Quân Diễn cất cả chồng sách vào trong túi Càn Khôn, trao đổi thêm vài điều tâm đắc trong nuôi đệ tử với Tống Tập rồi về động phủ của mình, vừa về đến nơi liền trông thấy đạo đồng của mình và Diệp Trần đang trợn mắt nhìn nhau.
"Một chút thôi." Diệp Trần nói rất nghiêm trang.
"Không được." Đạo đồng cự tuyệt dứt khoát.
"Thật đấy, một chút thôi cũng được."
"Thật sự không được."
"Hai đứa đang nói gì vậy?" Quân Diễn vào trong động, chiếc áo trắng y mặc nổi bật trong cảnh băng tuyết như mặt trời tỏa sáng chói lòa.
Ôi mẹ.
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào mặt Quân Diễn, mắt híp lại, không dời đi nổi, thấy rất đau mắt.
Cô sắp bị cái thứ ánh sáng này làm mù rồi.
Nhưng gặp được người đẹp như vậy, cho dù có mù, cô vẫn muốn nhìn tiếp!
Quân Diễn thấy cô nhìn chăm chú bèn bước lại gần, cúi đầu cau mày nhìn đứa trẻ như hoa như ngọc trước mặt.
Tống Tập dạy rằng nếu một đứa trẻ nhìn đệ rất nghiêm túc thì có nghĩa là nó có yêu cầu gì đó, thế là chàng khoan thai hỏi: "Con muốn gì?"
"Dạ?" Diệp Trần giật mình, sau khi nhận thức được Quân Diễn vừa bảo mình nói ra yêu cầu, cô phải cố hết sức tránh nhìn mặt y để ngăn bản thân nói ra mấy câu quái gở đại loại như "con muốn người", níu kéo một chút lý trí trở về, nghiêm túc trả lời: "Con muốn ăn cơm!"
"Đồ ăn có khí bẩn, tu chân bắt đầu từ tịch cốc."
Quân Diễn nghiêm túc giải thích, Diệp Trần nghe vậy liền nhăn nhó.
Người đẹp đồ ngon là động lực sống còn của đời cô. Tuy Quân Diễn đẹp nhưng không thể ỉ đẹp mà hành hung, giết người được!
Thế là cô bèn nghiêm túc cường điệu hóa: "Con còn nhỏ, vẫn phải ăn cơm. Không ăn cơm, không lớn được!"
Quân Diễn cau mày, định dạy dỗ Diệp Trần một trận nhưng thấy con bé nhăn mặt nhíu mày đầy tủi thân, nhất thời lại cảm thấy... hình như mình hơi tàn nhẫn.
Chàng vốn không phải loại người sống không có nguyên tắc nhưng chẳng hiểu sao từ lúc gặp Diệp Trần, chàng bỗng cảm thấy có cảm giác thân quen, nhất là khi con bé nằng nặc đòi được ăn lại càng cảm thấy thân quen hơn.
Thứ cảm giác thân quen này thúc giục chàng, xui khiến chàng nuông chiều theo ý của con bé, dường như tính tình của con bé vốn là như vậy, cũng nên là như vậy.
Lý trí bảo cho chàng biết một kiếm tu thì nên tu thân dưỡng tính, tuân thủ giới quy nhưng chàng không nói ra miệng được, nhất là khi trông thấy Diệp Trần rơm rớm nước mắt chực khóc...
Quân Diễn quay sang bảo với đạo đồng: "Đi làm cơm đi."
"Dạ?" Đạo đồng ngạc nhiên, "Đạo quân, tôi không..."
"Thì học." Quân Diễn đáp một câu gọn lỏn rồi bảo Diệp Trần: "Ăn tịch cốc đan trước đi đã. Ta dạy con một chút kiến thức căn bản, Thập Tam làm cơm xong rồi con ăn."
"Cám ơn sư phụ!" Tranh thủ lúc chờ cơm, Diệp Trần vui vẻ đi theo Quân Diễn vào sâu trong động.
Vào trong rồi, Quân Diễn bảo cô ngồi xếp bằng, dạy cô cách nhận biết các huyệt vị và kinh mạch trên cơ thể.
Học suốt buổi chiều, cuối cùng Diệp Trần cũng coi như đã nhớ. Đạo đồng tên là Thập Tam kia đến gọi hai người ra ăn cơm.
Diệp Trần bật người chạy ra, thấy trên bàn là một đống đen như hòn than thì đần mặt ra nhìn Thập Tam, Thập Tam nói cực nghiêm: "Ăn đi."
"Huynh trả thù ta à?" Diệp Trần chỉ vào đống đồ ăn đen sì sì. Thập Tam tức giận "xì" một tiếng. Diệp Trần gật gù: "Huynh trả thù ta thật."
"Có ăn là tốt lắm rồi!" Thập Tam gào lên, "Ngươi còn kén cá chọn canh để làm gì!"
Diệp Trần bặm môi chực khóc: "Thôi khỏi, huynh không nấu thì ta tự nấu!"
Nói xong, Diệp Trần cầm đũa chạy sang phòng bếp.
Quân Diễn thấy cái bóng nhỏ xíu chạy thẳng vào bếp, đắn đó một chút rồi đi theo.
Chàng ta đứng ở cửa, rầu rầu nhìn Diệp Trần cầm ống thổi nhóm lửa, rất ra dáng phải nấu cơm cho bằng được.
Diệp Trần còn thấp quá, phải bê cái ghế lại gần thì mới sờ được vung nồi, Quân Diễn thở dài, đi vào bảo: "Để ta làm cho."
Nói xong, chàng lấy lại luôn con dao của Diệp Trần, phẩy tay một cái, lửa liền bùng lên.
"Đi chơi đi." Quân Diễn thấy con bé đứng đây vướng chân nên đuổi đi chỗ khác.
Diệp Trần vâng dạ chạy ra ngoài, ngoái đầu lại nhìn Quân Diễn đứng trong bếp xắn tay áo thái thái chặt chặt.
Vẻ mặt y rất chăm chú, khuôn mặt lạnh lùng nhờ vậy mà trông cũng ấm áp hẳn lên, dáng vẻ đứng một mình trong bếp nấu cơm khiến người ta bất giác muốn ở bên.
Diệp Trần cảm thấy hơi mông lung, dường như lại được trông thấy Cố Gia Nam mười sáu tuổi đứng trong bếp lặng lẽ nấu cơm.
Quân Diễn thái rau xong, thuận miệng hỏi: "Con thích ăn sườn xào chua ngọt không?"
Đây là món Diệp Trần yêu thích nhất, ngày trước Cố Gia Nam từng làm cho cô ăn vô số lần, thế nên Diệp Trần gật đầu ngay: "Thích ạ."
Quân Diễn ừ một tiếng, cũng chẳng hiểu sao chàng lại có cảm giác đứa bé này sẽ thích ăn sườn xào chua ngọt.
"Hệ thống," Diệp Trần cảm thán, "anh bảo nhân vật phản diện có phải đều tương tự nhau không nhỉ?"
"Gì?" Tam Bát ngớ người, sau đó im lặng, một lúc sau mới nặng nề bảo, "Có lẽ vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...