Nghe thấy vậy, Diệp Trần giật mình kinh hãi, lập tức ôm Sở Thiên bay ra ngoài.
“Diệp Trần” nói thẳng: “Lúc cô tới được đó, trận pháp này cơ bản đã được bày xong rồi. Nhiều nhất tôi chỉ có thể giữ mạng cho Lâm Giản Tây, có một số tổn thương không thể đảo ngược được thì cũng đành chịu.”
“Tổn thương không thể đảo ngược là gì?”
“Không biết.” “Diệp Trần” đáp, “Sau khi chết tôi đã suy nghĩ rất lâu mới tìm ra được cách giữ mạng, giỏi lắm cũng chỉ có thể phá trận pháp còn bùa diệt hồn thì tôi không biết nó sẽ gây ra tổn thương cho Lâm Giản Tây tới mức độ nào. Có thể là chết, có thể là vẫn sống tốt, cũng có thể là từ nay sẽ trở thành một người tàn phế.”
Diệp Trần giật mình, Ba Tám bỗng lên tiếng.
“Kí chủ, nếu cô đồng ý kết thúc sớm nhiệm vụ, chúng tôi có cách!”
“Gì?”
“Tôi có thể dùng năng lượng để chữa trị tổn thương do bùa diệt hồn gây ra nhưng sau khi hoàn thành, tối đa tôi chỉ cầm cự được một tháng, ký chủ nhất định phải cùng tôi rời khỏi thế giới, lĩnh điểm tích lũy và năng lượng rồi đi sang thế giới tiếp theo. Để thế giới tiếp theo có đủ năng lượng thì ký chủ phải đưa bằng được Lâm Giản Tây lên làm gia chủ Lâm gia đồng thời khiến Lâm Giản Tây đảm bảo về sau sẽ tạo phúc cho thế giới này, trợ giúp Sở Thiên bảo vệ hòa bình thế giới. Nếu ký chủ có lòng tin, Ba Tám đồng ý giúp đỡ ký chủ!”
Ba Tám nói đầy tự hào, giúp được Diệp Trần chuyện này khiến nó cực kỳ vui vẻ.
Diệp Trần không đáp vội, cô nói chuyện với “Diệp Trần” trong cơ thể: “Có thể liên hệ với Giang Hoài được không?”
“Hội trường có thiết bị cách ly, không thể.”
Giọng “Diệp Trần” vô cùng bình tĩnh, bất giác khiến Diệp Trần có cảm giác như là mình có tới hai hệ thống.
Diệp Trần nhanh chóng cân nhắc lại kế hoạch của Giang Hoài, “Diệp Trần” và cô. Hôm nay, Giang Hoài sẽ giúp một tay để Lâm Giản Tây nhận tổ quy tông. Sau khi Lâm Giản Tây lấy lại thân phận con trai trưởng, bước vào Lâm gia, Giang Hoài và Diệp Trần sẽ giúp Lâm Giản Tây phá trận pháp tụ tai, đến lúc đó nhện Bát Âm Quỷ Diện sẽ quay sang tìm Lâm gia.
Nhện Bát Âm Quỷ Diện sau khi cắn được người mang oán khí nặng nhất xong thì sẽ thôi, lúc này hiệp hội phong thủy sẽ ra mặt yêu cầu người làm ác tự sát để tiêu trừ oán nghiệt. Bởi kẻ có thể khiến nhện Bát Âm Quỷ Diện sinh ra, nhất định là hạng người đại gian đại ác.
Căn cứ vào hiểu biết mấy năm năm Diệp Trần thu được, con nhện Bát Âm Quỷ Diện bám theo Lâm Giản Tây kia chính là tà vật do đám người Lâm Tuyên tạo ra. Những năm qua, không biết họ đã lén lút làm biết bao nhiêu là chuyện thương thiên hại lý. Lâm Dục hiện giờ mạnh như vậy, không tránh khỏi có công giúp sức của cha hắn sau lưng.
Có nhện Bát Âm Quỷ Diện trừ bỏ Lâm Tuyên và Lâm Dục, Lâm Giản Tây tất sẽ trở thành người ưu tú nhất trong thế hệ con cháu, chuyện thành gia chủ kế nhiệm là đương nhiên.
Hiện giờ lại có thêm một biến cố mới. Năm đó, “một nhóm người” bên ngoài liên thủ với Diệp Văn Văn sát hại “Diệp Trần”, “Diệp Trần” và Giang Hoài hiện tại vẫn đang án binh bất động, định chờ thời cơ giăng lưới tóm gọn một mẻ, hôm nay Lâm Dục lại dùng cách y hệt cách năm đó giết “Diệp Trần” để giết Lâm Giản Tây, điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là, Lâm Tuyên và cái chết năm đó của “Diệp Trần”, tất có liên quan.
“Diệp Trần” tuy không phải người được lòng mọi người nhưng cũng là nhân vật nổi bật của giới phong thủy, là thiếu chủ tương lai của nhà họ Diệp, nếu cái chết của “Diệp Trần” có liên quan tới Lâm gia, vậy thì Diệp gia tuyệt đối sẽ không buông tha.
Xuất hiện biến cố này, hơn nữa tình hình Lâm Giản Tây hiện tại đang nguy ở một mai sớm tối, hết thảy đều không còn có thể nói trước được.
Diệp Trần nhắm mắt lại: “Diệp Trần, lát nữa có lẽ phải kéo cả cô vào rồi.”
“Cứ thoải mái đi.”
Giọng “Diệp Trần” rất dứt khoát, bấy giờ Diệp Trần mới nhớ ra, người này vốn là kẻ thích chen chân vào lo những chuyện như thế này.
Diệp Trần đi thẳng tới trường thi, bỗng lại nghĩ ra một chuyện, tại sao Lâm Tuyên lại muốn giết Lâm Giản Tây?
Trận pháp tụ tai mấy năm gần đây đã dần dần yếu đi, Lâm Giản Tây không còn mấy tác dụng, điều này Diệp Trần hiểu. Nhưng cũng chưa hẳn vậy, nhện Bát Âm Quỷ Diện vẫn còn đó, Lâm Tuyên chẳng lẽ sẽ không sợ nhện Bát Âm Quỷ Diện sao?
Hay là…
Lúc Diệp Trần đến trường thi, trận pháp của Lâm Dục chỉ còn thiếu một nét cuối cùng, “Diệp Trần” nhìn thấy toàn cảnh trận pháp xong thì thốt lên: “Đây không phải là Tru Thần trận!”
“Đúng vậy…”
Giọng Diệp Trần run run, cô cũng nhận ra rồi.
Không phải Tru Thần trận, không phải.
Đây hoàn toàn vô cùng chính xác là trận pháp luyện hóa Lâm Giản Tây thành âm cốt trong thế giới gốc!
Một khi Lâm Giản Tây trở thành âm cốt, trong mắt mọi người, cậu ta không còn là người nữa, cậu ta chính là một món pháp khí biết đi, cậu ta chết có giá trị hơn hẳn lúc sống!
Trong nháy mắt, cảm xúc phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên trong tim Diệp Trần.
Sao có thể có người cha như vậy…
Sao có thể có người cha như vậy!
Lâm Giản Tây là con đẻ của ông ta, sao ông ta có thể làm ra chuyện như vậy, không những đẩy cậu ta vào chỗ chết mà còn muốn tận dụng triệt để thân thể của cậu ta.
Ở trong lòng Lâm Tuyên, giết một kẻ như Lâm Giản Tây vốn chẳng cần dùng tới Tru Thần trận và bùa diệt hồn kết hợp, đó là đãi ngộ dành riêng cho bậc thiên tài tầm cỡ “Diệp Trần”. Trong lòng ông ta, thằng con này chỉ cần một tấm bùa diệt hồn là có thể giải quyết sạch sẽ, ông ta bày trận pháp, chẳng qua là vì muốn luyện hóa thi cốt của nó.
“Lâm Giản Tây!!”
Diệp Trần hét lên, đồng thời đặt Sở Thiên xuống đất, lao tới sàn đấu. Cũng chính vào lúc này, trận pháp của Lâm Dục hoàn thành, hắn ta vung roi về phía Lâm Giản Tây, rút khỏi sàn đấu. Lâm Giản Tây nghe tiếng quay đầu lại, trong khoảnh khắc, lửa bốc ngùn ngụt thẳng từ dưới đất lên trên không!
Ngọn lửa lập tức nuốt chửng người đứng trên sàn đấu, trận pháp dưới chân tỏa ánh sáng đỏ rực, bện vào nhau như những sợi dây mây, tạo thành chiếc lồng giam, nhốt chặt người ở trong. Mọi người xung quanh hoảng hốt la hét, Tố Văn và người bên ban tổ chức lập tức sơ tán mọi người rời khỏi đây. Giang Hoài xông thẳng về phía Lâm Dục vừa rời sàn đấu, Lâm Tuyên cũng đuổi theo, giữ chặt ống tay áo Giang Hoài, ngăn cản anh ta hành động.
Hiện trường rối tung rối mù, Lâm Dục đọc thần chú ẩn thân, lẩn vào một góc tối. Lâm Tuyên vừa giữ chân Giang Hoài vừa bắt đầu đếm ngược thời gian.
Lâm Dục tưởng đây là trận pháp giết người nhưng ông ta thì biết rõ tác dụng chân chính của trận pháp này.
Chỉ có năm phút đồng hồ, sau năm phút này, người trong trận pháp kia sẽ biến thành một món pháp khí thực sự, có được món pháp khí này, Lâm Tuyên sẽ trở thành kẻ đứng đầu giới phong thủy thực sự!
Không ai có thể làm gì ông ta, ông ta cũng không cần phải nể mặt mũi bất kỳ kẻ nào nữa, cho dù dồn hết toàn lực của giới tu sĩ, cũng chẳng thể làm khó được ông ta!
Lâm Tuyên nhẫn nại chờ đợi, mọi người xung quanh không biết ý đồ chân chính của ông ta, chỉ cho rằng Lâm Dục phạm quy, giết đối thủ. Ngọn lửa đang cháy hừng hực kia chẳng phải lửa thường, không có một ai dám tới gần, chứ đừng nói tới chuyện cứu người.
Diệp Trần nhìn ngọn lửa lớn trong nhà giam, không thể chần chừ thêm nữa, giữa tiếng gào thét của Giang Hoài, cô lao thẳng vào trong nhà giam, chìm vào trong biển lửa.
Ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt linh thể của Diệp Trần, Diệp Trần dùng linh lực bao bọc cơ thể, kháng cự lại cảm giác đau đớn do bị thiêu, lần tìm tới chỗ Lâm Giản Tây.
Lâm Giản Tây ngồi xếp bằng giữa biển lửa, lửa bao trùm toàn bộ cơ thể, nhưng kỳ lạ là, ngọn lửa này không hề hủy hoại da thịt cậu ta, trông hệt như nó là lửa bốc ra từ bên trong cơ thể, cháy từ trong cháy ra.
Mặt cậu ta tái mét, trán túa mồ hôi, rõ ràng là đang bị hành hạ rất đau đớn.
Diệp Trần nhói lòng, kể từ khi cậu ta gặp được cô, có bao giờ phải chịu đau đớn và thiệt thòi như vậy đâu? Cô nhào tới ôm chầm lấy đối phương, truyền linh lực sang bao trùm từ trên đỉnh đầu xuống tới dưới, ngăn cách với đám lửa kia.
Thế nhưng ngọn lửa đã cháy vào trong, không thể lấy ra, nó chạy tán loạn trong cơ thể Lâm Giản Tây khiến cậu ta đau mãi không ngừng.
Lâm Giản Tây cảm thấy có một luồng hơi mát lạnh từ trên trời giáng xuống, rồi lại thấy mình bị ai đó ôm, gắng gượng mở mắt ra nhìn thử, trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Trần, cô ấy đang ôm cậu ta, thản nhiên nhìn xung quanh, bình tĩnh, ung dung cứ như không phải bản thân đang trong cảnh sinh tử mà chỉ là một trận quyết đấu bình thường.
Từ trước tới nay cô ấy vẫn luôn như vậy, từ lần gặp đầu tiên đến vô số lần mạo hiểm sau này, lúc thường ngày tính tình tùy tiện, có đôi khi còn có nét đáng yêu như một thiếu nữ, thậm chí có lúc chỉ số thông minh bất chợt tụt đáy, hành xử như đồ mất trí làm người khác phải khô lời. Thế nhưng, hễ là vào thời khắc mấu chốt, cô sẽ liền chớp mắt biến thành cây tùng cây bách trên núi cao, là chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy nhất để người khác dựa vào.
Dường như cô vĩnh viễn luôn như vậy, che gió chắn mưa cho cậu ta, giúp cậu ta vượt mọi chông gai.
Thế nhưng, cũng chính sự mạnh mẽ khiến cậu ta cảm động ấy cũng đồng thời khiến cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự vô năng của bản thân.
Cậu ta phấn đấu trưởng thành nhưng mãi mãi vẫn luôn đứng sau cô, nằm trong lòng cô.
Cậu ta rất muốn giờ phút này mình là người ôm cô, thay cô chịu hết tất cả mọi đớn đau.
“Chị… à…”
Cậu ta cố gắng mở miệng, muốn đưa tay lên chạm vào cô nhưng ngọn lửa trong cơ thể giống như đang ngấu nghiến hết nội tạng của cậu ta, làm cho cậu ta đến thở cũng khó khăn.
Cậu ta chống mắt nhìn Diệp Trần, chỉ có con ngươi là chuyển động được.
Diệp Trần ôm cậu ta, trút toàn bộ linh lực vào người cậu ta, che chắn cho cậu ta, những ngọn lửa kia hùng hổ cắn ngược lại linh thể của cô.
Lửa này không phải lửa thật, nó xâm nhập vào cơ thể, chui vào thần thức, Diệp Trần bị lửa thiêu đau đớn vô cùng, mặt “Diệp Trần” cũng tái hẳn.
“Xin lỗi…”
Diệp Trần run run nói, “Diệp Trần” liếc xéo cô một cái, thản nhiên nói: “Trừ ma vệ đạo, trách nhiệm đời tôi, là tôi thì cũng sẽ làm như thế.”
“Nhưng che chở cậu ta,” Diệp Trần cười đau khổ, “không phải trách nhiệm của cô.”
“Diệp Trần” không đáp, cô ngước mắt nhìn ngọn lửa quanh thân mình.
Linh thể này không còn chịu được thêm là bao, Ba Tám cũng thấy hơi khó chịu, đúng lúc anh ta đang định nói thì Diệp Trần đột ngột lên tiếng: “Ba Tám, cố chống thân thể này.”
“Ừ.” Ba Tám thều thào đáp, “Tôi chống, nhưng mà, ký chủ, năng lượng dưới 20% là chúng ta phải đi thật đấy.”
Diệp Trần gật đầu, cả người cô đau phát run, đưa mắt nhìn người bên trong thân thể, trịnh trọng nói: “Tôi muốn che chở cho cậu ta, phần trách nhiệm này, hãy để tôi gánh vác.”
“Diệp Trần” không đáp, cô ấy nhắm mắt lại, xem xét cái trận pháp kia. Diệp Trần ôm Lâm Giản Tây, cậu ta nhắm nghiền mắt, không biết đang làm gì, dường như cũng đang chiến đấu với thứ gì đó trong cơ thể, vật lộn khổ sở.
Diệp Trần ôm chặt cậu ta, tranh thủ lúc này ở đây không còn ai khác, cúi đầu hôn cậu ta.
“Chàng luôn nói… ta không thích chàng.”
Diệp Trần nhớ tới Quân Diễn, Elter trước đây, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô nhìn khuôn mặt người thiếu niên tuấn tú trước mắt, áp mặt mình lên mặt cậu ta, khàn khàn nói: “Giờ chàng xem, có phải ta cũng đủ thích chàng rồi không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...