Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Trong bóng đêm, Hứa Mân không nhìn rõ sắc mặt của Phó Thư Dạng, chỉ nhận ra anh nhờ thân hình mà thôi.

Gọi xong, cô mới ngẩng đầu nhìn Phó Thư Dạng.

Hình như Phó Thư Dạng có phần bất đắc dĩ, nói: "Đi ngang qua."

"Anh đi đâu vậy? Sao lại đi ngang qua chỗ này?" Hứa Mân không khỏi khó hiểu: "Không phải anh đang chờ em à?"

"Lấy đồ giùm Nghiêm Bành." Phó Thư Dạng nói.

Trong nháy mắt, Hứa Mân bị dời lực chú ý: "Nghiêm Bành ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Được rồi, chúng ta sang nơi khác nói chuyện đi."

Lúc này, có bạn học đang lục tục trở về ký túc xá, nghe thấy động tĩnh nên liên tục nhìn về phía sau cây. Hứa Mân cảm thấy nơi này không phải chỗ tiện nói chuyện.

Phó Thư Dạng sao cũng được, đáp một tiếng: "Đi chỗ nào?"

"Em dẫn anh tới quán cà phê em đang làm để ăn chút gì đó đi. Đồ ăn trong tiệm nhà anh ấy rất ngon." Tối nay, Hứa Mân thực sự cũng chưa ăn no, vừa nhắc tới, mắt cô cũng tỏa sáng.

Phó Thư Dạng gật đầu một cái: "Được."


"Chúng ta đi đường này đi, gần hơn một chút." Hứa Mân đi trước dẫn đường.

Đường cô đi là một lối nhỏ, hai bên có đủ thứ cây đại thụ, ngay cả ánh đèn đường cũng mang hương vị của ánh trăng mờ.

"Nghe nói đường này được gọi là rừng mật ngọt, là chỗ mà người yêu nhau thích tới nhất. Đằng sau còn có một cây cầu hỉ thước*, những lá cây bên trên đều dùng để thổ lộ..." Giới thiệu một hồi, Hứa Mân chợt cảm thấy không hợp lý lắm: "Bình thường em cũng không hay đi đường này nhưng tối nay vì muốn đi đường gần nhất nên từ chỗ này tới "góc rẽ" sẽ nhanh hơn."

*cầu hỉ thước (cầu ô thước): chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ.

Phó Thư Dạng cũng không phải người nói nhiều, chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Nhất thời Hứa Mân không tìm được chủ đề khác, đập vào mắt đều là những đôi thân mật song song, những chỗ bí mật hơn cũng không thiếu những người ôm, hôn các kiểu, bầu không khí chợt trở nên lúng túng.

Trời vừa mới tối, vẫn chưa tới thời gian tắt đèn, hiện tại là giờ cao điểm của các đôi yêu nhau, người đi lại trên đường rất nhiều, mỗi lần Hứa Mân bị người khác nhìn, cảm giác quái lạ trong lòng lại tăng thêm một phần. Thật ra, tuy nói chỗ này đa số đều là đôi yêu nhau nhưng cũng có cẩu độc thân đi ngang qua, hơn nữa bọn họ còn là hai người, theo lý thuyết thì không nên lúng túng như vậy mới phải.

Nhưng không thể nói rõ vì sao, Hứa Mân lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô tăng bước chân, cắm đầu chạy về phía trước.

Mãi đến lúc ra khỏi rừng, nhìn thấy bảng hiệu "Quán cà phê góc rẽ", cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em đang sợ cái gì?" Phó Thư Dạng không nhanh không chậm đi sau lưng cô, chợt hỏi.

"Sợ?" Hứa Mân thẳng lưng: "Em không sợ gì cả."

Phó Thư Dạng: "Vậy tại sao lại chợt đi nhanh như vậy?"

Hứa Mân suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì mọi người đều là người yêu, anh nhìn bọn họ... Cái đó, thân mật ấy, anh không thấy xấu hổ sao?"

Phó Thư Dạng: "Tôi không nhìn bọn họ."
10

Hứa Mân sững sờ: "Hả?"
1

Không chờ Phó Thư Dạng giải thích, một nam sinh cao lớn bước ra từ trong quán cà phê, đi về phía bọn họ: "Mân Mân, em đến rồi à?"

Phó Thư Dạng hơi híp mắt lại.
9


"Ông chủ." Gương mặt Hứa Mân hiện lên ý cười, lên tiếng chào nam sinh kia, lại vội giới thiệu hai người: "Đây là ông chủ quán cà phê, Vu Nham. Đây là... bạn của em, Phó Thư Dạng."

Vu Nham vừa cao vừa to, lại rất thích cười, lúc cười lên, bên gò má còn hiện lên lúm đồng tiền, vừa nhìn đã biết chính là chàng trai sáng chói.

"Dạng thần đại danh lừng lẫy, như sấm bên tai. Hôm nay nhìn thấy người, thật sự là có phúc ba đời." Vu Nham nở nụ cười, đưa tay ra với Phó Thư Dạng: "Chào cậu, chào cậu."

Phó Thư Dạng không mặn không nhạt nắm lấy tay anh ta, quay đầu nói với Hứa Mân: "Ăn trước sao?"

"Trễ vậy rồi mà hai người vẫn chưa ăn cơm à?" Vu Nham lập tức tránh đường: "Vậy vào ngồi trước đi."

Hứa Mân dẫn đầu đi vào. Lúc Phó Thư Dạng đi qua, Vu Nham cũng đồng thời cất bước, hai người suýt chút đụng vào nhau.

"Thật xin lỗi, Dạng thần." Vu Nham cười nói: "Tôi không nhìn thấy."

Hứa Mân nghe tiếng, quay đầu lại: "Sao vậy?"

Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Không sao."

Sau đó bước vào dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Mân, chọn một vị trí hẻo lánh.

Vu Nham không đi theo.

Hứa Mân hỏi Phó Thư Dạng: "Anh thích ăn cái gì?"

Phó Thư Dạng: "Em đề xuất đi."

"Mì Ý nhà anh ấy ăn rất ngon..."


Cô còn chưa nói xong, đã có một người phục vụ bưng hai phần đồ ngọt tới: "Đây là món quà chủ tiệm chúng tôi đặc biệt tặng cho hai vị, là bánh Black Forest mà Hứa tiểu thư thích nhất."

Hứa Mân kinh ngạc nhìn về trước quầy, lén hỏi nhân viên phục vụ: "Hôm nay ông chủ nhặt được tiền nên hào phóng vậy hả?"

Người phục vụ cong môi cười: "Có lẽ là vậy đó."

Phó Thư Dạng nói: "Hai phần mỳ Ý."
6

Người phục vụ vội ghi lại.

Chờ phục vụ đi rồi, Hứa Mân mới đưa tay về phía bánh ngọt. Phó Thư Dạng liếc cô một cái, chầm chậm nói: "Em ăn đồ ngọt trước khi ăn cơm à?"

Hứa Mân hơi sửng sốt: "Anh gọi hai phần mỳ Ý... là gọi cho em?"

Phó Thư Dạng: "Nếu không thì sao?"

Hứa Mân: "Thật ra em đã ăn tối ở nhà Kham lão rồi."

Phó Thư Dạng rũ mắt: "À."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui