Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo



Không khí lặng ngắt như tờ.

Ba Tám im lặng đối mắt với Diệp Trần.

“Tôi vẫn nhớ, tôi là người đã có đối tượng.”

Diệp Trần trịnh trọng nói. Ba Tám chột dạ, liền đó, nghe thấy Diệp Trần nói câu tiếp theo: “Anh không thể bỏ tôi ở một nơi tràn ngập cám dỗ dụ hoặc như vậy được, tôi không giữ mình nổi mất!”

Nữ vương, một nữ vương có thể lựa chọn bạn giường, đối với một con chó háo sắc, đây đúng là khiêu khích trắng trợn!

Cô nhất định phải bình tĩnh, cô nhất định phải kiềm chế bản thân, cô chỉ có thể nói: “Tuy tôi đã quyết định đời này sẽ không để nhân vật phản diện yêu mình nhưng tôi cũng không thể phản bội anh ta phải không, anh giao nhân vật này cho tôi rốt cuộc là có ý gì hả?”

“Đây cũng đâu phải là do tôi muốn giao cho cô đâu.” Ba Tám bó tay, “Cô tưởng cô muốn làm ai thì làm à? Cái này phải xem độ tương thích nữa. Ở thế giới này, ngoài cái thân thể này còn thân thể của một cô gái nghèo là thích hợp đấy, cô gái đó thân thể tàn tật, nợ nần chồng chất, cô chọn đi, cô muốn làm cô ấy thì tôi đổi cho cô ngay.”

“Không cần.” Diệp Trần lập tức trịnh trọng nói, “Tôi muốn rèn luyện ý chí, hãy để tiền tài mỹ nhân ăn mòn tôi đi. Tôi chịu được!”

Ba Tám: “…”

Trong lúc hai người nói chuyện, Ba Tám chuyển trí nhớ của chính chủ cho Diệp Trần.

Người này cũng tên là “Diệp Trần”, vốn có một người chị, tên là Diệp Linh. Ngay từ khi mới sinh, Diệp Linh đã được lập làm thái tử, tính tình từ nhỏ đã bướng bỉnh, kiêu ngạo không ai bằng, thường xuyên bắt nạt cô em gái “Diệp Trần”, mẹ của hai người lại có tính tình nham hiểm, độc ác, lạnh lùng, những chuyện kiểu như Diệp Linh bắt nạt Diệp Trần, bà đều mặc kệ. Vậy nên “Diệp Trần” bị bắt nạt từ nhỏ tới lớn, hình thành nên nhân cách nội tâm vặn vẹo, ngoài mặt ngụy trang là người dịu dàng, hồn nhiên, đồng thời trong lòng lại hoang dâm, bạo ngược.

Có rất ít người biết được bộ mặt bạo ngược của cô, chỉ những người luôn đi theo bên người cô lại có thân phận thấp hèn mới bị cô đem ra trút giận. Vậy là những người bên cạnh cô thì vô cùng e sợ cô, còn toàn bộ con dân, triều thần thì lại đều yêu kính cô.

Nhờ vào chiếc mặt nạ này cùng khả năng ẩn nhẩn, “Diệp Trần” cuối cùng cũng xử được Diệp Linh, được mọi người ủng hộ, mười bốn tuổi đăng cơ lên ngai nữ vương.

Theo nội dung thế giới gốc, sau khi đăng cơ nữ vương, cô liền phóng túng hoàn toàn sự hoang đường của bản thân, tìm kiếm rất nhiều bạn giường, người được yêu thích nhất chính là Minh Hạo và Lục Lương, sau này yêu Minh Hạo, ruồng rẫy Lục Lương. Sau khi Lục Lương hãm hại Minh Hạo, kẻ làm Minh Hạo bị thương là cô ấy nhưng đến lúc chân tướng bị vạch trần thì cô ấy lại gán tội lên đầu Lục Lương, Lục Lương đào tẩu sang thiên hà khác, hận thiên hà Á Đông tận xương tủy, sau này còn làm nổ toàn bộ thiên hà, những chuyện này không hẳn không có liên quan đến những việc “Diệp Trần” đã làm.

Diệp Trần yêu Minh Hạo sâu sắc nhưng Minh Hạo từ đầu chí cuối không hề thích cô ấy, trước đây phải lên giường với cô chỉ là chuyện bất đắc dĩ, người thực sự trong tim Minh Hạo là em họ của “Diệp Trần”, Diệp Hiểu Hiểu, một nữ nghị viên rất nổi danh. Vị Diệp Hiểu Hiểu này không đẹp bằng “Diệp Trần”, tất nhiên rồi, kỳ thực phóng mắt nhìn khắp thiên hà cũng chẳng có mấy cô gái có thể so được với vẻ đẹp của Diệp Trần, nhưng cô gái này dịu dàng, lương thiện, quang minh lỗi lạc, ôm cả thiên hạ trong lòng…

Nói đơn giản, chính là những điểm nam chính chính trực Minh Hạo thích nhất.

Sau khi hai người mắt qua mày lại với nhau, Minh Hạo và Diệp Hiểu Hiểu lợi dụng tình yêu của Diệp Trần, hợp mưu với nhau hạ bệ Diệp Trần, Minh Hạo trở thành tân quốc vương Liên minh Á Đông, Diệp Hiểu Hiểu là vương hậu, còn Diệp Trần…

Hạng nhân vật lót đường thế này, tất nhiên là ngoẻo.

“Nhiệm vụ của cô cũng như những lần trước, một là ngăn cản Lục Lương hắc hóa, không được để hắn sau này làm nổ cả một thiên hà hay những loại chuyện điên cuồng tương tự.”

“Hai là làm cho Lục Lương và Minh Hạo hợp tác với nhau, cùng kiến thiết một thiên hà tốt đẹp, phồn vinh.”

Ba Tám nói một thôi một hồi, mắt lấp lánh nhìn Diệp Trần: “Kí chủ, cô có thể làm được, đúng không!”

Diệp Trần im lặng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng lấp lánh của Ba Tám, nghiền ngẫm một hồi rồi bảo: “Biểu cảm mới này của anh đẹp đấy, sau này cứ dùng nó nhìn tôi nhé.”

“Không.” Ba Tám lập tức đổi sang khuôn mặt “cười mỉm”, “Tôi từ chối. Tôi thích là bản thân không kiêu ngạo không siểm nịnh như thế này.”

Anh có chắc đấy không phải là biểu cảm trào phúng chứ?

Diệp Trần và Ba Tám đôi co một lúc, bên ngoài bỗng có tiếng thị nữ: “Bệ hạ, đại nhân quan nội thị đã đưa những người hầu đủ tư cách đến rồi, bệ hạ đã xong chưa?”

“Hả?”

Diệp Trần được thị nữ nhắc nhở thì nhớ ra.

Hiện tại, Diệp Trần vừa đăng cơ, thời điểm cô tới đây, vừa khéo là lúc Diệp Trần chọn Minh Hạo và Lục Lương làm bạn giường!

Rút kinh nghiệm từ năm thế giới trước, Diệp Trần tổng kết ra rằng, muốn nhân vật phản diện có cuộc sống hạnh phúc, cách tốt nhất là đừng yêu nhân vật phản diện. Nếu nhất định không có được, vậy chi bằng ngay từ đầu chẳng có gì hết. Chờ cô phấn đấu kiếm đủ điểm tích lũy có thể bầu bạn với anh ta cả đời thì đến lúc đó cô và nhân vật phản diện cả yêu nhau!

Trước lúc đó, đối mặt với nhân vật phản diện, chỉ cần…

Hoàn thành được nhiệm vụ là được rồi.

Cô phải học cách tuyệt tình, tránh xa nhân vật phản diện, không thể cho anh ta có cơ hội yêu mình!

Vậy nên, hôm nay tuyển chọn bạn giường, tất nhiên không thể chọn Lục Lương.

Diệp Trần ngẫm nghĩ xong, gọi thị nữ vào, rửa mặt rồi ra ngoài sảnh lớn, bắt đầu hoạt động “chọn người đẹp” ngày hôm nay.

Lúc ra ngoài, tâm tình Diệp Trần quả thực có hơi phấn khích, qua nhiều thế giới như vậy, lần đầu tiên cô có được loại đãi ngộ kiểu này, trái tim của chó háo sắc vô cùng hân hoan. Cho dù chẳng định làm gì thì cũng không có nghĩa không thể nhìn nhiều thêm một lúc.

Nhất là nhân vật phản diện, từ trước tới nay điểm nhan sắc lúc nào cũng đạt tuyệt đối, dùng để rửa mắt thì quá tuyệt vời.

Diệp Trần mang theo tâm trạng đầy mong đợi bước vào đại điện. Vừa bước qua ngưỡng cửa liền trông thấy một đám thiếu niên đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô: “Bái kiến bệ hạ!”

Mọi người trông đều mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mươi, thần thái sáng láng, đẹp trai ngời ngời.

Trải qua nhiều năm giao lưu học hỏi, phục sức ở thiên hà Á Đông vẫn giữ lại trang phục trường bào truyền thống nhưng cũng có một số thay đổi nhỏ, đại đa số mọi người đều mặc áo có cổ tay bó sát, chỉ có tầng lớp quý tộc và trường hợp lễ nghi trang trọng mới mặc đồ ống thụng. Vậy nên nhóm thiếu niên trước mặt cùng mặc đồng loạt trường bào màu đen, cổ áo không bâu, phần thân bó sát lấy cơ thể, tôn lên những đường nét nam tính nổi bật.

Diệp Trần mỉm cười bước vào, hình tượng của nhân vật là bản chất nham hiểm, ngoại hình yểu điệu, dịu dàng.

Cô gật đầu với mọi người, ngồi xuống ngai vàng, nói với họ: “Đứng lên đi.”

“Đa tạ bệ hạ!”

Mọi người đứng lên đều răm rắp, động tác hệt như đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Sau khi đứng dậy, Diệp Trần cuối cùng cũng thấy rõ được mặt họ. Những người được đứng ở đây không có ai là khó coi, chỉ cần một người ở đây xuất hiện là đã khiến đám con gái phải la hét gào rú rồi.

Họ đứng thẳng tăm tắp, vô cùng nghiêm túc.

Mỗi người một vẻ phong tình riêng, quyến rũ, rất ngầu, thư sinh, cường tráng,..

Diệp Trần nhìn đến hoa cả mắt, tim đập bùm bùm, cảm tưởng như sắp xịt máu mũi tới nơi.

Ba Tám thấy không ổn, vội vàng bảo: “Kí chủ, ăn dưa đi này, mau ăn đi, bình tĩnh nào, hạ hỏa, hạ hỏa…”

“Không được… Tôi không được rồi… Viên đạn bọc đường này có lực sát thương quá khủng khiếp…”

Ở trong đầu, Diệp Trần ngửa mặt lên, bịt mũi: “Ba Tám, mau, nhanh cho tôi một viên thuốc trợ tim loại mạnh nhất đi.”

Ở ngoài mặt, Diệp Trần vẫn mỉm cười như trước, quét mắt nhìn mọi người y như đã nhìn quen rồi, hờ hững nói: “Những người khác lui ra ngoài trước đi.”

Đám người hầu hiểu ý Diệp Trần, lập tức lui xuống, đóng cửa lại. Trong phòng lập tức chỉ còn một vị quan nội thị và nhóm người chờ được tuyển chọn là vẫn đứng ở đó.

Quan nội thị thấy xung quanh không còn ai khác, lập tức dâng lên một chiếc roi.

Diệp Trần ngẩn người nhìn chiếc roi, sau đó mới sực nghĩ ra, vào những lúc không có người, vị nữ vương này… rất thích chơi roi.

Diệp Trần đen mặt nhưng vì không thể thay đổi tính cách sẵn có của nhân vật, cô vẫn mỉm cười gật đầu, nói với vị quan nội thị Lăng Vũ đi theo mình từ nhỏ: “Ngoan lắm.”

Nói xong, cô cầm roi lên, đi xuống dưới đài cao.

“Nói tên xem.”

Diệp Trần cầm roi nâng cằm đối phương lên, bắt đầu từ người đầu hàng.

Đối phương báo danh, Diệp Trần gật đầu, không phải.

Không phải nhân vật phản diện, cũng không phải nam chính.

Nhưng ngoại hình rất khá…

Diệp Trần không tránh khỏi liếc nhiều thêm mấy lần.


Ngay sau đó liền phát hiện, thực ra người tiếp theo, cũng rất đẹp…

Trong lúc Diệp Trần chọn người, Lâm Giản Tây, à không, hiện giờ phải gọi anh ta là Lục Lương.

Lục Lương đứng nói chuyện với 666: “Cô bảo đối tượng mục tiêu của tôi chính là cô ấy hả?”

“Đúng vậy.” 666 đáp ngay, “Kí chủ, ngài cũng đã xem qua nội dung thế giới rồi. Sở dĩ Minh Hạo có thể từ một nô lệ trở thành người đứng đầu thiên hà, không thể thiếu công của cô gái này. Nếu ngài muốn thay đổi vận mệnh, bước đầu tiên là phải cướp được cơ duyên này của Minh Hạo!”

“Trước đây vị nữ vương này nâng đỡ Minh Hạo lên tới vị trí nào, sau khi ngài hạ gục được cô ta, ngài cũng có thể có được nó!”

“Chậc…”

Lục Lương liếc nhìn Minh Hạo đang đứng cách không xa.

Anh ta đến thế giới này từ năm mười tuổi, lúc đến đã ở sẵn trên xe nô lệ, bắt đầu quen Minh Hạo từ lúc đó, dựa theo kế hoạch, lập tức đánh bạn trở thành anh em tốt với nam chính.

Sau đó, hai người cùng bị đưa tới một căn cứ chuyên bồi dưỡng lực lượng ám sát, họ nuôi đám trẻ như người xưa luyện cổ vậy, để chúng chém giết lẫn nhau, người sót lại sau cùng mới có thể trở thành ám vệ của nữ vương.

Anh ta và Minh Hạo cùng lũ trẻ mười tuổi chém giết đến mức mày không chết thì tao chết, cuối cùng chỉ còn hai người, chỉ bởi vì nữ vương nói…

“Hai người đều đẹp, sau này đưa lên giường cũng không tồi.”

Hai người chẳng bao giờ ngờ, có một ngày, phao cứu mạng lại là khuôn mặt này.

Có điều vậy cũng chẳng sao. Kể từ đó, anh ta và Minh Hạo trở thành anh em tốt. Minh Hạo khá may mắn, Lục Lương đi theo cậu ta được hưởng sái không ít, hưởng lợi nhiều đến nỗi, suýt chút nữa Lục Lương đã coi Minh Hạo là người anh em tốt thật.

Cũng may là có 666 vẫn luôn ở bên.

666 nói mấy câu, Lục Lương liền sẽ nhớ lại trong kịch bản gốc, cuối cùng Minh Hạo đã giết mình như thế nào.

Anh ta không thể chết được, cũng không muốn mất hết tất cả.

Lục Lương nhớ tới Lâm Giản Tây, Thẩm Cảnh Phùng, Elter…

Nhớ tới những chuyện từng trải qua ở năm kiếp trước, Lục Lương lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn người con gái đang đi về phía mình.

Diệp Trần hỏi hết quá nửa hàng, cuối cùng cũng thấy được một thiếu niên có ngoại hình cực kỳ xuất chúng.

Người thiếu niên này cao hơn người đứng bên cạnh nửa cái đầu, làn da màu lúa mạch rắn chắc, khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng lại có một cặp mắt yêu cười, cho dù cố tỏ ra đứng đắn thế nào, Diệp Trần vẫn có thể nhìn thấy cảm giác giác vui vẻ trong mắt người này.

Một đôi mắt mà chỉ cần nó nhìn bạn sẽ làm bạn liên tưởng ngay tới cún cưng bạn từng nuôi, khiến bạn bất giác cảm thấy vui vẻ, yêu thương.

“Đây là nam chính, tuyệt đối chính xác luôn.”

Diệp Trần lập tức kết luận, Ba Tám cũng tỏ vẻ đồng tình.

Quả nhiên sau đó đối phương báo tên mình là “Minh Hạo”, Diệp Trần và Ba Tám liếc nhìn nhau, cười đầy đắc ý.

Vầng hào quang của nam chính quả nhiên sáng lấp lánh.

Diệp Trần gật gù: “Giữ lại.”

Minh Hạo ngạc nhiên, rõ ràng không mấy mong muốn, ấp úng nói: “Bệ hạ…”

“Gì?” Diệp Trần cười trìu mến, “Có chuyện gì sao?”

“Tôi… Tôi không muốn…”

“Không muốn gì?”

Diệp Trần mỉm cười càng tươi hơn, Lăng Vũ cau mày, bước lên nói: “Bệ hạ, để thần…”

Diệp Trần liếc nhìn Lăng Vũ, vị quan nội thị vốn am hiểu tính cách của nữ vương lập tức hiểu ý Diệp Trần, đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn kẻ vừa mở miệng ấp úng nói, tay đang nắm chặt thành quyền kia.

Muốn chết đây mà.

Lăng Vũ và những người ẩn mình ở các góc bí mật gần đó đồng loạt nghĩ, ai chẳng biết Diệp Trần đích thực là một tên quân chủ bạo ngược cỡ nào.

“Ngươi không muốn gì?” Diệp Trần mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, “Nói ta nghe đi.”

“Tôi không muốn… làm bạn giường của bệ hạ. Tôi muốn đi học lái phi thuyền, ra chiến trường cống hiến cho Tổ quốc!”

Minh Hạo nhắm mắt lại, gom hết dũng khí để nói!

Nhiệt độ ở nơi này nháy mắt giảm mạnh, Diệp Trần mỉm cười nhìn cậu ta.

Khó thật.

Diệp Trần thầm cân nhắc, dựa theo tính cách gốc của nhân vật, cậu ta nhất định sẽ bị kéo ra đánh chết. Ở thế giới gốc, Minh Hạo cũng từng nói như vậy, kết quả…

Bị “Diệp Trần” sai người lôi ra nếm thử mỗi loại cực hình một lần, còn bắt là vẫn phải còn sống kéo về lại.

Minh Hạo còn sống quay về, từ đó ngoan như cún con.

Nhưng Diệp Trần không phải người như thế, bắt cô làm vậy với nam chính…

Cô không có gan.

Nhưng nếu phạt nhẹ quá thì nhất định là bị OOC.

*OOC: xem lại chú thích chương 2

Diệp Trần đắn đo cân nhắc mãi, bất ngờ một giọng nói cất lên: “Bệ hạ!”

Diệp Trần quay ra nhìn nơi phát ra âm thanh.

Mỹ nhân.

Một mỹ nhân làm lu mờ nhan sắc tất cả mọi người.

Anh ta đẹp vô cùng sắc nét, da trắng mịn đẹp như miếng ngọc trắng được dùi mài, mắt phượng môi anh đào, mũi cao thẳng, ngũ quan không phân rõ là thư sinh hay hào hùng, kết hợp hài hòa vẻ đẹp của cả hai, đẹp như một đóa hoa anh túc nở rộ.

Diệp Trần đứng hình, tim đập vang bùm bùm.

Đối phương quỳ gối hướng về cô, trang trọng nói: “Thần tình nguyện tận tâm tận lực hầu hạ bệ hạ, hi vọng bệ hạ có thể thương cho tấm lòng son của Minh Hạo mà tha thứ cho sự mạo phạm của anh ta.”

Diệp Trần không đáp, ở thế giới gốc… đâu có chuyện này đâu chứ?

Cô nhớ Minh Hạo và Lục Lương đều là hai kẻ tính tình vô cùng kiêu ngạo, tuyệt đối không chịu trở thành bạn giường của nữ vương, sau khi bị nữ vương dạy dỗ mới chịu ngoan như chó.

Khác nhau là, Minh Hạo là một con chó sói biết thu giấu móng vuốt, ngoài mặt nghe lời nhưng trong lòng thì chưa bao giờ nguôi khát vọng, ý chí và giấc mộng của bản thân.

Còn Lục Lương thì lại chìm trong sự sủng ái của nữ vương mà đánh quên bản thân, trở thành một trong những gã đàn ông lục đục đấu đá nhau ở hậu cung. Tận đến lúc bị ép phải rời khỏi thiên hà Á Đông, cuộc đời anh ta mới bắt đầu lại một lần nữa.

Dựa theo những gì nhớ được thì Lục Lương đáng ra nên phản kháng theo Minh Hạo mới đúng.

Khoảnh khắc sự kinh ngạc thoáng vụt qua trong mắt Diệp Trần bị Lục Lương bắt giữ được. Lục Lương cúi đầu, cung kính nói: “Bệ hạ, Minh Hạo là một người vô cùng tài hoa, bệ hạ cần người làm bạn, thần xin nguyện được cúc cung tận tụy.”

“Bệ hạ…” Lăng Vũ cau mày: “Hai tên này cùng xử phạt chứ ạ?”

“Gì?” Diệp Trần quay sang nhìn, nhẹ nhàng hỏi, “Ta nói muốn xử phạt họ à?”

Lăng Vũ bị bất ngờ, có chút dự cảm chẳng lành, lập tức quỳ xuống, liều mạng dập đầu: “Bệ hạ tha mạng, là thần mạo phạm, đi quá giới hạn, thần sẽ đi ngay…”


“Lăng Vũ,” Diệp Trần biếng nhác gọi, “đừng nói như ta là sài lang hổ báo thế.”

“Lăng Vũ không dám.”

Nghe nói như thế, Lăng Vũ mới dám ngừng động tác, cung kính phủ phục không dám ngẩng đầu.

Diệp Trần thở dài, quay lại nhìn Minh Hạo.

“Ôi, một cậu chàng thật dễ nhìn.” Diệp Trần nắm cằm Minh Hạo, bắt cậu ta đang quỳ phải ngẩng đầu lên nhìn mình, nhẹ nhàng nói, “Ở lại bên cạnh ta đi, ngươi muốn gì, ta đều cho hết, được chứ?”

“Bệ…”

“Ngươi dám nói một chữ không,” Diệp Trần chỉ tay vào Lục Lương, nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ giết cậu ta.”

Lục Lương rùng mình nhìn sang Minh Hạo.

Minh Hạo đón nhận cái nhìn của người anh em, đau khổ nhắm mắt lại, đang định nói thì Lục Lương lại lên tiếng trước: “Vậy bệ hạ hãy giết thần đi.”

Diệp Trần quay ngoắt đầu sang: “Ngươi nghĩ là ta không dám giết ngươi à?!”

“Nếu Lục Lương trở thành kẻ ngáng chân huynh đệ mình thì Lục Lương cam nguyện được chết!”

Sống lưng Lục Lương thẳng tắp, chịu đựng cái nhìn của Diệp Trần. Diệp Trần cười gằn thành tiếng: “Giỏi, giỏi lắm. Kéo vào thủy lao cho ta, ta đích thân xử phạt!”

“Bệ hạ! Xin hãy tha cho cậu ấy!”

Minh Hạo vừa thấy Lục Lương bị người ta kéo đi thì lập tức nhào tới, sốt sắng nói: “Bệ hạ, ta bằng lòng làm tất cả, xin người…”

“Bằng lòng làm tất cả cơ đấy,” Diệp Trần cười phá lên, “Thật là có triển vọng.”

Nói xong, Diệp Trần thẳng người dậy, nói với Lăng Vũ đang quỳ dưới đất: “Cứ vậy đi. Ta mệt rồi. À, còn tên vừa rồi,” Diệp Trần híp mắt, ánh mắt quá trắng trợn khiến tất cả mọi người đều thấy rõ cô đang nghĩ gì, “Mỹ nhân đã cầu xin cho hắn, vậy thì thôi vậy.”

“Vâng.”

Lăng Vũ cung kính đáp sau đó đi gọi người mở cửa.

Mọi người đi ra ngoài, chỉ có Minh Hạo là vẫn quỳ dưới đất, mặt trắng bệch đanh lại, trông vô cùng suy sụp.

Diệp Trần hờ hững nhìn cậu ta một cái, xoay người bỏ đi.

“Kí chủ,” Ba Tám hỏi, “cô đang nghĩ cái gì thế?”

“Có gì đâu, tạo quan hệ tốt đẹp với nhân vật chính thôi mà,” Diệp Trần thờ ơ đáp, “Làm không khéo, khéo lại bị nhân vật chính giết.”

“Thế mà cô còn bắt nạt hắn?”

“Trước đấm sau xoa,” Diệp Trần nói đầy thâm thúy, “con người mà, anh lúc nào cũng đối tốt với hắn, hắn sẽ cảm thấy những việc tốt đó là đương nhiên có được. Anh đánh hắn một gậy rồi mới cho một quả táo, hắn sẽ thấy quả táo đó ngọt hơn hẳn. Chờ đó mà xem.”

Diệp Trần chỉ nói đến đó rồi thôi, dẫn Ba Tám đi làm quen với môi trường mới.

Trong lúc Diệp Trần khoan khoái đi tìm hiểu thế giới tương lai với Ba Tám, Lục Lương quay về phòng của mình.

Anh ta biết, dựa vào tính cách của Minh Hạo, chỉ cần mình nói ra những lời như vậy, Minh Hạo nhất định sẽ thuận theo yêu cầu của Diệp Trần. Anh ta chẳng lo Diệp Trần sẽ làm gì mình lắm nhưng ngược lại, lại thấy thái độ của Diệp Trần có hơi kỳ quái.

Theo những gì anh ta biết, sở dĩ Diệp Trần thích Minh Hạo mà không phải Lục Lương vốn có là vì cô ưng ý sự lương thiện, trong sạch của Minh Hạo.

Vì là thứ bản thân không có nên mới quý trọng nó gấp bội. Còn Lục Lương thì là loại người tương tự mình nên cho dù vừa đẹp vừa có lòng thì cũng chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Bởi vậy, muốn hạ gục được Diệp Trần, bước đầu tiên là không thể để cô ta cảm thấy mình rất nham hiểm, độc ác. Theo như Lục Lương nghĩ, Diệp Trần đáng lẽ sẽ càng cảm thấy hứng thú với anh ta hơn mới phải, nhưng ngược lại, Diệp Trần hoàn toàn không liếc nhìn anh ta!

À, ban đầu có bị diện mạo này làm ấn tượng nhưng sau đó thì không còn gì nữa, thế là sao nhỉ? Là anh ta phân tích sai nhân vật, hay là…

Lục Lương đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Những lần trước, anh ta đều gặp một người tên là Diệp Trần…

Vậy Diệp Trần lần này, cũng là Diệp Trần có mang theo hệ thống như lời 666 nói chứ?

Hay chỉ là trùng tên trùng họ?

Lục Lương không dễ phán đoán nhưng có một điểm anh ta chắc chắn, nếu theo câu chuyện gốc thì Diệp Trần sẽ thích cái mặt này của anh ta; nếu là Diệp Trần anh ta quen biết thì người ấy kỳ thực rất yếu đuối và khá thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây nguy hiểm đến tính mệnh của anh ta.

Nghĩ tới chuyện Diệp Trần này có thể là Diệp Trần mình quen, vậy mà lại chọn Minh Hạo, trong lòng Lục Lương thấy đôi chút không thoải mái. Nhất là nghĩ đến đêm nay Minh Hạo sẽ được tắm rửa sạch sẽ, đóng gói đưa tới tận giường Diệp Trần, trong lòng anh ta lại càng không thoải mái.

Tuy anh ta không biết vì sao vẫn duy trì một loại lý trí kỳ lạ với cái người mà mình từng yêu đến chết đi sống lại trong trí nhớ nhưng anh ta trước sau vẫn nhớ, người này chính là cô gái mình đã từng cưới hỏi đàng hoàng.

Xét trên một mặt ý nghĩa nào đó, cô ta chính là vợ của mình, tuy rằng chính anh ta cũng chẳng muốn thừa nhận.

“Kí chủ,” 666 thấy Lục Lương uống môt ngụm nước xong liền đứng đực ra bèn rụt rè gọi, “Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lần này, kí chủ ngay cả tới gần nữ vương cũng không làm được thì còn nói gì tới chuyện hạ gục cô ta nữa!

666 rất sốt ruột, nôn nóng hỏi: “Kí chủ, hay là tôi nghĩ cách dùng điểm tích lũy mua cho anh một cái vầng hào quang vạn người mê nhé?”

“Không cần.” Lục Lương đặt cốc xuống, mở trang web thương mại điện tử lên.

Mua cái vầng hào quang vạn người mê kia sẽ tốn hết sạch điểm tích lũy của anh ta, hơn nữa anh ta cũng không muốn thứ đó.

Lục Lương lướt xem, mua một món trang bị ẩn thân và bản đồ chỗ giam Minh Hạo xong liền lắp luôn trang bị ẩn thân lên quần áo, chạy tới chỗ Minh Hạo.

Chỗ Minh Hạo ở bị một đám người coi giữ, Lục Lương không dám hành sự lỗ mãng, kiên nhẫn chờ thời cơ, chờ đến tận lúc Minh Hạo bị đưa vào phòng ngủ của nữ vương, đặt lên giường, vì người anh ta không mặc gì nên xung quanh hạ màn che xuống, toàn bộ người hầu lui ra gian ngoài đợi nữ vương về. Lục Lương thừa dịp này, nhảy lên giường, bịt miệng Minh Hạo, thì thầm: “Tôi đây.”

Minh Hạo tròn mắt, tỏ vẻ sốt ruột, Lục Lương ấn nút trên trang bị tàng hình, cả người liền hiện ra đằng sau Minh Hạo. Anh ta bắt đầu cởi áo, vừa cởi vừa khẽ thì thào: “Cậu mặc quần áo xong thì mau chạy đi, đi càng xa càng tốt.”

Nói xong, Lục Lương choàng trang bị ẩn hình lên người Minh Hạo. Minh Hạo nhìn qua thứ đó liền biết ngay nó có giá trị xa xỉ, nhất thời nghĩ không thông Lục Lương lúc nào cũng ở bên cậu ta thì lấy thứ đồ cao cấp này ở đâu ra, khe khẽ hỏi: “Không được, chúng ta cùng đi đi.”

“Tôi muốn ở lại chỗ này.”

Lục Lương nói thẳng, đôi mắt lạnh lùng không chứa chút tình cảm nào: “Minh Hạo, cậu muốn làm một phi công ưu tú, cậu đi đi. Tôi muốn vinh hoa phú quý, đây là con đường tôi chọn, mong cậu tác thành cho.”

“Cậu…”

Minh Hạo tỏ vẻ khiếp sợ ra mặt, bên ngoài bỗng có tiếng người tới, Lục Lương lúc này đã cởi chỉ còn độc chiếc quần lót, đẩy Minh Hạo một cái: “Chạy mau!”

Minh Hạo không giằng dai thêm nữa, sắp sửa chạy ra ngoài thì bỗng bị hỏi: “Có quần lót không?”

“Để lại cho tôi.”

Minh Hạo: “…”

Diệp Trần đã đi tới cửa, tiếng mở cửa vang lên, toàn bộ mọi người đồng loạt quỳ xuống, Minh Hạo nhặt quần áo nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ, bám vào tường, nhảy xuống đất, mặc đồ của Lục Lương vào, nhìn thoáng qua cửa sổ phòng nữ vương, cắn chặt răng nói: “Lục Lương, tôi nhất định sẽ quay lại cứu cậu.”

Nói xong, nhờ có đồ ẩn thân, Minh Hạo liền chạy một mạch lẩn đi.

Lục Lương nằm trên giường, trong lòng bất an. Anh ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, cái quần lót này rốt cuộc nên cởi hay là không đây.

Anh ta biết phụ nữ muốn dụ dỗ đàn ông thì nên thế nào, cứ cởi sạch bách là được.


Nhưng anh ta không biết đàn ông muốn dụ dỗ phụ nữ thì nên như thế nào…

Trong trí nhớ về năm kiếp trước của anh ta, hiểu biết về phụ nữ của anh ta đều chỉ giới hạn ở mỗi Diệp Trần, cô gái này thích gì?

À, thích mặt…

Lục Lương bất giác sờ thử mặt mình, lúc này, Diệp Trần đã đi đến bên giường.

Hôm nay, cô và Ba Tám đã đi dạo một vòng quanh đây. Thế giới này thật thú vị chết đi được.

Đủ chủng tộc người ngoài hành tinh có mặt ở khắp mọi nơi, còn có rất nhiều loài thú cưng đáng yêu, đi đâu ra ngoài đều dùng điểm truyền tống, tốc độ thang máy thì nhanh như muốn bay đến tận trời.

Quan trọng nhất là, ở thế giới này, chỉ cần bạn có tiền thì sẽ có đủ loại đồ ăn sẵn sàng chờ bạn, mức độ phong phú vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Trần.

Xã hội thời này đã phân hóa thành hai cực rõ ràng, tầng lớp quý tộc xa hoa tột bậc, dân chúng nghèo đói bị chiếm đoạt tài nguyên và chịu khổ vì chiến loạn.

Đi dạo suốt một ngày, Diệp Trần cũng đã thấm mệt. Cô ngồi xuống mép giường, gọi người hầu ngâm chân cho mình xong thì nói với người đứng bên: “Lui ra đi.”

Diệp Trần gốc vốn là một người thích tắm bồn, mọi người nghe cô nói vậy thì liền nghĩ rằng nữ vương định đi tắm bồn.

Họ đưa mắt nhìn nhau, có điều muốn nói nhưng lại e sợ tính cách hỉ nộ vô thường của Diệp Trần nên đành im lặng, lui ra ngoài.

Diệp Trần cởi đồ đi vào phòng tắm, là nữ vương, phòng tắm nhất định phải xa hoa! Phải lớn!

Diệp Trần cởi trần chạy trong đó một vòng, máy mát xa khiến cô thoải mái cả người, nhịn không được khen một tiếng: “Sướng!”

Lục Lương vẫn đang trong ổ chăn ấm: “…”

Đây tuyệt đối chính xác là Diệp Trần kia rồi.

Diệp Trần sướng phát điên, bắt đầu ngân nga hát.

Dây thanh quản của nữ vương không tồi, chẳng qua là ngũ âm không lên được đủ các nốt, Diệp Trần í éo hát mấy khúc, không được khúc nào đúng nhạc, lỗ tai Lục Lương muốn điếc đến nơi.

Anh ta lạnh mặt nhìn nóc màn, 666 thấp thỏm hỏi: “Kí chủ không vui à?”

“Không,” Lục Lương nói như muốn chết, “Chẳng qua là tôi rất muốn cho cô ấy tiền.”

“Ơ, vì sao ạ?”

“Người ta ca hát đòi tiền, cô ấy ca hát đòi mạng, tôi muốn xin cô ấy đừng hát nữa.”

666 vừa nghe, lập tức nổi giận: “Thật quá đáng! Cô gái này lại dám dùng cách ca hát để mưu hại kí chủ của tôi!”

Lục Lương: “…”

666 rụt rè gọi: “Kí chủ?”

Lục Lương: “Hệ thống các cô thăng cấp thì chỉ số thông minh có thăng cấp theo không?”

666: “…”

Thế là, 666 òa một tiếng bật khóc.

“Đừng mà, đừng vứt bỏ tôi, kí chủ đừng vứt bỏ 666… Sau này 666 sẽ thăng cấp thành 999!”

“Nó là gì? Cảm Mạo Linh?”

*Có 1 loại thuốc trị cảm mạo, giảm đau, hạ sốt tên là Viên hoàn 999 Cảm Mạo Linh, gọi tắt là 999.

“Nó là,” 666 khóc thút thít, “6 lật ngược, trở mình, giỏi gấp bội.”

*tiếng lóng trên mạng, chơi chữ: 9 = số 6 lộn ngược, từ lộn ngược này còn có nghĩa là trở mình, giỏi gấp bội, 666 vốn có nghĩa là trâu bò, vậy nên 999 là “666 lật ngược” nghĩa là “càng trâu bò gấp nhiều lần”.

Lục Lương: “…”

Anh ta bắt đầu thấy hơi tuyệt vọng rồi đây, bị hai đứa não ngắn vây quanh, anh ta rất sợ mình cũng bị ngắn não theo.

Diệp Trần não ngắn hoàn toàn không biết trong phòng còn một người khác, khoan khoái tiến tới mép giường, thả mình xuống đệm!

Theo cô tưởng tượng thì hẳn là mình sẽ được chìm vào trong lớp đệm êm. Thế nhưng, vì bị chỉ số thông minh của 666 gây sốc, Lục Lương mất tập trung một tích tắc, chưa kịp phản ứng lại gì đã bị Diệp Trần ngã thẳng đè lên người như một khối núi giáng xuống.

Hai người ở trong tư thế giang rộng hai tay chập vào làm một với nhau, mặt Diệp Trần vùi vào bụng anh ta, cả hai đều bị giật mình. Tay chân nhanh hơn đầu óc, Diệp Trần bật nảy người ngồi dậy, chuồn khỏi giường, cách xa ba bước, đồng thời rút cái kiếm trang trí trên tường xuống, làm tư thế phòng vệ rồi quát: “Ai!”

Lục Lương không đáp, kéo cái quần của mình rồi lại kéo kéo cái chăn.

Diệp Trần nhìn thấy bóng cái lưng đàn ông đằng sau bức mành thì bỗng nhớ ra, ồ, Minh Hạo.

Diệp Trần bình tĩnh lại, lại bày ra dáng vẻ dịu dàng, bước lại gần nói: “Làm ngươi giật mình à, Minh Hạo.”

Nói xong, cô vén bức mành lên, đang còn định nói tiếp gì nữa thì, kết quả là, vừa ngẩng đầu lên…

Là ai!

Ai đây!

Mẹ kiếp, đây không phải là đại nhân vật phản diện Lục Lương hay sao?!!

Không phải cô đã tiễn bước anh ta đi rồi sao? Chẳng lẽ thần vận mệnh vẫn khiến anh ta và Minh Hạo cùng được đưa tới đây, nhất định phải làm bạn giường của cô mới được?!

Đợi đã!

Diệp Trần sực nhận ra, ở đây chỉ có một người, vậy thì, nam chính, Minh! Hạo! Đâu!

“Người đâu?!”

Diệp Trần kề kiếm lên cổ Lục Lương, giọng lạnh lùng: “Người bị ngươi đuổi đi rồi phải không?”

Quả nhiên là nhân vật phản diện cô yêu nhất, còn chưa trưởng thành đã trâu bò vậy rồi, ngay dưới tầm mắt nữ vương mà vẫn có thể tráo người.

Có điều, hướng phát triển nội dung có phải là đã khác biệt quá lớn rồi không?

Diệp Trần nhanh chóng vận dụng đầu óc, cười gằn một tiếng: “Không nói hả? Không nói thì chớ trách ta động thủ.”

Nói xong, Diệp Trần lại kề kiếm sát thêm một chút, nào ngờ Lục Lương bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Nụ cười đó như hoa nở khắp núi đồi, quyến rũ vô cùng, đẹp không gì sánh nổi.

Diệp Trần đứng hình, cũng trong chính tích tắc ấy, Lục Lương lật chăn lên, để lộ dáng người hoàn mỹ như tạc trên bạch ngọc, hai chân bắt chéo, mắt nhìn đầy tình tứ, ngọt ngào nói: “Thần đến hầu hạ bệ hạ, bệ hạ không vừa lòng sao?”

Diệp Trần câm nín, mắt nhìn dán vào khuôn mặt của Lục Lương, cả người lâng lâng như người mất hồn, hoàn toàn bị sắc đẹp phong ấn.

Cái cổ dài trắng ngần kia, những đường nét tao nhã kia, chỉ có tài năng của một họa sĩ thiên tài mới có thể phác họa lại được khuôn mặt này, suối tóc đen dài óng ả như tơ lụa, đổ dài như thác nước kia…

Diệp Trần quét mắt nhìn từng tấc từng tấc một, kiếm kề trên cổ cũng lệch hẳn đi. Lục Lương mỉm cười hài lòng, để mặc cho đối phương quan sát. Hệ thống của Ba Tám muốn sập đến nơi, nó bắt đầu liều mạng hò hét gọi thần trí Diệp Trần về.

“Kí chủ! Tỉnh táo lại đi! Bình tĩnh nào! Không là tôi dùng biện pháp mạnh đấy nhé!!”

Còn 666 thì đắc ý huýt sáo.

Cô biết ngay kí chủ của cô là tuyệt nhất mà!

Ánh mắt của Diệp Trần làm Lục Lương rất vừa lòng. Anh ta thích dáng vẻ cô toàn tâm toàn ý nhìn mình, cho dù chỉ vì sắc đẹp.

Lục Lương đổ người về phía trước, áp tay lên mặt Diệp Trần, sáp lại gần cô, hơi thở thơm ngọt như lan: “Bệ hạ, thần lạnh.”

Diệp Trần giật mình hồi thần.

Thực ra là vẫn chưa thể suy nghĩ được ở mức bình thường nhưng cô biết như thế này chắc chắn là không bình thường!

Diệp Trần xô Lục Lương ra theo bản năng, ấn xuống giường, loáng cái lấy chăn quấn anh ta bao chặt từ đầu tới đuôi từ mặt xuống chân đều kín mít.

“Lạnh thì đắp thêm nhiều chăn vào! Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài trước.”

Nói xong, Diệp Trần quay đầu bỏ chạy.

Lục Lương câm nín nằm trong ổ chăn không thốt nên lời.

666 cũng phải ngây trước ra trước phản ứng của Diệp Trần: “Đây đúng thực là một nữ vương thơ ngây…”

Lục Lương: “Ha ha.”


Diệp Trần chạy ra gian ngoài, túm túm áo choàng tắm, bỗng sực nhớ ra.

Chết tiệt, việc cấp bách bây giờ là phải đuổi theo Minh Hạo!

Diệp Trần nhanh chóng sai phái người đi lùng tìm Minh Hạo, chỉnh sửa lại y phục, hùng hổ xông trở về phòng, ngồi xuống một góc ghế tựa, nói với kẻ đang lười biếng nằm trên giường ngủ: “Xuống mau!”

Lục Lương tự nhiên ngồi dậy, vén rèm lên, Diệp Trần sực nhớ ra, anh ta vẫn chưa mặc quần áo!

Lại thấy quanh đây có nhiều phụ nữ như vậy, lập tức nổi giận quát: “Bỏ rèm xuống!”

Lục Lương: “…”

Cô gái này thật khó chiều.

Anh ta vừa nghe lời buông rèm xuống, Diệp Trần lại bổ sung: “Mặc quần áo vào!”

“Bệ hạ, thần không có quần áo.”

Giọng nói của Lục Lương dịu dàng mềm mại, có đôi phần quyến rũ. Diệp Trần nổi da gà khắp cả người.

Cô nhịn không xông tới đánh chết cái người ngồi bên trong, nói với Lăng Vũ: “Tìm cho hắn một bộ quần áo, mặc xong thì ra gặp ta.”

Nói xong, Diệp Trần đứng dậy, ra gian ngoài chờ. Chờ một lát thì Lục Lương ra.

Nói thật lòng thì Lục Lương hợp với thẩm mỹ của Diệp Trần hơn hẳn Minh Hạo. Diệp Trần thích kiểu đàn ông đẹp ngút ngàn này chứ không phải kiểu ngầu ngầu ấm áp như ánh mặt trời. Diện mạo của Lục Lương, nếu anh ta muốn quyến rũ thì sẽ quyến rũ từ tận xương tủy, nếu anh ta muốn lạnh lùng kiêu ngạo thì sẽ lạnh lùng, kiêu ngạo như tuyết trắng núi cao, không thể chạm đến. Nếu không phải nhất định không thể giữ lại được nên không muốn dính vào, với diện mạo như thế này của nhân vật phản diện, Diệp Trần nhất định phải làm anh ta!

Nhưng cô đã làm tổn thương anh ta nhiều lắm rồi, lần này cô muốn để anh ta vui vẻ một chút.

Lục Lương bước tới trước mặt Diệp Trần, anh ta mặc trang phục cung đình, có hơi hướng cổ phong, quỳ một gối trước mặt Diệp Trần, cung kính gọi: “Bệ hạ.”

“Là anh chủ động chạy hay là do ngươi cứu?”

Diệp Trần lạnh lùng hỏi. Lục Lương cúi đầu, không đáp. Diệp Trần cười lạnh: “Không nói, vậy là do ngươi cứu phải không?”

Lục Lương vẫn không nói. Diệp Trần vung roi hất cằm Lục Lương lên: “Biết ở chỗ của ta, những kẻ giống như ngươi sẽ chết như thế nào không?”

“Bệ hạ nỡ để ta chết sao?”

Lục Lương cười nhẹ nhàng, như đóa hoa sen nở rộ. Diệp Trần sững sờ. Lục Lương vòng hai tay ôm cổ cô, hà hơi lên đó: “Lời bệ hạ từng hứa với A Lương, bệ hạ còn nhớ chăng?”

Diệp Trần ngẩn người.

Hứa hẹn với Lục Lương??

Diệp Trần này hóa ra còn từng hứa hẹn với Lục Lương?

Hứa hẹn cái gì? Cô với Lục Lương từng tiếp xúc với nhau hồi nào? Cái thân này tại sao chẳng nhớ một chút gì vậy? Là không nhớ hay là trong quá trình tải trí nhớ về bị thất thoát?!

Nhất thời Diệp Trần không biết phải trả lời thế nào, cuống cuồng gọi Ba Tám.

“Ba Tám, tôi hoàn toàn không nhớ gì hết, có chuyện gì vậy nhỉ? Trông anh ta không giống nói láo đâu phải không?”

“Cô lừa hắn thử xem!” Ba Tám đáp ngay, “Chưa biết chừng hắn đang lừa cô đấy!”

Diệp Trần gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ta từng hứa hẹn gì với người?”

“Bệ hạ thật sự là hay quên,” Lục Lương bĩu môi, “Lúc trước rõ ràng bệ hạ từng nói người thích A Lương nhất, sau này có một ngày sẽ đưa A Lương đi.”

Diệp Trần liền hiểu ra, đây rất có thể là lời hứa hẹn nói từ rất nhiều năm trước khi Diệp Trần gặp Lục Lương lần đầu tiên, Diệp Trần chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy, Lục Lương lại coi là thật.

Trong lòng Diệp Trần vừa đau xót vừa ghen ghét.

Một mặt thấy thương nhân vật phản diện nhà cô bị người ta lừa gạt.

Một mặt thấy ghen ghét, nhân vật phản diện nhà cô sao có thể bị người khác lừa?!

Vẻ mặt của cô khá khó coi, Lục Lương làm ra vẻ điềm đạm, đáng yêu nói: “Bệ hạ… Không phải người… quên rồi chứ?”

Diệp Trần im lặng, cái nhìn dừng lại trên khuôn mặt Lục Lương.

Cô vốn vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý chuyện này thế nào, nếu lần này còn tha cho Lục Lương thì người ở đây có thể sẽ hoài nghi thân phận của cô. Thời nay, trong vũ trụ có rất nhiều gián điệp giả làm quan chức cấp cao, có thể cô cũng sẽ bị bắt đem đi thẩm vấn kiểm tra trí nhớ chưa biết chừng. Cô không biết trình độ thẩm vấn của người ở đây cao tới mức nào, có phần hơi nguy hiểm.

Nhưng nếu phạt Lục Lương…

Cô không nỡ. /(ㄒoㄒ)/~~

Nhân vật phản diện đẹp trai như vậy, nhân vật phản diện cô nâng niu trong tim, sao nỡ đánh chứ!

Vừa hay Lục Lương lại cho cô một cái cớ.

Cô nhìn Lục Lương, sắc mặt dịu lại đôi phần.

“Sao có thể,” cô dịu dàng nở nụ cười, “ta vẫn luôn nhớ mà. Chẳng qua ta đùa người một chút thôi. Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, cô thu roi về, lãnh đạm nói với Lăng Vũ đứng bên cạnh: “Đưa hắn về đi.”

“Không!” Lục Lương ôm chầm lấy chân Diệp Trần, “Bệ hạ, ta không đi, ta muốn ở lại bên Người. Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Cho ta ở lại bên Người đi!”

Diệp Trần: “…”

Giờ phút này, Diệp Trần, có hai lựa chọn.

Thứ nhất, làm một tên quân chủ hoang dâm vô đạo giữ nam sủng lại.

Thứ hai, làm một tên quân chủ bạo ngược vô đạo đánh chết kẻ cãi lời mình.

Thứ ba… Thứ ba là lựa chọn OOC.

Diệp Trần hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt mỹ nhân vô song của Lục Lương.

Cô bịt mắt lại.

Không suy nghĩ nổi, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

“Bệ hạ…”

“Ở lại đi.”

Diệp Trần chấp nhận cam chịu.

Anh ta thắng! Anh ta thắng triệt để rồi!

Đánh không nổi, cô còn có thể làm gì được đây?!!

Đến vai một vị quân chủ bạo ngược cũng sắm không nổi, cô cũng tuyệt vọng lắm chứ!

Ba Tám: “Vậy nên cô liền chọn hoang dâm.”

Diệp Trần: “…”

“Thật là hợp với tính cách chó háo sắc của cô.”

Diệp Trần: “Đủ rồi…”

Tác giả có chuyện muốn nói:

[vở kịch nhỏ]

Bác sĩ: “Đại Bạch, cô đang làm gì thế?”

Mặc Thư Bạch: “Chọn gói thức ăn giảm cân.”

Bác sĩ: “Tại sao phải làm vậy?”

Mặc Thư Bạch: “Độc giả của tôi đều rất béo, tôi muốn giúp họ giảm cân.”

Bác sĩ: “Cô làm thế nào mà rút ra được kết luận này?”

Mặc Thư Bạch: “Bởi vì tôi toàn thấy họ kêu là “Tôi cười/khóc hệt như một con chó X trăm cân” “Tôi cười/khóc hệt như một con mèo vàng X trăm cân”… Anh nghĩ mà xem, nặng tận mấy trăm cân, còn có thể không béo hay sao?”

*2 câu trên đều là tên của meme hài hước, không ai hiểu theo nghĩa đen như Đại Bạch cả (X trăm cân là nói tắt thay cho hai trăm cân, ba trăm cân, bốn trăm cân, v.v…)

9150e4e5ly1fe9usjzdqnj206e0783yj


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui