Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Lần này khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Từ Hành Chi không thấy khó chịu quá rõ ràng, giống như giấc mộng ấy đã đi xa.

Y vươn mình ngồi dậy, áo khoác đắp trên người y vẫn còn chút hơi ấm tuột xuống theo động tác của y.

Ánh sáng ngoài hang vẫn thế, u ám mịt mờ, bên tai vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách không nhỏ.

Lần này thời gian y hồi tưởng lại ký ức ngắn hơn so với trước kia rất nhiều, đêm mới qua một nửa, mọi người vẫn đang ngủ, ai ngồi thiền cứ ngồi, ai ngủ cứ ngủ, ngay cả Mạnh Trọng Quang cũng co rúc bên cạnh y chìm vào giấc ngủ nông, mí mắt hơi rung trông như ngủ không được yên ổn cho lắm.

Dù sao cũng thức giấc rồi, y còn được xếp ở vị trí gần đống lửa nhất, ngủ lâu hơi nóng khiến cả người khô khốc, Từ Hành Chi bèn đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài.

Chui ra khỏi hang động, Từ Hành Chi dang hai tay ra hít một hơi thật sâu.

Không khí được nước mưa gột rửa trong lành tới mức khiến lá phổi cũng thông thuận theo, cảnh vật xung quanh như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ: cơn mưa rào trắng xóa tạo thành bọt bong bóng trên mặt đất, cái thì to bằng nắm đấm, cái thì nhỏ như hạt hướng dương, đất đá đen thui, bùn đất đỏ vàng, từ xa tới gần, nét móc, nét suân đều vừa phải, dùng mấy đóa hoa xinh tươi không biết tên làm điểm nhấn, nét đỏ đậm nổi bật giữa mảng lá xanh ngắt, giống như trâm hồng ngọc mà con gái thích dùng, nhưng nó bị mưa tạt cho run rẩy, mấy cánh hoa đỏ thắm rơi xuống bùn đất.

Từ Hành Chi gọi Bút nhàn rỗi ra, biến nó thành một chiếc ô che mưa, y đi ra khỏi cửa hang, tiện tay nhặt một cái gậy gỗ lên, gạt lá xanh ra, xác định trên lá không có sâu bọ gì mới ngắt hết mấy cành hoa trong bụi rồi quay lại cửa hang.

Từ Hành Chi ngồi xuống đất, vẩy hết nước trên ô đi rồi bỏ sang một bên, chờ nước khô, y lần lượt biến nó thành kéo và sợi bông, nghe mưa cắm hoa, xử lý bông hoa nở rộ đẹp nhất trong số đó cho thật tươi và đáng yêu.

Y dùng sợi bông thô thắt nút lên cành hoa được cắt tỉa rửa sạch, biến nó thành một cây trâm hoa tự nhiên.

Y vừa biến Bút nhàn rỗi thành quạt, cầm trâm hoa trên tay thưởng thức, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ở đằng sau thì bật cười.

Bị quấn lấy ba, bốn, năm, sáu lần rồi, sao mà y không đoán ra tiếng bước chân này là của ai cho được?

Nhưng lần này khi Mạnh Trọng Quang ôm lấy y, hơi thở của hắn có chút rối loạn, bàn tay sờ lung tung trên người y cũng đổ mồ hôi, điều này khiến Từ Hành Chi cười tém tém lại: “Không sao chứ?”

“Có sao.” Hơi thở ấm nóng trong miệng Mạnh Trọng Quang chậm rãi phả lên tai Từ Hành Chi: "Sư huynh, vừa nãy ta nằm mơ thấy ác mộng. Mơ thấy huynh... Huynh đột nhiên không cần ta nữa, dù ta ở đằng sau gọi huynh thế nào, huynh cũng không quay đầu lại.”

Giọng hắn nghe có vẻ ấm ức cực kỳ: “Ta vừa dậy, sư huynh lại không còn ở bên cạnh ta nữa. Huynh bảo ta nghĩ thế nào đây...”

Từ Hành Chi hơi cau mày: “Lúc ngươi nghỉ ngơi vẫn luôn mất ngủ, mơ nhiều thế này à?”

Như bị vạch trần điều gì đó, Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng làm nũng: “Không tính là mất ngủ... Nhìn ngắm sư huynh, trong lòng ta mới có cảm giác chân thực, không cần ngủ.”

Từ Hành Chi không nói gì nữa.

Lần này Mạnh Trọng Quang tưởng y tức giận, không dám tiếp tục buông lời ngon tiếng ngọt nữa, đành phải dựa theo tình hình mà nói: “Thật sự không ngủ được, một khắc sẽ tỉnh một lần, chỉ khi thức dậy nhìn thấy sư huynh ở bên cạnh ta, ta mới yên tâm.”

Từ Hành Chi: “...”

Chẳng trách khi mình thức giấc, áo khoác của Mạnh Trọng Quang đắp trên người mình vẫn còn ấm, chắc là Mạnh Trọng Quang vừa mới tỉnh dậy trước đó không lâu rồi đắp lên cho mình.

Y bất đắc dĩ vỗ một cái vào cái chân cong lên của mình: “Qua đây.”

Mạnh Trọng Quang nghe lời nằm xuống chân y, mắt sáng trưng nhìn y rồi gọi: “Sư huynh.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi mà nồng đậm tình ý ấy khiến tai Từ Hành Chi ửng đỏ: “Sao?”

“Muốn gọi một tiếng thôi.” Mạnh Trọng Quang nằm xuống cũng không an phận, mắt đảo tới đảo lui, thấy trâm hoa kia từ lâu, khóe miệng cong lên nở một nụ cười tươi rói: “Sư huynh khéo tay thật đấy.”

Từ Hành Chi ấn trán hắn: “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ta nhắm mắt lại, sư huynh tự tay cài hoa lên cho ta được không?” Mạnh Trọng Quang mặt dày đòi quà.


Ai ngờ Từ Hành Chi lại nói: “Ai bảo hoa này để tặng ngươi?”

Mạnh Trọng Quang trở mình bò dậy, đe dọa nhìn Từ Hành Chi: “Thế tặng ai?”

Từ Hành Chi cảm thấy buồn cười: “Sao ngươi lại nghĩ cái này làm cho ngươi vậy? Đây là đồ dành cho nữ, ngươi cài một đóa hoa thì ra thể thống gì?”

Trùng hợp là Từ Hành Chi vừa nói tới đây thì nghe giọng nói trong trẻo của Nguyên Như Trú truyền tới từ phía sau: “Sư huynh và Mạnh sư đệ dậy sớm thế.”

Từ Hành Chi cười nói: “Như Trú, qua đây.”

Nguyên Như Trú không hiểu đi tới, trâm hoa bật ra từ trong lòng bàn tay Từ Hành Chi, mặt mày đều lộ rõ ý cười ấm áp: “Đây.”

Dù sao Nguyên Như Trú cũng là nữ, nhìn thấy trâm hoa đẹp như thế thì rất thích: “Tặng cho ta sao?”

“Cũng không hẳn.” Thật ra thì cây trâm hoa này được làm để tặng Nguyên Như Trú nhưng Từ Hành Chi sợ nàng không chịu nhận nên nói đùa: "Tặng muội hoặc A Vọng, nói chung là thưởng cho bé ngoan dậy sớm.”

Nguyên Như Trú dùng bàn tay xương nhỏ gầy nhận đóa hoa: “Sư huynh dỗ ta như dỗ trẻ con vậy.”

Có lẽ vì Ngô Đồng, Từ Hành Chi coi Nguyên Như Trú như trẻ con và muội muội mà thương yêu, cưng chiều: “Cài lên đi, để sư huynh xem xem có đẹp không nào.”

Nguyên Như Trú mỉm cười: “Sư huynh, dáng vẻ hiện giờ của ta làm gì có gì đẹp hay không đẹp nữa.”

Từ Hành Chi chẹp một tiếng: “Nói linh tinh gì thế. Mau cài lên.”

Hoa đỏ cành xanh và mái tóc đen nhánh của nàng rất xứng đôi. Từ Hành Chi khen: “Đẹp lắm.”

Mạnh Trọng Quang ở bên cạnh ghen tị: “Nguyên sư tỷ, tỷ không hợp cài cái này đâu.”

Từ Hành Chi liếc mắt ra hiệu với Nguyên Như Trú, tỏ ý đừng so đo với hắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nguyên Như Trú thông minh nhạy bén, đương nhiên nàng biết Mạnh Trọng Quang đang khó chịu gì, nhưng nàng không phải đèn cạn dầu, nàng cố tình sờ cánh hoa nở rộ bên tóc mai, cất cao giọng nói: “Ta thấy hợp lắm mà. Cảm ơn sư huynh.”

Mạnh Trọng Quang nghe mà sầm mặt, Nguyên Như Trú đi mất là hắn quay đầu đi luôn, vòng vào một lối rẽ nhỏ trong hang động quay lưng về phía Từ Hành Chi, ngồi xổm ở trong góc sâu trong hang.

Từ Hành Chi dở khóc dở cười theo sát hắn: “Một bông hoa thôi mà, vốn cũng không phải làm tặng ngươi, sao ngươi hẹp hòi thế?”

Mạnh Trọng Quang không đáp.

Từ Hành Chi đi tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, đẩy lưng hắn: “Này, giận thật hả?”

Mạnh Trọng Quang sụt sịt: “Tức chết ta mất.”

Từ Hành Chi bật cười.

Mạnh Trọng Quang ai oán nhìn Từ Hành Chi, căm giận nói: “Chỉ có huynh mới dám chọc tức ta như thế.”

Từ Hành Chi không nói gì nữa, cởi áo khoác của Mạnh Trọng Quang mà y đang khoác xuống, trùm lên đầu hắn.

Mạnh Trọng Quang còn tưởng rằng Từ Hành Chi sẽ dỗ mình tiếp: “...”


Hắn kéo áo choàng xuống, quay người lại định nhào vào Từ Hành Chi rồi dạy dỗ y một trận, không ngờ hắn chưa làm hành động đầu tiên đã bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình không nói lên lời.

Chẳng biết từ lúc nào Từ Hành Chi bị một dây xích bạc quấn quanh cổ, miệng ngậm một cành hoa, quần áo bên trong không ngay ngắn, mấy chỗ hở làn da màu lúa mạch khiến người ta mơ mộng xa vời.

Y cầm dây bạc trong tay, ngắm nghía một lát mới vung tay ném cho Mạnh Trọng Quang, ậm ờ nói: “Đây mới là quà của ngươi.”

Mạnh Trọng Quang cầm xích bạc trong tay nhưng vẫn không thể hoàn hồn từ sự mê hoặc của người đàn ông quyến rũ này, cứ nhìn chằm chằm dây xích lóng lánh ánh bạc không chớp mắt.

Từ Hành Chi mất tự nhiên lắc cổ, bỏ đóa hoa rực rỡ tươi đẹp bên môi xuống: “Không nhận à? Không cần thì ta lấy lại.”

Y vừa nói dứt lời, "quà” cầm hoa trong tay quay người đi thật, lúc này Mạnh Trọng Quang mới lấy lại tinh thần, một tay kéo dây xích áp lên tường, kéo Từ Hành Chi đứng yên lại.

“Thế này mới phải chứ.” Cảm nhận được cảm giác kéo nhẹ ở sau gáy, Từ Hành Chi dừng chân mỉm cười, quay đầu lại dang hai tay ra, nói một câu ngắn gọn mạnh mẽ: "Tới đây.”

Chỉ chốc lát sau, tiếng rên nhỏ nhẹ và tiếng vải rách vang lên trong lối nhỏ.

Mạnh Trọng Quang đã đặt một trận pháp đơn giản ở đây: Từ ngoài nhìn vào thì ở đó sóng yên biển lặng, liếc mắt một cái là xong, chẳng có gì cả, nhưng hai người trong trận pháp lại có thể thấy được mọi hành động cử chỉ của người bên ngoài.

Từ Hành Chi vừa tức giận vừa buồn cười, kéo phần cổ áo còn sót lại: “Tên phá của nhà ngươi có thể đừng xé đồ nữa không hả? Trong nhẫn chứa đồ của ta chỉ có mấy bộ thôi, cứ bị người làm hỏng thế này!”

Đôi chân dài thon đều, một chân cơ bắp xinh đẹp của y bị đẩy lên vách đá đối diện ở lối đi nhỏ hẹp, một cái bị ai kia nhấc cao lên khiến gân cốt y đau nhức.

Người túm chân y còn hùng hồn nói: “Không phải quà cần phải bóc ra sao?”

Từ Hành Chi cười mắng hắn: “Tên khốn này.”

“Sư huynh cứ mắng đi.” Mạnh Trọng Quang hôn y: "Chỉ có sư huynh được mắng ta thôi... Ta thích sư huynh mắng ta thêm mấy câu vào lúc này, ta không giận.”

Nhưng Từ Hành Chi làm gì còn sức mắng hắn nữa.

Nguyên Như Trú ra ngoài lấy nước rửa mặt, mấy người trong hang cũng lần lượt thức giấc, người thì mặc quần áo, người thì nói chuyện, mấy đôi chân đi tới đi lui, dù biết họ không nghe được tiếng động ở chỗ này nhưng Từ Hành Chi vẫn cắn răng kìm nén tiếng rên, nắm lấy bùn trên nền đất kiềm ẩm ướt, vật lộn với người trước mặt, cứ lăn lộn mãi, mọc cánh thành tiên.

Dưới suối có cá, suối sâu thì cá béo, cá bơi về vùng nước ngọt, tung tăng thoải mái như được về nhà.

Vì cơn mưa dầm này, nhóm người ở lại đây hai ngày, chờ mưa ngừng họ mới tiếp tục lên đường.

Lúc Từ Hành Chi ra khỏi hang, bước đi khập khiễng rõ rệt, ngay cả Chu Vọng cũng nhìn ra điều khác thường: “Từ sư huynh, huynh làm sao thế?”

Mạnh Trọng Quang đang bận vo quần áo của mình lại thành cục nhét vào bên eo Từ Hành Chi, hai người trăm miệng một lời: “Bị sái eo.”

Chu Bắc Nam ở cạnh cười khẩy.

“Cười cái quần ấy.” Từ Hành Chi lườm hắn ta: “Ngươi chưa bị sái bao giờ à?”

Y nghĩ ngợi chốc lát, cười ha hả bổ sung: “Hình như ngươi chưa bị bao giờ thật... Đáng thương quá đi thôi.”

Trước khi Chu Bắc Nam nổi cáu, Mạnh Trọng Quang đã thờ ơ liếc nhìn hắn ta rồi đỡ cánh tay Từ Hành Chi đi lên trước, đau lòng tái mặt: “Sư huynh, hay là nghỉ thêm hai ngày nữa?”

Từ Hành Chi biết tỏng ý đồ của hắn: “Nghỉ thêm hai ngày nữa rồi ngươi giày vò ta thêm lần nữa chứ gì? Nghĩ hay lắm.”


Mạnh Trọng Quang cười cọ cánh tay y, nhỏ giọng thì thầm: “Sư huynh cũng thoải mái lắm mà.”

Từ Hành Chi véo phần thịt bên trong cánh tay Mạnh Trọng Quang: “Ngươi thất đức lắm rồi đấy.”

Đi thêm mười mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới biên giới Vùng đất hoang vu.

Đầm lầy xanh che kín bầu trời xuất hiện trước tầm mắt bọn họ, cứ thể đập thẳng vào mắt, trời nước một màu, nhìn ra xa mà không thấy điểm cuối, không khí ẩm ướt khiến vỏ của cây cỏ mọc ở đây thối rữa biến thành màu đen, vô số rắn nhỏ và nhện nước lăn lộn trong bùn lầy bốc hơi nước màu xanh.

Biết rõ mảnh vỡ chìa khóa sẽ nằm ở nơi cực kỳ nguy hiểm nhưng Từ Hành Chi chẳng hề căng thẳng chút nào.

Tâm trạng này hoàn toàn bắt nguồn từ Mạnh Trọng Quang.

Y nhớ lúc bọn họ tới gần hẻm núi Hổ Khiêu, tất cả mọi biểu hiệu của Mạnh Trọng Quang đều toát ra vẻ căng thẳng. Nhất là khi bước vào màn sương mù, tay hắn cầm tay y còn đổ mồ hôi.

Nhưng lúc này, càng tới gần Vùng đất hoang vu, Mạnh Trọng Quang càng thong dong, cứ như thứ đợi chờ bọn họ không phải quái vật mà là ngôi nhà có nước nóng và người thân.

Mạnh Trọng Quang đi đằng trước, dẫn bọn họ đi dọc theo rìa đầm lầy không dấu chân người một lúc lâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi càng đi càng cảm thấy ngạc nhiên, y bước lên mấy bước, thì thầm với hắn: “Rốt cuộc chúng ta cần đi tới đâu?”

“Sư huynh cứ tin ta.” Mạnh Trọng Quang nói: "Ta dẫn huynh đi xem, chắc chắn huynh sẽ thích.”

Từ Hành Chi như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Mạnh Trọng Quang bỗng dừng chân, quay người chỉ đầm nước xanh ở trước mặt giống y như đúc các đầm lầy khác: “Không đi nữa.”

Chu Bắc Nam đi mà thấy phiền: “Đúng vậy, cứ đi mãi bao giờ mới tới điểm kết thúc? Chẳng thà bảo ta xuống coi thử.”

Lục Ngự Cửu hơi do dự: “Ngươi xuống?”

Chu Bắc Nam: “Đương nhiên là ta xuống, Lâm Hải ở Ứng Thiên Xuyên, từ nhỏ ta lớn lên ở biển. Ta không xuống chẳng lẽ con vịt cạn lớn lên ở đất liền như ngươi xuống chắc? Hơn nữa, xuống đầm lầy này toàn là bùn, ngoại trừ ta không cần thở, trong số các ngươi ai có thể đảm bảo không bị chết đuối hả?”

Đào Nhàn sốt sắng nói: “Đừng, đừng xuống, chẳng may dưới đáy có gì đó...”

“Ta có chân để làm gì? Dù dưới đáy có gì thật, ta không biết chạy à?” Chu Bắc Nam quay sang Mạnh Trọng Quang, trưng cầu ý kiến của hắn: “Ta xuống được không?”

Mạnh Trọng Quang gật đầu, tỏ vẻ ngầm đồng ý.

Chu Bắc Nam nhoáng cái đã cởi quần áo ra, chỉ mặc quần lót ngắn, giao quần áo cho Lục Ngự Cửu giữ.

Lục Ngự Cửu lo lắng, cách một lớp mặt nạ quỷ dữ tợn, trong đôi mắt trong veo ngập tràn ánh nước trông đáng yêu.

Chu Bắc Nam thấy cậu ta như thế thì đoán được phần nào, giơ tay quẹt mũi cậu ta, cười nhạo: “Coi ngươi kìa, giữ quần áo cẩn thận cho ta.”

Chu Bắc Nam nói xong thì làm tư thế diều hâu vươn mình, nhảy vào đầm xanh như dải lụa trắng, bong bóng cũng không nổi lên, yên lặng không một tiếng động chìm vào vũng bùn sền sệt.

Lục Ngự Cửu vội vàng tiến lên vài bước nhưng cũng không đuổi kịp bóng người đã biến mất ấy.

Từ khi Chu Bắc Nam bị thương, cậu ta không để Chu Bắc Nam rời khỏi tầm mắt mình thêm lần nào nữa.

Ngay cả Chu Vọng cũng nhận ra tâm trạng tụt dốc của Lục Ngự Cửu, cô nhóc chủ động đi tới an ủi Lục Ngự Cửu: “Cữu mẫu à, đừng lo lắng quá, cữu cữu sẽ không sao đâu.”

Nhất thời Lục Ngự Cửu bị dọa sợ không nói được thành lời: “Ngươi, ngươi gọi ta là gì?”

Chu Vọng không hiểu: “Cữu mẫu.”

“Ai...” Từng cơn khô nóng sau lưng bốc thẳng lên đỉnh đầu Lục Ngự Cửu, xấu hổ tới mức chỉ muốn vùi mặt vào trong đống quần áo đăng nâng trong tay: “Ai bảo ngươi gọi ta như thế?”

Chu Vọng vô thức nhìn sang Từ Hành Chi nhưng Từ Hành Chi lặng lẽ vung tay với cô nhóc, chỉ vào nơi Chu Bắc Nam vừa nhảy xuống.


Chu Vọng hiểu ra ngay lập tức, đáp lại: “Cữu cữu bảo.”

Lục Ngự Cửu cầm quần áo vẫn còn ấm, vừa tức vừa xấu hổ, cắn môi thầm nói: “Vô liêm sỉ... Không dạy trẻ con cái gì tốt cả...”

Mặc dù nói thế nhưng cậu ta không cản Chu Vọng gọi mình như vậy.

Lần này Chu Bắc Nam đi mất nửa canh giờ, ngay cả Từ Hành Chi vốn đang thả lỏng cũng thấy hơi lo, càng khỏi nói tới Lục Ngự Cửu sốt ruột không thôi từ lâu.

Cậu ta ôm quần áo, ngồi xổm bên bờ đầm lầy, để mặc khí ga tanh hôi phả lên mặt, cậu ta vẫn cố gắng mở to mắt cố gắng nhìn rõ xem trong vũng bùn xanh ấy có bóng dáng định nổi lên mặt nước hay không.

Ngay lúc trước mắt cậu ta xuất hiện những bóng ảnh chồng lên nhau, cách bờ không xa có bọt nước đột nhiên bắn tung tóe lên.

Chu Bắc Nam trồi đầu lên, nhanh chóng gạt bỏ rong rêu trêu đầu xuống, vội vàng bơi vào bờ.

Nhìn thấy Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu thở phào nhẹ nhõm, quỳ bên bờ vươn tay về phía hắn ta: “Sao rồi? Mau lên đây.”

“Lên gì chứ?” Chu Bắc Nam lại phấn khích cực kỳ: "Ngươi xuống đây! Xuống đây hết đi.”

Lục Ngự Cửu ngạc nhiên: “Gì cơ? Ta không biết bơi...”

Chu Bắc Nam đã tới bờ, vẫy tay với Từ Hành Chi: “Hành Chi, xuống đây, ngươi mau xuống đây đi!”

Từ Hành Chi khoang tay đứng đó, giả vờ chê: “Ta không xuống. Ngươi ngửi thử xem trên người ngươi có mùi gì đi?”

Ai ngờ Chu Bắc Nam chẳng hề tức giận, chỉ lo vui vẻ: “Ngươi đoán xem ta đã phát hiện ra thứ gì?”

Từ Hành Chi vừa tỏ ra ngạc nhiên Chu Bắc Nam đã rút trường thương ra, không chờ Từ Hành Chi phản ứng lại, hắn ta đã dùng móc lưỡi câu cong như trăng lưỡi liềm ở bên cạnh móc lấy y, dùng sức kéo y bay lên nhào thẳng vào trong đầm.

“Ngươi xuống đây đi!”

Nước ập tới Từ Hành Chi từ khắp bốn phương tám hướng nhưng bùn chưa tràn vào trong tai mũi miệng của y, hai chân y đã có cảm giác giẫm vào gì đó.

Y cứ tưởng đó là ảo giác nhưng vừa gương mắt lên nhìn thì khung cảnh trước mặt khiến y trợn trừng lên.

Lúc này, trời và nước đã thay đổi hoàn toàn, đầm lầy gợn sóng đang chậm rãi phun trào dưới chân y, y thử bước lên trước hai bước mà như giẫm trên nền đất cát bồi vậy.

Dưới chân là lớp nước, là bầu trời Man Hoang, trước mắt y là một mảnh đất lành như vũng nước đọng trong suốt, đỉnh đầu là hang động sâu hoắm đen kịt, một tòa thần điện bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt Từ Hành Chi.

Quan trọng nhất là hình dáng, phong cách, tất cả mọi thứ của cung điện này gần như giống hệt điện Thanh Trúc ở Phong Lăng Sơn trong ký ức của y.

Ở cửa điện có mười mấy người mặc vải thô đứng dọc theo cột cung điện, nhìn thấy Từ Hành Chi, mười mấy người dồn dập quỳ xuống, quỳ rạp xuống hết.

“Đệ tử ngoại môn của Phong Lăng, Bạch Khiêm Quân!”

“Phong Lăng, Hoàng Vĩnh Kỳ!”

“Phong Lăng, Triệu Phác Trực!”

“Đan Dương, Lâm Hảo Tín!”

“Đan Dương, Đồ Nhất Bình!”

“Ứng Thiên Xuyên, Tăng Vân Cốc!”

“...”

Từng tiếng báo tên lần lượt vang lên như tiếng chuông lớn vang rộng, chấn động tới mức tai Từ Hành Chi ngứa ran, hốc mắt cay cay.

Sau khi mười bốn người lần lượt báo tên xong, các đệ tử đồng loạt cúi lạy, giọng nói nghẹn ngào đầy vui mừng: “Đệ tử các môn phái tham kiến Từ sư huynh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận