Dư Huy cũng phản ứng rất nhanh, cánh tay anh ta hơi cong lại, thân sĩ cúi đầu một cái vô cùng tự nhiên giống như ban đầu anh ta chỉ định khom người mà thôi.
Hai người cùng nhau xuống đài, Dư Huy chợt hỏi: "Cô Hứa làm việc ở đoàn múa nào? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cô?"
Hai ngày nay, vì là lần đầu lên sân khấu biểu diễn nên trong lòng Hứa Mân rất khẩn trương, cô cũng không hề chú ý tới cái tên Dư Huy này. Vừa rồi lên sân khấu mới chợt nhớ ra, người này cũng là một nhân vật từng xuất hiện trong sách.
Anh ta và nữ chính Hứa Lang cùng quay một bộ phim, rất thích Hứa Lang, hay ra mặt giúp cô ta, còn từng theo đuổi Hứa Lang nhưng cuối cùng vẫn không so được với Hàn Thù.
Người này cũng không được coi là nhân vật phản diện, anh ta chỉ là vật làm nền cho nam chính mà thôi.
Nhưng anh ta thích Hứa Lang nên Hứa Mân nhất định phải kính sợ tránh xa.
"Tôi không làm trong đoàn múa." Hứa Mân khách sáo trả lời: "Có người trong đoàn bận việc, tôi chỉ là người bổ sung tạm thời thôi."
"Ghê gớm vậy sao?" Dường như Dư Huy hơi kinh ngạc: "Vậy cô vốn làm gì?"
"Học sinh." Hứa Mân nói.
Dường như Dư Huy càng bất ngờ hơn, anh ta quan sát cô một lượt rồi nói: "Vậy cô có hứng thú..."
"Hứa Mân!" Họ đang nói chuyện thì có hai người chạy tới hậu trường, Dư Huy còn chưa nói hết câu đã bị Gia Gia ngắt lời.
"Tạm biệt anh Huy." Hứa Mân cũng không muốn nghe câu nói kế tiếp của Dư Huy, giả vờ như không hề nghe thấy gì cả, khẽ gật đầu tỏ ý với anh ta rồi chạy tới chỗ Gia Gia: "Mặt của cô Diêu sao rồi?"
"Không có vấn đề gì cả, em yên tâm đi." Gia Gia vỗ vỗ vai cô, dường như cô ấy rất vui vẻ: "Chị ấy ở lại lãnh lương, tính xong sẽ chuyển tiền cho em. Chị ấy bảo em về trước, không cần chờ chị ấy."
Những diễn viên múa này đã đi theo Diêu Tịnh rất lâu, mỗi lần diễn xong đều sẽ đi về, Diêu Tịnh lấy tiền xong sẽ chuyển cho họ nên họ đã quen rồi.
Hứa Mân cũng không lo về chuyện tiền cho lắm, nếu Diêu Tịnh đã nói vậy rồi thì cô cũng đi thay quần áo chuẩn bị tìm Phó Thư Dạng.
Hứa Mân hơi hưng phấn, cô không ngờ bọn họ sẽ tới hiện trường xem biểu diễn.
Cô thay quần áo xong, vừa mở cửa đi ra thì thấy một người đàn ông mập mập trắng trắng đang đứng ở một bên cửa, sợ hết hồn: "Anh là ai? Anh ở đây làm gì?"
"Cô Hứa đừng hiểu lầm." Người đàn ông giơ cánh tay mập mạp tỏ vẻ vô tội rồi giải thích: "Tôi không có làm gì cả. Tự giới thiệu một chút, tôi là người đại diện, cô Hứa có hứng thú tham gia vào ngành giải trí không?"
Hứa Mân nhẫn nại nghe hắn nói xong, bình tĩnh lắc đầu: "Cảm ơn anh đã tán thưởng nhưng xin lỗi anh, tôi không muốn vào ngành giải trí."
Dựa theo kịch bản trong sách thì sau này Hứa Lang sẽ vào ngành giải trí, sẽ trở thành ngôi sao nữ đang hot. Cô có điên mới muốn vào ngành giải trí cạnh tranh với Hứa Lang.
1
Người đàn ông mập mạp còn muốn nói gì đó, Hứa Mân vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Thư Dạng xuất hiện ở hậu trường, vội vẫy tay với anh: "Học trưởng!"
"Tôi còn có việc, đi trước nhé." Hứa Mân gật đầu chào hỏi người đàn ông mập mạp rồi quay người chạy về phía Phó Thư Dạng.
Người đàn ông nhìn qua, bật thốt một tiếng "Ôi má!".
2
"Học trưởng, sao anh lại tới đây?" Hứa Mân nhìn hai bên một chút, thấy hơi kỳ lạ: "Chỉ có một mình anh thôi sao?"
Phó Thư Dạng hơi nhíu mày: "Em còn trông ai đến?"
1
"Ý em không phải như vậy." Hứa Mân ngượng ngùng cười lên: "Em chỉ không ngờ anh sẽ tới đây."
"Vé của đêm liên hoan không dễ mua, cô Diêu chỉ lấy hai vé nên chỉ có anh và Sở Diệp Nhiên tới. Cậu ta đi tìm cô Diêu rồi." Phó Thư Dạng cúi đầu nhìn Hứa Mân rồi giải thích.
Hứa Mân đã thay quần áo nhưng vẫn chưa tháo trang sức, vòng hoa trên đầu cũng chưa tháo xuống.
Ngày thường cô vốn giản dị, nay bỗng dưng trang điểm lên một cái, thay trang phục vào lại chợt thấy vô cùng tươi đẹp.
Ánh mắt Phó Thư Dạng dần sâu lại, Hứa Mân bị anh nhìn cũng hơi sợ: "Sao vậy?"
Cô duỗi tay sờ đến cái vòng hoa, vội muốn tháo nó xuống.
Nhưng vì lúc lên sân khấu cô có động tác nhảy mạnh, thợ trang điểm sợ vòng hoa rơi xuống nên dùng rất nhiều kẹp nhỏ cố định lại giúp cô. Chỉ là cô không thấy được trên đầu, kéo mãi mà vẫn không kéo vòng hoa xuống được, trái lại còn đứt mấy sợi tóc, đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại.
"Đừng nhúc nhích." Phó Thư Dạng nhíu mày, đến gần hai bước: "Để anh."
Hứa Mân đành phải cúi đầu xuống, sau đó cô mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần, mặt của cô gần như dán vào ngực Phó Thư Dạng.
"Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch..."
Không biết là tiếng tim ai đập mất không chế mà ngày càng rõ ràng.
Hứa Mân cảm giác thính tai ngày càng nóng nhưng vòng hoa vẫn chưa tháo xuống được.
Có lẽ Phó Thư Dạng là con trai nên cũng không am hiểu về loại chuyện này. Hơn nữa, thợ trang điểm vì sợ lộ ra dấu vết nên dùng loại kẹp tóc vừa nhỏ vừa dài, màu sắc còn gần giống màu tóc, thật sự rất khó tìm. Phó Thư Dạng sợ làm Hứa Mân đau nên lấy vô cùng chậm.
Ngay lúc Hứa Mân cảm thấy mình sắp không chịu được nữa thì chợt nghe thấy một giọng quen thuộc: "Chào hai người."
Ánh mắt của Hứa Mân xuyên qua dưới cánh tay Phó Thư Dạng nhìn thấy một cái tay mập mạp, cô lập tức nhớ tới người đàn ông mập mập trắng trắng kia.
Cô đang muốn nói không muốn vào ngành giải trí thì đã nghe thấy người đàn ông mập mạp hơi nịnh nọt lên tiếng: "Soái ca, cậu có hứng thú vào ngành giải trí không?"
2
Hứa Mân: "..."
Có cần phải thật thà vậy không?
1
Phó Thư Dạng lạnh nhạt hơn Hứa Mân nhiều: "Không có."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...