từ Đông chí cho đến tận trận tuyết lớn đầu tiên trút xuống.
Ngày hôm đó, Tần Yến Thanh đến thăm họ. Tần Chiêu đi vắng, Diệp Trần đang đọc sách thì Tần Yến Thanh bất ngờ tới.
Diệp Trần khá ngạc nhiên nhưng người tới là khách, cô vẫn mời chàng ta vào ngồi, rót trà mời nước.
Tần Yến Thanh mang than, quần áo và thức ăn tới, quan sát xung quanh, uống chén trà nóng rồi hỏi: “Sống có quen không?”
“Vẫn tốt.”
Diệp Trần cười: “Điện hạ đến tặng đồ hay là tìm Thái tử vậy?”
“Đến thăm hai người thôi.” Tần Yến Thanh nhìn trận tuyết lớn, thở dài, “Hôm nay trời tuyết lớn, ta bỗng nghĩ chỗ hai người chắc lạnh khủng khiếp, sợ là sẽ thiếu quần áo thức ăn nên đến thăm. Coi cảnh hôm nay, quả đúng là không ổn lắm.”
“Đi canh hoàng lăng tất nhiên là không thể tốt được rồi.” Diệp Trần tự nhiên đáp lại, “Có điều vậy cũng hay, trong lòng thấy an ổn hơn nhiều.”
Tần Yến Thanh khá bất ngờ trước câu trả lời này, ngước mắt lên nhìn cô.
Trong ấn tượng của chàng ta, Mạnh Khanh Khanh không phải người thế này, nếu là trước kia, đi theo Thái tử phải chịu khổ như vậy, nàng ấy e là đã khóc lóc bù lu bù loa trách mắng Thái tử vô dụng rồi.
Còn người hôm nay thì lại rất bình thản, rất an ổn, điềm nhiên, khiến lòng người cảm thấy bình yên.
Tần Yến Thanh bỗng thấy hơi hâm mộ Tần Chiêu, có một người mang tình cảm đơn thuần như vậy làm hậu phương, mưa gió dường như cũng đều nhỏ bớt lại.
“Ta nhớ hồi nhỏ nàng cực kỳ sợ lạnh.” Tần Yến Thanh nhớ lại chuyện đã qua, thở dài thành tiếng, quay ra nhìn tuyết ngoài trời: “Nhưng lại thích đẹp, thích mặc xiêm y mỏng. Hai nhà chúng ta kế nhau, nàng thường hay mặc váy hoa nhỏ ở trong, khoác áo lông nhung ở ngoài, sau đó sang nhà ta, gọi ta là “Yến Thanh ca ca”, chờ ta đến, nàng liền cởi áo khoác, khoe váy hoa, hỏi ta xem có đẹp không.”
Nghe Tần Yến Thanh hồi tưởng lại, Diệp Trần cũng bị xúc động lây.
Ký ức của Mạnh Khanh Khanh vẫn còn đây, cảm xúc trong lòng cũng vẫn còn đây, trước Tần Yến Thanh, Mạnh Khanh Khanh luôn có một sự dịu dàng hơn hẳn với người ngoài.
Diệp Trần tủm tỉm cười, cũng hồi tưởng lại: “Đúng vậy, ta nhớ bộ váy ta thích nhất là chiếc màu hạt lựu.”
“Cái đó bị ta làm rách mất.”
Tần Yến Thanh tiếp lời: “Hồi đó ta không thích nàng.”
Giữa lúc hai người đang trò chuyện thì Tần Chiêu đi mua đồ về.
Nghe tiếng hai người nói chuyện, chàng dừng bước, không dám vào.
Thực ra chuyện hai người nói cũng không có vấn đề gì nhưng nó khiến người ta nghe xong có cảm giác như hai người họ xây một bức tường cao, ngăn những người khác ở bên ngoài.
Chàng tựa vào tường im lặng nghe hai người trò chuyện với nhau, chàng vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, có cảm giác gió tuyết bỗng lớn hơn.
Tần Yến Thanh nói chuyện một hồi lâu mới nhận ra trời đã muộn, chàng ta cười cười, đứng dậy: “Hoàng huynh vẫn chưa thấy về, muộn quá rồi, ta không đợi nữa. Lần sau đăng môn thăm hỏi sau vậy.”
Buổi chiều này đã cải thiện không ít thiện cảm của Diệp Trần với Tần Yến Thanh, cô đi ra cửa tiễn chàng ta về, vừa bước tới cửa thì gặp Tần Chiêu đứng ngoài cửa.
Tần Yến Thanh và Diệp Trần cùng giật mình ngạc nhiên: “Điện hạ?”
“Hoàng huynh?”
Tần Chiêu ngượng ngùng cười một tiếng, ngắc ngứ hỏi: “Yến Thanh đến đấy à?”
Chàng đứng bên ngoài lâu quá, người bị đông lại, mặt tím tái cả đi. Tần Yến Thanh quay đầu nhìn thử Diệp Trần, Diệp Trần sốt ruột kéo Tần Chiêu vào, nói với Tần Yến Thanh: “Yến vương điện hạ về nhé.”
Nói xong, cô kéo hẳn Tần Chiêu vào trong nhà, Tần Chiêu biết ý ra về.
Diệp Trần sờ tay Tần Chiêu, đông cứng, cô vội vội vàng vàng đưa chàng về giường, đắp chăn lại, đưa lò sưởi cho chàng ôm, lấy nước ấm lau mặt và tay cho chàng.
Tần Chiêu im lặng nằm trong chăn run.
Diệp Trần thấy chàng run bèn lật luôn chăn lên, chui tọt vào, áp người lại.
Tần Chiêu sợ quá, vội đẩy cô ra, giọng run run: “Lạnh.”
“Biết lạnh sao không về sớm chứ?”
Diệp Trần mặc kệ chàng đẩy thế nào thì đẩy vẫn cương quyết ôm thật chặt.
Trong lòng Tần Chiêu vừa muốn kháng cự lại vừa thấy vui mừng, cuối cùng chàng vẫn để nàng ôm mình.
Cô nương trong lòng chàng ấm quá, ấm đến nỗi hại chàng suýt thì rơi lệ.
Chàng ôm cô nương, thân nhiệt dần bình thường trở lại. Diệp Trần lên tiếng hỏi trước: “Điện hạ đứng ngoài cửa nãy giờ đấy à?”
“Không phải vậy…”
Tần Chiêu nói dối: “Ta đi ở ngoài hơi lâu, vừa mới về thì gặp hai người. Ngoài trời lạnh quá.”
“Thế mai đừng đi nữa.”
“Ừ.”
Tần Chiêu nhắm mắt, bất giác kề mặt gần vào tóc Diệp Trần.
Chàng ngửi thấy mùi tóc thoang thoảng của Diệp Trần, mùi dầu hoa quế bôi tóc, rất thơm.
Đêm đó, Diệp Trần ôm Tần Chiêu, hai người không tách ra, cứ ngủ như vậy suốt cả đêm. Diệp Trần là mệt quá không buông, Tần Chiêu là không muốn buông.
Trái tim chàng lúc này rất lạ, một mặt muốn kháng cự, một mặt lại muốn tới gần hơn.
Sau trận tuyết lớn, trời lạnh sâu hơn. Tần Yến Thanh có đến thêm một lần. Tần Chiêu rất tốt với Diệp Trần, mọi việc trong nhà chàng đều làm hết, nhất là những chuyện phải đụng nước lạnh, chàng tuyệt đối không để cô chạm vào.
Dẫu vậy, Diệp Trần vẫn bị nẻ da, Tần Chiêu mua thuốc về, mỗi tối nấu nước ấm cho Diệp Trần ngâm chân.
Diệp Trần thể hàn, bụng dễ đau. Chàng đến chỗ đại phu học cách xoa bóp bấm huyệt, mỗi ngày, lúc Diệp Trần ngâm chân thì ấn cho nàng.
Mới đầu Diệp Trần còn ngượng ngùng không chịu. Tần Chiêu bắt lấy chân nàng, dỗ dành bảo: “Không sao, nàng là thê tử, ta phải chăm nàng nhiều hơn.”
“Nàng đi canh hoàng lăng với ta, không làm nhiều một chút, trong lòng ta sẽ không yên.”
Diệp Trần nghe lời, vì để trong lòng Tần Chiêu thấy dễ chịu hơn, cô liền để chàng làm.
Hằng ngày, rửa chân xong, Tần Chiêu đi tắm rồi hai người nằm nép vào nhau ngủ.
Trời lạnh, con người trong vô thức đều hướng về nơi ấm áp, chẳng biết làm thế nào mà sáng hôm sau thức dậy, lúc nào họ cũng đang ôm nhau.
Mới đầu Tần Chiêu còn xin lỗi, sau này cũng quen dần.
Mấy ngày lạnh nhất, Tần Chiêu vừa chui vào chăn liền chủ động ôm cô, ủ ấm chân cho cô rồi cúi đầu hỏi: “Có lạnh không?”
Diệp Trần mặt đỏ như bị quá nóng, rúc trong ngực chàng, đâu còn biết đáp lạnh hay không, lí nhí thẽ thọt một tiếng: “Ừm…”
Tiếng ừm ấy vừa mềm vừa mảnh, Tần Chiêu nhắm mắt lại, có phần bất lực.
Đã đến nước này, chàng còn làm gì được đây?
Chàng chẳng làm được gì nữa rồi.
Chỉ còn nước thuận theo tính nết người này…
Nàng muốn làm thế nào cũng được hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...