Sau một giờ nghỉ trưa dài và nhàm chán là tiết thể dục một tuần có một lần.
Học sinh cao trung bọn họ thời gian dài đã chịu áp lực học tập nặng nề, bí bách, thật vất vả mới có một đoạn thời gian tự do thoải mái ngắn ngủi như vậy, không đợi chuông vào học vang lên liền toàn bộ chạy tới ngay sân thể dục, ngay cả từ trước đến nay tính cách luôn làm những điều khác người Hạ Tiểu Hàn cũng nhịn không được cao hứng quá mức: " Tiểu Du, đây là cái gọi là sống lâu trong lồng giam nay được trở về với đất mẹ."
"Đó là " lồng chim" ah.
( Tiểu Hàn nói là 囚籠qiú lóng, nghĩa là lồng giam bị giam cầm, còn câu thành ngữ đúng là "樊籠" fánlóng, nghĩa là lồng chim chỉ sự trói buộc, ràng buộc.)
Ôn Du nhìn trên sân thể dục các bạn học chạy vội tứ tán giống như chim bay, vô cớ nhớ tới chính mình đã từng có hai chân tàn tật.
Lúc ấy cô khát vọng nhất là được trở lại trường học cùng bạn bè trang lứa đuổi nhau ở trên sân thể dục, nhưng hiện thực chỉ có chiếc xe lăn lạnh băng cùng cửa sổ lẻ loi trước mắt.
Đến nơi này, cô mất đi rất nhiều, lại cũng đạt được khả năng vô hạn.
Một trận gió lạnh thổi tới tận xương, lạnh lẽo thâm nhập vào tận xương tủy như một con dao nhỏ cắt lên từng tấc da thớ thịt, làm cô theo bản năng kéo sát lại áo khoác đồng phục, khi ngẩng đầu liền trông thấy Hứa Sí đứng ở xa xa.
Cô lúc này mới nhớ tới, lớp bọn họ cũng là ở thời điểm này học thể dục.
Hứa Sí vóc dáng cao, hơn nữa không có mặc đồng phục, ở trong đám người liền phá lệ nổi bật.
Lúc này anh là đang nghiêng người dựa vào cột bóng rổ, đối diện với bãi cỏ Ôn Du đang đứng, bởi vì khoảng cách quá xa mà không thấy rõ được biểu tình, nhưng khả năng cao là anh cũng thấy cô.
Ôn Du tầm tình tốt, cười khanh khách mà hướng anh vẫy vẫy tay, Hứa Sí giống như cúi đầu cười cười, cũng giơ tay hướng cô chào hỏi.
Cô thực nhanh thu hồi ánh mắt tiếp tục cùng Hạ Tiểu Hàn nói chuyện, Hứa SĨ đứng thẳng người khỏi cột bóng rổ, tầm mắt cố ý mà vờ như vô tình đảo qua trên bóng dáng cô.
"Xem Sí ca cười kìa, giống bà ngoại ta."
"Anh ấy đều ở chỗ này đứng suốt mười phút, nhưng xem như là đứng đợi người."
"Đợi người những mười phút, chào hỏi mười giây, vẫn là chỉ là một loại giao tiếp tay chân này, bọn mày nói, Sí ca không phải là yêu thầm...."
Lời nói còn chưa nói hết, đã bị Hứa Sí dùng một ánh mắt làm cho nghẹn bụng.
Sầm Dương lá gan lớn, nói chuyện cũng vẫn luôn không biết lựa lời, tự nhận EQ có điểm thấp, đường đường ngậm điếu thuốc đi thẳng vào vấn đề hỏi: " Sí ca, anh không phải là đang nhìn Ôn Du lớp bảy kia đi?"
Anh ta thật sự không nghĩ ra, với điều kiện của Sí ca, nữ sinh theo đuổi anh quả thực đếm không nổi, ngay cả toàn trường đều có rất nhiều học bá, tiểu mỹ nữ Bạch Lộ đều đối với anh có ý trong lòng, người này lại giống như khối đầu gỗ lạnh băng, đối với các nữ sinh kia một mực không chú ý.
Nhưng Ôn Du kia bất quá là cái loại đồ nhà quê, thành tích rối tinh rối mù chưa nói, diện mạo cũng khó có thể khen tặng, anh như thế nào lại đối với loại con gái này phá lệ để ý?
Chẳng lẽ....!là ăn sơn hào hải vị nhiều quá, nghĩ tới nếm thử món tầm thường để thay đổi khẩu vị? Nhưng món ăn này cũng quá..
để có thể để lên mâm đi.
Hứa Sí nhàn nhạt liếc anh ta một cái, duỗi tay liền đem thuốc lá từ trong miệng Sầm Dương lấy đi: " Ít hút đi, cô ấy không thích mùi thuốc."
Ôn Du tưởng tượng ở trên sân thể dục rơi mồ hôi thật tốt, hiện thực lại không lưu tình chút nào mà vả mặt cô một cái – nguyên chủ cơ hồ chưa bao giờ vận động, thêm chế độ ăn uống thất thường lâu ngày dẫn đến suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thân thể tựa như một cây nhỏ bị sau mọt gặm mòn từ gốc cây, bề ngoài xem không nhìn thấy, bên trong kỳ thật đã hỏng hết.
Cô còn không có chạy được bao lâu liền mệt đến thở hồng hộc, trái tim phảng phất muốn chạy bay khỏi lồng ngực, nếu không phải Hứa Sí đã cho cô một túi bánh mì t bự, dựa vào thân thể cô trước mắt rất có thể sẽ trực tiếp ngất xỉu vì tiêu hao thể lực quá mức.
Nghĩ đến bánh mì hình con thỏ, tâm trạng thiếu nữ lại ngập tràn màu hồng phấn, Ôn Du nhịn không được nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng.
Hạ Tiểu Hàn cũng không yêu cái loại vận động này, liền lôi kéo cô đi một vòng sân thể dục, mỹ danh rằng " Đi dạo mùa đông".
Cô ấy trừ bỏ có chút ngốc ngốc, chính là kiểu cô gái mà cao trung nào cũng có, ngày thường ríu rít thạo luận buôn dưa, tới tiết thể dục yêu nhất là được ngồi ghế ở sân bóng rổ xem các tiểu ca ca chơi bóng.
Đương nhiên xem cũng không thể trắng trợn táo bạo mà xem, phải làm bộ lơ đãng mà như thoáng nhìn vậy, đem tầm mắt lặng lẽ tập trung vào người vừa mắt nhất, sau đó lại cả người tâm tình vui sướng thu hồi ánh mắt, cảm thán vẻ đẹp của tiểu ca ca quả nhiên chỉ tồn tại với người khác lớp.
Ôn Du bởi vì học trường nữ sinh, cùng cùng tuổi nam sinh cơ bản không có tiếp xúc gì, lúc này chợt thấy sân thể dục tràn ngập hơi thở của nam sinh tràn đày tuổi trẻ, nhịn không được mới lạ mà nhìn vài lần liền.
"Tiểu Du, mình nói với cậu, mùa đông sân bóng rổ không có gì giá trị xem hết, chờ tới mùa hè rồi, thời điểm cậu đi đến nơi này, sẽ nhìn thấy thật nhiều bạn nam cởi áo ra chơi bóng, thật sự muốn nằm trong đại dương cơ bụng!!!"
.....!Biển tạo thành do cơ bụng nghe có vẻ hơi ghê ghê, Ôn Du nghĩ tới mà nổi lên một thân da gà.
Nói đến tiểu thuyết ngôn tình vườn trường, ắt không thể thiếu một cảnh chính là sân thể dục, mà tình tiết nữ chính bị bóng rổ đánh trúng là tám chín phần trăm sẽ xuất hiện – không ngoài dự kiến mà, nguyên tác đúng là nghiêm khắc mà bảo toàn cái định luật này, bởi vậy đang lúc Hạ Tiểu Hàn hứng thú bừng bừng nói chuyện trời đất, một quả bóng rổ xông thẳng hướng mặt cô ấy chuẩn bị nên lên.
Ôn Du còn chưa có kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy một màu máu đỏ tươi từ từ trong lỗi mũi cô ấy chảy ra, quả thực giống như giống quên khóa vòi nước.
Nguyên bản cốt truyện vốn dĩ chỉ là nữ chính bị nện trúng đầu, nam chính tranh thủ tiến đến an ủi, không nghĩ tới ngọt ngào luyến ái chuyện xưa trong lúc nhất thời biến thành cảnh tượng máu me như này, đem tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ.
"Nghiêng người về phía trước, đừng ngửa đầu!" Ôn Du đỡ lấy Hạ Tiểu Hàn đang định ngửa đầu ra sau, từ trong túi móc ra khăn giấy, " Ngửa đầu máu sẽ chảy tới yết hầu vào dạ dày.
Đừng sợ mình ở đây."
Hạ Tiểu Hàn sợ tói mức nước mắt lưng tròng, cả người run rẩy mà gắt gao nắm lấy tay nàng.
Hứa Sí từ lúc hai cô ngồi trên ghế liền cực kỳ chú ý tới Ôn Du, bởi vậy chơi bóng so với ngày thường đều nghiêm túc hơn rất nhiều.
Anh từ nhỏ đã giỏi thể thao, kỹ thuật so với bạn bè cùng tuổi đều điêu luyện hơn, còn có tính quyết liệt, không ít nữ sinh đều nghỉ chân lặng lẽ quan sát anh.
Nhìn đến lúc Sầm Dương phát bóng bay về phía ghế, anh lập tức có một dự cảm không lành, vội vàng quay đầu lại nhìn thấy quả bóng rổ bay vào đầu bạn nữ bên cạnh Ôn Du mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
( sao mị thấy cứ sai sai...)
"Ai nha xin lỗi xin lỗi!" Sầm Dương làm đầu sỏ gây tội, đầu tàu gương mẫu vọt tới trước mặt hai người xin lỗi, " Bạn học à, không sao chứ?"
Ôn Du vẫn luôn cảm thấy, hai câu " Cậu Không sao chứ?" cùng " Cậu tỉnh rồi" trong thế giới điện ảnh kịch song song là lời thoại vô dụng nhất quả đất, nhìn mặt Hạ Tiểu Hàn đều là máu mũi chảy đầy mặt không ngừng bộ chỗ nào giống là không có việc gì chứ.
"Cậu thấy sao!" Hạ Tiểu Hàn tức giận đến dậm chân, nhìn thấy lại lục tục ở đâu có mấy nam sinh khác đi tới, đột nhiên ý thức được chính mình phản ứng tựa hồ không quá thục nữ, vì thế đè thấp thanh âm hỏi, " Tiểu Du Tiểu Du, mình hiện tại nhìn được không? Tóc rối loạn không?"
Ôn Du hết cách với cô ấy, đưa tay còn lại vuốt ve mái tóc bị gió thổi bay của cô ấy, Sầm Dương lúc này mới đem sự chú ý sang Ôn Du.
Anh ta rất sớm từ trước liền nghe qua lớp bảy có Hạ Tiểu Hàn, là một ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị hoa khôi của trường, cô ấy có một số lượng lớn người hâm mộ trung thành trong trường.
Trước đây anh đã từng nhìn thấy cô vài lần, cô quả thực rất sảng khoái và sảng khoái, sức sống độc nhất vô nhị của một cô gái, khiến người ta không thể dời mắt.
Nhiều cô gái và Hạ Tiểu Hàn khi đứng cùng nhau sẽ biến thành những chiếc lá nhỏ xanh ngắt những bông hoa đỏ rực, không ngờ cô gái đứng bên cạnh lại không chút lưu tình, ngược lại còn có thể đẹp hơn cô ấy nhiều chút ý chứ.
Truyện được đăng tại wattpad những trang khác đều là căn cắp.
Không giống với Hạ Tiểu Hàn là một cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, cô gái này ôn nhu dịu dàng, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, giống như nước vỡ ở phía nam sông Giang Nam.
Cô dưới tình huống như vậy không thấy hoảng loạn chút nào, ngược lại ôn thanh tế ngữ mà không ngừng an ủi Hạ Tiểu Hàn nức nở, khi cụp mắt xuống, lông mi rũ xuống dưới, đáy mắt tựa như sương mù.
Sầm Dương người suốt ngày mở mồm là to tiếng kêu gào hiếm thấy khi nào mất ngôn ngữ, không dám tin tưởng mà lại đem cô nhìn lại một lần, ngơ ngác hỏi: " Ôn Du?"
Ôn DU liếc anh ta một cái: " ừm."
Trước mặt tiểu cô nương cùng đứa quê mùa mấy ngày trước âm trầm hình dáng đại khái trùng hợp, Sầm Dương không kìm được sự kinh diễm phát ra từ trong mắt, anh ta giống như có chút hiểu được vì sao Hứa Sí vì cái gì đối với cô lại chú tâm như vậy.
Nếu có thể theo đuổi cô gái như này, đừng nói để bụng, muốn anh ta đem tâm gan ra tới đưa cho cô cũng có thể ah.
Hứa Sí theo sát phía sau anh ta chạy tới, anh bởi vì mới vừa trải qua vận động kịch liệt mà hơi thở dốc, trên trán lấm tấm một chút mồ hôi.
Anh tầm mắt bình tĩnh nhìn Ôn Du mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi: " Bị dọa sao?"
Bị hoàn toàn bỏ qua chân chính người bị hại Hạ Tiểu Hàn:???
Ôn Du không trả lời, chậm rì rì mà cười: " Lại hút thuốc sao?"
Cô chỉ dùng bốn chữ trả lời, khiến cho người không sợ trời không sợ đất tiểu bá vương đứng hình lại.
Anh không dấu vết mà liếc nhìn Sầm Dương một cái, sau đó người đáng sợ trong mắt mọi người không chút để ý nói: " Về sau không hút nữa."
Một người cũng hút thuốc như vậy bị làm lơ Sầm Dương:???
Sầm Dương khóc không ra nước mắt, ai có thể nghĩ đến tiết thể dục tốt đẹp cự nhiên biến thành hiện trường toàn là cẩu lương, tuy rằng Hứa Sí Ôn Du đứng chung một chỗ đích thực cảnh đẹp ý vui, nhưng là....!
Tốt thôi, không có nhưng nhị, cái phần cẩu lương này anh ta rưng rưng kính trọng, Sí ca về sau tuyệt đối là người bị vợ quản nghiêm.
Nhờ có khăn giấy ướt cùng nước khoáng mà Ôn Du nhờ Hứa Sí mua từ quầy bán quà vặt, Hạ Tiểu Hàn thật vất vả mới ngừng chảy máu mũi.
Nước mắt còn chưa kịp khô, lửa giận cũng gần như biến mất, cô ấy liền giống như đuổi ruồi bỏ hướng Sầm Dương xua xua tay: " Cậu đi đi, tôi không có việc gì."
Sầm Dương thấy tiểu cô nãi nãi này không hề dây dưa, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Hứa Sí chuẩn bị đi, lại phát hiện anh không có ý muốn đi ngay.
Anh không nói chuyện, từ trong túi áo lấy ra vài miếng giữ nhiệt nhét vào tay Ôn Du, chắc là vừa rồi đi ra quầy đồ vặt tiện mua luôn, sau đó ngẩng đầu ý bảo anh cùng nhau rời đi.
Sầm Dương lúc này mới lại cẩn thận nhìn Ôn Du liếc một cái, cô nương này thân hình thật gầy, quần áo mặc cũng thật mỏng, cho dù là mùa đông ai cũng quấn lấy như gấu, cô lại mặc mỏng như tờ giấy.
Lại xem cô bị đông lạnh đến gương mặt cùng mu bàn tay đều đỏ bừng, hiển nhiên là bị đông lạnh hỏng rồi.
Sầm Dương cầm lòng không được lộ ra vẻ mặt mỉm cười giống vị cha già, trời xanh chứng giám, Sí ca rốt cuộc đã lớn rồi.
" Còn đau phải không?" Ôn Du nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hạ Tiểu Hàn, thanh âm mềm mại đến giống tiểu hài tử.
"Không đau." Hạ Tiểu Hàn cọ tiến vào trong lồng ngực cô," Nam nhân đều là đại móng heo, vẫn là Tiểu Du tốt nhất!"
" Lục Ninh cũng thế à?"
" Lục Ninh..." Cô ấy do dự một lát, thanh âm không tự giác mềm xuống, mang theo điểm oán trách, " Cậu ta là đại ngu ngốc!"
Ôn Du cười cười sờ đầu cô ấy, lặng lẽ nằm chặt miếng giữ nhiệt trong lòng bàn tay, chúng còn chưa được mở ra, cầm ở trong tay vẫn là lành lạnh, nhưng lại mang đến trong lòng cô một trận rung động ấm áp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...