Gần đây cứ ăn xong là bị thương, máu cũng muốn khô cạn, ta lấy một cái chén nhỏ đựng máu, đầu óc choáng váng. Ta nhíu mày ngồi bên giường, môn nhân đút cho Hoa Vô Qủa uống xong, nhưng khuôn mặt Ngọc Hồ Y vẫn còn sững sờ, nhịn không được đá hắn, “Hồ Ly, ngươi còn ngây ngốc làm gì?”
Ngọc Hồ Ly ngước mắt nhìn, ngơ ngác nói, “Lời ngươi vừa nói, đều là sự thật?”
Ta gật đầu, “À còn nữa… chúng ta phát hiện thi thể Hoa Vô Ưu trong động băng… Nàng không bị thương, không trúng độc, giống như bị bệnh nặng mà chết.”
Ngọc Hồ Ly lập tức đứng lên, nắm vai ta nói, “Dẫn ta tới đó!”
Hành động này của hắn, khiến đầu ta càng choáng váng. Kiếm vèo vèo rút ra khỏi vỏ, chớp mắt bảy tám chuôi kiếm đặt trên cổ hắn. Hắn ngượng ngùng buông tay, ta khoát tay, môn nhân đặt kiếm xuống, ta khinh thường nói, “Theo lý thuyết, người lừa ta và Thủy Bánh Chưng, ta nên chặt ngươi làm tám khúc mới đúng, nhưng không hiểu vì sao, không xuống tay được.”
Có lẽ bởi vì chấp niệm hắn dành cho Hoa Vô Ưu khiến người ta cảm thấy thật đáng giận, cũng có thể là do lúc hắn đặt bẫy ta, hắn chân thành nói xin lỗi. Bất kể là thế nào, không giết hắn được, trước đây còn có tình bằng hữu, sợ rằng về sau không thể rồi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ngọc Hồ Ly lộ ra ý cười, “Lê tử, ngươi là một cô nương tốt.”
Ngày xưa nếu có mỹ nam khen ta, ta nhất định sẽ vui như lượm được vàng, nhưng bây giờ tâm trạng không tốt. Ta đang lo lắng không biết Thủy Bánh Chưng bên kia thế nào rồi, dù sao Bách Hoa cốc người đông thế mạnh. Cho phân nửa môn nhân đi giúp, lúc này vẫn chưa trở về, “Hồ Ly, ngươi đi theo cái bẫy cạnh giường chúng ta, có thể tới chỗ Hoa Vô Ưu.”
“Đa tạ.”
Thân hình Ngọc Hồ Ly nhoáng lên một cái, sau đó không thấy người đâu. Ta chợt nhớ ra, từ đầu đến cuối, cho dù biết rõ sự thật, hắn vẫn không thèm để ý đến Hoa Vô Qủa. Chống má ngồi nghỉ một bên, rốt cuộc Hoa Vô Qủa cũng tỉnh lại, vừa mới đứng lên, liền nằm bò xuống, ôm bụng ‘ói’ ra máu.
“…” Nợ máu trả bằng máu, quả thực không sai!
Sắc mặt Hoa Vô Qủa vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng không còn dấu hiệu trúng độc. Nàng liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, cảm thấy vô cùng mất mát. Ta bình tĩnh hỏi, “Ngươi tìm Ngọc Hồ Ly sao?”
Nàng hơi nhếch môi, không trả lời. Ta bình thản nói, “Sau khi ngươi bất tỉnh, hắn vẫn suy nghĩ về tỷ tỷ ngươi, chưa từng hỏi thăm vết thương ngươi thế nào, càng không nhìn ngươi lấy một cái.”
Hoa Vô Qủa lạnh lùng nhìn sang ta, ta nháy mắt mấy cái, khéo léo lật tẩy nàng.
“Cô nương ngốc nghếch, vì sao ngươi phải vì một Hồ Ly vô tình mà nhẫn nhịn nhiều như vậy.”
Nàng im lặng không nói, một lúc lâu sau nói, “Bởi vì yêu.”
“Yêu? Ngươi sống mấy năm nay, là đau khổ nhiều hay vui vẻ nhiều? Ngươi giả làm bóng dáng tỷ tỷ ngươi, không chán hay sao?”
Nàng kiên cường bất khuất, từ tốn nói, “Ngươi vốn không hiểu.”
Ta vuốt khóe miệng, thu tay lại --- ta sợ nói thêm cái gì nữa sẽ giống như người đàn bà chanh chua đi chửi bóng gió, còn nhào tới đánh nàng ta trăm cái, “Đúng vậy, ta không hiểu. Không hiểu vì sao ngươi không chịu buông tay một người không ném cho ngươi nửa phần quan tâm, còn một lòng một dạ.”
Hoa Vô Qủa cười lạnh, “Bây giờ Thủy Đông Lưu mất trí nhớ cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy, ngày sau càng sẽ nghiêm trọng hơn, vậy ngươi có từ bỏ không, ngươi có tư cách gì để nói ta?”
Ta đang chuẩn bị đi tắm thay quần áo, nghe thấy lời này, cảm thấy câu hỏi này thật vô dụng, “Hắn không giống Ngọc Hồ Ly, cho dù hắn mất trí nhớ, nói lời độc ác, tính tình xấu xa như cũ… nhưng mà… lúc nguy cấp, hắn vẫn sẽ nắm lấy tay ta, bảo vệ cho ta thật tốt. Bởi vì điểm này, ta cũng sẽ cố gắng, trừ phi… hắn thích người khác.”
Hoa Vô Qủa không nói gì nữa, nàng ta hiểu hay không cũng không quan trọng, tình cảm của ta và Thủy Bánh Chưng, trừ người trong cuộc, không cần ai khác tán thành.
Vừa bước ra ngoài, đưa mắt nhìn xuống, liền thấy Thủy Bánh Chưng hai tay ôm ngực đứng phía trước, khuôn mặt kiêu ngạo. Ta cúi người ôm hắn, hận không thể lập tức hôn hắn. Hắn vội vàng chạy trốn, khuôn mặt đỏ bừng, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Ta cười ha ha, người Bách Hoa Cốc nhanh chóng chạy vào bên trong, lúc đó nghe thấy tiếng gọi “Cốc chủ”, giống như đang bẩm báo gì đó. Nghe một hồi cũng không thấy gì khác thường, ta mới nắm tay Tiểu Bánh Chưng chân thấp chân cao đi đến hoa đàm.
Vào bên trong, bảo môn nhân đứng canh bên ngoài, sau đó ta cúi người hôn lên trán hắn. Khuôn mặt tiểu Bánh Chưng lập tức biến thành màu hồng, giãy giụa, “Sắc nữ.”
Ta gõ đầu hắn, “Hừ, về sau ta sẽ không cho ngươi hôn ta nữa.”
Hắn giận dữ, “Ta mới không thèm hôn ngươi.”
Ta vuốt cằm, ngồi dưới đất nhìn hắn, “Thể chất của ngươi cực dương, không thể đụng vào nam nhân. Thể chất của ta lại là cực âm, cho nên mỗi khi ngươi biến thành bộ dáng này, hôn môi liền trở lại bình thường. Nhưng hai lần gần đây lại không được, giống như việc ngươi tùy tiện biến thân vậy đó.”
Tiểu Bánh Chưng đứng ở bên cạnh, im lặng rất lâu mới mở miệng, “Ta từng nói chuyện của cha ta với ngươi?”
Ta gật đầu, “Ừ có nói qua, trên người cha ngươi có ma độc. Sau đó nương ngươi tìm được thuốc giải, nhưng do một giây bất cẩn, liền bị mèo ăn hết.”
Tiểu Bánh Chưng hừ nhẹ, “Nếu đã nói với ngươi, vậy ta không ngại nói thêm cho ngươi một chuyện nữa. Ma độc của cha ta và ta không giống nhau, vào mùng mười và mười lăm sẽ biến thân. Nhưng sau khi quen biết mẹ ta, thời gian biến thân đột nhiên thay đổi. Mãi về sau mới biết, do bị ảnh hưởng bởi một thuộc tính nào đó của mẹ ta, nghĩa là, ma độc bị dồn nén nên đấu tranh cùng kí chủ.”
Ta giật mình, “Nói cách khác, từ lúc chúng ta hôn nhau để ngươi khôi phục hình dạng, cũng đồng nghĩa với việc giải độc cho ngươi. Mà bây giờ tích lũy đến một mức nhất định, cuối cùng ma độc trong cơ thể ngươi không thể chịu nổi, muốn vùng lên đấu tranh, dẫn đến việc ngươi biến thân bất định?”
“Ừ, ta không chắc chắn, nhưng trước mắt ta chỉ có thể suy nghĩ đến điều này.”
“Nếu như ma độc thực sự bị giải trừ…” Ta chán nản, “Vậy thì không thể khi dễ ngươi rồi.”
Khóe miệng tiểu Bánh Chưng co giật, lập tức giơ tay đánh vào đầu ta, “Cặn bã, trong lòng của ngươi chỉ nghĩ tới cái này, ngươi có còn lương tâm hay không?”
Ta nắm lấy tay hắn, “Lần trước ngươi đi vào rừng cây rồi đột nhiên biến thân, lúc đó xém bị Trang Thế Chính bắt. Sau đó bị thương rất nặng, là ta chữa thương cho ngươi, sau khi ngươi tỉnh lại thì khôi phục bình thường, nhưng lại bị mất trí nhớ. Không biết lần này phải làm gì mới có thể khiến biến ngươi trở về đây.”
Cuối cùng hắn cũng ngồi xuống, lạnh nhạt nói, “Dù thế nào cũng là lỗi của ta, như thế này cũng rất tốt, sẽ không già, vĩnh viễn hồn nhiên trong sáng.”
“…Hồn nhiên trong sáng…” Ta châm chọc nói, “Thủy Bánh Chưng, ngươi thật sự có tuổi thơ sao?”
Hắn chợt xoay người, “Mau đưa quần áo cho ta, bẩn muốn chết.”
“Không được quay đầu nhìn lén…”
Giọng nói có chút êm ái, “Ta mới không có hứng thú nhìn bộ dáng khô khan của ngươi.”
Người này tuyệt đối chưa từng có vẻ ngây thơ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...