Hứa Mân ngồi ở ghế lái phụ, cảm giác mình đang chảy mồ hôi, thật nóng.
Cô quay đầu lại muốn kêu Phó Thư Dạng đóng điều hòa, nhưng đúng lúc nhìn thấy đôi môi hồng hào của Phó Thư Dạng, cô vẫn nhớ rõ môi anh rất mềm...
Hứa Mân vội quay đầu về phía cửa sổ, đồng thời tiện tay nhấn xuống để cửa sổ mở ra.
"Nóng à?" Phó Thư Dạng hỏi.
Hứa Mân ra vẻ bình tĩnh: "Hơi nóng, hôm nay nhảy quá lâu."
Phó Thư Dạng đóng điều hòa lại.
Hứa Mân khẽ thở ra.
Hai người không nói chuyện, bầu không khí có phần xấu hổ.
Phó Thư Dạng mở đài, chọn một bài âm nhạc thuần khiết.
Bài hát trầm bổng du dương, như khóc như kể, hôm nay Hứa Mân thật sự quá mệt, nghe một hồi cũng ngủ quên luôn.
Phó Thư Dạng xác định cô đã ngủ mới đóng cửa sổ, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa lần nữa.
Xe nhanh chóng lái về tiểu khu, Phó Thư Dạng không vội vào cửa, mà là tìm một chỗ dừng xe, cứ thế ngắm Hứa Mân.
Lúc Hứa Mân mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đã nằm trên giường.
Nghĩ một chút là biết tối hôm qua cô đã ngủ quên trong xe, sau đó Phó Thư Dạng bế cô về.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, Hứa Mân dứt khoát lười thẹn thùng.
Chờ cô rửa mặt xong, đúng lúc chuông cửa vang lên, là Phó Thư Dạng mua đồ ăn sáng về.
Dường như anh có thể tính rõ được giờ giấc Hứa Mân thức dậy.
Hứa Mân gặp anh vẫn hơi thẹn thùng, Phó Thư Dạng chọn một ít đề tài liên quan đến vũ đạo, dần dần làm bầu không khí trở nên sinh động.
Sắp xếp ban đầu vốn là hôm nay sẽ đi chúc tết Trang Điệp.
Nhưng hôm qua đã gặp rồi, hơn nữa Trang Điệp cũng bận nhiều việc, hôm nay bọn họ không có ý định đi nữa.
Hôm qua Hứa Mân quá mệt, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên không muốn động cho lắm: "Anh muốn đi à?"
"Anh không muốn." Phó Thư Dạng hiểu rõ ý của cô: "Vậy thì chúng ta ở nhà."
Ăn sáng xong, Phó Thư Dạng thu dọn bàn ăn, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài rất tốt nên nói: "Anh có thể ra ban công phơi ánh nắng mặt trời một lát không?"
Đương nhiên Hứa Mân không thể nói không.
Hai người dời ghế nằm thoải mái qua, mỗi người chọn một quyển sách, yên lặng ngồi đọc sách đối diện nhau.
Ánh sáng mùa đông chiếu trên người cũng không quá mạnh, vô cùng ấm áp dễ chịu khiến người ta cứ muốn nằm như thế thiên hoang địa lão*.
*thời gian dài đăng đẳng
Hứa Mân xem một lát, không biết vì sao anh mắt lại dừng trên người Phó Thư Dạng.
Anh chỉ mặc một cái áo len màu trắng, ống tay áo hơi xắn lên trên một chút, lộ ra nửa đường cong cánh tay lưu loát và xương cổ tay đẹp đẽ, ngón tay thon dài đang đặt trên trang sách, chạm ngọc hoàn mỹ.
"Nhìn gì vậy?" Phó Thư Dạng lật một trang, chợt lên tiếng hỏi.
Rõ ràng anh không hề nhấc mí mắt, sao lại phát hiện ra được?
Hứa Mân lập tức ngồi xuống, giả ngu: "Gì cơ?"
Phó Thư Dạng để sách sang một bên, nghiêng người về phía trước, cố ý nhỏ giọng nói: "Ánh mắt của em vẫn chưa đến mức anh không phân biệt được."
Hứa Mân: "..."
"Nhìn lâu vậy rồi, em có hài lòng về bạn trai của em không?" Phó Thư Dạng dựa gần hơn một chút.
4
Tiếng Hứa Mân nhỏ như muỗi kêu: "Hài, hài lòng..."
Phó Thư Dạng chợt đứng dậy, chống lên tay vịn ghế nằm của Hứa Mân, sau đó cúi đầu.
Khoảng cách giữa hai người không tới mười centimet.
Hứa Mân hoàn toàn không có chỗ trốn.
Phó Thư Dạng hỏi: "Đêm qua... không thích anh hôn em sao?"
Nhịp tim Hứa Mân đập loạn thình thịch, sắc mặt ngày càng đỏ: "Không..."
"Vậy là thích?" Trong giọng Phó Thư Dạng như trộn lẫn cổ độc khiến người ta mê loạn.
Hứa Mân không tự chủ nuốt xuống một chút.
Tiếng "ừng ực" nho nhỏ vào lúc này lại vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Phó Thư Dạng trầm xuống, hôn lên đôi môi đỏ nếm qua một lần là nhớ mãi không quên kia.
1
Không biết qua bao lâu, hai người mới lưu luyến tách ra.
Mặt Hứa Mân đã muốn bốc cháy.
Phó Thư Dạng khẽ chạm vào gương mặt cô, lại không nhịn được hôn một cái
Hứa Mân luống cuống cầm sách bên cạnh che mặt lại.
Phó Thư Dạng chuyển ghế của mình đến đây, đặt sách trên đầu gối, một tay lật sách, một tay nắm tay Hứa Mân, mười ngón đan chặt.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa Đông, không gian ấm áp và yên tĩnh.
1
Trong toàn bộ ngày tết, trừ ngày đầu đi chúc tết ra, còn lại thì Hứa Mân và Phó Thư Dạng đều không ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà.
1
Mùng sáu tết, Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao đến sớm hơn.
Mạnh Thao xách theo một túi đặc sản địa phương lớn, vừa ra khỏi thang máy đã hô to: "Lão đại, cậu có nhớ mình không?"
Phó Thư Dạng đeo tạp dề ra mở cửa cho cậu ta: "Không có."
"Thay lòng đổi dạ..." Mạnh Thao mở miệng kêu gào hai tiếng, sau đó sự chú ý cũng bị dời đến bột mì dính trên mặt anh: "Lão đại, cậu đang nấu cơm à? Cậu hạ phàm rồi hả?"
1
Phó Thư Dạng không muốn để ý tới cậu ta cho lắm, xoay người lại.
Mạnh Thao xách đồ đạc lách vào phòng thì thấy Hứa Mân đang làm sủi cảo. Cô thấy bọn họ nên lên tiếng chào: "Các anh tới rồi à."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...