Không biết qua bao lâu, Thẩm Lưu Hưởng cơ hồ sắp hít thở không thông, tay nắm vạt áo chuyển thành xô đẩy, bàn tay đang đè cái ót lại mới buông ra.
Y quay đầu đi, mồm to hổn hển thở dốc, cánh môi khẽ run, đỏ đến phảng phất sắp bật máu, kèm theo một chút đau đớn.
Trầy da.
Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy không ổn, đợi lát nữa đi ra ngoài làm sao gặp ai?
Quá rõ ràng, Đế Vân Vũ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, y trực giác Đế Vân Vũ sẽ không cao hứng y với Chu Huyền Lan có một chân.
Nếu làm rõ, nói không chừng tức khắc ném Chu Huyền Lan về Yêu giới, nhốt y ở Đế Cung không cho phép ra ngoài nữa.
Thẩm Lưu Hưởng đang cân nhắc làm sao bây giờ, mái tóc tán ở phía sau cổ bị người gạt ra, áo bị kéo xuống đầu vai, da thịt trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài.
“?!”
Cởi quần áo y? Quá nhanh đi!
Thẩm Lưu Hưởng không thể tưởng tượng nhìn về phía Chu Huyền Lan, vội vàng lăn khỏi lòng ngực hắn, đem quần áo lỏng lẻo đỡ lên bả vai.
Ban ngày ban mặt, nơi này là Giam Cầm Thất người khác cũng có thể tiến vào.
Nghĩ cái gì đấy? Tuyệt đối không có khả năng!
Trong ngực Chu Huyền Lan trở nên trống không, phát hiện Thẩm Lưu Hưởng cảnh giác nhìn hắn, nhìn kỹ thấy thần sắc lộ ra một chút hoảng loạn.
Chu Huyền Lan sửng sốt một khắc, phản ứng lại, thu hai tay về: “Sư tôn hiểu lầm, ta chỉ là muốn nhìn Tình Hoa Cổ.”
Lần trước Thẩm Lưu Hưởng chịu Tình Hoa Cổ mê hoặc cũng cùng hắn thân mật.
Lần này tuy rằng ánh mắt tỉnh táo, nhưng Chu Huyền Lan vẫn có chút không yên tâm, sợ đảo mắt sư tôn liền quên mất, để hắn mừng hụt một hồi.
Thẩm Lưu Hưởng không nghe được thanh âm, nhưng thấy Chu Huyền Lan ngồi nghiêm chỉnh, há mồm hướng y giải thích cái gì đó, bình tĩnh lại, liền hiểu rõ ý tứ hắn.
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhận thấy Chu Huyền Lan thấp thỏm bất an, suy nghĩ một lát, trở lại trước án thư.
Y bày ra một tờ giấy trắng xóa, chấp bút chấm mực, viết xuống một loạt chữ, cuối cùng vẽ một con rồng đen nhỏ.
Dưới cùng ký tên, ngón cái dính mực ấn lên một dấu tay, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
Thẩm Lưu Hưởng phồng má, hướng trang giấy thổi thổi, đợi mực khô một chút, thấy Chu Huyền Lan muốn xem lại cực lực khắc chế, y mặt mày cong cười, duỗi tay đưa cho hắn.
Lúc này, cửa Giam Cầm Thất bỗng nhiên mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào sàn nhà gỗ.
Thân ảnh thon dài ngoài cửa quét mắt nhìn trong phòng, tầm mắt dừng một chút ở khóe môi Thẩm Lưu Hưởng, áp khí quanh thân thấp đi vài phần.
Sau đó lại chú ý đến thứ đang truyền giữa hai người, nâng tay lên.
Trong tay Thẩm Lưu Hưởng không còn gì, trang giấy không chịu khống chế mà rơi vào tay đối phương.
Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ.
Đế Vân Vũ mở tờ giấy ra, ánh mắt buông xuống, tầm mắt quơ quơ trước một hàng chữ.
......!Vô cùng thanh tỉnh, chính là thích, thích, thích ngươi!
Sau chữ “ngươi”, vẽ một thứ xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy có chút không nhìn ra cái gì, nhưng căn cứ vào một cái sừng trên đỉnh đầu, hẳn là Chu Huyền Lan.
Đế Vân Vũ khép giấy lại, nắm ở trong tay không nói một lời nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu, theo bản năng lảng tránh tầm mắt.
Cái nhìn chăm chú của đôi mắt nhạt màu này làm dưới da tê dại.
Vốn định giấu kín dối gạt, không dự đoán được nhanh như thế đã bị phát hiện, còn bắt vừa vặn, đến thư tình đều bị tịch thu.
Khuôn mặt Thẩm Lưu Hưởng ửng đỏ, cân nhắc xem tiếp theo nên làm sao bây giờ.
Tuy nói y coi Đế Vân Vũ là cha tiện nghi, nhưng cha tiện nghi cũng là cha nha.
Tình thương của cha có phải như núi hay không thì y không biết, nhưng uy cha như núi thì là nhất định.
Nhìn thần sắc Đế Vân Vũ, ngay sau đây xách y đi đánh một trận cũng không phải không có khả năng.
Vào lúc Thẩm Lưu Hưởng vắt hết óc nghĩ đường lui, cánh tay chợt căng thẳng, bị người bên cạnh không cho phân trần túm vào trong lòng ngực.
Thẩm Lưu Hưởng: “......?!”
Có lửa cháy đổ thêm dầu như thế sao?!
Ánh mắt Chu Huyền Lan trầm tĩnh, nhìn thân ảnh phía cửa, không rên một tiếng thể hiện thái độ.
Đế Vân Vũ chăm chú nhìn một lát, hơi híp mắt: “Ta thấy ngươi mới là người nên chép cung quy kia nhất.”
Dứt lời, cửa Giam Cầm Thất “phanh” cái đóng lại, Thẩm Lưu Hưởng bị hắn xách đi, để lại Chu Huyền Lan lẻ loi bị nhốt ở bên trong, cửa bày ra cấm chế, chép xong ba trăm lần cung quy mới có thể ra ngoài.
Chớp mắt đã tới thư phòng, Thẩm Lưu Hưởng được buông ra.
Đế Vân Vũ nâng tay lên, ngón tay thon dài nắm trang giấy, đôi mắt nhạt màu nhìn y, sắc mặt hơi trầm xuống.
Khi Từ Tinh Thần từ Yêu giới hoàn hồn về Thần Kỳ Sơn, việc quyển trục vẫn chưa nói rõ, ngược lại lách cách nói một đống về Chu Huyền Lan.
Cái gì bụng dạ khó lường, lòng mang ý xấu, lòng muông dạ thú.
Thẩm Lưu Hưởng không biết nhân tâm, chó cắn Lữ Động Tân......
Lúc đó Đế Vân Vũ lại yên tâm.
Từ lời nói nhìn ra, Thẩm Lưu Hưởng vẫn chưa có ý ái mộ.
Mà khi Tình Hoa Cổ phát tác, hắn cho rằng Thẩm Lưu Hưởng với Chu Huyền Lan đã tâm ý tương thông, cho nên vội vàng đến Yêu giới.
Đến rồi lại phát hiện là chịu Tình Hoa Cổ ảnh hưởng, liền an tâm.
Nhưng trước mắt......
Đế Vân Vũ cũng không vừa lòng.
Hắn không hy vọng Thẩm Lưu Hưởng có quá nhiều liên hệ với bất kỳ kẻ nào.
Hắn hy vọng Đế Quân kế nhiệm, cho dù là Thẩm Lưu Hưởng hay Từ Tinh Thần, không chỉ có ý chí bảo hộ khắp đại lục, còn có thể không chịu ảnh hưởng của bất kỳ kẻ nào.
Đối với tam giới không nghiêng không lệch.
Cho dù ở thời điểm nào đều có thể có được phán đoán chính xác, làm chuyện chính xác.
Nhưng nếu nói đến chữ “tình”, việc này liền trở nên rất khó.
Đặc biệt là, Chu Huyền Lan còn là hậu duệ Long tộc.
Đế Vân Vũ cơ hồ có thể dự đoán, tương lai sẽ xuất hiện một trường hợp hắn không hy vọng.
Đến lúc đó người khó chịu sẽ là Thẩm Lưu Hưởng.
Đế Vân Vũ nhíu mày: “Nếu ta bảo ngươi quay đầu lại, ngươi có làm được không?”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, nói: “Không có khả năng.”
Nếu là lúc y chưa phát hiện, có lẽ có thể mơ hồ qua đi.
Nhưng từ thời khắc phát hiện tâm ý đó, liền không thoát thân được nữa.
Đế Vân Vũ biểu tình khẽ biến: “Một khi đã như vậy, ta lại hỏi ngươi.
Nếu có ngày Chu Huyền Lan khơi mào tranh chấp, nhiễu loạn tam giới.
Ngươi có thể lấy sinh mệnh hắn vì đại giới, kết thúc hỗn loạn không?”
Thẩm Lưu Hưởng không chút do dự nói: “Hắn sẽ không!” Chu Huyền Lan không phải là người như vậy, sẽ không vô cớ làm ác.
“Hắn có thể hay không ta không biết.
Nhưng nếu mặc kệ hắn tiếp tục, sẽ có một ngày, hắn có thể có được năng lực này,” Ánh mắt Đế Vân Vũ bình tĩnh, đạm thanh nói: “Nếu có ngày Chu Huyền Lan đi lên con đường tà đạo, ngươi có thể giết hắn chứng đạo không?”
Thẩm Lưu Hưởng mơ hồ hiểu được ý Đế Vân Vũ, sắc mặt trắng nhợt, một lát gằn từng chữ một nói: “Con có thể.”
Đế Vân Vũ rũ mắt: “Được.”
Sau lưng Thẩm Lưu Hưởng bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, lúc trước y do dự hết sức, mơ hồ cảm nhận được một chút, từ trên người Đế Vân Vũ tràn ra sát ý.
Nhưng lũ sát ý này tràn ngập chần chờ, do dự, đến sau khi y trả lời xong, liền hoàn toàn biến mất.
Thiên Đạo vô tình, vì phòng họa chưa xảy ra, sẽ ở lúc Chu Huyền Lan chưa trưởng thành, bóp chết sự tồn tại của hắn.
Đế Vân Vũ không thích làm như thế.
Cho dù tương lai như thế nào, ít nhất lúc này Chu Huyền Lan vẫn chưa làm sai chuyện gì.
Nếu hắn động thủ chính là lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng Đế Vân Vũ vẫn là động chút sát tâm, bởi vì thời gian hắn ở đây không còn nhiều lắm.
Hắn là người, cũng sẽ sốt ruột.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn biểu tình của Đế Vân Vũ thay đổi thất thường, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm, thử nói: “Nếu đến lúc đó Chu Huyền Lan làm chuyện sai lầm, có Đế phụ ở đây, định có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.”
Đế Vân Vũ: “Nếu ta không ở thì sao?”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng khẽ biến: “Vì sao lại không ở?”
Đế Vân Vũ không phải phàm nhân, sẽ không sinh lão bệnh tử, người tu chân tới tu vi nhất định, ngoài ngã xuống, chính là con đường phi thăng mà mọi người tha thiết ước mơ.
Đế Vân Vũ nói lời này, chẳng lẽ muốn độ kiếp phi thăng?!
Trong đầu Thẩm Lưu Hưởng chợt lóe sáng, sau đó lại ý thức được không đúng.
Lấy tu vi của Đế Vân Vũ, đã nên sớm phi thăng, vì sao còn ở trên đại lục này?
Thẩm Lưu Hưởng đối với việc phi thăng không hiểu biết nhiều lắm.
Nhưng cũng biết được tu vi tới đỉnh, chỉ có hai con đường, phi thăng hoặc ngã xuống.
Đế Vân Vũ lấy tu vi sâu không lường được ở thế gian đã mấy trăm năm, hai con đường đều không đi, vốn là không tầm thường.
Chẳng lẽ là vì mạnh mẽ áp chế tu vi?
Thẩm Lưu Hưởng nói: “Nghe nói Đế phụ tu hành năm mươi năm, liền đến cảnh phi thăng?”
Đế Vân Vũ: “Không phải, là lúc cập quan.”
Thẩm Lưu Hưởng: “?!!”
Hai mươi tuổi liền phi thăng......!Truyền ra ngoài, sợ là về sau không có ai dám xưng là thiên tài nữa.
Khiếp sợ qua đi, Thẩm Lưu Hưởng còn muốn hỏi tiếp, Đế Vân Vũ hiển nhiên không muốn nhiều lời, phất tay bảo y rời đi.
Tờ giấy kia còn chưa đưa lại cho y, Thẩm Lưu Hưởng không tiện mở miệng đòi, rời khỏi cửa phòng.
Vốn định đến Tàng Thư Các, nhưng nghĩ đến cấm chế ở Giam Cầm Thất, đến cũng không thể vào được bên trong, tính toán thời gian Chu Huyền Lan chép xong, liền vòng đến phòng Từ Tinh Thần trước.
Từ Tinh Thần vừa mới tỉnh rượu không lâu, đỡ cái trán đang nhớ lại.
Hắn ôm Đế phụ khóc sướt mướt......!Hắn nói thật nhiều lời nói ngu xuẩn với Đế phụ.......!Xung quanh xem màn này đều là người quen trong cung cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy......
Sắc mặt Từ Tinh Thần trắng nhợt, sống không còn gì luyến tiếc.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi ở mép giường, đưa chén nước cho hắn, “Tỉnh chưa?”
Từ Tinh Thần đỏ mắt, có chút tức giận, lại có chút tủi thân, còn cảm thấy mất mặt, dứt khoát xoay đầu không để ý tới y.
Thẩm Lưu Hưởng nhướng mày, trấn an vỗ vỗ vai hắn, ngữ khí mềm nhẹ xưa nay chưa từng có, “Đừng để ý, uống say cũng không có gì, huống hồ bộ dáng ngươi uống say, kỳ thật thật sự đáng yêu!”
Nghe vậy Từ Tinh Thần càng bực: “Ngươi tránh ra.
Ta là Thiếu Quân.
Không dính dáng gì đến hai chữ đáng yêu!”
Thẩm Lưu Hưởng: “Đây là Đế phụ nói.”
Từ Tinh Thần: “Sao có khả năng.
Ngươi lừa ta!”
“Thật sự,” Thẩm Lưu Hưởng nâng tay lên, dừng ở đỉnh đầu Từ Tinh Thần, giống mô giống dạng sờ sờ, “Lúc ngươi ôm Đế phụ không buông tay, Đế phụ chính là làm như vậy.”
Từ Tinh Thần lẩm bẩm: “Thì làm sao?”
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ sách: “Sờ đầu là động tác thân mật.
Như ta thấy thứ gì đáng yêu, liền sẽ như vậy.
Chẳng lẽ ngươi không thế sao?”
Từ Tinh Thần cân nhắc nói: “Ta chỉ khi nhìn thấy tiểu yêu thú lông xù xù, mới có thể sờ đỉnh đầu bọn họ, cảm thấy ngây thơ chất phác, rất là khả nhân.”
“Đúng vậy, chính là ý này!” Thẩm Lưu Hưởng buông chén trà, vỗ tay một cái, “Cho nên không cần lo lắng mất lễ trước mặt Đế phụ, ngoài miệng Người không nói, kỳ thật rất thích, bằng không làm sao lại đi dỗ ngươi?”
Từ Tinh Thần nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy sao? Đế phụ không cảm thấy ta thất lễ, còn cảm thấy đáng yêu?”
Thẩm Lưu Hưởng kiên định nói: “Thiên chân vạn xác.”
Lúc này Từ Tinh Thần mới đánh lên tinh thần, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần ở trong lòng Đế phụ, hình tượng Thiếu Quân hoàn mỹ hắn duy trì từ nhỏ không vỡ, nhưng mặt khác đều dễ nói.
Dỗ người xong, Thẩm Lưu Hưởng đưa nước qua, “Uống chút đi, ta còn muốn tuyên bố một sự kiện với ngươi.”
Từ Tinh Thần nhận lấy, uống một ngụm: “Chuyện gì?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Chuyện của ta thành rồi.”
Từ Tinh Thần tự hỏi một chút, nước trong miệng thiếu chút nữa phun ra, miễn cưỡng nuốt xuống xong, yết hầu bị sặc dùng lực ho khan.
Thẩm Lưu Hưởng đưa khăn lụa qua, Từ Tinh Thần chà lau khóe miệng.
Vốn định nói Cửu Yêu Vương tâm tư thâm trầm, bất an hảo tâm.
Nhưng nhìn người phía trước mặt mày hớn hở, hắn nghĩ nghĩ, lại đem lời nói nuốt trở vào, ngược lại nói: “Một khi đã như vậy, cùng ta đến Tam Sinh Thạch một chuyến, xem hắn có phải tình duyên của ngươi hay không.”
Từ Tinh Thần biết Đế Cung có thứ này, tuy bản thân chưa bao giờ thử qua, nhưng nghe người trong cung nói, Tam Sinh Thạch thật sự rất chuẩn.
Nếu tình duyên là Chu Huyền Lan là tốt nhất.
Nếu không phải, vậy làm Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc lại một phen, để tránh mắc thêm lỗi lầm nữa.
Thẩm Lưu Hưởng: “Không cần thiết, Tam Sinh Thạch không chuẩn.”
“Chuẩn.” Từ Tinh Thần nói, hồ nghi nheo mắt lại, “Làm sao? Ngươi đi thử rồi? Chẳng lẽ không phải Chu Huyền Lan?”
Thẩm Lưu Hưởng không hé răng.
Từ Tinh Thần thấy thế, nhất thời kích động lên, “Thật không phải hắn a? Chẳng lẽ là Bắc Luân Kiếm Tôn, tên Diệp Băng Nhiên kia?”
Thẩm Lưu Hưởng mở to mắt, không thể tin tưởng.
Đoán được nhẹ nhàng như thế? Từ Tinh Thần cũng chỉ gặp qua Diệp Băng Nhiên một lần ở Yêu giới, sao lại đoán được?!
Từ Tinh Thần nhìn biểu tình của y, tất cả đã rõ như ban ngày, khiếp sợ rất nhiều, không khỏi nói thầm, “Thật là hắn a.
Nhưng ta thấy Kiếm Tôn kia xác thật thích ngươi.
Nhưng mà......”
Lời còn chưa dứt, bị Thẩm Lưu Hưởng che miệng lại, “Đừng nói bậy, ngươi đây là đang bại hoại thanh danh người ta.”
Từ Tinh Thần ô một tiếng, lột tay y ra, “Nói không chừng hắn còn thích thú đấy.”
Thẩm Lưu Hưởng bị chọc cười: “Thiên phương dạ đàm.”
Diệp Băng Nhiên thật vất vả mới phân rõ được giới hạn với y, nếu lại truyền ra loại tiếng gió này, phỏng chừng muốn chọc giận đến suốt đêm tới cửa lấy kiếm chém y.
Từ Tinh Thần hừ một tiếng: “Ngươi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Dù sao ta ở một bên, nên nhìn, không nên nhìn, toàn bộ đều thấy được.”
Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn vẻ mặt cao thâm khó đoán, cười nói: “Vậy ngươi thấy được cái gì?”
Từ Tinh Thần duỗi tay, chỉ vào mắt, “Lúc ngươi xuất hiện, ánh mắt hắn lập tức rơi lên người ngươi.
Lúc ngươi đi lại, tầm mắt hắn liền đi theo ngươi.
Đến tận khi ngươi biến mất thật lâu, vẫn chậm chạp không thu ánh mắt về.”
Thẩm Lưu Hưởng cứng họng: “Ngươi nhìn thấy trong mơ rồi, sao ta không phát hiện ra?”
Từ Tinh Thần khinh thường hừ hừ, “Ngươi đương nhiên không phát hiện được.
Hắn vẫn luôn nhìn ngươi chăm chú.
Ngươi hơi hành động hướng đến hắn, hắn đều có thể phát hiện, sẽ tránh ánh mắt của ngươi trước.”
Từ Tinh Thần nhíu mi: “Vốn dĩ ta cũng không thể kết luận.
Sau lại thấy Chu Huyền Lan, liền hoàn toàn minh bạch.”
Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Có liên quan gì đến hắn?!”
“Ta đều nhìn ra được, Chu Huyền Lan tất nhiên sẽ thấy rõ ràng hơn,” Từ Tinh Thần nói, “Vậy nhưng hắn thật sự có thể nhịn.
Không chỉ giúp đoàn người Kiếm Tông bình yên vô sự rời đi.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối không biểu hiện ra trước mặt bất kỳ kẻ nào.
Đại khái Diệp Băng Nhiên cũng không biết tâm tư của mình đã bị hắn phát hiện đi.”
“Cho nên ta nói Chu Huyền Lan bụng dạ khó lường, rốt cuộc giấu sâu như thế nào, bức tranh chắc chắn rất lớn,” Từ Tinh Thần liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng, hừ lạnh, “Hiện giờ xem ra, hắn đã được như nguyện.”
Thẩm Lưu Hưởng bán tín bán nghi, đang trầm tư, lại nghe Từ Tinh Thần nói: “Đúng rồi.
Chu Huyền Lan biết việc này không?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Chuyện gì?”
Từ Tinh Thần: “Tất nhiên là Tam Sinh Thạch.”
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng cứng đờ: “Hắn không biết.”
Y nhớ tới trên người Chu Huyền Lan còn giữ rất nhiều thư tình nguyên thân viết cho Diệp Băng Nhiên, còn muôn vàn pháp khí.
Y lập tức cảnh giác, dặn dò nói: “Ngươi ngàn vạn đừng nói cho hắn!”
Bằng không nhảy vào Hoàng Hà đều rửa không sạch.
Từ Tinh Thần trầm ngâm một lát, ậm ừ nói: “Được rồi.”
Thẩm Lưu Hưởng đang muốn sờ sờ đầu hắn tỏ vẻ cảm kích, có thứ gì trong túi trữ vật chấn động, y duỗi tay đào đào, lấy từ bên trong ra một viên Ngọc Giản treo lá vàng.
Sau hai lần bại bởi Ngọc Giản, Thẩm Lưu Hưởng nhận giáo huấn, liền thay đổi bề ngoài cho Ngọc Giản.
Thẩm Lưu Hưởng đưa linh lực vào, dẫn đầu hô: “Đế phụ.”
Ngọc Giản bay ra giọng nói Đế Vân Vũ: “Tới tẩm cung của ta, Thẩm nhân sâm vừa mọc ra một chiếc lá xanh.”
Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt vui vẻ.
Sau khi y trở về còn chưa kịp tới thăm Bặc Bặc, chỉ hỏi qua Đế Vân Vũ, được cho biết vẫn trụi lủi cái gì cũng không có.
Không nghĩ tới đột nhiên lại mọc ra lá cây.
Y lập tức cất Ngọc Giản, chạy tới tẩm cung Đế Vân Vũ.
Từ Tinh Thần nhìn y rời đi, suy nghĩ theo lời nói lúc trước, hừ một tiếng, đứng dậy vung tay áo, đi nhanh đến Tàng Thư Các.
Trên Tam Sinh Thạch, tình duyên của Thẩm Lưu Hưởng tạm thời không nói, nhưng của Chu Huyền Lan là ai hắn phải biết rõ ràng, miễn cho tên huynh trưởng vừa ngu vừa ngốc, chỉ biết tín nhiệm hắn này lại bị lừa gạt.
Chu Huyền Lan chép xong ba trăm lần cung quy, cuối cùng đã có thể ra khỏi Giam Cầm Thất, không nghĩ tới bên ngoài chờ hắn chính là Từ Tinh Thần.
Hắn xoa xoa cổ tay, hỏi: “Sư tôn đâu?”
Từ Tinh Thần: “Thăm Thẩm Bặc Bặc rồi.”
Biểu tình của Chu Huyền Lan nhu hòa một chút, tính toán đi xem.
Ai ngờ Từ Tinh Thần giơ tay ngăn hắn lại, thái độ kiên quyết nói: “Không được đi, đi cùng ta đến Tam Sinh Thạch một chuyến trước.”
Thanh Lăng Tông cũng có Tam Sinh Thạch, Chu Huyền Lan tất nhiên có biết.
Lúc ở tông môn đệ tử luôn luôn không được tới gần, trong thạch ẩn chứa chi lực Thiên Đạo, tông môn lo lắng một vài đệ tử vì thế sẽ bị ảnh hưởng tâm cảnh.
Chu Huyền Lan không có hứng thú với Tam Sinh Thạch.
Dưới con mắt của hắn, thứ này tựa như Bói Toán Thuật có thể nhìn trộm Thiên Đạo.
Tuy rằng có thể biết trước một vài thứ ở tương lai, nhưng kỳ thật, cho dù được đến cái kết quả gì cũng đều chỉ là râu ria.
Quá khứ có lẽ không thể nghịch chuyển, tương lai lại có thể thay đổi.
Nhưng nhìn vẻ mặt Từ Tinh Thần nghiêm túc, tư thế không đi với hắn không bỏ qua, Chu Huyền Lan vẫn đi cùng hắn.
Tam Sinh Thạch đứng ở trong nước, yên lặng kiên cố.
Chu Huyền Lan vươn tay, đang muốn ấn lên, Từ Tinh Thần bỗng nhiên đánh gãy: “Chậm đã!”
Hắn ôm cánh tay, trên mặt lộ ra biểu tình nguy hiểm, “Nói rõ trước.
Nếu không phải ba chữ Thẩm Lưu Hưởng, dù là ai ở trên đó, ta cũng sẽ không buông tha.”
Từ Tinh Thần hung tợn nói: “Đến lúc đó ngươi cũng không nên đau lòng!”
Chu Huyền Lan mở to đôi mắt đen nhánh, môi mỏng khẽ nhúc nhích, “Tim chỉ có một, ta không có nhiều trái tim để thương người khác.”
Từ Tinh Thần miễn cưỡng vừa lòng với câu trả lời này, nghiêng người, mở to mắt không chớp nhìn chằm chằm Tam Sinh Thạch, chỉ huy nói: “Ấn tay lên đi.”
Tuy Từ Tinh Thần nói như vậy, nhưng cảm thấy hẳn là Thẩm Lưu Hưởng.
Rốt cuộc hắn nhìn ra, những người như Chu Huyền Lan đã bước lên một đường là sẽ đi đến chết.
Cứng đầu đến cố chấp.
Không có được không chịu bỏ qua, có được rồi càng không thể chịu đựng mất đi.
Hắn chính là cảm thấy loại người này quá mức nguy hiểm, mới ý đồ cản trở.
Bất đắc dĩ Thẩm Lưu Hưởng lại một đường đi vào, như thế nào cũng không nhổ ra được.
Trước mắt, ý thức được không ngăn cản nổi, Từ Tinh Thần đành phải ngẫm lại, lạc quan một chút.
Cửu Yêu Vương như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất, chuyện thích huynh trưởng hắn sẽ không thay đổi.
Tu chân năm tháng dài lâu, hai người chắc chắn vẫn luôn dây dưa tiếp.
Nếu như vậy, Thẩm Lưu Hưởng không phải tình duyên của Chu Huyền Lan, không phải người số mệnh định cho hắn, vậy còn có thể là ai?
Từ Tinh Thần cân nhắc trong lòng một phen, tràn đầy tin tưởng.
Cho nên sau khi Chu Huyền Lan ấn bàn tay lên mặt đá, ánh sáng chợt lóe, chữ khắc trên đá hiện ra xong.
Hắn lặng im một khắc, triệu Hiên Hoàng kiếm ra.
Mũi kiếm ra khỏi vỏ, linh lực bốn phía căng thẳng, thanh âm Từ Tinh Thần giận không thể át vang vọng khắp rừng.
“Tố Bạch Triệt là ai?!!!”
Thẩm Lưu Hưởng mới vừa đi đến Tàng Thư Các, liền nghe được giọng nói quen thuộc.
Y đi thăm Thẩm Bặc Bặc, thấy nó cành rễ no đủ, đỉnh có phiến lá xanh bằng đầu ngón tay mới mọc ra, thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng, Đế Vân Vũ chiếu cố nó rất khá.
Vốn định mang Chu Huyền Lan đi nhìn một cái, kết quả không tìm được người.
Nghe đế sư ở Tàng Thư Các nói Từ Tinh Thần dẫn hắn đi rồi, Thẩm Lưu Hưởng đang nghi hoặc, lại nghe thấy thanh âm, bước nhanh đuổi tới.
Nhìn thấy thân ảnh trước Tam Sinh Thạch, Thẩm Lưu Hưởng bày ra biểu tình vi diệu.
Sẽ không phải, Từ Tinh Thần bán y rồi chứ?
Nhưng cảnh tượng trước mắt có chút kỳ quái, Từ Tinh Thần cầm trong tay bảo kiếm lạnh lẽo, giận vô cùng, hết nhìn Tam Sinh Thạch, lại nhìn Chu Huyền Lan, như tiểu sư tử bạo nộ, đang rối rắm nên trảm cái nào trước.
Chu Huyền Lan cau mày, nhìn chằm chằm bàn tay, lâm vào trầm tư.
Mà sau phát hiện Thẩm Lưu Hưởng đã đến, biểu tình của Chu Huyền Lan biến đổi, Từ Tinh Thần bên cạnh ngập đầy tức giận nháy mắt thấy có đối tượng để nói hết, lập tức muốn cáo trạng.
Nhưng một chữ còn chưa nhảy ra khỏi miệng, đã bị Chu Huyền Lan tay mắt lanh lẹ che miệng lại.
Từ Tinh Thần trợn tròn mắt, một tay chấp kiếm, dùng sống kiếm đập vào người Chu Huyền Lan, một tay dùng sức bẻ tay hắn ra, tức giận đến mặt đều đỏ.
Chu Huyền Lan gắt gao che miệng hắn lại, khuôn mặt tuấn tú hiếm thấy lộ ra vài phần kinh hoảng.
Tuy rằng hắn không coi trọng Tam Sinh Thạch, không thèm để ý.
Nhưng nếu để sư tôn biết được, chọc sư tôn thương tâm, tâm sinh khúc mắc thì làm sao bây giờ?!
Vì thế hai người liền đứng lặng trước Tam Sinh Thạch, lặng lẽ tranh đấu.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Từ Tinh Thần cũng thôi đi.
Nhưng đồ đệ y, Chu Huyền Lan, từ thời kỳ thiếu niên đã luôn có bộ dáng gặp biến bất kinh.
Loại bộ dáng hoảng loạn, luống cuống tay chân này, vẫn là thấy lần đầu tiên.
Hiếm lạ! Hiếm lạ!
Thẩm Lưu Hưởng cười cười, nhìn náo nhiệt một lát, mới cất cao giọng nói: “Đừng náo loạn.
Có phải bên trên không phải tên ta không?”
Chu Huyền Lan sửng sốt, cứng đờ tại chỗ.
Từ Tinh Thần lột tay trên mặt ra, không thể tưởng tượng: “Làm sao ngươi biết?!”
Hắn chỉ vào Chu Huyền Lan, phẫn nộ nói: “Hắn ấn tay lên trên, tên trên Tam Sinh Thạch không phải ngươi, là Tố Bạch Triệt!”
Nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt đạm nhiên gật đầu, Từ Tinh Thần giận không nhịn nổi, tiến lên đè lại bả vai y dùng sức lắc lắc, giống muốn lay y tỉnh táo lại một chút, “Tố Bạch Triệt là ai? Ngươi có quen biết hay không? Biêdt có quan hệ gì với Chu Huyền Lan không? Có phải hắn giấu ngươi cái gì không?”
Thẩm Lưu Hưởng bị lắc đến đầu váng mắt hoa, trấn an nói: “Được rồi.
Đừng có gấp, bằng không đợi lát nữa làm sao bây giờ?”
Y phải nói cho Từ Tinh Thần thế nào đây? Có lẽ hắn ấn tay lên Tam Sinh Thạch, tên hiện ra cũng là Tố Bạch Triệt đấy.
Từ Tinh Thần không hiểu ý tứ y, buông tay, vẫn là trợn mắt giận nhìn Chu Huyền Lan.
Ngược lại với hắn, Thẩm Lưu Hưởng coi như đạm nhiên.
Kết quả này nằm trong dự đoán của Thẩm Lưu Hưởng, rốt cuộc thì nguyên tác còn đó, Tam Sinh Thạch cho ra đáp án như vậy chẳng có gì lạ.
Tầm mắt Chu Huyền Lan dừng trên người y, há miệng thở dốc đang muốn giải thích.
Sau khi bị Thẩm Lưu Hưởng giơ tay ngăn lại, sắc mặt liền trắng nhợt.
Đến giải thích sư tôn cũng không muốn nghe sao? “Sư tôn, ta......”
“Không sao.” Thẩm Lưu Hưởng đánh gãy, đi đến trước mặt hắn, “Ta đều hiểu mà.
Không cần để ý đến mấy thứ trên Tam Sinh Thạch này.”
Chu Huyền Lan nhìn y chằm chằm, vẫn nhăn chặt mày, tựa hồ đang phán đoán y nói có phải lời thiệt tình hay không, đồng thời mở miệng nói: “Suy nghĩ của ta cùng giống sư tôn, là ai xuất hiện trên Tam Sinh Thạch cũng không quan trọng, không cần để ý.”
Lời này vừa ra, Từ Tinh Thần liền cười nhạo: “Phải không?”
Thẩm Lưu Hưởng trực giác không ổn, muốn lấp kín cái miệng bá bá bá này, lại bị Từ Tinh Thần có kinh nghiệm nhanh chóng trốn đi.
Nhưng lại có một giọng nói lớn vang lên: “Trùng hợp quá, tình duyên của huynh trưởng trên Tam Sinh Thạch cũng không phải ngươi, mà là cái người tên Diệp Băng Nhiên kia.”
“Có phải ngươi cũng không thèm để ý không?”
Từ Tinh Thần nói xong, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Cuối cùng là Thẩm Lưu Hưởng đánh vỡ tĩnh mịch, cười gượng một tiếng, quay đầu nhìn Chu Huyền Lan, “Khẳng định không thèm để ý, đều nói, Tam Sinh Thạch này.....”
Lời nói đến một nửa, Thẩm Lưu Hưởng không nói được nữa.
Sắc mặt Chu Huyền Lan âm trầm, mi tâm lộ ra lãnh lệ mười phần.
Hắn trầm mặc thật lâu, mới miễn cưỡng mở miệng, ngữ khí lành lạnh: “Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không để ý.”
Thẩm Lưu Hưởng: “......” Đúng vậy.
Y tin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...