Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Lúc Từ Hành Chi giãy giụa tỉnh dậy khỏi giấc mộng, trong miệng vẫn có mùi chua tanh nhàn nhạt. Mạnh Trọng Quang bên cạnh yên lặng hơn nhiều, ôm cánh tay Từ Hành Chi ngủ rất ngon, vết máu trên môi cũng biến mất.

Trong hang núi, chỗ ngủ của nam nữ cách xa nhau mười mấy mét, ở giữa còn ngăn cách tường cách âm vô cùng rõ ràng, Nguyên Như Trú và Chu Vọng ngủ ở sâu phía trong còn ôm nhau ngủ ngon lành, những người khác trong hang lại không thấy đâu hết.

Từ Hành Chi biến Bút nhàn rỗi thành bầu rượu, dốc thẳng cái miệng bình hình tròn vào miệng, gột rửa vị chua chát trong miệng đi, y sột soạt ngồi dậy định đi xem những người khác đâu.

Thấy người bên cạnh muốn đi, Mạnh Trọng Quang khẽ nói mớ, lưu luyến quấn chặt tay phải y, mắt ti hí, nửa tỉnh nửa mê nhìn Từ Hành Chi: “Sư huynh...”

Từ Hành Chi vỗ má hắn: “Ta ra ngoài đi dạo, không đi xa.”

Mạnh Trọng Quang do dự chốc lát, dụi cái đầu xù về phía y.

Từ Hành Chi hiểu ý, đầu ngón tay mò tới sau cổ hắn, chậm rãi nâng cổ hắn lên, xoa mấy cái cho tới khi cơ cổ hắn thả lỏng hết mới vòng tới trước người, vỗ về xoa má hắn, vuốt nhẹ từng nơi bị ngọn lửa nhuộm đỏ, môi cũng dán xuống. Sau khi trêu chọc như có như không bên tai hắn một lúc, đầu lưỡi đột nhiên duỗi ra, khẽ chọc vào bên trong vành tai hắn khiến Mạnh Trọng Quang thoải mái tới mức rên hừ hừ, càng dán vào Từ Hành Chi không chịu buông ra.

Đùa nghịch con mèo dính người này một lúc lâu Từ Hành Chi mới định rút tay ra lần nữa.

Mạnh Trọng Quang thoải mái quá chừng, tiếp tục quấn lấy không chịu thả ra.

Từ Hành Chi ấn lên mũi hắn: “Dỗ đủ rồi, không được chơi xấu.”

“Đừng đi mà sư huynh.” Mạnh Trọng Quang ậm ờ lơ mơ, chắc là vẫn chưa tỉnh hẳn từ giấc mơ: "Phải ở nơi ta có thể chạm tới.”

Từ Hành Chi nghe mà tim mềm nhũn, nghĩ thôi thì cứ ở bên cạnh hắn vậy.

Nhưng y cũng rất lo lắng những người khác đi đâu rồi. Sau khi nghĩ ngợi chốc lát, y có một cách.

Bút nhàn rỗi biến thành sợi dây đỏ mềm mại, Từ Hành Chi kéo ra một độ dài vừa phải, dùng răng cắn đứt quấn từng vòng lên cổ tay hai người.

“Ta không đi xa, chỉ ra ngoài xem thế nào thôi.” Từ Hành Chi kéo dây quấn ở cổ tay phải: "Nhớ ta thì kéo dây, ta ở đó không đi đâu.”

Không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi chỗ Mạnh Trọng Quang được, Từ Hành Chi đi ra cửa hang mới thấy sắc trời vẫn mịt mờ, với kinh nghiệm qua mấy ngày này của y thì chắc vẫn đang ở ban đêm.

Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu, Khúc Trì, Đào Nhàn đều ở bên ngoài hang, trò chuyện câu được câu không.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trong hang truyền ra, Chu Bắc Nam quay người lại nhìn, nói một câu quái gở: “Ra rồi đó à.”

Từ Hành Chi không hiểu ra sao, chống khuỷu tay lên vách đá ở cửa hang: “Sao các ngươi không ngủ?”

“Ngủ?” Chu Bắc Nam trừng y: "Hai người nằm mơ thôi mà cũng mất nết như thế bảo bọn ta ngủ thế nào?”

Từ Hành Chi: “...”

May mà y mặt dày, tằng hắng một cái, giơ tay xoa mũi: “Hay là ngươi cũng thử đi?”


Chu Bắc Nam: “...”

Từ Hành Chi thả tay xuống: “Ngươi có thể dùng tiếng của mình át tiếng bọn ta.”

Chu Bắc Nam không thèm để ý tới y, quay sang nói với Lục Ngự Cửu: “Đưa đây.”

Lục Ngự Cửu nghe Từ Hành Chi nói mà mặt đỏ ửng, lấy năm viên linh thạch ra, nhanh chóng đặt vào lòng bàn tay Chu Bắc Nam, nghiêng mặt không dám nhìn Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi sáng mắt lên: “Ơ, cá cược đó à.”

“Đúng vậy.” Chu Bắc Nam cất năm viên linh thạch đi, liếc mắt nói: "Cược ngươi bị vạch trần có biết xấu hổ không.”

“Xấu hổ gì chứ? Giúp ngươi thắng là vinh hạnh của ta.” Từ Hành Chi đi lên trước, khuỵu gối ngồi xếp bằng bên cạnh Chu Bắc Nam: "Có chia nửa không?”

“Cút cút cút, có biết xấu hổ là gì không hả?”

Khúc Trì căng thẳng đứng ra hòa giải: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau mà.”

Từ Hành Chi bật cười.

Nhìn thấy mấy người yên ổn ngồi vây quanh nhau ở đây, Từ Hành Chi thấy bình yên một cách lạ thường, cứ như mấy người họ vốn phải thế này, không cần mất quá nhiều công sức cũng có thể hòa hợp với nhau.

Y không muốn nghĩ rốt cuộc mình có phải Từ Hành Chi hay không nữa. Nếu muốn biết chuyện này rõ ràng thì sau khi rời khỏi đây tới tìm Cửu Chi Đăng là biết.

Ít nhất thì bây giờ y cho rằng mình là Từ Hành Chi.

Cãi nhau với Chu Bắc Nam rất thú vị nhưng đêm dài đằng đẵng, thấy họ như thế, quay về ngủ cũng không ngủ được, ngồi đây cũng thấy chán, Từ Hành Chi bèn đề nghị: “Bài cửu, chơi không?”

Chu Bắc Nam hưởng ứng nhanh chóng: “Chơi luôn.”

Lục Ngự Cửu hơi đau lòng thầm nói: “Ta biết chơi một tí nhưng không thể cược linh thạch nữa, linh thạch ta thu thập được vốn đã ít rồi.”

Từ Hành Chi thoải mái nói: “Ai thua học tiếng chó sủa. Khúc Trì, chơi không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khúc Trì thành thật xua tay: “Ta không biết chơi.”

“Lát nữa ta dạy ngươi.” Từ Hành Chi thuận miệng thêm mức cược: "Ai thua học tiếng chó sủa, dán giấy nữa.”

Chu Bắc Nam nhấc chân đạp y: “Từ Hành Chi, ngươi cứ bắt nạt người khác đi.”

Hắn ta đá hụt, chỉ có thể lườm người trước mặt mình mà không làm gì được.


Từ Hành Chi không để bụng, biến Bút nhàn rỗi thành bút mực, ngậm ngang trong miệng, lúng búng nói: “Ai có giấy?”

Đào Nhàn hiền lành nói: “Gỗ được không? Đệ đi mài luôn.”

“Không cần phiền phức thế.” Lục Ngự Cửu móc một cuốn sách trong lồng ngực ra, xé một tờ ở trang cuối xuống, cung kính đưa tới trước mặt Từ Hành Chi: “Từ sư huynh, dùng cái này đi.”

Từ Hành Chi nhận lấy, xé nhỏ trang giấy ra, tay trái cầm bút, nét chữ hành thư từng nét rõ ràng rơi xuống giấy như nước chảy mây trôi.

Y thuận miệng hỏi: “Đây là sách gì thế? Ngươi còn mang theo bên người nữa.”

“Bản danh sách những người trong Thanh Lương Cốc.” Trong lời Lục Ngự Cửu có sự dịu dàng không kể siết: “Sau khi vào Man Hoang ta bắt đầu viết nó. Ta viết hết tất cả tên các sư huynh mà ta có thể nhớ vào đó.”

Từ Hành Chi cảm thấy hành vi này của cậu ta hơi lạ nhưng từ trước tới nay Lục Ngự Cửu luôn có tình cảm sâu nặng với Thanh Lương Cốc, niệm tình cũ như thế cũng không phải việc gì khó hiểu nên y không nghĩ quá nhiều.

Chu Bắc Nam lén lút cầm tay Lục Ngự Cửu, hắng giọng một cái, ngó đầu qua cố gắng đổi chủ đề: “Ngươi viết gì đó, cho ta xem nào.”

Ai ngờ bốn chữ rồng bay phượng múa đập vào mắt khiến hắn ta đen mặt.

“Chu Bắc Nam thua”.

Lúc Từ Hành Chi bị Chu Bắc Nam xách thương đuổi chạy bụi tung mịt mù vẫn không quên biện giải: “Tiện tay viết bừa gì đó lấy may tí thôi mà.”

Mãi mới khiến Chu Bắc Nam bớt giận được, bốn người ngồi vây quanh lại, dựa vào ánh lửa hắt ra từ trong hang, chuẩn bị chơi bài.

Khúc Trì vừa mới rút quân bài ra, kéo Đào Nhàn tới bên cạnh mình: “Đào Nhàn, đệ cũng chơi đi.”

Đào Nhàn xua tay: “Cái này chơi bốn người mà... Đệ, đệ không chơi đâu. Đệ xem Khúc sư huynh chơi. Thua thì đệ chịu phạt thay Khúc sư huynh.”

Khúc Trì nghiêm túc nói: “Không được. Để ta chịu.”

Có lẽ thật sự Từ Hành Chi lấy may không tệ, qua một đêm Chu Bắc Nam không thắng được ván nào, phải học chó sủa tám lần, còn bị Lục Ngự Cửu tự tay dán một đống giấy lên mặt.

Chu Bắc Nam nổi cả ý định đập chết Từ Hành Chi, thế mà bản mặt hắn ta gây cười gần chết, tên ấy nhìn hắn ta cười không chịu nổi, dựa vào vai Khúc Trì cười không đứng dậy được.

Con mẹ nó xem như ông đây dỗ trẻ con vui vậy.

Chu Bắc Nam căm giận nghĩ thế.

Không biết qua bao lâu, mọi người nghe Đào Nhàn ngạc nhiên thốt lên.


Bọn họ dồn dập ngẩng đầu nhìn theo, phía chân trời có một đường ánh sáng lờ mờ, không khác cảnh mây tan mặt trời dần ló trước khi mặt trời mọc ở thế giới thực là mấy.

Từ Hành Chi sống ở thế giới bên ngoài mười ba năm thấy cảnh này cũng chẳng có cảm giác gì nhưng người chăm chú chơi bài với y lại dồn dập nhảy lên.

Chu Bắc Nam vội vàng kéo Lục Ngự Cửu: “Mau mau mau, gọi A Vọng dậy. Bảo con bé mặt trời giả sắp mọc rồi!”

Lục Ngự Cửu vội vàng đáp, quay người chạy vào trong hang.

“Mặt trời giả?”

Đào Nhàn nghe Từ Hành Chi hỏi, ngoan ngoãn giải thích cho y: “Từ sư huynh, trong Man Hoang không có ngày đêm, bọn đệ gọi nguồn sáng vừa như mặt trời vừa như mặt trăng ấy là “mặt trời giả”. Thỉnh thoảng... nó sẽ biến mất vào buổi đêm, đêm ấy sẽ tối đen tối mịt, tới lúc nó xuất hiện sẽ giống như mặt trời mọc ở thế giới bình thường. Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm có trong Man Hoang, mười ba năm bọn đệ mới thấy ba lần.”

Từ Hành Chi thấy biểu hiện không nén được kích động của mọi người thì trong lòng bỗng sầu não khó chịu.

Bọn họ không được nhìn thấy mặt trời thật sự trong suốt mười ba năm.

Từ Hành Chi đang cảm thấy trái tim nặng trĩu thì có cánh tay ấm áp quấn sợi dây đỏ ôm lấy hông y từ đằng sau, ghé vào bên tai y, chậm rãi nói: “Bắt được sư huynh rồi.”

Từ Hành Chi lặng lẽ dùng tay phải véo một cái khiến Mạnh Trọng Quang kêu lên đau đớn, nhoài cả người lên vai y: “Thù dai thế?”

“Không dám.” Mạnh Trọng Quang mở miệng, dùng răng nanh ngậm xương quai xanh lộ ra từ cổ áo hơi hở, chậm rãi cọ xát: "Sư huynh tự mình đi vào giấc mơ của ta nói xin lỗi rồi, sao ta lại không biết xấu hổ tới mức trách sư huynh được.”

Từ Hành Chi khẽ cười: “Thích không?”

“Thích lắm.” Mạnh Trọng Quang thì thầm với y: “Thích câu “Nên làm chuyện này từ ngày đầu tiên vào Man Hoang với ngươi” mà sư huynh nói nhất. Sư huynh nói câu này thôi ta đã thỏa mãn rồi. Dù làm lại lần nữa ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Từ Hành Chi hơi run.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Là sao?

Không chờ y nghĩ rõ, Chu Vọng và Nguyên Như Trú khoác áo chạy ra khỏi hang, mọi người cùng nhau đứng đó ngắm nhìn cảnh tượng hiếm có trong Man Hoang.

Hơi thở thổi tan cầu vồng, sao Hôm gặp ánh sáng, đất trời hơi tối chuyển thành khung trời sáng lờ mờ.

Khi sự thay đổi này khiến Từ Hành Chi nhìn mà ghét, vòng chiếu sáng không biết là mặt trăng hay mặt trời treo lơ lửng giữa không trung, Từ Hành Chi vô thức mỉm cười.

Chu Bắc Nam kéo tờ giấy buồn cười đầy mặt mình xuống, ngửa đầu nhìn trời, gằn từng chữ như đúc vàng khắc ngọc: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhìn thấy mặt trời thật sự.”

Mọi người ở đó không ai nói gì nhưng trong mắt, trong lòng đều bừng lên ánh sáng rực rỡ.

Chỉ có Đào Nhàn không nhìn về phía mặt trời mà nhìn Khúc Trì.

Khúc Trì cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy, gật đầu nhìn cậu ấy, nở một nụ cười trong sáng ngây ngô, vươn tay nắm lấy tay cậu ấy, cúi đầu thì thầm: “Chờ ta dẫn đệ ra ngoài, ta mời đệ ăn kẹo hồ lô.”

Đào Nhàn cúi đầu, tai dần đỏ ửng lên.

Cùng lúc đó, một đám người khác trong Man Hoang không có lòng dạ nào để thưởng thức cảnh mặt trời giả mọc lên ấy.


Tòa tháp lớn – nơi mà Mạnh Trọng Quang và những người khác sinh sống bị bước chân của người khổng lồ ở phía xa ép cho rung chấn không ngừng, các đệ tử vốn ở bên ngoài tháp được Ôn Tuyết Trần chỉ dẫn đi vào trong tháp.

Hôm qua, một người khổng lồ hình thể không lớn lắm đi một mình tới đây, thấy cái tháp này thú vị bèn đi tới kiểm tra, nếu không phải vì Ôn Tuyết Trần bày sát trận, dựa vào tinh sa mà Mạnh Trọng Quang bố trí, có lẽ nơi này đã biến thành tháp hủy người mất.

Các đệ tử nghe theo lời dặn của Ôn Tuyết Trần thu khí tức lại, không dám làm bừa, chỉ biết trốn trong phòng, vây quanh lò than đỏ rảnh rỗi trò chuyện giết thời gian.

Có một đệ tử bị người da thú ở mật thất bên cạnh kêu rên không ngừng gây phiền nhiễu không thôi, ném que cời lửa vào trong bếp lửa: “Có thể khiến hắn im miệng lại không!”

Một đệ tử khác nói: “Ôn sư huynh từng thử rồi. Nhưng người đó bị Mạnh Trọng Quang hạ chú nguyền rủa cùng sống cùng chết, làm thế nào cũng không giết chết được.”

“Mẹ nó chứ.” Đệ tử nói đầu tiên rùng mình, giọng điệu cũng nhỏ hơn: "Chắc là Mạnh Trọng Quang có thù không đội trời chung với hắn, mà thù oán tới đâu cứ một đao là xong, cần gì phải...”

Nhắc tới Mạnh Trọng Quang, các đệ tử tìm thấy đề tài nói chuyện, dồn dập thảo luận.

“Yêu vật họ Mạnh tàn nhẫn hung ác như thế, Khúc Trì nổi tiếng là quân tử chính trực, sao lại bằng lòng ở cùng với hắn chứ?”

“Không chỉ có hắn thôi. Xem đồ đạc ở gian phòng, trong tháp này ít nhất có bảy người ở đây thường xuyên.”

“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi. Chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Có đệ từ tỏ ra thần bí nói: “Các ngươi không biết thôi, trong bảy người này có một phàm nhân đó.”

“Phàm nhân?”

“Sao có thể?”

Đệ tử kia có thứ để người khác chú ý, hả hê tự đắc, rủ rỉ: “Sao có thể ấy hả? Ta có một người bạn bây giờ đang ở Phong Lăng Sơn. Hắn theo hầu bên cạnh sơn chủ, làm người giữ gương trông giữ gương Linh Chiểu cho sơn chủ, thỉnh thoảng sẽ vào Man Hoang theo dõi từng hành động của kẻ xấu ở đây. Hắn nói cho ta biết, trong bảy người ấy có một phàm nhân không có pháp lực. Người đó tên gì ấy nhỉ... họ Đào?”

Người này đang vô cùng hào hứng kể chuyện, cánh cửa căn phòng bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài.

Lúc gương mặt lạnh băng của Ôn Tuyết Trần xuất hiện ở ngoài cửa, các đệ tử quỳ rạp hết xuống, đệ tử vừa nãy nói hăng say văng nước bọt tung tóe cũng bị dọa sợ không dám ngẩng đầu lên: “Ôn sư huynh...”

“Đào? Người đó tên là Đào Nhàn đúng không?”

Đệ tử kia nơm nớp lo sợ: “Đúng... Đúng vậy, đệ nghe nói người đó tên Đào Nhàn.”

Ôn Tuyết Trần luôn thận trọng từ trước tới giờ lại đập mạnh xuống tay vịn xe lăn, nghiến răng độc thoại: “Sao hắn chưa chết?”

Các đệ tử ở đó đều tưởng mình nghe nhầm nhưng với uy áp của Ôn Tuyết Trần, họ vẫn không dám ngó xem biểu cảm hắn ta thế nào.

Ôn Tuyết Trần hỏi đệ tử kia: “Người bạn kia của ngươi có từng báo cáo với Cửu Chi Đăng về sống chết của người đó không?”

Đệ tử kia đổ mồ hôi ướt cả áo, mặt tái mét: “Chưa... Chưa từng... Vì lần nào sơn chủ cũng chỉ hỏi Mạnh Trọng Quang chết chưa...”

Ôn Tuyết Trần hít thở sâu, ra lệnh: “Đệ tử nghe lệnh, đợi bọn họ về tháp, tạm thời không cần để ý tới Từ Hành Chi nhưng còn Đào Nhàn, phải dốc hết sức lực giết hắn.”

Có một đệ tử to gan không kìm nén nổi sự tò mò trong lòng, ngẩng đầu lên hỏi: “Ôn sư huynh, vì sao thế?”

“Hắn?” Giọng điệu Ôn Tuyết Trần ẩn chứa ý lạnh như góc nhọn như đao: “Hắn mới là kẻ gây tai họa lớn nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận