Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo



Diệp Trần không nói gì, nghe Lục Lương nói vậy, cô chỉ thầm thở dài trong lòng.

“Tôi có cảm giác mình như mắc nợ bọn cho vay nặng lãi ấy.”

“Chứ không phải hả?” Ba Tám cắn hạt dưa, “Cô nhìn điệu bộ của Lục Lương kìa, có giống đến đòi nợ hay không chứ!”

“Được rồi,” Diệp Trần gật gù, “tôi sẽ trả tiền.”

“Ừ… Gì gì gì kia?!” Ba Tám giật mình, “Cô trả nợ gì hả?”

“Đối với thứ tình cảm bất chấp trong gió trong mưa vẫn chờ đợi em kiểu này,” Diệp Trần nghiêm mặt, “tôi cảm thấy mình không thể nào cự tuyệt được.”

Ba Tám: “…”

“Thế nhiệm vụ thì sao?” Ba Tám nhặng lên, “Không làm nhiệm vụ nữa hả?”

“Ai bảo không làm, nhưng anh xem, hiện giờ tôi cũng đâu làm được đâu…”

Ba Tám câm nín, tay cầm nắm hạt dưa, nhìn cái vẻ mặt đầy hy sinh của Diệp Trần một hồi lâu, cuối cùng anh ta nói: “Cô đừng diễn nữa… Tôi nhìn thấy cái ánh sáng vui sướng lấm lét trong mắt cô rồi đấy…”

Diệp Trần lắc đầu: “Đâu, đâu có vui, tôi là một người làm nhiệm vụ rất nghiêm túc đấy!”

“Ừ.” Ba Tám gật gù, “Tôi tin cô.”

Nói xong, Ba Tám vứt vỏ hạt dưa vào thùng rác, vẻ mặt dửng dưng kia, nhìn là biết ngay nói dối.

Diệp Trần chột dạ, với Ba Tám, với cả Lục Lương. Lục Lương thấy cô cúi đầu đứng lủi thủi một góc, tức mà không biết trút vào đâu: “Còn không đi à?”

“Ờm…” Diệp Trần cun cút đi theo Lục Lương như tù binh. Lục Lương ngoái đầu lại liếc cô, thấy cô chỉ cách mình chưa đầy nửa bước chân, bỗng nhiên anh vươn tay, kéo người đó lại.

Diệp Trần giật mình nhìn lên. Lục Lương nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, trái tim đập như điên nhưng vẫn cứ cố nhịn không thể hiện ra, ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì? Không được à?”

“Không…”

Diệp Trần bị dắt tay, lòng bàn tay người nọ âm ẩm mồ hôi, cô quay đầu đi, lí nhí nói: “Không phải không được…”

Lục Lương hừ một tiếng, dắt cô đi tiếp: “Đi thôi.”

“Ờm…”

Diệp Trần cúi đầu, giấu diếm vẻ mặt của mình. Ba Tám dửng dưng ngồi nhìn, còn chỉ trỏ: “Cúi thấp thêm chút nữa đi, mặt cô cười tươi quá rồi đó, giấu không hết kìa.”

Diệp Trần: “…”

Không được, cô không thể trắng trợn như vậy được.

Diệp Trần cố hết sức điều chỉnh tâm trạng và vẻ mặt, tự nói với mình, tuyệt đối không thể để thứ đạn bọc đường này đánh bại, nhất định phải lý trí, cô về để làm nhiệm vụ, không phải để yêu đương.

Nhưng mà tác phong của Lục Lương quá mạnh mẽ, quá cương quyết, thế tới áp đảo khiến trong lòng cô xuất hiện một thằng người nhỏ xíu, nói đầy có lý có tình: “Cũng đâu phải cô không làm nhiệm vụ đâu, cô bị ép thôi! Là bị ép! Cô cũng đâu muốn! Cô vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp! Ban đầu không phải là lo anh ta thích cô, cô chết anh ta sẽ buồn khổ sao? Giờ thích thì cũng thích rồi, còn làm gì được nữa đúng không? Vậy nên, nay có rượu thì nay cứ say, cứ cưới đã, khác tính sau.”

Nhưng một thằng người nhỏ khác lại nói: “Mau mau làm cho xong nhiệm vụ đi đã. Cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, còn sang thế giới tiếp theo, vậy mới nhanh chóng mạnh lên được. Đây mới là con đường đúng đắn! Thế giới nào cũng có nhiều chuyện cô muốn làm như vậy, ngày nào cô cũng lãng phí thời gian, thì phải chờ tới khi nào mới có thể thay đổi vận mệnh của nhân vật phản diện đây? Hơn nữa, chuyện yêu đương, chỉ có lún càng ngày càng sâu chứ lấy đâu ra có tận cùng? Cô có chắc là giờ anh ta thích cô không? Nếu hiện giờ anh ta không thích cô, ở chung với cô xong lại thích cô thì sao?”

“Nói bừa! Sao giờ anh ta lại không thích cô chứ? Trước kia cô là nữ vương, anh ta còn có thể kiếm chác, giờ cô chẳng có gì hết, anh ta vẫn muốn cưới cô, ngoài thích ra thì còn có thể là gì? Ở bên nhau đi! Ở bên nhau đi! Dù sao cũng là do anh ta ép! Ba Tám không trách móc nổi cô đâu!”



Hai vị thiên thần trong lòng Diệp Trần liến thoắng đấu khẩu với nhau điếc cả tai. Lục Lương kéo cô ra ngoài phi thuyền. Phóng viên, hộ vệ rầm rập ùa tới. Kết quả, chạy được nửa đường thì sững người.

Cứ tưởng sẽ là vở anh hùng ca “Quốc vương bắt giữ nữ tặc trừ hại cho dân”, kết quả, hai người đó tay nắm tay bước ra, một người thì mặt mày cau có nhưng khóe môi lại chẳng nhịn nổi cười, một người thì cúi đầu đầy ngượng nghịu…

Tình huống đảo ngược cái kiểu quái gì đây?

Cả đoàn người đều ngơ ngác, sau đó là tiếng la hét nảy lửa của Minh Hạo: “Bệ hạ, ngài kéo tay bạn gái cũ của ta làm gì!!”

Mọi người đồng loạt hít hà, phóng viên đứng hình chỉ tích tắc, lập tức chỉa ống kính về phía ba người Lục Lương, Diệp Trần, Minh Hạo, ra sức tác nghiệp.

Quốc vương nắm tay bạn gái cũ của thủ tướng – Dạ xoa vương Diệp Trần, hải tặc bị truy nã hạng một của vũ trụ, cùng xuống phi thuyền! Scandal thật quá chấn động!

Lục Lương nhíu mày, nói thẳng: “Nàng ấy không phải Tiểu Diệp Trần.”

Minh Hạo ngẩn người, chẳng hiểu gì. Lục Lương đẩy Diệp Trần tới trước mặt Minh Hạo: “Giải thích đi.”

Ánh đèn flash bao vây quanh người khiến Diệp Trần rất ngượng ngùng, cô bịt tay che mặt, xòe khe hở ra nhìn Minh Hạo, đau khổ nói: “Minh Hạo à…”


“Tiểu Trần,” vẻ mặt Minh Hạo còn đau khổ hơn, “Em không thích anh cũng chẳng sao nhưng sao em lại thích anh em của anh chứ?! Cứ cho là em thích anh em của anh thì cũng phải cho anh một cơ hội chuẩn bị tâm lý chứ?!”

“Minh Hạo à… Chuyện này hơi phức tạp một chút, là…”

“Đừng giải thích! Đừng nói nữa!” Minh Hạo đỏ hoe mắt, giơ tay ra hiệu Diệp Trần ngừng nói, “Hai người, một người là anh em của tôi, một người là người yêu của tôi, tôi biết làm gì đây?! Cứ ở bên nhau đi, tôi chúc phúc cho các người! Tạm biệt!”

Nói xong, Minh Hạo xoay người bưng mặt bỏ chạy…

Chạy.

Lại còn chạy rõ nhanh, cứ như đem hết bản lĩnh hồi còn là ám vệ sát thủ ra dùng hết công suất vậy.

Diệp Trần và Lục Lương nhìn cái bóng lưng vội vã chạy đi của Minh Hạo, trong lòng Diệp Trần khá là phức tạp, cô xoắn xuýt nói: “Thế… để tôi đi giải thích cho anh ta một chút thì hơn…”

“Ta cảm thấy nàng nên giải thích với ta trước thì hơn.”

Lục Lương nhìn đám phóng viên tới ngày càng đông, khoác tay lên người Diệp Trần, dùng tư thế của một người vệ sĩ, ôm Diệp Trần đi về phía chiếc phi hạm đã được chuẩn bị sẵn.

Các phóng viên ùa theo, lớn tiếng hỏi: “Bệ hạ! Nàng là ai? Rốt cuộc quan hệ chân chính giữa ngài và Dạ xoa vương là gì?”

Các câu hỏi được đặt ra liên tiếp nhưng Lục Lương đều không trả lời.

Sau khi đưa Diệp Trần vào trong phi hạm, không gian lập tức yên tĩnh. Diệp Trần bị Lục Lương ấn xuống ghế ngồi, anh ta nghiêng người, thắt dây an toàn cho cô.

Động tác của anh ta vừa dịu dàng lại vừa trẻ con, từ đầu chí cuối không nói một lời như thể đang hờn dỗi chuyện gì. Diệp Trần không dám bắt chuyện, đành cứ ngồi im như vậy nhìn anh ta.

Mấy năm không gặp, Lục Lương đã đẹp trai hơn nhiều, lúc anh ta cúi người thắt dây an toàn cho cô, Diệp Trần bỗng nhận ra, đây không còn là cậu thiếu niên nam sủng cần nịnh nọt lấy lòng cô, anh ta giờ đã là lãnh tụ một nước, là anh hùng dân tộc nhiều năm chinh chiến.

Anh ta đã xây dựng phòng tuyến chống lại thế tiến công mạnh mẽ của thiên hà Musen, anh ta kiên cường không chịu khuất phục, bảo vệ quyền tự do của dân chúng, giữ gìn nền văn minh của thiên hà.

Diệp Trần lẳng lặng nhìn đối phương. Lục Lương thắt dây an toàn cho cô xong thì cũng tự thắt cho mình, tựa lưng vào ghế.

Từ đầu chí cuối, anh ta đều không nói một lời. Diệp Trần bị anh ta làm cho cảm thấy căng thẳng, lúng túng không biết có nên bắt chuyện trước không. Vào phút giây bối rối như vậy, người nọ lặng lẽ đặt một tay lên tay cô.

Diệp Trần nhìn anh ta, anh ta vẫn tự nhiên nắm tay cô, giọng nói rất mực dịu dàng: “Hôn lễ sẽ tổ chức sau nửa tháng nữa, được không?”

“Anh…” Diệp Trần rụt rè lên tiếng, “không có gì muốn hỏi tôi à?”

Ví dụ như, vì sao lại quay về, vì sao chết rồi lại sống lại…

Đôi mắt Lục Lương như thể anh ta đã sáng tỏ mọi chuyện từ lâu, anh ta chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Em sẽ nói với anh à?”

“Tôi…” Diệp Trần mở miệng nhưng nhất thời không biết đáp tiếp thế nào.

Sự tồn tại của hệ thống tuyệt đối không thể tiết lộ, cô phải làm sao để miêu tả tình cảnh của mình lúc này đây?

Lục Lương nhìn vẻ mặt của cô, như đã sớm đoán được, đôi mắt ánh lên đôi chút thất vọng, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng không quan trọng.”

“Em đã trở lại, vậy là đủ rồi.”

Diệp Trần nghe anh ta nói, nhìn anh ta dựa lưng vào ghế, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Vẻ mặt thất vọng ấy in rõ trong mắt cô, cô muốn giải thích, muốn nói cho anh ta biết nhưng không thể mở miệng nổi.

Cô xoắn xuýt một hồi, đắn đo lí do thoái thác, còn chưa kịp nói, đối phương đã cướp lời: “Diệp Trần, anh biết em có rất nhiều bí mật.”

“Em không giống nữ vương trước kia, em không phải nàng ta. Em đến từ một nơi kỳ lạ, có một nhiệm vụ, nhiệm vụ của em có liên quan với Minh Hạo, toàn bộ những chuyện em làm, đều rất là bất đắc dĩ.”

Diệp Trần giật nảy mình, không gian của Ba Tám hú lên từng hồi tiếng còi báo động.

“Cảnh báo, cảnh báo, có nguy cơ bị phát hiện…”

“Xin mời chuẩn bị rút lui, xin mời chuẩn bị rút lui…”

“Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống có nguy cơ bị phát hiện, xin mời chuẩn bị rút lui…”

Đây là trang bị bảo vệ hệ thống được lắp đặt sẵn của Ba Tám, khi phát sinh nguy hiểm, nó sẽ tự khởi động. Ba Tám vội vàng điều chỉnh hệ thống, đồng thời nói với Diệp Trần: “Mau, dập tắt suy đoán của anh ta mau lên, không là chúng ta sẽ bị cưỡng chế rời đi đấy!”

Cùng lúc này, 666 cũng đang nhắc nhở Lục Lương: “Kí chủ, anh nói thẳng ra về sự tồn tại của hệ thống sẽ kích hoạt trang bị bảo vệ hệ thống của đối phương, họ rất có thể sẽ phải rời đi luôn đấy.”

Lục Lương vội vàng nuốt hết những lời còn lại vào trong.

Anh quan sát vẻ mặt của Diệp Trần, đến lúc này thì, anh ta mới dám chắc, Diệp Trần quả thực có hệ thống.


Trước đây, dựa vào suy đoán của 666, anh ta chỉ mới chắc tám, chín phần mười nhưng chưa từng nghiệm chứng, giờ thì cuối cùng cũng xác nhận được rồi.

Diệp Trần nhìn vẻ mặt của Lục Lương, cứng mặt hỏi: “Anh thấy tôi có bí mật gì?”

“Không có.” Lục Lương nhún nhún vai: “Anh chỉ đoán thế thôi.”

“Sao lại đoán vậy?” Diệp Trần không dám nhìn đối phương, người này cứ nắm tay cô mãi không buông, cả hai đều hơi hồi hộp, không tiện mặt đối mặt. Lục Lương nhìn thẳng phía trước, thong thả nói: “Ngay từ đầu, anh đã cảm thấy em và nữ vương có quá nhiều khác biệt. Cho nên, anh mới đoán chừng em không phải nữ vương.”

“Sau đó, anh từng thử em nhiều lần, nếu em là nữ vương thật, chắc anh đã bị đánh chết rồi. Nhưng em không, nên anh mới dám chắc, em không phải nữ vương.”

“Anh đã đọc rất nhiều sách, ngay từ thời cổ đại đã từng xuất hiện chuyện một người bỗng dưng biến thành một người khác, hiện tượng này ở cổ đại được gọi là vong ám, hoặc là đoạt xác.”

Diệp Trần thở phào một hơi, từ từ bình tĩnh lại, nghe Lục Lương nói tiếp: “Em có thể là thần tiên trong truyền thuyết, cũng có thể là yêu quái, thậm chí là quỷ hồn,… Dù sao em cũng không phải người thường. Em vẫn luôn cố gắng tiếp cận Minh Hạo, thậm chí bất chấp lẽ thường, rõ ràng là phải có mục đích. Em làm tất cả vì Minh Hạo đều là để giúp hắn ta có một vận mệnh hoàn mỹ. Anh từng đoán rẳng, không biết có phải là vì em thích hắn ta không… nhưng sau này, anh cảm thấy, không phải.”

Lục Lương quay sang nhìn Diệp Trần, ánh mắt đầy nghiêm túc và chăm chú: “Diệp Trần, ta hỏi nàng một lần, chỉ hỏi một lần này thôi, nàng phải trả lời ta thật lòng.”

“Nàng nhất định phải nghĩ cho kỹ, nghĩ thật kỹ vào.” Lục Lương lặp lại đầy cường điệu, cứ như sợ cô nghe không hiểu vậy, có lẽ là chính anh ta cũng cảm thấy hơi sợ, bàn tay nắm cô hơi run run, “Nàng hãy nói cho ta nghe sự thật, nói cho ta biết, nàng đang nghĩ gì.”

“Nàng đừng sợ, bất kể kết cục thế nào, ta đều có thể chịu được, ta muốn biết chân tướng, ta chỉ cần nàng nói với ta một câu, trọn con đường này ta sẽ đi cùng nàng, mọi cực khổ cứ để ta gánh hộ. Nếu không phải là đáp án ta mong đợi, ta sẽ buông tay, tôn trọng nàng.”

“Diệp Trần,” anh ta nhìn đối phương, hơi ngắt lời, Diệp Trần nhìn xuống đất, tay run run, phi hạm từ từ đáp xuống, Lục Lương nhìn người con gái đang ngay trước mặt, trang trọng hỏi: “Rốt cuộc, nàng có thích ta không?”

Diệp Trần không đáp, Lục Lương tay nắm chặt tay cô, mắt nhìn thẳng mắt cô.

“Diệp Trần, ta thích nàng.” Anh ta nói, như đã dùng hết mọi dũng khí có được, “Ta bằng lòng vì nàng chống lại cả thế giới, cả vũ trụ, tất cả những thứ đã biết hoặc là chưa biết, Ta chỉ muốn hỏi nàng, rốt cuộc, nàng… có thích ta không?”

Diệp Trần run rẩy.

Hai thằng người nhỏ trong đầu cô lại tiếp tục tranh cãi, cô thấy hơi sợ, cô không biết câu trả lời của mình, rốt cuộc sẽ dẫn tới kết quả thế nào.

Đáp án đã ở ngay đầu lưỡi, sắp thốt ra nhưng vẫn sợ, sợ đây chỉ là phút bồng bột của mình, Diệp Trần liên tục nhắc nhở mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải lý trí suy xét hậu quả có thể có rồi mới được trả lời.

Ba Tám đã tắt được chuông báo động, anh ta thở phào nhẹ nhõm, trông sang thấy Diệp Trần đang mấp máy môi, cúi đầu, ra vẻ sầu bi khổ não.

Ba Tám thở dài, đẩy Diệp Trần một cái, nói to: “Thích thì lên đi! Anh ta đã nói tới đó rồi, cô còn sợ cứt gì nữa!”

“Tôi… tôi nói có… thực sự không sao chứ?”

Diệp Trần phân vân, Ba Tám giục: “Trong lòng cô đã quyết rồi thì nói mau đi, nói cho anh ta biết mau lên.”

“Tôi… tôi chưa từng… nói rõ một năm một mười với anh ấy bao giờ…”

Diệp Trần run rẩy toàn thân.

Đối diện với tình cảm của chính mình, Diệp Trần chưa bao giờ dám nhìn thẳng, đối mặt với thứ tình cảm nồng cháy này, cô vẫn luôn cảm thấy sợ.

Hạnh phúc khiến cô sợ hãi, khiến cô e ngại, khiến cô bất an.

Cô đã quen, một mình ôm ấp cảm xúc của bản thân, một mình vượt qua những chặng đường gian nan, gập ghềnh.

Rồi bỗng có một người tới nói với cô, anh ta sẽ che gió che mưa cho cô, sẽ vì cô vượt mọi chông gai, sẽ dắt tay cô qua những cung đường tối tăm. Cảm giác này thật quá xa lạ.

Cô chờ đợi, cô sợ hãi. Nỗi sợ hãi không tên phủ bóng lên cô, nhưng tình yêu và hy vọng lại thúc giục cô.

“Đừng sợ, gái à, tôi ở ngay sau cô đây!” Ba Tám cổ vũ, “Nói ra đi! Cố lên! Cô là kí chủ của Ba Tám này, sao cô có thể nhát gan vậy được! Lên đi, xử anh ta đi!”

Diệp Trần được Ba Tám động viên, lại tự khích lệ bản thân thêm một lần nữa.

Đừng sợ, cô là chó háo sắc, thấy đàn ông là muốn đùa giỡn, cô là nữ lưu manh, sợ quái gì!

Lục Lương chờ Diệp Trần trả lời nhưng mãi cô chẳng có phản ứng gì, trong lòng anh ta cứ thế lạnh dần.

Diệp Trần là vậy, bất kể mày dùng thứ tình cảm nóng rực cỡ nào chạm vào cô ấy, cô ấy đều vẫn sẽ co đầu rụt cổ ở trong mai rùa, cẩn thận bảo vệ bản thân, không chịu ló đầu ra một đốt ngón tay.

Anh ta biết cái khó của cô, cũng biết tính cô, nhưng, một người thích một người thì vẫn luôn hy vọng sẽ được đối phương đáp lại chút gì đó.

Tôi thích cô ấy 100 điểm, cô ấy không thể thích lại 100 điểm thì 70 cũng được.

Nhưng mà anh ta đã đào vét hết tình cảm ra cho cô, cô vẫn cứ một mực núp sau bức tường đó như chẳng thèm đếm xỉa tới.


Lục Lương hạ tầm mắt, hồi tưởng lại những lần như thế này trước đây.

Anh ta không còn cảm nhận được những đau khổ, tuyệt vọng năm đó, không cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Cố Gia Nam, không cảm nhận được nỗi đau đớn của Quân Diễn khi cô chết, không cảm nhận được cảm giác buồn khổ của Elter khi cô tan thành tro bụi, không cảm nhận được nỗi đau mười năm ngày ngày đêm đêm đều mơ về cô của Thẩm Cảnh Phùng…

Nhưng anh ta biết, anh ta làm Lục Lương,làm một người thích cô, nhớ lại cảnh tượng mỗi lần cô dứt khoát bỏ đi, không chút luyến lưu như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy không cam lòng, cảm thấy tủi thân.

Giả như cô do dự một chút, dịu dàng hơn một chút, nói thêm mấy lần em yêu anh, có lẽ anh ta đã chẳng đau khổ như vậy.

Cô ấy có thích anh ta, nhưng cái thích này, thực sự quá ít ỏi.

Lục Lương cảm giác mắt mình cay xè đi, anh ta rụt tay về: “Ta không ép nàng, không thích thì không thích, cũng không…”

Đúng lúc anh ta rụt tay về, Diệp Trần cuối cùng cũng được khích lệ đủ, Lục Lương vừa mới mở miệng, dũng khí của Diệp Trần liền trào dâng, chống tay lên một bên tường cạnh Lục Lương, nhằm thẳng đôi môi, hôn tới!

Lục Lương giống cô thiếu nữ bị kabe-don, mắt mở tròn xoe.

Tim Diệp Trần đập nhanh như bay, ôm người ta cắn lung tung một hồi. Lục Lương thất thần mấy mấy giây rồi bừng tỉnh, cảm giác vui mừng dâng nhanh như thủy triều, đảo khách thành chủ, nâng mặt đối phương lên, cúi đầu xuống hôn.

Hai người hôn hết lần này lại thêm lần nữa, đến tận khi không ai còn thở nổi, phi hạm đã tiếp đất từ lâu, tùy tùng đều đã thức thời chờ sẵn bên ngoài. Hai người thở hổn hển, Diệp Trần ngẩng mặt lên, ánh mắt sáng ngời, tay nắm chặt tay Lục Lương, nghiêm túc nhìn đối phương, trả lời một tiếng đanh thép: “Thích.”

Trong nháy mắt ấy, cô vượt qua nỗi sợ, toàn bộ nỗi sợ, để nói với mình.

Bất luận hậu quả là gì…

Bất luận sẽ tạo ra kết cục không thể xoay chuyển thế nào…

Cô vẫn muốn nói với người đó, em thích anh, vẫn luôn thích anh.

Lục Lương thở hổn hển, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của người ấy, khàn khàn nói: “Nói lại lần nữa đi.”

“Ta nói,” Diệp Trần đón lấy ánh nhìn của đối phương, nói lại một lần nữa, “Ta thích chàng, rất thích chàng, vô cùng thích chàng.”

Vừa dứt lời, nước mắt Lục Lương liền tràn ra ngoài bờ mi.

Chính anh ta cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, cứ như thể, anh ta đã chờ đợi câu nói này rất nhiều năm, rất rất nhiều nhiều năm.

Diệp Trần thấy anh ta khóc, không khỏi sững sốt: “Này… này, làm sao vậy…”

Lục Lương tự thấy quá xấu hổ, anh ta quay đầu đi, không muốn để Diệp Trần thấy. Diệp Trần đưa khăn giấy cho anh ta, cuống quít nói: “Chàng khóc gì chứ?”

“Không… Không có gì…” Lục Lương nghèn nghẹt đáp rồi đứng bật dậy: “Anh đi vệ sinh.”

Nói xong, Lục Lương liền chạy thẳng một mạch.

Trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy, Diệp Trần cũng cảm thấy hơi bị ngỡ ngàng.

Nói ra rồi?

Chính cô cũng chẳng tin nổi, không ngờ mình lại có dũng khí này!

Nói ra rồi…

Nhiệm vụ của cô là đưa Minh Hạo trở về vị trí vốn có. Vị trí hiện tại của Lục Lương, chính là của Minh Hạo, cô nói với Lục Lương mình thích anh ta xong lại nói tiếp với anh ta, hãy giao hết những thứ anh nỗ lực có được cho Minh Hạo đi ư?

Lục Lương sẽ nghĩ sao?

Cho dù Diệp Trần cảm thấy EQ mình siêu thấp thì cô vẫn biết, lúc đó Lục Lương nhất định sẽ rất băng giá, rất rất băng giá.

Hơn nữa, chính cô, cũng không nói ra nổi.

Thích một người, tất nhiên muốn cố gắng để đối phương sống thật tốt, sao có thể ỷ vào việc đối phương thích mình để đòi hỏi vô hạn chứ?

Lục Lương tự nguyện cho, là một chuyện.

Còn cô đi đòi, lại là chuyện khác.

Diệp Trần nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ xem sau này nên làm thế nào.

Còn lúc này, trong buồng vệ sinh, Lục Lương hắt nước lên mặt, tỉnh táo hơn ít nhiều.

“666,” Lục Lương chống tay lên bồn rửa, nói với vẻ không tin nổi, “Có phải tôi đang nằm mơ không?”

“Chủ nhân, anh đang rất tỉnh.”

“Thế hay là Diệp Trần bị choáng?”

“Chủ nhân, sao anh lại nghĩ vậy chứ?”

“Thì cái tính cô ấy như thế…” Lục Lương thấy thật lạ lùng, “không ngờ cũng có ngày mở miệng nói thích tôi hả?”

666: “…”

Cô bỗng phát hiện ra mình có hơi không hiểu vị ký chủ này cho lắm. 666 đắn đo hỏi: “Thế anh thấy đáng ra cô ấy sẽ thế nào?”

“Thì sẽ trốn tránh chứ sao,” Lục Lương đáp trôi chảy, “trốn tránh không trả lời hoặc nói mấy câu linh tinh vớ vẩn.”


“Thế mà anh còn hỏi?” 666 đứng hình, kí chủ của mình là đồ cuồng M ư?

“Tôi không hỏi thì không cam lòng chút nào.” Lục Lương đáp chắc nịch, “Có cố gắng mới có kỳ tích, cô xem, có kỳ tích thật rồi kìa!”

“Thế mà vừa rồi anh còn bảo sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy, sẽ buông tay…”

“Lừa cô ấy thôi.” Lục Lương tỉnh bơ đáp, “Cái chuyện vớ vẩn đó mà cô cũng tin được? Nếu cô ấy dám nói một chữ không, tôi sẽ trói gô cô ấy lại, mỗi ngày hỏi một lần.”

666: “…”

Câm nín nửa buổi, 666 mới mở miệng được: “Chủ nhân à… Dưa chín ép không ngọt.”

“Dưa hái xanh không ngọt, nhưng quả dưa này khác lắm.”

Lục Lương đáp chắc nịch: “Tôi không vần vò nó một chút là nó không nứt ra được.”

“Thế nghĩa là… anh biết cô ấy thích anh hả?” 666 nghiền ngẫm hàm ý của Lục Lương. Lục Lương rút khăn giấy lau mặt, khóe mắt đuôi mày đều ngập trong niềm vui, chỉ còn thiếu chưa hát lên, anh ta gật đầu: “Tất nhiên rồi, có mù mới không nhận ra cô ấy thích tôi.”

“Thế mà anh… còn hỏi tới hỏi lui?”

“Thì muốn thử nghe cô ấy nói thích tôi thôi. O(∩_∩)O~~ “

666: “…”

Tác giả có chuyện muốn nói:

[mẩu truyện nhỏ]

Mặc Thư Bạch: “Diệp Trần, Lục Lương, mời hai người dùng hai chữ để đánh giá đối phương.”

Diệp Trần: “Xấu ngầm.”

Lục Lương: “Kỳ lạ.”

Mặc Thư Bạch: “Vậy mời hai người vẫn dùng hai chữ để tự đánh giá mình.”

Diệp Trần: “Vô tư.”

Lục Lương: “Chính trực.”

Mặc Thư Bạch: “Hai người chẳng hợp làm một đôi gì cả… Suy nghĩ khác biệt hơi bị nhiều.”

Diệp Trần: “Vớ vẩn, tính cách bổ sung mới tốt!”

Lục Lương: “Nói bừa, chúng tôi thế này là hiểu sâu sắc đối phương ngay cả mặt chính đối phương cũng không biết.”

Mặc Thư Bạch: “Được, tôi thu hồi lại đánh giá vừa rồi.”

Diệp Trần: “Cô đừng cứ hỏi mãi nữa, đến lượt tôi hỏi cô.”

Mặc Thư Bạch: “Mời nói.”

Diệp Trần: “Tôi đã sắp kết hôn rồi, cô vẫn còn đơn chiếc hả?”

Mặc Thư Bạch: “…”

Bác sĩ: “Ai bảo cô ấy đơn chiếc?”

Tôi hỏi các người vậy đã ngọt chưa! Có ngọt không cơ chứ! Ngọt chết tôi rồi đây này.

Chú thích:

*Nay có rượu thì nay cứ say: câu thứ ba trong bài tứ tuyệt “Tự khiển” (Giải sầu) của La Ẩn

“Đắc tức cao ca thất tức hưu,

Đa sầu đa hận diệc du du.

Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,

Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.”

Dịch thơ:

“Mất thời buồn bã, được thời vui,

Đa cảm đa sầu mặc bóng câu.

Có rượu hôm nay xin hãy uống,

Ngày mai sầu đến lại mai sầu.”

*Kabe-don

f7cdd125bcf20657f3d8d675b8cd544469b0672b


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui