"Hứa Mân tập trung, chú ý trước mặt..."
"Ầm!"
"A..." Hứa Mân che lấy cái mũi bị đụng dẹp, nén nước mắt xin lỗi cô giáo: "Xin lỗi cô."
Vừa rồi cô thất thần trong lúc làm động tác xoay tròn cho nên chuyển lệch hướng, đụng thẳng vào tường.
"Ừ, nhìn ra rồi, mũi là hàng thật." Cô giáo nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cô mà khó nén được cười, trêu ghẹo một câu.
Các bạn học đều cười vang.
Hứa Mân: "..."
Cô xoa xoa cái mũi, định tập lại lần nữa.
"Được rồi, em đi nghỉ ngơi trước đi." Cô giáo có ấn tượng tốt với cô nên khoát tay một cái rồi nói: "Mặt của người đẹp vẫn quan trọng hơn, không đáng bị hủy hoại nhan sắc vì múa."
Hứa Mân: "..."
Cô cũng không cậy mạnh, yên lặng tìm một góc ngồi xuống xem các bạn học luyện tập, xem một chút là suy nghĩ lại lệch đi.
Động tác vừa rồi của Phó Thư Dạng thật sự quá thân mật, dù phản ứng của Hứa Mân chậm nhưng cô cũng cảm thấy có chút không đúng.
Hứa Mân không biết nên trả lời thế nào. Cô giống như thỏ con bị giật mình, chạy trốn về lớp học, sau đó hoàn toàn không thể tập trung nghe giảng.
Hứa Mân bực bội chống trán, muốn ngăn cản ánh mắt của các bạn học khác.
Một giây sau, cô lại nhớ ra trán và lòng bàn tay của mình đều bị Phó Thư Dạng chạm qua, lập tức cảm thấy chỗ này cũng như thiêu như đốt, lật đật rút tay về.
Cô tức giận muốn lau tay mình, nhưng lúc tay sắp chạm vào quần áo thì lại hơi chần chờ.
Aaaaa, Phó Thư Dạng... Rốt cuộc anh có ý gì vậy hả?
Hứa Mân buồn bực ôm đầu, mê mang hơn bao giờ hết.
"Sao vậy?" Không biết Phùng Hiểu Chi đi tới từ lúc nào, cô ấy vỗ vai Hứa Mân: "Gặp phải chuyện gì hả?"
Lúc này Hứa Mân mới phát hiện là đã tan học.
Cô than thở một tiếng, cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi.
"Có chuyện gì hả?" Phùng Hiểu Chi hơi lo lắng, cô ấy giơ tay muốn sờ trán cô.
Cũng không biết Hứa Mân nghĩ gì, vô thức né đi.
Phùng Hiểu Chi: "? ? ?"
Hứa Mân: ". . ."
2
Ngay cả giải thích mà cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.
"Một lát mình kể cho cậu." Trong lớp vẫn còn bạn học khác, Hứa Mân nói khẽ.
Phùng Hiểu Chi cũng không nghĩ nhiều: "Thay quần áo trước đi."
Hai người thay quần áo xong, về ký túc xá tắm rửa một cái, Hứa Mân mới hơi tỉnh táo một chút.
Mai Thanh và Bối Khởi Yên không ở đây, Hứa Mân cắn răng, hỏi Phùng Hiểu Chi: "Nếu một nam sinh đối xử rất tốt với cậu, vậy người đó có ý gì?"
Phùng Hiểu Chi: "... Phải xem ở mức độ nào nữa. Đúng rồi, có phải người đó cũng đối xử rất tốt với người khác không?"
"Ở mức độ rất rất rất tốt. Có người bắt nạt cậu thì người đó sẽ ra mặt giúp cậu, cậu gặp phiền phức thì người đó sẽ nghĩ cách, sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu, sẽ đưa cậu về ký túc xá..." Hứa Mân nghĩ một lần rồi mới cảm thấy Phó Thư Dạng thật sự giúp cô rất nhiều, cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Hơn nữa... Người đó không lưu số điện thoại và nick Wechat của nữ sinh khác, nhưng lại lưu của cậu."
"Thích rõ như thế rồi, còn cần phải nói nữa sao?" Phùng Hiểu Chi đánh Hứa Mân một cái: "Nói mau, là ai hả? Có phải là Dạng thần không?"
Hứa Mân nhảy lên: "Cậu xác định là thích, thích sao?"
Cô không thể nào tưởng tượng được trùm phản diện sẽ thích ai đó, rõ ràng trong sách, cho đến lúc chết anh cũng không thích ai cả.
17
Anh là một người lạnh lùng, ngang ngược... Không đúng, hình như gần đây anh ngày càng không lạnh lùng, không ngang ngược nữa rồi.
Nhưng mà cô cũng không có chỗ nào đáng được Phó Thư Dạng thích cả. Mặc dù trong sách, Phó Thư Dạng và nguyên chủ không hề gặp nhau nhưng rõ ràng cũng đã từng tỏ vẻ chán ghét.
Hứa Mân: . . .
Cuộc sống thật quá khó khăn!
"Mình biết ngay người này là Phó Thư Dạng mà." Phùng Hiểu Chi không cho Hứa Mân cơ hội né tránh: "Cậu mau nói cho mình biết, anh ấy tốt với cậu thế nào?"
Ở thế giới cũ, Hứa Mân vẫn luôn bôn ba kiếm sống nên quả thực là một tờ giấy trắng ở mặt tình cảm. Mà trong lòng cô, Phó Thư Dạng là một sự tồn tại quá đặc biệt, cho nên cô thật sự bối rối, cần gấp một người để tâm sự.
"Cậu còn nhớ hoạt động lúc nghỉ hè không?" Hứa Mân hoàn toàn không biết là Phùng Hiểu Chi đang lừa cô, bắt đầu kể ra: "Lúc đó mình xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cần một thầy cô huấn luyện nhưng mình lại không có tiền để báo danh lớp. Lúc đó, anh ấy đã lén tìm Sở Diệp Nhiên sửa lại phương thức khen thưởng của hoạt động đó."
Phùng Hiểu Chi vẫn còn nhớ rõ chuyện này. Cô ấy còn nhớ cả chuyện Phó Thư Dạng giúp Hứa Mân chơi trò chơi: "Lúc đó mình đã cảm thấy Dạng thần là người lạnh lùng vô cùng... Nói thế nào đây nhỉ? Dù sao cũng là loại người tuyệt đối sẽ không chơi cái trò hai người ba chân kia, chắc chắn anh ấy thích cậu rồi."
"Nhưng lúc đó bọn mình mới quen." Hứa Mân bác bỏ: "Hơn nữa, lúc trước mình đã giúp anh ấy một chuyện nhỏ. Anh ấy là đại lão, chắc chắn là không muốn nợ ơn người khác, cho nên mình cảm thấy anh ấy chỉ muốn trả ơn mà thôi."
Phùng Hiểu Chi: "... Vừa rồi cậu nói có người bắt nạt cậu thì anh ấy sẽ ra mặt giúp cậu? Nói rõ chi tiết xem, anh ấy giúp cậu thế nào?"
Hứa Mân kể chuyện bạn gái Vu Nham tìm tới gây sự cho cô ấy nghe.
Phùng Hiểu Chi liếc cô một cái: "Mình nghi ngờ cậu đang khoe mẽ."
2
Hứa Mân: "..."
3
Phùng Hiểu Chi thấy cô thật sự buồn rầu nên mới buông tha: "Anh ấy là Dạng thần tiếng tăm lừng lẫy, lời nói rất có trọng lượng. Nếu chỉ muốn giải quyết giúp cậu thì anh ấy có rất nhiều lựa chọn. Nếu không thì gọi Vu Nham tới đối chất cũng được, tại sao anh ấy lại phải chọn cách phiền phức nhất? Sau khi giả làm bạn trai cậu thì ít nhất trong thời gian ngắn, anh ấy sẽ không có cơ hội yêu đương. Không đúng, phải là không có cơ hội yêu đương với cô gái khác, mà cậu cũng không có cơ hội yêu đương với nam sinh khác. Như vậy vẫn chưa đủ rõ ràng à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...