Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái FULL


Vụ việc đấu thầu qua đi, đám thương nhân Bản Thành vẫn xôn xao bàn tán, tâm điểm buôn chuyện chính là hai nhà Hạ, Sở.

Những người quen biết 2 nhà này đều biết Sở, Hạ là đối thủ không đội trời chung, hơn nữa lại kinh doanh cùng một ngành cho nên việc cạnh tranh chưa bao giờ dứt.

Hiện nay, hai người cầm quyền đều là long phượng trong loài người, tuổi trẻ tài cao, chưa đến 30 nhưng thành tích đạt được đã vô cùng xuất sắc.

Cũng bởi vì tính cách 2 vị tổng giám đốc khác nhau một trời một vực cho nên chiến lược kinh doanh của công ty cũng khác.

Sở thị chú trọng chậm nhưng chắc, với hướng đi ổn định và cầu toàn.

Trong khi Hạ Thị lại thiên về lối chiến thuật kiếm tẩu thiên phong (*).

Xét về mặt chiến lược phát triển người cầm quyền của Hạ thị thể hiện rõ ràng dã tâm muốn bành trướng, khuếch đại thế lực.

Sự thật đã chứng minh điều đó.Mấy năm gần đây Hạ Thi phát triển với tốc độ chóng mặt.
Đặc biệt mấy năm trước khi Hạ Văn Xuyên đem trọng tâm phát triển của công ty thiên về hướng bất động sản, thì thế lực Hạ gia phát triển càng điên cuồng.

(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Bởi vì Sở thị chủ trương phát triển ổn định, vững chắc và lâu dài, Hạ Thị lại ưa gây sự, thích tuyên chuyến, cho nên vụ việc ăn cắp văn kiện bí mật liên quan đến dự án đấu thầu giữa hai nhà này nổ ra, quần chúng hóng hớt đều nghĩ rằng là Sở Thị bị trộm, mà kẻ chủ mưu là Hạ Thị.

Cho nên khi chân tướng được phơi bày, toàn bộ dư luận đều xôn xao, chấn động.
Lần ăn cắp tài liêu mật này, Sở thị lại là hung thủ, còn là Sở Tuấn An cấu kết với người thân nhà Hạ Văn Xuyên, giật dây dì họ nhà người ta, đột nhập vào tận thư phòng trộm tài liệu.

Vụ việc này vừa hay ứng với câu thành ngữ:
“Nuôi ong tay áo Nuôi khỉ dòm nhà Nuôi cáo trong nhà Trộm trong nhà khó đề phòng.”
Nếu việc kia là thật, thì hành động của Sở thị lần này quả thực quá hạ lưu, đồng thời còn liên đới đến uy tín, danh dự, hình tượng của Sở thị trong mắt bạn bè làm ăn.


Ngay tại thời điểm người ngoài nhao nhao suy đoán hai nhà Hạ Sở có định quyết tử một trận sống mái hay không, thì lúc này Hạ tổng - Hạ Văn Xuyên đang nhàn nhã ở nhà chuẩn bị cho kỳ nghỉ tết.

Vốn anh không có ngày nghỉ, nhưng lần này công ty “bị đối thủ hãm hại” không giành được dự án thầu, Hạ Tổng lấy lý do tâm trạng không tốt, mượn cơ hội này thoái thác rất nhiều lịch trình, kế hoạch gặp gỡ đối tác, cương quyết giành ra 4, 5 ngày để “ổn định tâm trạng”.
Mấy ngày trước giao thừa, dì Liên không ngồi yên được một phút, ngày nào cũng kéo Hạ Miên Miên đến mấy chỗ náo nhiệt, rồi thì đi mua sắm đồ tết, mua quần áo mới.

Mặc dù đồ tết Hạ gia đều sử dụng các nhãn hàng nổi tiếng, và vì là khách hàng thân thiết nên tất cả đồ đạc đều được chuyển đến tận nhà, nhưng ăn tết vốn là thời điểm náo nhiệt nhất năm, bản thân việc đi sắm tết cũng là một thú vui không thể thiếu của ngày tết cho nên đi dạo, ngắm đồ, rồi mua sắm vẫn có ý nghĩa hơn, cho nên dì Liên nhất quyết phải kéo cô đi bằng được.

Vốn dĩ hoạt động dạo phố shopping này chỉ có Hạ Miên Miên và Dì Liên ham hố, nhưng từ sau khi Hạ Văn Xuyên nghỉ, nhóm mua sắm lại có thêm một thành viên gia nhập.

Anh quanh năm suốt tháng đều bận rộn công việc, đối với mấy thứ hoạt động sinh hoạt thường ngày vặt vãnh này vốn chẳng bao giờ quan tâm.

hiện tại quan hệ của anh và Hạ Miên Miên không còn giống trước, tự nhiên suy nghĩ, hành động của khác đi.

Chính bản thân anh cũng không rõ cảm giác này là gì, trước kia khi còn coi cô như em gái, 10 ngày, nửa tháng không gặp cũng chẳng thấy kỳ quáo.

Hiện tại chỉ mấy phút không ở bên đã thấy nhớ nhung vô cùng, gặp được chỉ muốn dính chặt lấy cô.
Ở trước mặt cô cũng không đeo nổi chiếc mặt nạ cao lãnh, lạnh lùng ngày thường, chỉ muốn giống các cặp tình nhân khác, ngọt ngọt ngào ngào, quấn quấn quýt quýt.

Có đôi khi Hạ Miên Miên cũng phải lên tiếng phàn nàn anh phiền phức, nhưng mỗi lần nhìn cô cau mày tỏ vẻ ghét bỏ, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng ôm hôn.

Những ngày đầu tiên thực hiện giao ước 1 ngày 3 lần nói “Anh yêu em.”
anh còn cảm thấy khó chịu, hiện tại không cần cô nhắc nhở, 3 chữ này cũng tự động, trôi chảy phát ra, vô cùng tự nhiên.

Mỗi lần như thế, nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô, tâm can anh đều tan thành nước đường.
Trước Hạ Miên Miên còn bận đi học, cho nên mỗi lần “làm chính sự” đều bắt buộc phải tuân theo quy định về số lần và thời gian.


Nhưng kể từ khi biết công ty anh đấu thầu thất bại, tâm tình anh không được tốt lắm, Hạ Miên Miên vô cùng tinh tế không nhắc gì đến vấn đề này nữa, cũng không cự tuyệt yêu cầu của anh, mỗi lần lên giường đều thuận theo anh, phi thường phối hợp.

Thỉnh thoảng hai người thậm chí chơi “cần cù lao động” đến tận 3, 4 giờ sáng.

Thực sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức không yêu không được.

Hạ Miên Miên cảm thấy đây quả là cuộc sống thần tiên.

Nhưng mà hôm nay, anh năn nỉ làm vài ván buổi trưa, lại bị cô thẳng thừng từ chối:
“Không được.

Hôm nay em phải đi dạo chợ hoa với dì Liên.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày, ôm eo cô, cúi đầu hôn lên vành tai Hạ Miên Miên.

Hai người rõ ràng đang nói chuyện bình thường, nhưng người đàn ông này cứ nhất định phải ôm ôm ấp ấp, chiếm tiện nghi cô một chút mới chịu được:
“‘Ngủ’ trưa xong rồi đi.”
Hạ Miên Miên bị anh ôm riết, cũng không tránh, chỉ từ tốn ôm cổ anh, nhỏ nhẹ nói:
“Không được, nếu giờ ngủ trưa cùng với anh chắc chắn sẽ ‘ngủ’ hết buổi chiều mất.

Em muốn đi mua mấy chậu cây cảnh bày ở cửa chính.”
“Cử lão Hoàng đi mua.”
Hạ Văn Xuyên theo thói quen lập tức nghĩ đến việc sai sử người làm.

Hạ Miên Miên bĩu môi:
“Tự tay chuẩn bị những thứ này mới có cảm giác gia đình.


Tết mà, nên tự mình sắm sửa trang hoàng ngôi nhà của chính mình.”
Dì Liên từ trong bếp đi ra thấy hai người ôm ôm ấp ấp, nhìn mãi cũng quen, chỉ thản nhiên nói với Hạ Miên Miên:
“Dì đi thay quần áo rồi đi luôn nhé.”
Hạ Miên Miên “vâng” một tiếng, nói mình cũng muốn đi thay quần áo.

“Buông ra được chưa?”
Cô vỗ vỗ cánh tay anh.

“Miên Miên.”
Hạ Văn Xuyên hạ giọng dỗ dành: “Bên ngoài lạnh lắm.”
“Hạ Văn Xuyên anh đang làm nũng đấy à? Nếu anh cảm thấy lạnh thì cứ ở lại trong nhà, em đi với dì là được.”
Hạ Văn Xuyên: … Cuối cùng, anh vẫn phải đầu hàng, buông tha Hạ Miên Miên, để cô lên lầu thay quần áo, nhưng mà đương nhiên anh vẫn bám đuôi theo.

Hạ Miên Miên vào phòng thay quần áo, thấy anh theo vào, tức giận hỏi:
“Đây là phòng thay quần áo của em, không phải của anh, anh vào đây làm gì?”
Hạ Văn Xuyên vòng tay trước ngực, tựa vào chiếc gương lớn cạnh cửa, cực kỳ bình tĩnh, tự nhiên kiếm cớ:
“Em thay đi, anh đứng nhìn xem bộ nào đẹp.”
Hạ Miên Miên bĩu môi, tên dê già này, ngay cả khi cô thay quần áo cũng muốn sơ múi chút tiện nghi.

Dù sao việc xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, thay quần áo trước mặt anh cũng chẳng tính là gì.
Nghĩ vậy.
Hạ Miên Miên cũng chẳng để ý nhiều nữa, lấy một bộ đồ mùa đông trong ngăn tủ ra bắt đầu cởi đồ ở nhà xuống.

Hạ Văn Xuyên tựa vào gương cạnh cửa, nhìn cô không chớp mắt, sau đó đột nhiên nói một câu:
“Có phải dạo này em mập ra không?”
Động tác của Hạ Miên Miên khựng lại ngay tức khắc, cô nhanh chóng nhìn vào gương, mấy ngày nghỉ cả ngày nằm lười ở nhà, hơn nữa dì Liên lại liên tục bồi bổ thịt cá, không biết có phải vì vậy mà béo ra không?
Nhưng mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới vẫn là dáng hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh ngày thường chẳng thấy chỗ nào béo ra, thế là cô nhíu mày hỏi Hạ Văn Xuyên:
“Béo chỗ nào?”
Hạ Văn Xuyên tiến lên hai bước, đưa tay chạm vào bầu ngực cô, nháy mắt nói: “Chỗ này.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên bổ sung: “Lớn hơn trước.”
Hạ Miên Miên: ….

Hạ Miên Miên đưa tay muốn đẩy hạnh kiểm xấu kia ra, nhưng đương nhiên chúa cơ hội như Hạ Văn Xuyên đâu phải người dễ đối phó, còn chưa kịp đẩy ra đã bị ai đó hôn tới tấp.

Hạ Miên Miên vừa hé miệng định phản kháng, nhưng chưa kịp nói lời nào lưỡi Hạ Văn Xuyên đã thuận theo khóe miệng tiến vào trong, sau đó vô cùng đường hoàng, nhanh nhẹn, ngựa quen đường cũ xâm lấn mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, triền miên dây dưa.

Mặc dù hai người đã hôn vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến cô chân tay bủn rủn, tim đập rộn ràng, rung động mạnh mẽ như lần đầu.

Vất vả một hồi nụ hôn dài mới kết thúc, Hạ Miên Miên khó khăn thở dốc nói:
“Không được.

Dì Liên còn đang chờ dưới lầu…”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu, hôn lên trán cô, hơi thở dồn dập, giọng nói khản đặc, chứng minh anh đã động tình:
“Làm một lần thôi, rồi đi.”
“Anh…”
Hạ Miên Miên vừa nói ra tiếng, môi dưới đã bị cắn một cái.

Lực không mạnh, không nhẹ, khiến cô thoáng rùng mình.

“Bảo bối, chỉ 1 lần thôi, rất nhanh là xong.”
Anh thì thầm dụ hoặc.

Hạ Miên Miên bị cọ đến toàn thân rạo rực, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng:
“Vậy nhanh lên.”
“Ừm.”
Hạ Văn Xuyên cam đoan.

Về sau cô bị anh quấn lấy, liên tục làm hết lần này đến lần khác, không thoát ra nổi.

Mãi đến 3 giờ chiều, hai người mới mặc quần áo chỉnh tề xuống lầu, dì Liên ngồi trên sofa ném cho đôi tình nhân trẻ một ánh mắt vô cùng vi diệu, sau đó tiếp tục cắn hạt dưa, xem phim cung đấu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui