Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực - Lộc Thập

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Tạ Hành Dữ không nói lời nào.

Tạ Cẩn nhìn thấy anh tới sắc mặt mới hòa hoãn lại, vẫy tay anh nói: "Tiểu Hà, mau ngồi."

Tạ Hà thấy bầu không khí khác lạ, muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng dường như không ai muốn lên tiếng.

Anh đành phải ngồi xuống ghế, nhưng quên mất cái xương chậu bị thương, vừa ngồi xuống đã cảm thấy đau nhói, không nhịn được nhíu mày hít sâu, cúi người về phía trước và thẳng lưng nên mới không nhảy dựng lên tại chỗ.

Nhìn thấy phản ứng của anh, Tạ Cẩn như có chút liên tưởng xấu, nhíu mày khó chịu, đập bàn đứng lên, chỉ vào con trai mình mà mắng: "Tạ Hành Dữ!"

Y hét lên khiến Tạ Hà run rẩy, mặc dù không biết vì sao anh trai tức giận nhưng trực giác nói cho anh biết đối phương đã hiểu lầm cái gì rồi, vội nói: "Chuyện này không trách Hành Dữ!"

Tạ Cẩn càng tức giận,trợn to hai mắt: "Em còn che chở cho nó?!"

Tạ Hà: "Thật sự không trách cậu ấy, em tự mình té ngã!"

"..." Bầu không khí im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát, Tạ Cẩn nghi ngờ liếc nhìn con trai mình, sau đó nhìn về phía em trai "Té ngã?"

"À đúng vậy, tối hôm qua lúc tắm em không cẩn thận trượt chân ngã một cái, đụng đến xương chậu." Tạ Hà nói "Là do em không cẩn thận, thật sự không trách Hành Dữ."

Lâm Vãn không nhịn được cười trộm bên cạnh, Tạ Cẩn nhìn chằm chằm vào em trai mình một lúc lâu, rồi cuối cùng mới tin, ngồi xuống và ho một cách xấu hổ: "Cái đó... có nặng lắm không? Anh gọi bác sĩ Khương đến khám cho em nhé?"

Tạ Hà xua tay: "Không cần không cần, Hành Dữ đã giúp em bôi thuốc rồi. Không có chuyện gì lớn, chỉ là lúc ngồi xuống có hơi đau thôi, mấy ngày nữa là khỏi rồi."

Tạ Hành Dữ từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ vô tội nhìn Tạ Cẩn, dùng ánh mắt truyền đến "Con trong sạch, là do suy nghĩ của cha quá đen tối*."

*Tác giả dùng từ dơ bẩn ở đây nhưng mình thấy hơi nặng quá, ai thấy không hợp lý thì để mình sửa lại nhé.

Tạ Cẩn trừng cậu một cái, cưỡng chế bỏ qua chủ đề này: "Ăn cơm ăn cơm."

Tạ Hà buộc phải ăn cơm, nghi ngờ trong lòng tăng lên thay vì giảm đi. Vì sao ba người này đều có vẻ như đang có tâm sự, nhất là Tạ Cẩn, thái độ thù địch không thể giải thích được đối với con trai là từ đâu mà ra?

Không lẽ tối qua anh ngủ sớm quá, sau đó xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

Hay là... Vì anh bị Tạ Hành Dữ lừa đi tham gia hoạt động Thất Tịch mà không thông báo trước cho Tạ Cẩn, Tạ Cẩn lo lắng rằng Tạ Hành Dữ sẽ làm ra chuyện gì đó khác người với anh khi hai người ở riêng với nhau, cho nên mới cực kỳ tức giận?

Càng nghĩ càng thấy logic trôi chảy, không khỏi an ủi anh cả: "Thật ra... Em cảm thấy dạo gần đây Hành Dữ vẫn khá tốt."

Tạm thời không có dấu hiệu tiếp tục hắc hóa.

"Không thì anh cả cho cậu ấy thêm một cơ hội nữa?"


Tạ Hành Dữ yên lặng ngồi một bên tập trung ăn thức ăn của mình, nhìn qua giống như một chú chó ngoan ngoãn.

Tạ Cẩn nhìn em trai với vẻ mặt đau xót, thầm nói cho nó cơ hội cái gì, cho nó cơ hội thì em sẽ không còn cơ hội đâu. Nhưng y không đành lòng làm tổn thương trái tim em trai mình, nếu thật sự anh tình tôi nguyện thì y không thể chia rẽ uyên ương.

Tạ Cẩn phiền muộn uống nốt vài ngụm sữa đậu nành cuối cùng, đứng dậy: "Mấy đứa tự xem mà làm đi, anh đi làm đây."

Lâm Vãn đúng lúc nhắc nhở: "Hôm nay cuối tuần."

Tạ Cẩn nghẹn họng: "...Anh để đồ ở công ty, anh đi lấy!"

Nói xong xoay người đi.

Tạ Hà: "Anh cả đi đường cẩn thận."

Anh luôn cảm thấy phản ứng của Tạ Cẩn có chút kỳ lạ, không thể nói là kỳ lạ như thế nào, dường như anh đã bỏ sót một số chi tiết quan trọng, nhưng không ai muốn nói cho anh biết.

Ba người còn lại ăn xong bữa sáng trong bầu không khí kỳ quái đó, từng người rời đi. Tạ Hà quay về phòng ngủ, vì đau xương chậu nên không ngồi xuống làm việc riêng như mọi khi được, mà anh cũng không thể cứ nằm mãi. Tầm mắt anh bỗng hướng ra ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên lời mà Tạ Cẩn và Tạ Hành Dữ đã nói với anh ——

"Không có việc gì thì đi ra ngoài đi dạo phơi nắng một chút."

Mùa hè mà đi ra ngoài phơi nắng thì chỉ có thể là do ăn no căng bụng. Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, nhiệt độ còn chưa bốc lên hết, trong không khí còn phảng phất chút mát lạnh. Anh suy nghĩ một lúc rồi mở hết cửa sổ phòng ngủ để nắng và gió tràn vào phòng.

Từ đây nhìn ra có thể thấy khu vườn, trong vườn có rất nhiều cây cỏ đều do lão Tần chăm sóc. Anh đứng bên cửa sổ và ngâm mình trong nắng một lúc, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe mà anh cả vừa lái quay đầu và lái trở lại nhà để xe dưới tầng hầm.

Kỳ lạ, không phải đến công ty lấy đồ sao?

Anh nghi hoặc trong lòng, muốn hỏi sao anh cả lại quay lại, định đóng cửa sổ lại, bỗng một bóng đen vụt qua mắt anh, mu bàn tay bị lông xù xù chà xát. Sau đó bóng đen kia linh hoạt nhảy vào phòng, tiếp đất một cách duyên dáng, đồng thời phát ra tiếng: "Meo."

Tạ Hà: "!"

Vì sao thật sự có một con mèo!

Vậy nên đêm qua anh cũng không nhìn nhầm, một con mèo đã chạy vụt qua cửa sổ phòng anh.

Anh quay đầu lại và thấy một con mèo đen không mời mà đến xông vào phòng, đang cảnh giác nhìn anh chằm chằm bằng một đôi mắt màu vàng rất gần với cặp khuy măng sét.

Sự xuất hiện đột ngột của con mèo khiến Tạ Hà có chút không biết nên làm gì, vô thức muốn tiến lên bắt lấy. Nhưng con mèo đen lại sợ hãi giương chân bỏ chạy, nhảy vài cái trực tiếp giẫm lên bàn và nhảy lên nóc tủ.

Tạ Hà lắp bắp kinh hãi, không quan tâm con mèo có hiểu được lời người nói hay không, vội vàng nói: "Này! Mau xuống đi!"

Mèo đen lại "meo" một tiếng, chắc nghĩ ở đây cũng không an toàn, sẽ bị con thú hai chân tóm được nên liền nhảy khỏi nóc tủ, vừa nhảy xuống thì móng châm vồ lấy một vật gì đó, trượt xuống khỏi mép tủ.

Tạ Hà đứng gần quá không kịp trốn, vừa vặn đứng mũi chịu sào bị đập vào, những trang giấy rụng rời và bụi bặm bay khắp phòng anh. Anh ho sặc sụa, lúc này mới phát hiện ra đó là một cuốn sổ đập vào người mình. Vì đột ngột va chạm, cuốn sổ vốn không quá chắc chắn giờ đã hoàn toàn rời ra.

Mắt kính bị bụi phủ lên, nhìn không thấy gì nên anh phải lau kính sạch sẽ trước, cúi người nhặt quyển sổ lên thì phát hiện có vẻ là một cuốn nhật ký.

Nhật ký?


Bây giờ rất ít người viết nhật ký. Bề mặt của cuốn nhật ký này bị sờn rách nghiêm trọng và các trang bên trong hơi ố vàng, trông rất cũ. Anh thực sự không thể nghĩ ra có ai ở nhà có thể viết nhật ký, nhặt một trang giấy tràn ngập chữ viết lên mới phát hiện ——

Đây hình như là chữ viết của nguyên chủ.

Tạ Hà khẽ mở to mắt, suýt chút nữa cho rằng mình gặp phải ảo giác. Anh không biết nguyên chủ có thói quen viết nhật ký, trong phần giới thiệu tiểu thuyết cũng không có nhắc tới, trong ký ức nguyên chủ cũng không có bóng dáng của cuốn nhật ký.

Chuyện gì thế này?

Không lẽ ký ức nguyên chủ để lại không hoàn chỉnh?

Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, anh đã nghe thấy giọng nói của Tạ Cẩn vang lên ngoài cửa: "Tiểu Hà, tự dưng anh nhớ tới..."

Tà Hà vội gom lại những trang giấy nhật ký rải rác, cũng không kịp đọc, nhét toàn bộ vào dưới gần giường. Nhưng tờ cuối cùng bay quá xa, bị gió thổi bay tới cửa phòng, kẹt vào khe hở bên dưới cánh cửa.

Vừa định cầm lên, đã thấy tờ giấy bị người từ bên ngoài rút ra, sau đó giọng nói của Tạ Cẩn vang lên: "Đây là cái gì?"

Tạ Hà: "!"

Thôi xong.

Anh trơ mắt nhìn một tờ nhật ký bị anh cả nhặt lên, đành căng da đầu mở cửa, muốn lấy lại đồ trước khi đối phương kịp đọc được. Mặc dù anh không biết nhật ký viết gì nhưng trực giác nói cho anh biết, tuyệt đối không phải thứ gì tốt.

"À, em đang dọn dẹp đồ đạc, cái này..."

Nói được nửa lời, anh đột ngột im bặt, bàn tay dang ra của anh ta cũng dừng lại trong không khí —— Ánh mắt của Tạ Cẩm đang dừng lại trên trang nhật ký, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tạ Hà chợt thấy lạnh trong lòng, thầm nói hỏng rồi.

Phản ứng này của anh cả, sợ là trong nhật ký đã viết điều gì đó rất khủng khiếp rồi.

Anh luống cuống, vội muốn nói sang chuyện khác: "À, không phải anh cả cần đến công ty..."

"Tiểu Hà." Dường như Tạ Cẩn không nghe được lời anh nói, trực tiếp cắt ngang. Y khó tin lật lại tờ giấy, đưa cho anh, trong mắt hiện lên vẻ đau xót "Em... Em vẫn luôn..."

Tạ Hà nhìn kỹ, thấy trên trang giấy viết:

【 Không phải con ruột thì không phải con ruột, nếu cái gì cũng không nghĩ cho mình thì cần gì mang mình từ trại trẻ mồ côi về. Tạ Tu Quân và Tạ Cẩn đều là kẻ dối trá, giả vờ giả vịt quan tâm mình. Từ nhỏ đã vậy, chẳng qua mình chỉ là công cụ để Tạ Tu Quân chứng minh với người ngoài bản thân là người làm từ thiện mà thôi. Tất cả mọi thứ đều thuộc về Tạ Cẩn, công ty của Tạ Cẩn, trong hội đồng quản trị không có tên mình. Nói gì mà mình không hiểu cách quản lý công ty, nhưng lại không cho mình một cơ hội để thử? Thử cũng chưa từng thử sao biết mình không thích hợp? Suy cho cùng thì vẫn là không tin tưởng mình, đứa con nhặt về sẽ không bao giờ có thể so được với con ruột. 】

Nhật ký không được phân đoạn, một đoạn chữ lớn chen chúc nhau và nét chữ vô cùng nguệch ngoạc, đủ để thấy người viết đoạn này lúc đó đã bất mãn và sốt ruột đến mức nào.

Tạ Hà nuốt nước miếng, nhất thời không biết nên nói gì: "Em..."

"Em vẫn luôn nghĩ như vậy sao?" Tạ Cẩn cực kỳ đau khổ, y rũ cánh tay xuống, như không cầm được tờ giấy này "Anh rất... dối trá? Có phải từ nhỏ đến lớn em vẫn luôn chán ghét anh không? Có phải vẫn luôn nhớ rõ khi em bị bệnh anh và cha đã không thể đến bệnh viện cùng em không? Anh..."


"Không phải, anh cả anh nghe em giải thích!" Tạ Hạ giật lấy trang giấy kia "Đây là thứ em viết rất nhiều năm về trước rồi, em vừa tìm thấy nó nên mới muốn mang nó đi đốt! Em không muốn lo nghĩ về những chuyện trước đây nữa, anh còn không biết sao. Mặc kệ trước kia như thế nào, hiện tại chúng ta đều đã hòa thuận với nhau rồi, phải không?"

Tạ Cẩn hít sâu một hơi, như thể đang mạnh mẽ áp chế cảm xúc của mình. Đôi mắt y đã hơi đỏ lên, giọng nói cũng gần như nghẹn ngào: "Em muốn công ty phải không? Lần trước anh hỏi em có muốn đi theo cha tranh cổ phần không nhưng em từ chối. Thật ra đáy lòng em vẫn muốn phải không? Không sao, em muốn thì nói với anh, anh còn có thể không cho em sao? Anh thật sự đối xử với em như em trai ruột, đồ em muốn anh đều có thể cho em."

Tạ Hà nghe xong, ngay lập tức cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung. Anh không hề muốn công ty gì cả, mặc kệ "Tạ Hà" trước đây có năng lực hay không, dù sao anh chắc chắn là không có năng lực. Anh chỉ muốn làm một con cá muối ăn no chờ chết, tận hưởng thật tốt những tháng ngày làm hào môn thôi. Anh không muốn giống Tạ Cẩn mỗi ngày đều ngâm mình ở công ty, họp này họp kia đâu.

Anh hoàn toàn cuống quít, điên cuồng từ chối củ khoai lang phỏng tay này: "Không không không, em không muốn, em thật sự không muốn! Trước đây có khả năng em muốn, nhưng hiện tại em thật sự một chút cũng không muốn!"

Tạ Cẩn sửng sốt một chút, không ngờ anh lại phản kháng kịch liệt như vậy, do dự hỏi: "Thật sự không muốn?"

"Hoàn toàn không muốn!"

"Anh thật sự có thể cho em."

"Em thật sự không muốn!"

"Em có thể trải nghiệm một ngày cũng được, có lẽ về sau em sẽ lại muốn?"

"Một phút em cũng không muốn trải nghiệm!"

Hai anh em nhìn nhau, Tạ Cẩn hơi mông lung vì tình huống trước mặt, vẫn chưa hết hy vọng: "Tiểu Hà, thật ra anh cả cảm thấy em thật sự có thể..."

Câu còn chưa nói xong đã bị Tạ Hà sợ hãi che miệng lại: "Anh cả không cần nói nữa, em không muốn làm việc gì cả."

996 là một may mắn đều là nhà tư bản nói dối!

*996 là một Hệ thống/ chế độ giờ làm việc/ công tác của TQ, yêu cầu nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần; tức là 72 giờ mỗi tuần, được gọi là "chế độ nô lệ hiện đại".

Lúc này Tạ Cẩn mới từ bỏ, nhìn trang giấy trong tay đối phương làm mình trọng thương, vẫn hơi chậm chạp hỏi: "Vậy bây giờ em... không ghét anh?"

"Không ghét, tuyệt đối không ghét." Tạ Hà trực tiếp vo lại tờ giấy ném vào thùng rác "Hôm nay anh cả không đến công ty sao?"

Tạ Cẩn quên mất việc này giật mình, sửng sốt một chút rồi nói: "Lúc đầu anh định đi lấy hồ sơ nhưng vừa lên xe thì thấy để hồ sơ trên xe chứ không phải ở công ty nên mới quay về."

"Được, vậy anh chờ em hai tiếng."

"...?"

Tạ Cẩn mờ mịt bị anh đẩy ra khỏi phòng, Tạ Hà đóng cửa phòng ngủ lại, hít sâu một hơi ——

Bây giờ đã như vậy, có lẽ anh cũng nên giải thích cho anh trai mình hiểu, để sau này không có hiểu lầm gì nữa, và cũng nói rõ rằng anh ấy không muốn kế thừa cơ nghiệp của gia đình. Với sức khỏe như này mà anh ngồi vào vị trí của Tạ Cẩn, sợ là chỉ trong vòng ba ngày anh sẽ đột tử.

Vì vậy anh lấy bút máy ra từ trong ngăn kéo, dành ra hai tiếng đồng hồ, lưu loát viết hơn 5000 từ... cho bản kiểm điểm.

Lúc anh cầm kiểm điểm đến thư phòng tìm Tạ Cẩn, biểu tình Tạ Cẩn đã có hơi nghi ngờ với cuộc đời này. Vị tổng tài đại nhân bối rối cầm kiểm điểm của em trai, mờ mịt hỏi: "Đây là... để làm gì?"

Tạ Hà đẩy mắt kính, ngồi nghiêm chỉnh đối diện Tạ Cẩn: "Em tự kiểm điểm bản thân sâu sắc về hành vi trong quá khứ. Trước đây đúng là em oán hận anh cả, cũng oán hận cả cha nhưng hiện tại em đã nghĩ thông rồi. Em cảm thấy như bây giờ rất tốt, anh cả không cần nhường em cái gì cả, những gì em muốn em đều đã có. Những thứ đó em không cần, sẽ không đòi hỏi thêm bất kỳ thứ gì nữa."

Tạ Cẩn cúi đầu nhìn bản kiểm điểm dài 5000 từ, chỉ thấy kiểm điểm nói có sách, mách có chứng, phân tích cặn kẽ, bất kể là nhìn từ phương diện nào thì đều đạt điểm toàn phần, chỉ là... không giống thứ mà em trai y có thể viết ra.

Y hơi nghi ngờ hỏi: "Anh nhớ là chữ viết trước đây của em không giống như này."

Tạ Hà vội vàng ho khan một tiếng: "Là... là chữ viết mới luyện gần đây."

Anh lật đến tờ cuối cùng của bản kiểm điểm, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Còn có cái này, sau khi anh cả xem xong thì ký tên đi."


Tạ Cẩn nhìn xuống, lập tức trợn to hai mắt: " 'Cam kết tự nguyện từ bỏ thừa kế gia sản'?! Tiểu Hà, em làm gì vậy?"

"Em biết cha vẫn chưa về hưu là bởi vì em. Nếu không phải em vẫn luôn tranh với anh cả thì cũng không hại cha lớn tuổi như vậy rồi còn không thể yên tâm dưỡng lão. Cho nên chỉ cần em từ bỏ, mọi chuyện sẽ trở về đúng quỹ đạo, bên ngoài cũng không truyền lời đồn về nhà Tạ nữa. Cũng sẽ không xảy ra chuyện giống như chuyện vào ngày có tiệc rượu đó nữa."

Tạ Cẩn đứng bật dậy: "Không được, cái này tuyệt đối không được!"

"Đây là nguyện vọng của em, em rất thật lòng." Tạ Hạ nâng mắt lên, sắc mặt vô cùng nghiêm túc "Không phải anh cả nói cái gì cũng có thể thỏa mãn em sao? Đây là điều em muốn anh cả thỏa mãn cho em nhất vào lúc này."

Tạ Cẩn há miệng thở dốc, đột nhiên nói không ra lời, y nôn nóng đi đi lại lại trong thư phòng: "Không được, cho dù đây là nguyện vọng của em thì anh cũng không thể làm chủ được, phải gọi cha đến để thương lượng cùng nhau."

"Có thể, nhưng mà... Em hy vọng anh có thể giữ bí mật về chuyện nhật ký, em không muốn khiến ông ấy đau lòng."

Tạ Cẩn nghẹn ngào: "Được."

Y cầm bản kiểm điểm và cam kết, suy nghĩ một hồi: "Như này đi Tiểu Hà, anh cho em thêm một tuần để suy nghĩ lại lần nữa. Nếu trong thời gian đó em muốn đổi ý thì mang thứ này về đi, anh sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Còn nếu một tuần trôi qua mà em không muốn đổi ý, thì anh sẽ đưa cho cha xem cái này, em cảm thấy ổn chứ?"

Tạ Hà thở dài trong lòng, thầm nghĩ thái độ mình đã kiên quyết như vậy rồi mà Tạ Cẩn còn cho anh thêm cơ hội đổi ý. Hễ trong lòng Tạ Cẩn chỉ cần cảm thấy gia sản quan trọng hơn em trai một chút thôi, thì nên nhanh chóng mang bản cam kết này đi công chứng ký tên.

Tạ Hà không biết cảm thụ trong lòng là gì, đành thuận theo y: "Vâng."

Tạ Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi chuyện vẫn còn đường sống, khóe mắt và đuôi lông mày đều viết "Em trai tốt của anh nhất định phải đổi ý."

Tạ Hà một mình quay về phòng ngủ, nói muốn bình tĩnh lại một chút nên Tạ Cẩn không đi theo nữa. Tạ Hành Dữ, người đã quan sát bên ngoài thư phòng đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội đi vào, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ Cẩn đưa cam kết cho cậu xem, Tạ Hành Dữ xem xong nhíu mày: "Chú nhỏ chỉ là muốn cho cha thấy mình sẽ không tranh cùng cha thôi, viết cam kết để mọi người hoàn toàn yên tâm. Nếu cha muốn đưa chú thứ gì thì vẫn có thể đưa như cũ mà, việc chuyển nhượng tài sản sẽ không bị ảnh hưởng."

"Có thể thì có thể, nhưng cha lo chú sẽ không nhận." Tạ Cẩn tâm sự nặng nề "Thứ trước kia muốn lại có thể quyết đoán từ bỏ, sợ là sẽ không động tâm trước những thứ cha đưa cho nữa."

Tạ Hành Dữ nhìn dáng vẻ u sầu của cha, bỗng nhiên đảo tròn đồng tử: "Cha, thật ra con có một biện pháp."

"Cái gì?"

"Về sau cha muốn đưa cho chú nhỏ thứ gì thì có thể đưa cho con trước rồi con đưa cho chú. Con có biện pháp khiến chú nhỏ nhận lấy —— Ngày hôm qua chí còn nhận khuy măng sét con tặng nữa."

"Hả?" Tạ Cẩn luôn cảm thấy có gì đó không ổn "Cha bỏ tiền, con giành ấn tượng tốt?"

Tạ Hành Dữ nghiêm túc gật đầu.

Tạ Cẩn cười yêu thương nhìn cậu, bỗng nhiên giơ tay lên: "Tên nhóc thối, con tìm đánh đúng không!"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Máu chó ngược văn ×

Ngốc ngếch ngọt văn √

Tạ Cẩn: Xin em hãy kế thừa gia nghiệp đi!

Tạ Hà: Buông tha cho em đi, em chỉ muốn làm một con cá ướp muối!

Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui