Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Trong lúc Lục Lương đang trên đường tới chủ tinh của thiên hà Musen, Diệp Trần bị binh lính ghì chặt dưới đất, tóc bị kéo ngược, ép phải ngẩng mặt lên, Diệp Trần vùng vằng hất mạnh, giận dữ quát: “Buông ra!”

Đám người giật mình, Diệp Trần đứng dậy, lạnh lùng nhìn những kẻ đứng quanh người, sửa sang lại quần áo và bảo: “Đây là lễ nghi các ngươi dùng để đối đãi với nữ vương một nước sao?”

Bọn lính đâm ra do dự, Arhan bất ngờ lên tiếng đầy bình tĩnh: “Để cô ta tự đi.”

“Xuất phát từ sự tôn kính với thân phận và lòng dũng cảm của ngài,” Arhan lạnh lùng nói, “ta cho ngài sự tôn trọng cuối cùng.”

“Cám ơn.”

Diệp Trần hếch cằm đầy cao quý và kiêu ngạo.

Arhan quay lưng đi: “Dẫn ra pháp trường.”

Thiên hà Musen vẫn giữ cách tử hình theo lối truyền thống, chém đầu.

Đối với kẻ thù, họ luôn dùng cách chém đầu để tỏ rõ lập trường của mình cho thế giới biết.

Diệp Trần diễn thuyết trước toàn vũ trụ như vậy cũng đồng nghĩa cô ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận đề nghị của Arhan, đứng về phía đối lập với thiên hà Musen. Một nữ vương như vậy, một nữ vương của quân địch, giá trị duy nhất của Diệp Trần, chính là tác dụng thị uy.

Arhan đưa Diệp Trần ra pháp trường, trói cô lại, Diệp Trần quỳ gối trên chính giữa pháp trường.

Arhan đứng cạnh Diệp Trần, đợi dân chúng tới ngồi kín khán đài pháp trường.

Người kéo tới ngày càng đông, các thiết bị quay chụp đều đã sẵn sàng.

Lúc này, Lục Lương và Minh Hạo vẫn đang trên đường tới đây. Minh Hạo kiểm tra thiết bị trên phi thuyền, lắp thêm đạn dược, bật mic nói chuyện với Lục Lương: “Ông thích nàng ta thật đấy à?”

“Ngậm miệng lại.”

Lục Lương có vẻ cáu, Minh Hạo chậc chậc mấy tiếng, nói: “Đúng là tình sâu nghĩa nặng. Có điều, vụ này bất ngờ quá, Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu không ngờ lại là người của Musen…”

“Thực ra,” Lục Lương suy ngẫm một hồi rồi mới nói, “chuyện này đã sớm có dấu hiệu báo trước.”

“Lúc trước, khi Arhan lên nắm quyền đã từng liên lạc với Diệp Văn, khi đó, tôi cũng từng bẩm lại chuyện này với bệ hạ, chúng tôi đoán rằng, với tính cách của Diệp Văn, không thể chỉ là có liên lạc với Arhan. Nhưng chúng tôi lại bỏ qua, bất kể là so về huyết thống, danh vọng, năng lực hay địa vị, thực ra người gần với bệ hạ nhất, là Diệp Hiểu Hiểu.”

Là em họ của Diệp Trần, trong trường hợp Diệp Trần không có con, Diệp Hiểu Hiểu là người thừa kế số một.

Điều này cũng từng được nhắc đến trong thế giới gốc, Minh Hạo và Diệp Hiểu Hiểu kết làm một đôi, nhờ có lợi thế này nên mới có thể thuận lợi trở thành quốc vương.

Trong thế giới đó, Diệp Trần để Minh Hạo làm chồng mình, trao cho anh ta rất nhiều quyền lực, sau khi Minh Hạo đủ lông đủ cánh thì anh ta lại cưới Diệp Hiểu Hiểu.

Người thừa kế số một này lại từ bỏ vương vị, nhường ngôi cho “Minh Hạo”, người có năng lực hơn.

Trước lúc yêu Minh Hạo, Diệp Hiểu Hiểu là một người rất có tham vọng, Lục Lương và Diệp Trần đều chỉ biết Diệp Hiểu Hiểu là một cô gái chính trực, lương thiện, có lý tưởng, đáng tín nhiệm mà vô tình bỏ qua, là bộ trưởng bộ tài chính, là người thừa kế ngai vàng số một và có danh vọng đỉnh cao, Diệp Hiểu Hiểu không thể là một kẻ dễ chơi.

Trong thế giới gốc, nàng ta và Minh Hạo kết bè với nhau, nhìn qua thì là vì yêu, nhưng nhìn vào những gì nàng ta làm ở hiện tại, có lẽ, đối với Diệp Hiểu Hiểu, năm đó chọn người đó hoàn toàn là vì đó là người có thể đưa nàng ta vươn tới đỉnh cao danh vọng tốt nhất.

Còn hiện giờ, Diệp Trần không trở thành một quân chủ bạo ngược, ngược lại, theo những gì đang diễn ra, có lẽ Diệp Trần còn có thể ngồi chắc trên ngai vị rất nhiều năm, chờ Diệp Trần thành hôn, có thái tử, khả năng Diệp Hiểu Hiểu có thể có được ngai vị sẽ trở nên cực kỳ thấp.

Vậy nên chuyện hôm nay, Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu rất có khả năng đã liên thủ với nhau.

Nếu Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu liên thủ, vậy thì thiên hà Musen liên lạc với Diệp Văn cũng chẳng khác nào liên lạc với Diệp Hiểu Hiểu.

Lục Lương sắp xếp lại nội dung thế giới, nói tiếp với Minh Hạo: “Sau đấy, trước khi tôi ra trận, Diệp Văn đã nói với tôi, bất kể thế nào cũng nhất định phải lập công, tại sao? Còn cả chuyện phát sóng trực tiếp hành động tác chiến của tôi trên sóng truyền hình, biến tôi trở thành anh hùng dân tộc, là ai?”

“Cuối cùng, nếu Diệp Văn không liên thủ với Diệp Hiểu Hiểu, một mình Diệp Văn ở thiên hà Xít-tơ, sao dám bắt cóc tổng thống Will?”

“Chẳng lẽ ông ta không sợ bị bắt giam ở Xít-tơ không về được, thế cục trong nước sẽ ra sao? Ông ta đích thân bắt cóc tổng thống Will, mạo hiểm lớn như vậy, để được gì?”

Nói đến đây, Minh Hạo cuối cùng cũng hiểu được ý của Lục Lương.

“Tôi hiểu rồi.” Minh Hạo nói, “Nói cách khác, hai năm trước, Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Văn đã có ước định, Diệp Văn sẵn sàng trả giá để Diệp Hiểu Hiểu trở thành nữ vương.”

“Kế hoạch của họ, một mặt là muốn làm suy yếu thực lực của bệ hạ, trong chiến dịch Sao Thiên Nga, quân đoàn II chủ yếu là người của bệ hạ vậy nên Diệp Văn mới bỏ nhiều công sức như vậy, bắt cóc tổng thống Will, ép thiên hà Xít-tơ lui binh, để thiên hà Á Đông đối chiến trực diện với Musen. “

“Số lượng binh sĩ cũng như trang bị vũ khí của thiên hà Musen trong trận này, rõ ràng là đã có chuẩn bị trước, chắc chắn là có người đã mật báo, chuyện này nhất định là do Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu làm.”

“Mặt khác, bọn họ cũng hy vọng nhân cơ hội này đắp nặn hình tượng anh hùng dân tộc cho ông. Bởi vậy nên lúc đó Diệp Hiểu Hiểu mới cho phát sóng trực tiếp.”

“Một khi ông có hình tượng người anh hùng dân tộc rồi, chúng lại ép Diệp Trần làm lễ rửa tội của thiên hà Musen. Nếu Diệp Trần làm vậy thật thì chúng có thể đổ hết mọi chuyện Diệp Văn đã làm cho Diệp Trần, nói rằng Diệp Trần ra lệnh cho ông ta phải bắt cóc tổng thống Will, Diệp Trần đã sớm là giáo đồ của Musen.”


“Thế là Diệp Văn tẩy trắng được lý lịch, còn thiên hà Á Đông nhất định sẽ đồng tâm đồng lòng chống lại việc bị tôn giáo hóa, mỗi một tín ngưỡng đều cần có một tín ngưỡng khác đối chọi, vào loại thời điểm như vậy, ông là anh hùng dân tộc, là trụ cột tinh thần của nhân dân, lời ông nói sẽ trở nên cực kỳ có trọng lượng.”

“Mà ông lại là người của Diệp Văn, bất kể là ông sống hay chết, bọn họ đều có thể vạch trần chuyện năm đó Diệp Trần đã làm với ông, ông từng bị huấn luyện như thế nào, bị bắt làm nam sủng ra sao, làm thế nào thoát được khỏi hoàng cung, nương tựa Diệp Văn, Diệp Văn đã trợ giúp ông như thế nào… Làm đến bước này, sinh mệnh chính trị của Diệp Trần coi như hết. Còn ông, sẽ là quân cờ đắc lực nhất họ nắm trong tay để lòe thiên hạ.”

“Nhưng,” Minh Hạo nhíu mày, “tại sao Diệp Văn lại đồng ý trợ giúp Diệp Hiểu Hiểu?”

Vấn đề này, Lục Lương không trả lời được. Hồi tưởng lại thế giới gốc mới phát hiện ra, không chỉ hiện tại mà cả trong thế giới gốc, Diệp Văn cũng đều trợ giúp Diệp Hiểu Hiểu.

Lục Lương nghiền ngẫm về mối quan hệ giữa hai người này. Minh Hạo từ khoang thuyền quay trở về ghế phó lái, hiếu kỳ hỏi: “Có điều bệ hạ của chúng ta cũng thật là lợi hại, ông bảo, nàng ta đã bị bắt giam vậy rồi, sao mà phát bản tin toàn vũ trụ vậy được nhỉ? Nàng ta làm một cú như vậy, Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Văn không thể diễn tiếp được nữa.”

Lục Lương không trả lời. Làm thế nào à? Mua đồ qua hệ thống chứ sao.

Diệp Trần đã kinh qua năm kiếp, nhất định là có nhiều tiền hơn anh ta, mua một thiết bị phát sóng thôi mà, hoàn toàn không thành vấn đề.

Lục Lương nhìn lướt qua màn hình, họ đã vào không phận của thiên hà Musen, trên màn hình bỗng xuất hiện một điểm đỏ chớp sáng.

Đây là kênh tin tức vũ trụ do chính phủ kiểm soát.

Minh Hạo cắn hạt dưa bật màn hình, trên màn hình đột ngột xuất hiện Diệp Trần. Lục Lương liếc mắt nhìn, Diệp Trần đang quỳ gối giữa pháp trường, Arhan đứng bên đang dõng dạc diễn thuyết, lên án mạnh mẽ kẻ chống lại ý chí của thần như Diệp Trần sẽ phải chịu kết cục đáng sợ như thế nào.

Với những người không thuộc tôn giáo của họ mà nói, không nghi ngờ gì, bài diễn thuyết của Arhan là tuyệt đối vớ vẩn, nhưng với người của thiên hà Musen, bài diễn thuyết này lại vô cùng truyền cảm. Trên màn hình, Diệp Trần vẫn luôn bình thản mặc những tiếng mắng chửi bủa vây xung quanh. Lục Lương xiết chặt tay lái, tăng tốc động cơ lên mức tối đa, Minh Hạo căng thẳng bám chắc vào tay vịn, thắt dây an toàn, nuốt nuốt nước bọt: “Lương ca, bình tĩnh chút đi…”

Lục Lương không đáp tiếng nào, bay thẳng tới không phận chủ tinh của thiên hà Musen.

Hệ thống phòng không lập tức phát hiện ra vụ xâm nhập của Lục Lương, một tên lửa tự dẫn được phóng lên, màng phòng vệ mặt đất được khởi động nhưng tốc độ của Lục Lương quá nhanh, màng phòng vệ còn chưa kịp triển khai hoàn tất, Lục Lương đã xâm nhập thành công vào tầng khí quyển, bay thẳng tới pháp trường.

Trên màn hình, Arhan đã kết thúc bài diễn thuyết của mình, ngẩng đầu nhìn lên trên trời cao, trông thấy phi hạm của Lục Lương xẹt qua tầng mây.

“Thiên hà Musen chúng ta tuyệt đối không lùi bước, chính nghĩa vĩnh viễn đứng về phía chúng ta, chúng ta nguyện kính dâng sinh mệnh và linh hồn, chiến đấu vì thế giới!”

“Hãy xem kết cục của kẻ gian ác này…”

Arhan lùi lại một bước, Diệp Trần quỳ dưới lưỡi đao của đao phủ hiện rõ trên màn hình.

Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lòng cuống lên.

Ai đây?

Không phải là tới cứu cô đấy chứ?

Mà cứu thật thì cô phải làm sao đây? Nhiệm vụ hỏng bét mất!

Diệp Trần thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không, thậm chí còn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Về đi con,”

Cô nói với vẻ chân thành: “Ta đã sẵn sàng hiến dâng vì đất nước, con hãy giữ sinh mệnh của bản thân cho chiến trường, ta…”

“Diệp Trần, mẹ kiếp, nàng nói thêm câu nữa thử xem?!”

Lục Lương không nhịn nổi nữa, dùng thiết bị phát sóng quát lên.

Giả vờ giả vịt!

Cái ngữ cô mà là người cao thượng như vậy sao?

Giả, giả hết, đều là vì nhiệm vụ cả! Cô ta tưởng anh không nhìn ra chắc?!

Diệp Trần nghe thấy tiếng Lục Lương xong,mặt nứt toác ra.

“Bố khỉ, là Lục Lương! Aaaaa!!!”

Diệp Trần suy sụp trong lòng: “Anh ta tới làm gì chứ! Muốn chết hả! Tôi không chết có được không, Ba Tám, để tôi đưa anh ta về trước đã…”

“Đừng đừng,” Ba Tám nói, “tôi mở chắn cảm giác đau cho cô rồi, cô xem, đao sắp trảm tới rồi, điểm đã sắp về tay, đừng để nó bay đi mất, thế giới sau hai người còn gặp lại mà. Sợ gì.”

Nhắc tới chuyện thế giới sau còn gặp lại, Diệp Trần mới bình tĩnh lại.

Cô thấy thế giới trước “Diệp Trần” nói rất đúng, cô phải chấm dứt cái vòng luân hồi này, phải chấm dứt kiếp sống làm nhân vật phản diện của Lục Lương, cô phải mạnh lên, cô phải có sức mạnh.

Cô không thể vì tình cảm mà làm lỡ dở, dù sao… thế giới sau sẽ lại gặp nhau.

Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm. Kẻ đứng bên đè cổ cổ xuống, cái cổ mảnh khảnh của cô lộ ra.


Lục Lương bị một đám tên lửa tự dẫn bám đuổi, Minh Hạo ngồi bên ghế phó lái la hét ầm ĩ.

Anh ta tự thấy mình rất mạnh, không ngờ Lục Lương còn mạnh hơn!

Lục Lương nhìn lướt nhanh màn hình, Diệp Trần đã bị người ta ấn đầu xuống, trong lòng anh ta nổi lửa, thét lên: “Các ngươi nổ hết đi cho ta…”

Còn chưa nói hết, ánh đao sáng lòe, máu tươi phun ra.

Phi thuyền của Lục Lương lách qua khe hở của một tên lửa, đám tên lửa đuổi theo lao vào quả tên lửa kia, nổ ầm ầm trên bầu trời, tạo thành những đám mây nấm khổng lồ.

Lục Lương cảm giác như thời gian bỗng ngừng lại, xung quanh là những đám mây mù, đầu óc trở nên ngưng trệ.

Nàng chết rồi.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Thật sự, chết rồi?

Lục Lương có phần không thể tin nổi.

Người đó, ở ngay trước mắt anh ta, bị người khác ấn đầu xuống, chém đầu.

Anh biết cô ấy sẽ vẫn sống, biết cô đang làm nhiệm vụ, biết họ sẽ gặp lại nhau ở thế giới tiếp theo…

Nhưng liệu có khi nào có khả năng…

Họ không còn hội ngộ nữa không?

Nếu tất cả những phán đoán của anh ta là sai lầm, nếu anh ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, anh ta nên làm gì đây?

Cô ấy chết ngay trước mắt anh ta.

Anh ta nghĩ rằng mình rất ưu tú, rất lợi hại, mọi việc đều trong tầm khống chế của mình.

Nghĩ rằng mình đã tiên liệu được hết thảy, một cách cẩn thận, có thể hoàn thành nhiệm vụ và ôm người trong lòng về nhà.

Kết quả rồi sao?

Điều anh ta không tính tới, người anh ta muốn bảo vệ, anh ta liều mạng cũng bảo vệ không xong.

Nếu Diệp Trần chỉ xuất hiện ở thế giới này và cô ấy đã chết ngay trước mắt anh ta như thế.

Nếu như tương lai một lần nữa chuyện này lại tái diễn, anh ta cũng chỉ có thể như thế, trơ mắt nhìn cô ấy bị người nhục mạ rồi chém đầu.

Mây bụi xung quanh dần tản đi, Minh Hạo ngồi ghế phó lái điều khiển phi thuyền né trái tránh phải, sốt ruột gọi: “Đại ca, tỉnh táo lại đi! Đừng nản! Đứng dậy đi! Bệ hạ chết thì ông vẫn còn tôi mà, tôi muốn sống, đại ca ơi!!”

Lục Lương từ từ hoàn hồn, nhìn xuống pháp trường bên dưới, cơ thể đứt lìa của người thiếu nữ nằm trong vũng máu, đám người xung quanh điên cuồng tay đấm chân đá lên thi thể ấy.

Đây là một cách nhục mạ đặc thù của thiên hà Musen. Lục Lương bình tĩnh…

Không, đây chẳng phải bình tĩnh.

Nó là một loại trạng thái bỗng trở nên điên cuồng đặc biệt lý trí.

Anh ta không thể cứ đi như vậy, anh ta phải làm chút gì đó, khiến bọn chúng phải trả giá đắt vì hành động ngông cuồng ngày hôm nay!

Lục Lương bất ngờ nhào xuống, Minh Hạo giật mình, vò đầu bứt tai, hét lên thảm thiết: “Lương ca! Đại ca! Ông có tuẫn táng theo bệ hạ cũng đừng mang tôi theo aaaaa…”

Lục Lương bổ nhào xuống, mở kho đạn, trút toàn bộ tên lửa xuống!

Pháp trường nổ tung trong nháy mắt, mọi người bỏ chạy tán loạn, thi thể của Diệp Trần cũng hóa thành tro bụi, Lục Lương vẫn cảm thấy chưa đủ.

Bám đuôi anh ta là rất nhiều tên lửa tự dẫn và một lượng lớn hạm đội, đạn bay đầy trời, phi hạm của anh ta đang nguy ngập nhưng anh ta vẫn tiếp tục phóng tên lửa, vẫn bắn trả, thái độ như liều chết báo thù, sẵn sàng đồng quy vu tận, trả thù đám người ở đây!

Tất cả những điều này đều được ống kính ghi lại, người dân của thiên hà Á Đông chứng kiến nữ vương bị chém đầu sau đó thấy một chiếc chiến hạm xuất hiện…

Nó đang báo thù, đang chiến đấu vì nguyện vọng cuối cùng của nữ vương.


“Chúng ta quyết không đầu hàng…”

Có người bắt đầu nói, dõi theo chiếc phi hạm đó, tiếng nói của toàn thể mọi người dần tụ lại, cùng đồng thanh nhắc lại câu nói cuối cùng của nữ vương: “Cũng quyết không chịu thua!”

“Bất kỳ nơi nào vẫn còn chiến tranh, dù là vũ trụ hay thiên hà, dù là bầu trời hay mặt đất…”

“Chúng ta nguyện dốc hết sức mình, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng!”

Tiếng hô vừa tắt, chiếc phi hạm kia cũng bắn đến viên đạn cuối cùng, nó bất ngờ chuyển hướng, quay trở về điểm xuất phát!

Tốc độ của nó quá nhanh.

Minh Hạo ngẩn người: “Tôi tưởng ông muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận…”

Lục Lương mặt lạnh tanh: “Ông thấy tôi giống người như thế à?”

Minh Hạo không đáp, cố gắng nuốt chữ “giống” ngược vào bụng.

Lục Lương lao thẳng một mạch ra ngoài tầng khí quyển, tìm được một trạm bước nhảy không gian di động.

Lần trước, để đoạt cơ hội nổi bật của Minh Hạo, anh ta đã mua một cái máy tìm kiếm trạm bước nhảy không gian di động, giờ lại phát huy công dụng, phi hạm linh hoạt như một con cá trạch tránh né đòn tấn công của truy binh sau đó, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Lục Lương nhảy vào trong một trạm bước nhảy không gian.

Sau khi vào trạm bước nhảy không gian, có rất nhiều ngả đường để chọn, Lục Lương chọn trở về thiên hà Á Đông, sau đó bắt liên lạc với chỉ huy.

Ngay sau khi Diệp Trần đọc diễn văn, thân tín của cô liền lập tức khống chế cục diện, Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu không còn đường quay về nước, đội trưởng đội ám vệ của Diệp Trần, Dạ Oanh tiếp quản cục diện chính trị hiện tại.

Dạ Oanh nguyên vốn là sếp cũ của Minh Hạo và Lục Lương, sau khi Lục Lương liên lạc với đối phương thì nhanh chóng được sắp xếp điểm hạ cánh.

Lúc Lục Lương chạm đất, nhân dân toàn thành phố đều kéo tới, Lục Lương vừa xuất hiện, mọi người liền vẫy tay, vung mũ đón chào.

Lục Lương nghe rõ thấy tiếng người đang gọi tên mình: “Lục Lương! Lục Lương!”

Chẳng biết tại sao, bỗng nội tâm anh ta chấn động, tiếp đó, trong đầu vang lên “ting” một tiếng.

Tiếp nữa là một dòng chữ vàng:

Thành tựu danh vọng đạt 100 điểm, hoàn thành.

“Chủ nhân, chúc mừng nhé!” 666 vui vẻ nói: “Bốn mục tiêu chí, danh vọng, tiền tài, địa vị, người đẹp, chỉ số danh vọng đã đạt mức tối đa. Có danh vọng rồi thì hai mục kia không thành vấn đề!”

“Người đẹp thì sao?” Lục Lương đi theo Dạ Oanh bước vào trong tòa nhà quốc hội, không cần 666 trả lời, Lục Lương đã tiếp, “Người đẹp chết rồi, nhiệm vụ này không hoàn thành được phải không?”

“…” 666 dè dặt cẩn trọng nói: “Chủ nhân xin đừng quá đau lòng…”

“Tôi không đau lòng.” Lục Lương đẩy cửa phòng, đứng trước toàn thể mọi người trong phòng hội nghị, Lục Lương cố tỏ ra mạnh mẽ, nói với 666: “Tôi có gì mà phải đau lòng. Dù sao cô ấy cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thế giới sau lại gặp lại. Chính cô ta còn chẳng thấy gì, sao tôi phải đau hộ.”

“Chút chuyện vặt có đáng là bao.”

Lục Lương nói tiếp: “Không phải là cô ta chưa từng muốn làm hôn lễ với tôi, trong lòng cô ta nhiệm vụ là quan trọng nhất, chưa từng biết nghĩ cho tôi thôi sao? Vậy có là gì chứ? Tôi cũng chẳng trông mong cô ta sẽ tốt với mình, đời này coi như tôi nợ cô ta đi, tôi không thể làm vậy à?”

“Dẫu gì…”

“Lục thiếu tướng, lần này mời ngài tới đây chủ yếu là vì hiện tại danh vọng của ngài ở thiên hà Á Đông rất lớn.” Một nghị viên đứng lên giới thiệu, “Sau khi quốc hội họp bàn, nhận thấy thiên hà Á Đông hiện tại đang trong trạng thái thời chiến, bệ hạ lại không có người thừa kế thích hợp, chúng tôi hy vọng ngài có thể tạm thời đảm đương chức trách của một quốc vương.”

Cái gọi là quốc vương chính là một vị lãnh tụ tinh thần, trong thời chiến, để một anh hùng đảm nhiệm vai trò này không phải quá hợp hay sao. Lục Lương gật đầu, đang định nói mấy lời thì đối phương lại nói tiếp: “Nhưng trước đây, bệ hạ từng để lại di chúc, căn dặn sau khi bệ hạ băng hà, vương vị sẽ được truyền lại cho Minh Hạo. Ngài và thiếu tướng Minh Hạo liệu có thể thương thảo…”

Vị nghị viên này còn chưa nói xong đã cảm thấy bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên hết sức áp lực.

Lục Lương ngẩng đầu nhìn Minh Hạo, Minh Hạo sợ quá vội xua tay.

“Tôi không có quan hệ gì với bệ hạ hết! Lương ca tin tôi đi, tôi còn chẳng gặp qua bệ hạ mấy lần!”

Nhưng lời này chẳng có mấy ai tin, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận mối quan hệ kín giữa Minh Hạo và Diệp Trần.

Dù sao… không có quan hệ kín gì, sao Diệp Trần lại truyền ngôi lại cho Minh Hạo chứ?

Diệp Trần mới hai mươi tuổi, đâu thể sinh ra một đứa con riêng lớn như Minh Hạo được, chỉ có thể là do tình cảm khiến Diệp Trần làm như vậy mà thôi.

Lục Lương cuộn chặt tờ di chúc, người run lên.

Hay… Hay lắm…

Chết vẫn không quên Minh Hạo.

Người làm nhiệm vụ tận tâm tận lực hoàn mỹ như vậy, thật là mẹ kiếp.

Không sao, anh ta không thèm chấp.

Anh ta quen rồi, không thèm chấp, không…

“Chủ nhân,” 666 thỏ thẻ, “chỉ số giận dữ của anh tăng đột phát lên 99, anh có cần khống chế nó chút không? Hay là tôi bật cho anh nghe bài “Chớ nóng giận” nhé?”

Lục Lương: “…”


666 thấy Lục Lương không nói gì, bèn bật ngay bài “Chớ nóng giận” lên.

Thế là, trong đầu Lục Lương lập tức toàn là:

Cuộc đời tựa như một vở tuồng,

Vì hữu duyên mới được sum vầy.

Sống đến già thật không dễ.

Càng cần phải quý trọng hơn.

Nóng giận vì chút việc nhỏ,

Quay đầu ngẫm lại cần gì phải thế…

“Đủ rồi!!”

Lục Lương phát điên, anh ta quay phắt đầu lại, nói với Minh Hạo: “Ông cút ra đây cho tôi!”

Minh Hạo: “…”

Anh ta đã làm gì sai?! Anh ta đâu đã làm gì đâu!!

Quá đẹp trai được nhiều phụ nữ thích mà là lỗi của anh ta sao?!

“Khoan đã… Lương ca, đừng đánh mặt… Đừng đánh… Mẹ kiếp, đã bảo đừng đánh rồi mà… Á á!!”

*****************

Diệp Trần từ từ tỉnh lại, xung quanh toàn là cát.

Cô bò từ trong cát ra, cảm thấy rất đỗi hoang mang.

Cô chết, sau đó thì sao?

Bình thường không phải sẽ được nghỉ ngơi sao? Sao lại đi thẳng tới thế giới tiếp theo thế này?

Diệp Trần đứng dậy, phủi cát trên người đi, nhìn thấy tay mình, Diệp Trần liền điếng người.

Cô chỉ có chín ngón tay.

“Tiểu Diệp Trần” sở dĩ bị nói là tàn tật, là bởi, cô ấy cũng chỉ có chín ngón tay.

Diệp Trần cảm thấy hơi không ổn rồi, cô ngẩng đầu nhìn quanh tứ phía, để rồi kinh ngạc nhận ra, chỗ này cô từng tới rồi.

Chính là nơi mà cô và Lục Lương bị truy sát, rơi xuống hành tinh rác, sau đó quen “Tiểu Diệp Trần”.

“Ba Tám,” Diệp Trần hoảng hốt, “Ba Tám, tỉnh lại đi! Chúng ta đang ở đâu thế này?!”

Đây là đâu, tôi là ai, tôi phải làm gì đây.

Diệp Trần hoàn toàn không biết.

Ba Tám thở dài: “Kí chủ, chúc mừng cô, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Rồi sao? Sao chúng ta vẫn chưa rời khỏi thế giới này?!”

“Đúng vậy…” Ba Tám cũng không biết phải làm thế nào, “Nhiệm vụ cứu vớt hòa bình thế giới cô đã hoàn thành rồi nhưng chúng ta lại có thêm một nhiệm vụ khẩn…”

“Lục Lương chiếm hết mọi ưu việt của Minh Hạo rồi, giờ anh ta là lãnh tụ của liên minh thiên hà Á Đông và Xít-tơ, ngồi trên đống gia sản khổng lồ. Minh Hạo hiện giờ chỉ là một tiểu đệ dưới quyền anh ta…”

“Nội dung cốt lõi của thế giới đi đời nhà ma rồi, cho nên,”

Ba Tám nói như muốn đứt hơi, trình bày nội dung nhiệm vụ: “Nhiệm vụ khẩn của chúng ta chính là phò tá Minh Hạo quay trở về địa vị nên có trong thế giới gốc, sửa chữa lại nội dung cốt lõi của thế giới.”

“Sau khi hoàn thành, được thưởng 3000 điểm tích lũy. Nếu thất bại, trừ 3000 điểm tích lũy.”

Diệp Trần: “…”

Dạo này nhiệm vụ đều thật bất ngờ.

Nhưng ngẫm lại, Diệp Trần bỗng ý thức được một vấn đề.

Nhân vật phản diện kiếp này, thật trâu!

Chú thích:

*tên lửa tự dẫn: một loại tên lửa có khả năng tự khóa mục tiêu sau đó tự xác định đường bay chính xác tới mục tiêu đó, ngay cả khi mục tiêu đang di động bằng công nghệ tia laze hoặc hồng ngoại

*bài “Chớ nóng giận”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui