Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia quả thật có uống hơi nhiều, rõ ràng hồi trước thấy ánh mắt Hoắc Thanh đều cố tình tránh đi, sau khi mở rộng cửa lòng liền thân thiết mà ôm người ta không buông tay.
"Tôi đi xuống lấy chút cháo, em ăn một chút rồi ngủ đi." Hoắc Thanh phát hiện gương mặt Nhiếp Gia nóng lên, liền ôm người rời đi ban công.
"Tôi hiện tại chỉ nghĩ ngủ anh." Nhiếp Gia túm cà vạt Hoắc Thanh nói: "Anh tuyệt đối không biết tôi phải suy nghĩ bao lâu."
Hoắc Thanh nói: "Em uống say."
"Rượu sau loạn tính không phải càng tốt?" Nhiếp Gia ngã vào trên giường túm cà vạt Hoắc Thanh đem hắn kéo tới gần mình.
Hoắc Thanh một tay chống ở bên tai Nhiếp Gia, thuận thế cúi xuống hôn hôn bên môi cậu, cười nhẹ nói: "Thân ái, này cũng không phải là lời ca ngợi."
Cuối cùng Nhiếp Gia không thể thừa dịp uống say phát điên cởi quần áo Hoắc Thanh, chỉ hôn mấy cái, sau đó đã bị Hoắc Thanh nhét vào trong ổ chăn.
Hắn còn nhớ thương dạ dày yếu ớt vô cùng của Nhiếp Gia, sợ cậu ngày hôm sau khó chịu, vội vàng xuống lầu cầm chút đồ ăn dễ tiêu hóa cho cậu.
Sáng hôm sau Nhiếp Gia vì say rượu mà đau đầu, nằm nghiêng ở trên giường mi dài trói chặt, bực bội mà không ngừng phát ra âm thanh tức giận.
"Nghiêm trọng sao? Có cần uống thuốc không?" Đêm qua Hoắc Thanh không đi, chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm bồi Nhiếp Gia ngủ một giấc, lúc này nửa nằm ở bên người Nhiếp Gia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương của cậu hoãn nhẹ cơn say rượu.
"Không sao cả......" Nhiếp Gia cuộn tròn trong ổ chăn ách giọng nói nói, trong thanh âm không có nửa phần nhiệt tình cùng mê luyến tối hôm qua.
Đầu ngón tay Hoắc Thanh đình chỉ, trong lòng có cái gì sắp rớt xuống.
"Tôi nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi." Nhiếp Gia sắc mặt âm trầm, thanh âm mang theo một tia không vui.
Cảm xúc cậu thực dễ dàng ảnh hưởng bởi thân thể không khoẻ, cho dù là đầu ngón tay không cẩn thận gập vào rất nhỏ cảm giác đau cũng sẽ làm cậu lập tức bực bội bất kham, trong lòng mắng mãn phá hư dục ( dục vọng phá hủy).
Chỉ là dĩ vãng lúc cảm xúc cậu không tốt thích tận lực cuộn tròn thân thể chính mình, lần này lại là trong ổ chăn sờ soạng Hoắc Thanh, sau đó dùng đôi tay ôm vòng lấy eo hắn, cơ hồ cả người đều dán ở trên người Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh xốc chăn lên, nhìn đến thanh niên bên cạnh dùng tư thế ỷ lại rúc vào mình, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt tức thì tiêu tán, còn tưởng rằng tối hôm qua lời nói lúc say của cậu đều là nói bậy......!âm thầm Hoắc Thanh nhẹ nhàng thở ra, thuận tay ở trên cần cổ trắng nõn của thanh niên vuốt ve một chút.
"Ngày hôm qua em quá mệt mỏi, chưa kịp cùng em nói, hạng mục công trình Lộc cảng Điền Hải đã một lần nữa trở lại trong tay Cố Tuyết Doanh." Hoắc Thanh nhẹ giọng nói.
Nhiếp Gia ừ một tiếng, cổ phần Giang thị cậu trước đó phó thác cho Hoắc Thanh trực tiếp bán đi, tài chính toàn cho Cố Tuyết Doanh, trong lúc đó cũng không có làm Nhiếp Gia nhọc lòng nhiều, Cố Tuyết Doanh cùng Tần Diệc Nhiên đều là người thông minh, có đủ tài chính bọn họ liền biết hẳn là làm như thế nào làm.
Nhưng trên đường bởi vì Yến Du đột nhiên bị giết, khơi dậy dục vọng phá hủy của Nhiếp Gia, cậu đã không muốn dựa theo nguyên bản tĩnh lặng đi nhìn sự thay đổi, cậu hiện tại muốn tham dự vào đó!
"Nếu hiện tại tôi rút đầu tư khỏi công trình cáp điện Thái Bình Dương do Giang thị nhận thầu, Giang thị liền suy sụp, không cần em tốn công đối phó hắn." Hoắc Thanh từng chút một xoa huyệt Thái Dương cho Nhiếp Gia.
"Tôi đang chơi trò chơi, anh đừng quét mất hứng thú của tôi." Huống hồ nếu để Hoắc Thanh đối phó Giang Dương, cố nhiên đơn giản giống như bóp chết con kiến, nhưng cuối cùng tâm nguyện của nguyên chủ liền vô pháp thực hiện.
Hoắc Thanh ra tay, sẽ chỉ làm Giang Dương tràn ngập căm hận, như thế nào sẽ hối hận chứ.
Cơn đau đầu của Nhiếp Gia giảm bớt nhờ Hoắc Thanh, cậu ngồi quỳ ở trên giường, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ thoạt nhìn thập phần ôn thuần, tình yêu thâm tình giữa lông mày rất rõ ràng, một khắc này trong lòng Hoắc Thanh giống như bị điện giật một cái.
"Đương nhiên, em vui vẻ mới là quan trọng nhất." Hoắc Thanh sủng nịch cười, duỗi tay ở cằm Nhiếp Gia gãi một chút, giống như gãi chó con vậy.
Đầu tháng tám, bởi vì An Na thúc giục Nhiếp Gia vẫn phải dọn về Giang trạch, Hoắc Thanh cũng bởi vì công sự đi nước Pháp một chuyến, Hoắc Vân vui sướng khi người gặp họa cảm thán anh cô cùng bác sĩ Yến mới vừa bên nhau liền yêu xa, thật là cực sướng á.
"Tô Tô a, con có phải đang yêu đương không? Là con gái nhà ai?" An Na chưa bao giờ thấy con trai vốn không thích sản phẩm điện tử trở về hai ngày nay di động không rời tay, buổi tối còn thường xuyên nhìn thấy cậu cùng người nào trong máy tính nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười bà chưa từng thấy qua, rốt cuộc làm bà nhịn không được đặt câu hỏi.
Nhiếp Gia đang nhắn tin cùng Hoắc Thanh, nghe vậy cười nói: "Cùng Hoắc gia."
"Hoắc gia? Hoắc Vân tiểu thư?" An Na giật mình mà mở to hai mắt.
"Hoắc Vân đã sớm kết hôn, mẹ đừng đoán mò, anh ấy hiện tại không ở trong nước, qua mấy ngày liền trở lại, đến lúc đó con lại mang đến cho mẹ xem qua." Nhiếp Gia bất đắc dĩ mà buông di động, đứng dậy đi qua đi bóp bóp bả vai cho An Na, "Tần Diệc Nhiên hôm nay không phải bồi mẹ đi dạo phố sao, đi một ngày rồi mẹ có mệt hay không?"
"Mẹ mệt cái gì, thiếu chút nữa đã quên hỏi con, hôm nay cô ấy nói con thu mua tán cổ Tần thị cho cổ (cô ấy), ngay cả hạng mục trong tay Cố Tuyết Doanh đều là cấp cấp tài chính, con đâu ra nhiều tiền như vậy?" An Na ban đầu nghe Tần Diệc Nhiên nói như vậy còn tưởng rằng đứa nhỏ này nói giỡn, nhưng hiện tại Tần Diệc Nhiên đích xác đã trở thành cổ đông có cổ phần khống chế Tần thị, Cố Tuyết Doanh cũng bắt lấy công trình Lộc cảng Điền Hải bên kia có thể tạo ra chục tỷ lợi nhuận......!
Mà tài chính yêu cầu đầu tư vào, sợ là có thể đuổi kịp một nửa cổ phần Giang thị! Con trai chỉ là bác sĩ khoa não, sao có thể có nhiều tiền như vậy.
"Con thề với mẹ, con khẳng định không trái pháp luật." Nhiếp Gia bất đắc dĩ mà cười nói: "Chờ mọi chuyện kết thúc con lại cùng mẹ nói rõ."
An Na xem xét cậu một hồi, biết chính mình can thiệp không được cũng từ bỏ dò hỏi, chỉ nhắc nhở nói: "Bạn gái con trở lại nhớ rõ nói với mẹ đó, đừng giấu giấu diếm diếm, già đầu rồi còn giấu mẹ."
Dứt lời thấy thời gian không còn sớm, liền dặn dò Nhiếp Gia hai câu sau đó lên lầu nghỉ ngơi.
Nhiếp Gia nhìn ngày, ngày 6 tháng 8, vừa vặn ngày mai chính là ngày Tần Diệc Nhiên chính thức đảm nhiệm chủ tịch.
Trước đó hội đồng quản trị Tần thị đều bị Giang Dương khống chế, rốt cuộc trong tay hắn nắm chặt 45% cổ phần, là cổ đông lớn nhất Tần thị.
Hiện tại tuy rằng Giang Dương đã không tự mình xử lý Tần thị, nhưng hồi trước được đề cử đảm nhiệm chủ tịch vẫn là người của Giang Dương.
Hiện tại Nhiếp Gia vì Tần Diệc Nhiên thu mua đủ tán cổ hơn nữa Tần Diệc Nhiên còn cổ phần kế thừa, đã vượt qua 51%, Tần Diệc Nhiên tự động đảm nhiệm chủ tịch.
Đáng giá nhắc tới chính là Giang Hách cũng nhận chức ở cao tầng Tần thị, đảm nhiệm tổng tài chấp hành tổng công ty ở Tần thị, hắn không có gì năng lực, có thể đảm nhiệm tổng tài cũng bất quá là Giang Dương thưởng cho hắn một chén cơm, Giang Dương cũng không trông cậy vào hắn có thể làm ra chuyện gì, Giang Hách ở cái vị trí này ngồi đến không biết có bao nhiêu thoải mái.
Không chỉ chia nhiều hoa hồng, còn không cần gánh vác trách nhiệm.
Hôm sau đại hội cổ đông Tần thị cử hành ở cao tầng Tần thị.
Khi cách nửa năm, Tần Diệc Nhiên lần thứ hai lấy thân phận chủ nhân trở lại.
Tâm tình của cô lúc này thực phức tạp, có căm hận tột đỉnh với Giang Dương cùng bi thương khi phụ thân qua đời, cùng với cảm kích Yến Tô có thể để cô đúng lý hợp tình đứng ở chỗ này.
Tần Diệc Nhiên đứng ở cửa hồi lâu, trong mắt phức tạp lệ ý dần dần biến mất khi trợ thủ mới đúng lúc nhắc nhở nói: "Chủ tịch, các vị cổ đông đã tới rồi, ngài không đi vào liền sắp đến muộn."
"Không có gì, có người chính là tiện, để cho bọn họ chờ bọn họ càng cao hứng." Tần Diệc Nhiên cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung mà nhấc chân đi vào trong.
Cô vĩnh viễn đều sẽ không quên khi cha vừa mới mất, những cổ đông đó là sắc mặt gì, đặc biệt là ở Cố thị ầm ầm sập đến, bọn họ là như thế nào bỏ đá xuống giếng mình cùng bác.
"Nha, này không phải Tần tiểu thư sao, đã lâu không thấy, hôm nay có phải hay không bớt thời giờ đến xem Giang Dương có ở đây không tiện thọc hắn một đao? Quá không khéo, Giang Dương lại không tới nơi này." GIang Hách đang đùa giỡn thư ký trong phòng họp nhìn thấy Tần Diệc Nhiên thẳng tắp mà đi tới nơi này, lộ ra không nụ cười bỉ ổi không có ý tốt, dựa vào bàn làm việc của thư ký châm chọc mỉa mai Tần Diệc Nhiên: "Nhìn trí nhớ của tôi này, tôi đã quên mất cổ phần trong tay Tần tiểu thư cũng xem như 0.1 cổ đông nhỉ, nghe nói hôm nay chủ tịch mới sắp tới, Tần tiểu thư cũng tới tham gia đại hội cổ đông hôm nay đi, tôi đây sẽ mở cửa dùm Tần tiểu thư."
Giang Hách trào phúng xong lười biếng mà đi qua đi đem cửa mở ra, hắn là anh họ Giang Dương, cho tới nay ở công ty đều là tư thế ngang nhiên như thế, ở trước mặt cổ đông cũng không chút nào thu liễm, ai dám bảo hắn phải thế nào chứ.
Tần Diệc Nhiên đứng chưa động, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Giang Hách, trong đầu yên lặng hồi tưởng, khi hôn nhân của cô cùng Giang Dương đổ vỡ trong lúc đó Giang Hách cấp bao nhiêu chú ý âm hiểm để Giang Dương nuốt Tần thị.
Các đại cổ đông đích xác đã tới, liền chờ Tần Diệc Nhiên, lúc này cửa vừa mở ra mọi người nhìn Tần Diệc Nhiên mặt bên ngoài như sương lạnh, nhớ tới bọn họ trước đối đãi lạnh lẽo với đứa nhỏ này, trong lòng không khỏi chột dạ.
"Chủ tịch, ngài đã tới."
Nhóm cổ đông liên thanh ân cần thăm hỏi làm Giang Hách chậm rãi thu liễm ý vị tươi cười trào phúng trên mặt, theo sau hắn cứng đờ mà quay đầu nhìn Tần Diệc Nhiên ánh mắt đạm mạc, kinh giật mình mà không ngừng chớp mắt, "Cô chính là tân nhiệm chủ tịch?"
"Anh bị khai trừ rồi, lăn." Tần Diệc Nhiên lạnh nhạt câu môi, đem bao tay ném cho trợ thủ, mắt nhìn thẳng tr ong ánh mắt ân cần của nhóm cổ đông đi vào phòng họp ngồi xuống.
"Không có khả năng! Cô, cô sao có thể là tân nhiệm chủ tịch!" Giang Hách rốt cuộc lấy lại tinh thần.
Tần Diệc Nhiên căn bản không để ý tới hắn, chỉ là lạnh giọng phân phó trợ thủ: "Lập tức chuẩn bị thư thôi giữ chức vụ cho Giang Hách, đem vật phẩm tư nhân của hắn cùng bản thân hắn đều ném văng hết cho tôi."
"Vâng, chủ tịch, tôi lập tức xử lý." Trợ thủ đem văn kiện đặt ở trước bàn Tần Diệc Nhiên, sau đó xoắn tay áo tây trang lên một chút lộ ra một đôi tay mạnh mẽ, một phen liền kiềm chế Giang Hách.
"Cô không có tư cách khai trừ tôi! Cô cho rằng cô là thứ gì, cô dựa vào cái gì khai trừ tôi!" Giang Hách điên rồi phẫn nộ hướng Tần Diệc Nhiên chửi ầm lên, trợ thủ mi nhíu lại, trực tiếp một tay đem người đánh mê kéo ra phòng họp.
Trong quá trình đó không có cổ đông vì Giang Hách nói qua một câu, chỉ có người phụ họa Giang Hách chấp hành vị trí tổng tài, đã sớm khai trừ.
Trợ thủ Tần Diệc Nhiên kéo Giang Hách một đường đi vào văn phòng hắn, để thư ký thu thập vật phẩm tư nhân của hắn, trong lúc nhất thời toàn bộ công ty đều đã biết chuyện vừa xảy ra.
Tác giả có lời muốn nói: Tích -- que cay văn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...