(Suối tẩy cốt)
Một bóng dáng quỷ mị lặng yên không một tiếng động trốn sau bụi cây, ánh mắt xuyên qua kẽ lá, nấp dưới tàng cây nhìn về phía người đối diện.
Hình như là tiên quân bản thân.
Gò má Minh Đàm ửng đỏ, lấy từ trong ngực ra một quyển thư tịch.
Thư tịch đã nhiều năm rồi, mặt giấy ố vàng, có nhiều chữ đã trở nên mơ hồ không rõ.
Hắn lại như coi trân bảo mà mở sách, thành thục tìm tới Thanh Lăng Tông đệ tử thứ bảy đời thứ 13, Thẩm Lưu Hưởng.
Trên văn tự có chép, nên đệ tử có kinh thế chi tài*, không chỉ năng lực tu tập thuật pháp vượt xa những nhân tài cùng lứa, ngay cả luyện đan, bắn cung, hay cả về phương diện âm luật cũng biểu hiện thiên phú hiếm thấy.
(Kinh thế chi tài: Tài năng kinh hãi thế tục.
Đã từng một đêm nhận thức cả vạn cây linh thảo, linh đan tiện tay luyện chế cũng là vật phi phàm, nhưng bất đắc dĩ nguyện vọng lại không đặt vào chỗ này.
Liền từng dùng một mũi tên đứng ngoài ngàn dặm bắn đứt một sợi tóc của Ngũ Uyên đạo nhân, sau khi bị phạt quỳ, lại không đụng đến cung tên dù chỉ một lần nào nữa.
Minh Đàm đỏ mặt, đem đoạn văn mình đã thuộc làu đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Hắn nghe nói tiên quân không đến, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, hôm qua ở bên cạnh sân luyện võ nhìn thấy Thẩm Lục Lục, nhất thời chú ý tới khí chất trăm người mới tìm thấy một người của người kia, trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Hiện tại nhìn thấy một màng trước mắt này thì liền xác định thiếu niên tướng mạo tầm thường không có một điểm nổi bật kia chính là Thẩm Lưu Hưởng nguyên bản.
A a a a a!
Thật muốn tới chào hỏi một tiếng, không biết tiên quân có còn nhớ đến người như hắn hay không!
Hô hấp Minh Đàm rối loạn, khép sách lại, cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò hà bao trong túi áo, ngẩng đầu là một bộ liều mạng.
Đã như vậy, hắn sẽ góp chút sức lực trợ giúp tiên quân.
Ngón tay Minh Đàm khẽ nhúc nhích, một đoàn sương mù đen thui trôi dạt trên không trung.
"Mau nhìn, đó là cái gì? !" Có người kinh ngạc thốt lên.
Giữa không trung, không biết từ đâu bay đến một đoàn sương mù đem chim bất tử vây lại, hình thành một quả cầu đen thui tựa như bùn đen mà bay tới bay lui, cuối cùng hình thành một khuông mặt âm u dữ tợn, phút chốc bay về phía xa xa, biến mất không còn tăm hơi.
Thẩm Lưu Hưởng thả cung xuống nghi hoặc mà ngắm nhìn bốn phía.
Minh Đàm nhanh chóng ổn định khí tức.
Tiên quân không cần biết là hắn làm, nhớ kỹ hắn, mỉm cười thân thiện với hắn là tốt rồi.
Trong sân luyện võ, mọi người bị tầng hắc vụ với khuông mặt âm du dữ tợn dọa sợ, âm phong thổi qua, không tự chủ được rùng mình một cái.
Thẩm Lưu Hưởng đem cung tên trả lại cho đệ tử Tây Dương tông bị té dưới đất dự định rời khỏi.
"Để linh vật của ta chay đi, còn muốn trốn? !" một tiếng gào thét từ phía sau vang lên kèm theo đó là một mũi tên phá không lao tới.
Thân ảnh Thẩm Lưu Hưởng nhoáng một cái, miễn cưỡng tránh thoát, một tiễn xuyên mây đâm thẳng vào gốc đại thụ, trong chớp mắt cây đại thụ cường tráng kia bị chặt ngang, ầm ầm ngã xuống đất.
Kim Điệt Thương sắc mặt tái xanh: "Coi như số ngươi may."
Hắn cấp tốc giật lấy một mũi tên bạc khác lắp lên cung muốn bắn về phía người chọc giận hắn.
Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi? Muốn từ ngàn dặm bên ngoài một mũi tên đoạt thủ cấp của kim đan kỳ? Không bằng hiện tại cầu ta dạy ngươi vài chiêu đi."
Kim Điệt Thương tức giận đến cả người phát run, cung nằm trong tay cũng run rẫy.
Cánh tay vô thức thả lỏng, Xuyên Vân tiễn cứ thế rời cung.
Hắn thầm nghĩ nguy rồi.
Đúng như dự đoán, lần này Thẩm Lưu Hưởng đứng tại chỗ, động cũng không động, mũi tên bạc trực tiếp xoẹt qua bên người hắn bay ra ngoài.
Nếu như nói mũi tên này có uy hiếp, chính là khiến vài sợi tóc đen tung bay.
"Cũng thường thôi."
Thẩm Lưu Hưởng giơ ngón tay cái lên, khẽ chuyển, đầu ngón tay hướng xuống dưới điểm điểm.
Chợt biến mất trong tầm mắt mọi người.
Kim Điệt Thương làm sao chịu được nhục nhã đến mức này, ném thẳng Long Ngân cung ném thẳng xuống đất.
"Tìm ra hắn cho ta, ta muốn đứt chặt đứt cái ngón tay này của hắn!"
Thẩm Lưu Hưởng tay đau suốt một ngày.
Lúc trước hắn chưa từng chạm qua cung tên, vốn định thử một lần, lại không ngờ ngay lúc hắn chạm lên cây cung, như được thần trợ giúp.
Mà dư bị để lại cũng không mấy dễ chịu.
Tay đau cánh tay mỏi, hắn nằm trên giường một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Ban đêm, bị cơn buồn ngủ đánh úp Thẩm Lưu Hưởng ngáp một cái, nhớ tới đêm nay đồ đệ không có đến muốn hắn hôn trán, lại có chút không quen.
Hắn nằm trong chăn xoay người hồi lâu cũng không thể ngủ.
Bấc giác ngồi dậy.
Chu Huyền Lan đang nhìn căn phòng hoàn toàn xa lạ, sững sờ nửa ngày.
Ký ức dừng lại lúc ôm lấy sư tôn, sau đó...!Chu Huyền Lan đỡ trán không thể nhớ lại một chút ký ức gì sau đó.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh, hắn mặc quần áo mở cửa.
Một đôi con ngươi trong trẻo của thiếu niên chớp chớp nhìn hắn.
Chu Huyền Lan trong lòng khẽ động, theo bản năng nói: "Sư tôn."
Lúc này đối phương gật đầu, đến gần hắn.
Trong giây lát một bờ môi mềm mại đặt lên, mang theo một chút khí tức ấm áp tựa như gẹo người mà lưu lại một nụ hôn trên trán hắn.
Chu Huyền Lan nhất thời cứng đờ.
Sư tôn này là đang làm gì?
"Trước tiên hôn ngươi một cái, hôm nay trong tiệc tối, không thể cọ sát ta lần nữa, càng không thể khanh khanh ta ta." Thẩm Lưu Hưởng thấy đồ đệ một bộ biểu cảm ngây ngốc, lại lấy tay véo véo má hắn.
"Nghe hiểu không."
Chu Huyền Lan mím môi không nói.
Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc nhíu mày, khuông mặt tuấn tú của thiếu niên trước mắt có chút căng thẳng, chần chờ nửa ngày, khàn khàn nói: "Động tác này không thích hợp, kính xin sư tôn tự trọng."
"Ngọa tàu?"
Thẩm Lưu Hưởng có chút muốn đánh đồ đệ.
Có điều chưa kịp ra tay, đệ tử Kiếm Tông đã tới mời bọn họ đến Tẩy Cốt tuyền.
Đây là linh tuyền độc nhất chỉ có ở Kiếm tông, bên trong linh khí dồi dào.
Nếu được tu hành bên trong linh tuyền thì hiệu quả phải nói là gấp mười lần ngoại giới, trọng yếu hơn chính là, Tẩy Cốt tuyền còn có khả năng loại bỏ thương tổn.
Nếu như ngâm bên trong linh tuyền một canh giờ thì toàn bộ những ngoại thương bên ngoài đều có thể trị khỏi.
Chúng đệ tử Thanh Lăng tông lập tức đi qua.
Tại lối vào có đệ tử Kiếm tông đứng ghi sổ rồi phát cho mỗi người một bài tử.
(thẻ ra vào.)
Đến phiên Thẩm Lưu Hưởng, mấy tên đệ tử phụ trách ghi sổ nhận ra hắn, hai mặt nhìn nhau, xoay người thương lượng một chút.
"Ngoại trì người người tấp nập, nếu như để Thẩm Lục Lục đi, ta có chút lo lắng..."
"Là có chút không thích hợp, sư thúc ái mộ hắn, nên để hắn giữ mình trong sạch một chút mới đúng, nếu như cùng những đệ tử kia cởi áo tựa lưng, chen chúc nhốn nháo dính vào cùng nhau, còn ra thể thống gì."
"Vậy chúng ta cấp cho hắn bài tử nội trì."
Mọi người gật đầu, đem bài tử đưa cho Thẩm Lưu Hưởng.
"Đây là bài tử nội trì, chỉ dùng cho các trưởng lão tiên quân trong môn phái sử dụng.”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: "Là dáng vẻ ta rất ngoan sao? Nếu không thì sao lại được đặt cách vậy."
Chúng đệ tử cùng kêu lên: "Tất cả vì sư thúc!"
Thẩm Lưu Hưởng: "..."
Hắn tiến vào nội trì, tìm tới cửa phòng viết trên bài tử, đứng trên bờ cởi ngoại bào ra.
mở ra phát đoạn*(dây buộc tóc.) chỉ mặc mỗi một kiện đơn y tiến vào trong nước.
Đệ tử đưa nội bài cho hắn có nhắc nhỡ qua, cho dù hiện tại thân thể không có bị thương, cũng có thể cảm nhận được đau đớn lúc ngâm bên trong suối.
Tẩy cốt tuyền có thể đào móc đến cả những miệng vết thương đã từng bị lúc trước.
Mặc dù đã khỏi hẳn cũng sẽ được trị liệu lại một lần nữa.
Trên căn bản, phàm chỉ cần bước vào bên trong tuyền, không người nào là không cảm thấy đau đớn.
Nhưng Thẩm Lưu Hưởng ngâm mình bên trong lại hoàn toàn không gặp chút đau đớn nào.
Hắn kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ tới thân thể này lại tốt như vậy, một chút bệnh cũ đều không có.
Giữa ao có một hòn đá nổi trên mặt nước, có thể dựa vào mà ngâm mình, hắn liếc mắt, đi về phía giữa tuyền.
Rất nhanh đã đến giữa tuyền, đầu ngón tay trắng nõn còn dính đầy hơi nước duỗi ra, đang chuẩn bị đụng vào thì trên đầu ngón tay bỗng nhiên run lên.
Thẩm Lưu Hưởng nhất thời mở to mắt, trong phút chốc đau đớn đã lan ra khắp toàn thân.
Trên trán hắn thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, toàn thân giữa không trung không ngừng run lên.
Đoạn eo đang ngâm trong ao cùng với hai chân quẩy đạp trong ao tựa như bị vô số tiểu ngân châm đâm trúng, lại tựa như bị ngàn vạn sâu nhỏ gặm cắn khiến toàn bộ thần khinh trong nháy mắt bị kéo căng.
Thẩm Lưu Hưởng sắc mặt tái nhợt muốn cất bước rời đi nhưng thân thể giống như không nghe hắn sai khiến, bị kiềm chế đứng im chỗ cũ.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cho là mình sẽ đau chết ở đây mất.
Tay cứng ngắc giật giật, Thẩm Lưu Hưởng bắt một cái pháp quyết cực kỳ đơn giản.
Ngọc bội đặt trong đạo bào đặt trên bờ bất chợt lóe lên.
Suối nước rộng rãi, sương trắng tựa như những đám mây nhẹ nhàng di động, trong không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh ùng ục ùng ục của nước suối chảy siết là có thể nghe rõ ràng.
Chu Huyền Lan đang cởi một nữa xiêm y, đột nhiên bị triệu hoán đến đây, vẻ mặt nghi ngờ nhìn vào trong tuyền.
Chợt tròng mắt đen láy chìm xuống.
Thẩm Lưu Hưởng chỉ mặc một kiện áo đơn, bị nước suối ngâm qua, ướt nhẹp mà dính lên người, phác hoạ ra đường cong cơ thể có chút gầy gò của thiếu niên.
Tóc đen đến eo nữa chìm trong dòng suối trong đến thấy đáy.
Lúc này, một giọt máu trộn thủy châu, theo hàm dưới của thiếu niên chảy xuống.
"Tí tách—— "
Màu sắc đỏ sẫm lấy hắn làm trong tâm, khuếch táng ra xung quanh dòng suối.
Chu Huyền Lan nhìn bộ y phục dần bị nhuộm đỏ, bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, lập tức nhảy xuống suối nước, mang theo tiếng rầm bơi về phía Thẩm Lưu Hưởng.
Thẩm Lưu Hưởng đau đến toàn thân phát run, nhìn thấy Chu Huyền Lan xuất hiện ở trước mặt thì gian nan giơ tay lên, đặt trên bả vai của hắn.
Sắc môi trắng đến dọa người, run rẩy nói: "Mang, mang ta rời khỏi suối."
Chu Huyền Lan dời đi ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn tiến lên bước, hai tay đỡ lấy eo Thẩm Lưu Hưởng ôm người vào trong lồng ngực mang đi.
"Sư tôn, có phải lúc trước thân thể người thụ thương rất nghiêm trọng." Giọng hắn có chút trầm thấp lại mang theo chút kinh hãi.
"Ngươi dựa vào đệ tử, nhịn một chút, linh tuyền đang giúp ngươi chữa trị vết thương."
Hắn chưa từng gặp cảnh tượng như thế.
Mỗi tấc da thịt ngân trong suối đều tựa như đang chảy máu.
Theo lý mà nói, coi như hắn có thụ thương khắp cơ thể, khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng không thể không có chỗ hoàn hảo không bị thương được.
Nhưng lại kì quái như vậy, thân thể sư tôn tựa như bị thứ gì đó cắn xé từ trong ra ngoài, một chút da thịt lành lặn cũng không có.
"Ta nói, ngươi mang ta ra khỏi đây." Thẩm Lưu Hưởng đau đến mất hết lý trí .
Ngón tay hắn xiết chặt, móng tay sắc nhọn cắm vào trong bả vai Chu Huyền Lan run rẩy lặp lại.
"Mang ta rời khỏi cái suối này."
Mi mắt Chu Huyền Lan buông xuống, chăm chú nhìn vào làn da lộ ra bên ngoài của Thẩm Lưu Hưởng sau khi được nước suối gột rữa lộ ra lít nha lít nhít điểm đó.
Đáy mắt hắn một mảnh mù mịt.
Đến tột cùng là bị cái gì thương tổn mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Chu Huyền Lan tàn nhẫn hạ quyết tâm, một tay bắt lấy cái eo dẻo dai của Thẩm Lưu Hưởng đem người vững vàng ôm vào trong lòng, một tay khác thì đè chặt đầu Thẩm Lưu Hưởng lên đầu vai mình, chợt dẫn người chìm vào trong dòng suối.
Vốn nữa người trên của Thẩm Lưu Hưởng đều ở trên mặt nước, trong nháy mắt bị ngâm vào trong nước suối khiến huyết sắc quanh thân hắn đậm thêm mấy phần.
Lông mi hắn ở bên trong nước khẽ run, đầu ngón tay cách lớp vải vóc tàn bạo gim vào trong da thịt Chu Huyền Lan.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều đau đớn khiến tinh thần hắn suy sụp.
Cả một vùng nước lớn đều bị máu nhiễm đỏ.
Thẩm Lưu Hưởng liều mạng giãy dụa, trên mặt nước nhấc lên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Thời điểm mệt bở hơi tai, hắn núp trong lồng ngực Chu Huyền Lan không ngừng phát run, chui đầu vào giữa hõm cổ, tóm lấy một vùng thịt, mang theo mười phần oán khí cắn xuống.
Đầu lưỡi thấy máu.
Con ngươi hắn đỏ hơn mấy phần.
Không biết qua bao lâu, trong ao quay về yên tĩnh.
Nước suối phun trào đem một tầng máu nhiễm đỏ trôi đi, linh khí ngưng kết thành sương trắng nổi lên một vùng trời, nước suối lại trong suốt thấy đáy.
"Rầm —— "
Chu Huyền Lan nổi lên mặt nước.
Vạt áo hắn bị kéo rách hơn phân nửa, tóc dài ngổn ngang phân tán, thủy châu óng ánh thuận theo sợi tóc tí tách rơi xuống, nơi cổ lộ ra ngoài đan xen dấu răng chèn chịt một mảng đẫm máu, thoạt nhìn thập phần khiếp người.
Mà thiếu niên đang co rút trong lồng ngực hắn, lông mi đen khẽ khép, bờ môi khôi phục huyêt sắc.
Tóc dài ướt nhẹp quấn quanh hai người, nhìn gương mặt điềm tĩnh đã lâm vào giấc ngủ say.
Chu Huyền Lan buông xuống mi mắt, ánh mắt xẹt qua từng tấc từng tấc da thịt trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Từ lông mi còn dính chút hơi sương, đến chóp mũi nõn nà tinh xảo, cuối cùng dừng lại trên làn môi trương nhuận kia, chỉ dừng lại một chút như vậy lại khiến đầu óc hắn nhất thời ngưng độn, muốn cúi người hôn lên.
Nếm thử làn môi kia có phải cùng với trong tưởng tượng của hắn giống nhau.
Mà vẻn vẹn phút chốc.
Đáy mắt Chu Huyền Lan khôi phục thanh minh, từ trong túi chứa đồ lấy ra một cái ngoại bào, quấn lên thân thể đơn bạc của thiếu niên, ôm người bước ra khỏi linh tuyền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...