Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Diệp Trần im lặng, thấy trong lòng rối bời, cô cúi đầu đáp: “Ngươi chờ ta tới đón ngươi.”

Nói xong, Diệp Trần liền vội vàng kết thúc cuộc gọi, tim đập thình thịch, suy nghĩ lộn tùng phèo, cô sợ bị Lục Lương nhìn ra gì đó nên mới vội vàng cúp máy.

Cô phát hiện, đối diện với Lục Lương, cô chẳng cách nào khống chế trái tim mình.

Cô muốn trốn chạy nhưng Lục Lương, bằng cách nào đó, vẫn luôn thận trọng bước tới bên cô, khiến cô chẳng biết trốn vào đâu.

Lục Lương không hề giống bất kỳ nhân vật phản diện nào trước đây. Những nhân vật phản diện trước đây luôn cho cô một cảm nhận rất rõ ràng rằng thế giới của họ chỉ duy nhất như vậy, đơn giản như vậy, sinh mệnh của họ dường như đều chỉ gắn liền với Diệp Trần. Cho dù là Quân Diễn xuất thân từ Thiên Kiếm tông, có rất nhiều sư huynh, sư đệ, sư muội nhưng thế giới tình cảm của chàng ta thì cực kỳ đơn điệu, cả cuộc đời dường như chỉ có mỗi Diệp Trần.

Diệp Trần có thể nắm chắc đối phương đang nghĩ gì còn với Lục Lương thì không.

Cho dù đi tới tận hôm nay, Diệp Trần vẫn không dám chắc, người này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Dường như mọi chuyện lại quay về như lúc ban đầu, về với khoảng thời gian sống chung cùng Cố Gia Nam, cô không cách nào phân biệt được rốt cuộc là Cố Gia Nam thực sự thích mình hay là ham mê cuộc sống an nhàn mà cô mang tới. Với Lục Lương cũng như vậy.

Cô tin rằng nhân vật phản diện này không thích mình nhưng khi đối diện với Lục Lương, niềm tin này bỗng chốc đều bay biến hết, tâm tư của anh ta cứ như đang chơi trốn tìm với cô, khi gần khi xa, khiến cô không thể phán đoán được.

Thế giới của anh ta rất phong phú, có ước mơ, có bạn bè, có vô vàn cảm xúc với thế giới này, Diệp Trần không phải là duy nhất trong thế giới ấy, có lẽ anh ta có thích cô, cho dù còn lâu mới bằng với sự cố chấp của những nhân vật phản diện trước đây.

Một Lục Lương như vậy lại khiến cô ngày càng thêm vấn vương, bất giác bị hấp dẫn, bất giác đuổi theo bóng dáng anh ta, bất giác ủng hộ theo anh ta và bất giác vui mừng thay cho anh ta.

Giờ phút này, xung quanh không có ánh nhìn của người khác, tay Diệp Trần run run.

Anh ta có trở thành anh hùng của cô không?

Có.

Một người ngầu như vậy, cả vũ trụ đều bị anh ta chinh phục, tất nhiên là có.

“Kí chủ à…”

Ba Tám làm một hơi thuốc, làn khói bay lượn lờ, Diệp Trần tỉnh táo trở lại.

Đầu cô mù mịt toàn là khói, Diệp Trần cáu: “Đừng hút nữa!”

“Tôi là đang nhắc nhở cô,” Ba Tám âu sầu nói, “chỉ số tình cảm của cô vượt mức quy định rồi.”

Diệp Trần: “…”

“Thôi thôi,” Ba Tám bâng quơ nói, “cô cũng chẳng phải tay mơ, đừng có suy nghĩ đến chuyện ở lại chỗ này là tốt rồi.”

“Chỉ số tình cảm vượt mức mà anh không tẩy trừ cho tôi à?”

Diệp Trần nhướn mày. Ba Tám nói đầy bất đắc dĩ: “Bày ra cái đo đạc chỉ số tình cảm chỉ là phần phụ trợ cho người làm nhiệm vụ của hệ thống, sợ các cô lún sâu vào tình cảm, cố ý ở lại một thế giới nào đó chịu chết. Giờ cô không còn là kẻ mới làm nhiệm vụ như năm đó nữa, cho dù chỉ số tình cảm hơi cao một chút, cô cũng sẽ không làm những chuyện phi lý trí, đúng không?”

Diệp Trần rất hiếm khi được nghe Ba Tám nói những lời sâu sắc như vậy nên cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Ngại quá, làm phiền anh phải quan tâm…”

“Không có gì.” Ba Tám dụi tắt điếu thuốc, rầu rĩ nói tiếp, “Dù sao cô cũng đã chìm đắm đến mức này, tôi còn có thể làm gì được nữa? Tất nhiên là phải tha thứ cho cô thôi.”

Nói xong, Ba Tám lấy từ sau lưng ra một cái mũ xanh lục, viết hai chữ “tha thứ” lên trên rồi đội lên đầu.

Diệp Trần: “…”

Trong lúc hai người thủ thỉ với nhau, phi thuyền vẫn đang nhằm thẳng hướng tới chỗ Lục Lương, chưa đầy nửa ngày, Diệp Trần bỗng cảm thấy phi thuyền bị va chạm mạnh, cô đứng dậy, Diệp Hiểu Hiểu dẫn đội thị vệ bất ngờ xông vào.

“Bệ hạ, bị tập kích bất ngờ,” Diệp Hiểu Hiểu nôn nóng nói, “xin hãy đi cùng chúng thần.”

Diệp Trần không hề nghi ngờ. Đúng lúc này, bỗng có tiếng âm báo nhiệm vụ vang lên.

“Nhiệm vụ cuối cùng: Anh dũng hy sinh.”

“Mô tả nhiệm vụ: Anh dũng hy sinh để thức tỉnh dân chúng tình yêu và sự kiên trinh với chính nghĩa, khiến nhân vật phản diện kiên định quyết tâm bảo vệ nhân dân.”

Diệp Trần rất hiếm khi nhận được loại nhiệm vụ mệnh lệnh trực tiếp thế này, dù sao thì hiện giờ cô cũng đã là một người làm nhiệm vụ thành thục rồi.

Diệp Trần nhíu nhíu mày nhìn Diệp Hiểu Hiểu đang nôn nóng muốn dẫn cô đi, trực giác mách bảo có chuyện bất thường, phi thuyền vẫn rung lên liên tục, cô hỏi Diệp Hiểu Hiểu: “Đã xin cứu viện từ bên ngoài chưa?”

“Rồi, thưa bệ hạ.” Diệp Hiểu Hiểu dẫn cô tới khoang cứu hộ, cửa phi thuyền mở ra, một chiếc thuyền cứu hộ lao ra ngoài, đội cận vệ đi theo Diệp Trần, Diệp Hiểu Hiểu hộ tống cô lên chiến hạm cứu hộ, một chiến hạm cứu hộ có thể chịu tải được hai người, Diệp Hiểu Hiểu nôn nóng giục: “Bệ hạ, nhanh lên.”

“Chờ một chút.” Diệp Trần mở màn hình trên cánh tay lên, liên lạc với Minh Hạo. Diệp Hiểu Hiểu biến sắc, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Bệ hạ, mau lên phi hạm cứu hộ đi.”

Diệp Trần phớt lờ nàng ta, cả phi thuyền rung lên, Diệp Hiểu Hiểu nói với đội cận vệ: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ bảo vệ bệ hạ!”

Đám thị vệ không mảy may nghi ngờ, lần lượt lái phi hạm bay ra ngoài. Minh Hạo nhận cuộc gọi, Diệp Trần lập tức nói: “Bên ta xảy ra chút chuyện, ngươi đi đón Lục Lương đi.”


Nói xong, Diệp Trần liền gửi tọa độ của Lục Lương cho Minh Hạo sau đó tắt liên lạc, hít sâu một hơi, bước lên phi hạm cứu hộ.

Đến lúc này, nếu cô còn không nhận ra Diệp Hiểu Hiểu có vấn đề thì đúng là đồ ngốc.

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu vốn là nữ chính trong thế giới gốc, sao lại có vấn đề được?

Diệp Trần có hơi khó hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu bình tĩnh khởi động phi hạm cứu hộ, phi hạm nhanh chóng lao ra ngoài.

Bên ngoài phi thuyền bị bủa vây bởi đội phi thuyền của thiên hà Musen, Diệp Trần vờ lơ đễnh hỏi: “Sao họ biết lộ trình của ta?”

Diệp Hiểu Hiểu không đáp. Diệp Trần liếc nhìn thiết bị liên lạc trên cánh tay, gửi tin báo cho Lục Lương.

Thế nhưng, thật không ngờ, chiếc phi hạm cứu hộ này không cho phép gửi tin đi.

Diệp Trần vờ hồn nhiên, ngẩng đầu hỏi Diệp Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, sao không gửi tin được vậy nhỉ?”

Diệp Hiểu Hiểu vẫn không đáp. Diệp Trần liếc mắt nhìn bản đồ, hướng phi hạm đang bay tới, là thiên hà Musen.

Diệp Trần lặng lẽ nhếch môi, vẻ mặt thản nhiên: “Hiểu Hiểu, hướng bay của ngươi không đúng lắm thì phải?”

Vừa dứt lời, ghế ngồi bỗng mọc ra thêm chục sợi dây thừng, trói chặt người Diệp Trần lại. Diệp Hiểu Hiều dí súng lên trán Diệp Trần, vừa điều khiển phi thuyền, vừa nói lạnh ngắt: “Ngậm miệng.”

“Diệp Hiểu Hiểu,” Diệp Trần hoàn toàn không kích động chút nào, “ngươi có biết tội mưu phản sẽ có hậu quả thế nào không?”

“Biết.”

“Vì sao?” Diệp Trần khá là tò mò, Diệp Hiểu Hiểu dửng dưng, không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Vì một thế giới vô cùng tốt đẹp.”

Diệp Trần im như thóc. Diệp Hiểu Hiểu có vẻ cũng bất ngờ vì Diệp Trần không nói tiếng nào, nàng ta nhìn Diệp Trần một cái, nhẫn nại giải thích: “Ngươi không thấy là, thế giới hiện tại phát triển quá nhanh sao?”

“Chúng ta không ngừng phát triển khoa học kỹ thuật, không ngừng cướp đoạt, đề xướng tự do, khiến con người chúng ta trở nên vừa ngạo mạn vừa yếu ớt.”

“Thế giới không nên như vậy, nó nên quay về lại thời đại như mấy ngàn năm trước…”

Mắt Diệp Hiểu Hiểu sáng lấp lánh đầy cuồng nhiệt: “Nhà tiên tri lãnh đạo của chúng ta đã báo cho chúng ta biết, ngàn năm sau, thánh chiến sẽ tới, tà ác sẽ thống trị thế giới, nó làm con người yếu đuối, xấu xa, lười biếng, ác độc, núp dưới cái bóng khoa học kỹ thuật, đưa chúng ta tới chỗ diệt vong!”

“Bọn ta là những kẻ tiên phong của Thánh chiến, chúng ta đang cứu vớt thế giới này, ngăn cản loài người tự hủy diệt mình, bọn ta sẽ xây dựng nên một đất nước tốt đẹp, bởi vậy,” Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn Diệp Trần, trịnh trọng nói, “không hề hối tiếc.”

Diệp Trần im lặng, thực ra trong đầu, miệng đã ngoác thành hình chữ O giống như Ba Tám.

Luận điệu này Diệp Trần từng nghe vô số lần, đám phần tử hiếu chiến thuộc phe bảo thủ của thiên hà Musen, tất cả bọn họ đều tin theo cái lý luận này.

Bọn họ nhất quyết muốn đưa xã hội loài người trở về thời mấy ngàn năm trước, nhà tiên tri của bọn họ đã tiên đoán về Thánh chiến, những chiến sĩ tham gia cuộc Thánh chiến này đều sẽ được thần ban phước.

Một đất nước hợp nhất các tôn giáo luôn có rất nhiều kiểu lý luận kỳ lạ, tuy Diệp Trần cảm thấy quái lạ sao có người lại tin nó được, nhưng sự thật là, ở thiên hà Musen, từ trên xuống dưới, có vô số người tin.

Điều này đã khó hiểu lắm rồi, không ngờ, Diệp Hiểu Hiểu, nữ chính trong thế giới gốc, một người phụ nữ là sự kết hợp hoàn mỹ giữa trí tuệ và thiện lương, thế mà cũng tin cho được?!!

Diệp Trần khiếp sợ toàn thân, cô từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng vì sao Diệp Hiểu Hiểu bắt cóc mình, có thể vì quyền lợi, cũng có thể vì khúc mắc tình cảm, nhưng trước giờ không hề ngờ tới, Diệp Trần này có một ngày, hóa ra sẽ chết vì vấn đề tín ngưỡng…

“Hiểu Hiểu à…” Diệp Trần cố gắng khuyên nhủ, tuy đã nhận nhiệm vụ anh dũng hy sinh nhưng cô vẫn muốn khuyên cô em họ mà cô rất xem trọng này: “Làm người phải coi trọng khoa học, không nên quá mê tín…”

Diệp Hiểu Hiểu: “…”

Dám coi tín ngưỡng của nàng ta là mê tín phong kiến, Diệp Hiểu Hiểu đứng hình trong giây lát không biết đáp lại thế nào. Nàng ta chỉ còn nước cáu lên nói: “Ngươi khỏi cần nhiều lời, bất luận là ai cũng không thể làm lung lay tín ngưỡng của ta.”

“Hiểu Hiểu à…”

Diệp Trần bùi ngùi: “Những năm qua ngươi đã trải qua những chuyện gì vậy.”

Từ một nữ chính sa đọa thành gián điệp của Musen, rốt cuộc là đã trải qua biến cố lớn lao đến thế nào mới khiến người ta nảy sinh sự thay đổi đến trái ngược như vậy.

Diệp Hiểu Hiểu cáu kỉnh không đáp lời. Diệp Trần cũng biết không thể hỏi được gì từ miệng nàng ta, bèn thay đổi đề tài: “Các ngươi định bắt ta tới làm gì?”

“Bệ hạ,” Diệp Hiểu Hiểu trịnh trọng đáp: “bệ hạ vẫn có cơ hội sống sót.”

“Ồ?”

Diệp Trần nhíu mày: “Điều kiện là gì?”

“Nếu bệ hạ đồng ý làm lễ rửa tội.”


Nhận lễ rửa tội của thiên hà Musen cũng đồng nghĩa với việc theo đạo, Diệp Trần là nữ vương, điều này tiếp tục đồng nghĩa với việc biến thiên hà Á Đông thành một bộ phận của thiên hà chính giáo hợp nhất.

Diệp Trần tức quá bật cười: “Đây đâu phải chuyện một mình ta có thể quyết định phải không?”

“Hiện tại chỉ cần bệ hạ đồng ý thì coi như là đã định.”

Diệp Hiểu Hiểu đáp quá nhanh, Diệp Trần ngẩn người rồi cũng hiểu ra.

“Khoan đã, Diệp Văn cũng là người của các ngươi?!”

Bảo sao Diệp Văn lại làm phản, hóa ra Diệp Văn cũng là người của Musen?

Quyền lực ở thiên hà Á Đông tập trung chủ yếu trong tay ba người, nữ vương, bộ trưởng bộ tài chính Diệp Hiểu Hiểu và thừa tướng Diệp Văn. Hiện tại, Diệp Văn và Diệp Hiểu Hiểu đều quy thuận thiên hà Musen, vật thì chuyện thiên hà Á Đông bị tôn giáo hóa chỉ còn mỗi một mình Diệp Trần đối kháng.

Diệp Trần ngây người, cô thật không biết, từ khi nào, thiên hà Á Đông tự xưng là có nền văn hóa, kỹ thuật tiên tiến lại trở nên… mê tín dị đoan như vậy?

Cô thật muốn túm hai vai Diệp Văn mà hét lên: “Thừa tướng, tỉnh táo lại, tỉnh táo lại đi!”

Ngươi mưu phản, soán vị, phát động chính biến, mưu sát nữ vương, ta đều có thể hiểu được, nghĩ cái gì mà tự dưng đi theo đạo vậy?!!

Diệp Trần ngoài mặt khó hiểu, trong lòng bùng nổ.

Cô cực kỳ muốn túm Diệp Văn lại, bắt ông ta chép phạt nội dung những giá trị trọng tâm của chủ nghĩa xã hội khoa học một trăm lần.

Nhưng đồng thời, cô cũng bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để có thể hi sinh thật oanh liệt đây?

Hy sinh thì quá đơn gian, thà chết cũng không chịu làm lễ rửa tội là xong.

Nhưng làm sao mới oanh liệt đây?

Diệp Trần nghiêm túc ngẫm nghĩ, lục tìm trên trang mua bán điện tử xem có cái gì hữu dụng không, không ngờ kiếm được một cái thật.

Thiết bị phát sóng trực tiếp liên vũ trụ…

Thứ đồ trâu bò cỡ này, Diệp Trần lập tức mua ngay.

Mua xong, Diệp Hiểu Hiểu chở Diệp Trần đáp xuống chủ tinh của thiên hà Musen. Lúc bước ra khỏi phi hạm, Diệp Trần bất giác nuốt nước bọt, hỏi Ba Tám: “Tôi nhớ là ở bên này, người ta tử hình bằng… cách xử trảm đúng không?”

“Cô chớ có lo,” Ba Tám phẩy tay, “Tôi sẽ mở tính nắng chắn cảm giác đau cho cô, hơn nữa, cô phải nghĩ tích cực lên, nhiệm vụ chết xong là xong rồi!”

“Xong nhiệm vụ á?” Diệp Trần ngẩn người, Ba Tám gật đầu: “Ừ, cô chết, coi như chặt đứt con đường trở thành phản diện của Lục Lương, sau này hắn sẽ vì cô mà sống mái tới chết với Musen!”

“Sao không thấy anh sợ anh ta sẽ làm nổ cả thiên hà Musen luôn?”

Diệp Trần thẳng thắn: “Anh ta sẽ trở thành một kẻ cuồng chiến tranh đấy…”

“Cái này thì phải trông vào cô rồi.”

Ba Tám thở dài, vỗ vai Diệp Trần: “Ngoan, chết cho oanh liệt vào, truyền bá thêm chút năng lượng tích cực nhé.”

Diệp Trần không đáp nổi nữa, đi theo Diệp Hiểu Hiểu vào trong đại điện hình vòm.

Trên đại điện tráng lệ, có một người đàn ông mang theo ánh vàng rực rỡ, mặc tầng tầng lớp lớp quần áo hoa lệ, rõ ràng người này chính là kẻ nắm quyền thực tế ở thiên hà Musen, giáo hoàng Arhan.

Arhan là kẻ tập trung quyền lãnh đạo của cả quốc vương và giáo hoàng, lần gần đây nhất xuất hiện một kẻ như vậy, thiên hà Musen đã phát động chiến tranh kéo dài suốt hai trăm năm.

Diệp Trần nhìn Arhan, hai người đối mắt nhìn nhau, một lúc sau, Arhan cười to: “Bệ hạ Diệp Trần.”

“Giáo hoàng Arhan.”

Diệp Trần gật đầu, Arhan đứng dậy: “Hoan nghênh bệ hạ đi tới nơi linh hồn bệ hạ thuộc về.”

Diệp Trần nghe xong run hết cả da đầu.

Quả nhiên, Arhan liền bắt đầu bán hàng đa cấp… à không, bắt đầu khoe khoang quốc giáo của thiên hà Musen.

Diệp Trần bình tĩnh như thường, Arhan không ngừng tẩy não cô, Diệp Trần vẫn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gù mấy cái, Arhan tỏ ra vui mừng thì lại nghe Diệp Trần nói: “Có điều, thưa giáo hoàng, ta có một vấn đề.”

“Bệ hạ nói đi.”


“Ngài từng gặp thần chưa?”

“… Tất nhiên là gặp rồi.” Arhan tỏ ra nghiêm trang, “Ta có thể cảm nhận được Người, là sứ giả cho Người.”

Diệp Trần gật gù, nghe gã ta tiếp tục nói hươu nói vượn, sau đó, nghiêm túc hỏi lại: “Thế, thần đẹp trai chứ?”

Arhan: “…”

“Bệ hạ Diệp Trần,” Arhan giận tái mặt, “bệ hạ đang trêu đùa ta à.”

“Không hề,” Diệp Trần cười tủm tỉm đáp, “ta đang rất nghiêm túc học hỏi văn hóa của các ngài.”

“Thế hiểu biết nhiều vậy rồi, bệ hạ đã quyết định được chưa?” Arhan không muốn vòng vo với Diệp Trần thêm nữa, nói huỵch toẹt ra, “Ngài đồng ý làm lễ rửa tội chứ?”

Diệp Trần cúi đầu, không đáp, Arhan thấy có vẻ có khả năng, bèn nói: “Bệ hạ phải nghĩ cho thật kĩ, mạng sống là vô giá.”

“Tôi nghĩ rồi.”

Diệp Trần nói: “Ta muốn ngủ một giấc, một mình yên tĩnh suy nghĩ một chút.”

Arhan hơi chần chừ trong giây lát, Diệp Trần nhìn gã ta, thành khẩn nói: “Hãy tin ta, ngày mai, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.”

“Được rồi,” Arhan giơ tay lên, “xin bệ hạ tin tưởng, sau khi nhập giáo, bệ hạ vẫn là quốc vương của thiên hà Á Đông như trước, chúng tôi sẽ cho bệ hạ đủ sự tôn trọng cần thiết.”

Diệp Trần gật đầu, một lúc sau, có người vào dẫn cô về phòng ngủ.

Phòng ngủ này được trang hoàng theo lối kiến trúc hoàng gia tiêu biểu. Diệp Trần đuổi bọn thị nữ ra ngoài xong, đóng cửa lại, ngồi trong phòng.

Cô nhanh chóng lên mạng mua một loạt các thiết bị bảo vệ đặt trong phòng để bảo vệ quanh người mình.

Sau đó, Diệp Trần chỉnh sửa lại áo sống, rửa mặt sạch sẽ, luyện tập cách mỉm cười, lấy thiết bị phát trực tiếp liên vũ trụ ra.

Thiết bị phát trực tiếp liên vũ trụ có thể đồng thời phát trực tiếp toàn vũ trụ, Diệp Trần chọn phạm vi ngoài thiên hà Musen xong liền bắt đầu trực tiếp.

Lục Lương đang khép hờ mắt hát lẩm nhẩm một khúc ca, anh ta đang chờ Diệp Trần tới, anh ta đã nghĩ xong, sau khi trở về, phải làm thế nào để ép Diệp Trần chịu gả cho mình rồi.

Diệp Trần chắc sẽ không vui, dù sao đó cũng là vị trí của nam chính nhưng anh ta muốn cướp bằng được vị trí này.

Anh ta đã tưởng tượng ra sẽ tổ chức hôn lễ như thế nào, hôm đó Diệp Trần sẽ mặc trang phục ra sao, tưởng tượng ra hôm đó Diệp Trần sẽ lo lắng, rồi bối rồi, lại xen lẫn một chút vui mừng như thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Trần bị anh ta ép bước vào giáo đường, cái vẻ mặt không tình nguyện lại hơi hơi mừng thầm ấy là Lục Lương liền muốn cười.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, giọng Diệp Trần bỗng vang lên.

“Hỡi con dân của ta…”

Giọng Diệp Trần chưa từng có lúc nào trang trọng hơn thế, Lục Lương bừng mở mắt, hình ảnh Diệp Trần đang hiển thị trên một màn chiếu khổng lồ lơ lửng giữa trời.

Cô ấy không trang điểm, tóc hơi rối một chút, trên cổ vẫn còn vết lằn đỏ do dây thừng thít chặt.

Rõ ràng Diệp Trần đang ở trong tình huống nguy hiểm nhưng cô vẫn ung dung, điềm nhiên như thế.

Lục Lương đứng bật dây, điên cuồng tìm cách liên lạc với Diệp Trần nhưng không thể. Diệp Trần lại tiếp tục nói.

“Ta là nữ vương của thiên hà Á Đông, Diệp Trần.”

“Giờ phút này đây, vì thừa tướng Diệp Văn và bộ trưởng bộ tài chính Diệp Hiểu Hiểu phản bội, thân ta hiện đang ở chủ tinh của thiên hà Musen. Ta đã cự tuyệt yêu cầu làm lễ rửa tội của họ. Ta biết điều này khiến ta phải trả giá đắt thế nào và cũng vui vẻ chấp nhận.”

“Từ ngày kế vị tới nay, ta không phải là một nhà lãnh đạo tốt, không thể mang tới phồn vinh, cũng không thể mở rộng lãnh thổ cho thiên hà Á Đông. Đối với riêng mình, ta vẫn luôn cho rằng, trách nhiệm lớn nhất của ta, chính là đảm bảo con dân của thiên hà Á Đông được an toàn, đảm bảo thiên hà ổn định, tiến bộ. Đảm bảo nền văn minh của chúng ta sẽ được tiếp tục kế tục, đảm bảo quyền tự do của chúng ta không bị xâm phạm.”

“Ta lớn lên trong một đất nước phồn vinh, tự do, văn minh, ta hi vọng con dân ta cũng được sống trong một đất nước như vậy.”

“Vì thế, ta cự tuyệt lễ rửa tội, cự tuyệt ký tên vào hiệp ước. Có lẽ, rất nhanh thôi, mọi người sẽ không còn được thấy ta nữa…”

Trong lúc Diệp Trần nói chuyện, thiên hà Musen bắt được tín hiệu tiếp sóng lại từ nơi khác truyền tới, Arhan dẫn người xông vào phòng Diệp Trần.

Vậy là, điều mà tất cả mọi người đều nhìn thấy là, đằng sau Diệp Trần, Arhan và đám người của gã xông vào, ra sức tấn công lớp bảo vệ của cô.

Nhưng Diệp Trần không hề nao núng, vẫn bình thản, ung dung, ôn hòa nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt ánh lên ánh sáng của hy vọng.

“Nhưng, ta hy vọng, mọi người sẽ không phụ lại sự hy sinh của ta.”

“Ta hi vọng các con dân của ta, hãy đứng lên, cầm lấy vũ khí, kẻ thù đang tới rồi, chúng ta không còn con đường nào để lùi, không còn nơi nào để ẩn náu!”

“Chúng ta hãy đối diện với bom đạn, đối diện với chiến tranh, đừng e ngại…”

“Đem mạng sống này xây tường thành, dùng máu tươi này góp thành sông, để chống lại áp bức, chống lại tàn bạo, chống lại bất công, chống lại chiến tranh.”

“Chiến đấu vì văn minh, chiến đấu vì hòa bình, chiến đấu vì tự do, vì cuộc sống của chính chúng ta, vì quốc gia, vì gia đình, vì những người ta thương yêu nhất, hãy chiến đấu!”

Diệp Trần nói xong, Lục Lương nghe thấy có tiếng phi thuyền gầm rú, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, là chiến hạm của thiên hà Á Đông. Lục Lương vội vã chạy như bay về phía phi thuyền, lòng rối tung rối mù.

Chết tiệt.

Chết tiệt.


Diệp Trần chết tiệt!

Lục Lương nhếch môi, gió thổi ngược qua hai bên tai, trong lòng anh ta lúc này thật khó nói rõ là thứ cảm xúc gì.

Anh ta biết Diệp Trần đang làm nhiệm vụ nhưng không biết là nhiệm vụ của cô lại đi đến bước này. Thấy cô sẵn sàng chịu chết như vậy, anh ta biết, nhiệm vụ của cô sắp kết thúc rồi.

Nhiệm vụ kết thúc, cô sẽ phải rời khỏi thế giới này.

Nhưng anh ta vẫn còn đang chờ cô để thành hôn, chờ cô gả cho anh ta, chờ một hôn lễ thế kỷ của hai người.

Đây chẳng phải lần đầu tiên anh ta bị cô bỏ bom, lần này cũng lại vậy nữa ư?

Hơn nữa…

Lục Lương vừa chạy vừa nhìn Diệp Trần trên màn ảnh, nhìn đám người hung thần ác sát sau lưng cô.

Cô không thấy sợ hãi sao?

Đám người kia đông như vậy, anh ta không tài nào tưởng tượng nổi, khi họ nổi điên, họ sẽ làm gì một người con gái như Diệp Trần.

“Lục Lương!”

Minh Hạo thả thang dây xuống, gọi to: “Lên mau!”

Lục Lương leo lên.

Màng bảo vệ sau lưng Diệp Trần bắt đầu nứt nhưng trên màn hình, người con gái vẫn tiếp tục đứng ngẩng cao đầu.

“Chúng ta không hề sợ hãi, cũng không cần sợ hãi.”

“Bởi vì những người anh em của chúng ta luôn sát cánh bên nhau, có vô số người, cũng giống như chúng ta, chiến đấu quên mình vì cuộc chiến này, lớp lớp thế hệ, tre già măng mọc.”

“Chúng ta quyết không đầu hàng, quyết không chịu thua, bất kỳ nơi nào vẫn còn chiến tranh, dù là vũ trụ hay thiên hà, dù là bầu trời hay mặt đất, chúng ta nguyện dốc hết sức mình, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng!” Lớp phòng hộ bị phá, Lục Lương mở mắt nhìn trừng trừng Diệp Trần trên màn ảnh từ từ nhắm mắt lại, dịu dàng gọi hai tiếng “Lục Lương”.

Tiếng cô gọi anh ta, vang khắp vũ trụ: “Nguyện vọng của ta, ngươi nghe thấy rồi chứ?”

“Diệp Trần!!”

Lục Lương gào lên.

Cũng ngay phút giây ấy, hình ảnh hoàn toàn biến mất.

Lục Lương nhảy vào khoang điều khiển, cướp quyền kiểm soát từ tay Minh Hạo, nói với anh ta: “Ông ra khoang cứu hộ đi đi.”

“Ông muốn đi đâu?”

Minh Hạo sửng sốt, Lục Lương bặm chặt môi: “Cứu nàng!”

“Ông điên rồi à?!” Minh Hạo quát lên, “Nàng ta đang ở chủ tinh của Musen, một mình ông đi thì làm được gì? Đi để chịu chết à?!”

“Đúng! Tôi đi chịu chết!” Lục Lương cao giọng gào lên, “Nàng ta chịu chết, tôi đi chôn cùng đấy, được chưa?!”

Minh Hạo sững sờ, Lục Lương biết mình quá nóng nảy, cúi đầu kiểm tra đồng hồ đo, chuyển hướng đi.

Mắt anh ta hấp háy, hàng mi run run, tuy không nói lời nào, nhưng Minh Hạo biết…

Anh ta khóc.

Lục Lương kiêu ngạo như chim khổng tước, trong lòng vừa ích kỷ vừa thích tính toán chi li, khi thấy người phụ nữ kia liều mạng vì nghĩa lớn,

Thế mà vẫn khóc.

Tác giả có chuyện muốn nói: [ghi chú] đoạn Diệp Trần phát biểu là cải biên từ bài diễn thuyết của Churchill trong thế chiến thứ II. Cảm ơn những người anh hùng đã chiến đấu vì hòa bình cho mọi người.

[mẩu chuyện nhỏ – phỏng vấn]

Độc giả: “Nữ chính thích khóc nhất mà cô từng viết là ai?”

Mặc Thư Bạch: “Diệp Trần.”

Độc giả: “Vậy nam chính thích khóc nhất mà cô từng viết là ai?”

Mặc Thư Bạch: “Tạ Tử Thần.”

Độc giả: “Thế Tạ Tử Thần khóc nhiều hơn hay Diệp Trần khóc nhiều hơn?”

Mặc Thư Bạch: “Tôi thấy hai người này rõ ràng là không cùng một thứ bậc.”

Độc giả: “Ồ?”

Mặc Thư Bạch: “Diệp Trần khóc còn chưa nhiều bằng nhân vật phản diện, tuổi nào mà đòi so với Tạ Tử Thần.”

Độc giả: “…”

Tôi hẳn là tác giả thích viết nam chính khóc nhất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui