Nhìn giọng điệu này của Hứa Trạc, lại so sánh với cách đối xử của Kim Mẫu, Hứa Mân thật sự cảm thấy mình quá may mắn khi có thể có một người cậu tốt như vậy.
Nhưng từ tin tức của Hứa Trạc, có thể nhìn ra được vài thông tin: Thứ nhất, Hứa Trạc thật sự không bắt Nghiêm Bành. Thứ hai, Nghiêm Bành mất tích. Thứ ba, có người rất sợ Nghiêm Bành bị cảnh sát bắt đi nên đang tìm Nghiêm Bành ở khắp nơi.
Người này chắc chắn là Kim Mẫu.
Rốt cuộc Nghiêm Bành kia mất tích hay bị Phó Thư Dạng bắt lại?
Nghĩ đến cuộc điện thoại hôm qua, Hứa Mân cảm thấy có lẽ Nghiêm Bành đang ở trong tay Phó Thư Dạng.
Dù sao Phó Thư Dạng cũng là trùm phản diện. Hứa Mân sợ anh lại đi theo con đường cũ, thật sự phạm pháp nên vội gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của Hứa Trạc tới.
Phó Thư Dạng trả lời rất nhanh.
【 Fu: Sao vậy? 】
1
Chỉ có hai chữ đơn giản.
Hứa Mân cảm thấy anh đang giả ngu. Cô cân nhắc lại cách dùng từ, cố gắng không chạm đến điểm nhạy cảm của trùm phản diện.
【 Hoa hồng hồng: Có phải Nghiêm Bành đang ở chỗ anh không? 】
1
【 Fu: Nghi ngờ tôi bắt cóc hắn? 】
【 Hoa hồng hồng: Không phải, em chỉ đoán là Kim Mẫu đang tìm hắn. Bây giờ em đang ở nhà Kham lão, tối nay Kim Mẫu cũng sẽ tới đây. Anh tiết lộ cho em chút ngọn nguồn, lát nữa nếu thấy ông ta tới, em mới phát huy được. 】
【 Fu: Tôi không bắt cóc Nghiêm Bành nhưng tôi thực sự biết hắn ở đâu, tạm thời Kim Mẫu sẽ không tìm được hắn. Nói với cậu của em là không cần lo lắng. 】
【 Fu: Em đừng nói bất cứ chuyện gì trước mặt Kim Mẫu. Việc này để tôi xử lý. 】
Thở phào nhẹ nhõm, Hứa Mân trả lời Hứa Trạc trước, trấn an hắn một phen.
Cô còn muốn nói với Phó Thư Dạng vài câu nhưng Hà Khôn đã nói chuyện điện thoại xong rồi, Hứa Mân cảm thấy không được lễ phép cho lắm nên cất điện thoại đi.
Hà Khôn nhìn Hứa Mân một chút, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hứa Mân rất có mắt nhìn, cầm lấy bình hoa vừa cắm xong, đi vào nhà: "Cháu xem xem để chỗ nào cho hợp."
Thím cũng vội đi theo cô bàn bạc vị trí, lại khen cô khéo tay.
Hứa Mân vừa ứng phó với thím vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Hà Khôn nói rất nhỏ. Không nghe rõ lắm nhưng Hứa Mân có thể rút ra chút tin tức từ đôi lời kích động của Kham Lý: Kim Mẫu không rảnh, có thể tối nay sẽ không tới.
Rõ ràng Kham Lý rất tức giận.
Hứa Mân cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy không thể chỉ cần giáo sư gọi điện thoại là phải tới ngay nhưng thái độ của Kim Mẫu dường như không hề giống với lời đồn.
Bầu không khí nặng nề hơn so với vừa rồi. Cất xong, Hứa Mân đi ra, chuẩn bị cáo từ: "Kham lão, hôm nay cháu đến đây vì muốn nói một tiếng cảm ơn với ngài. Cháu biết, nếu hôm đó ngài không gọi cháu đi rót nước cho ngài thì kết quả xử lý chuyện của cháu sẽ hoàn toàn khác bây giờ. Cháu cũng không có gì có thể báo đáp ngài nên sau này, nếu thật sự cảm thấy buồn bực, ngài cứ gọi điện thoại cho cháu, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể đến trò chuyện cùng ngài. Hôm nay ngài còn có việc, cháu về trước vậy. Lần sau, cháu sẽ lại tới thăm ngài."
"Ăn xong bữa tối rồi hẵng đi." Hà Khôn lên tiếng mời ở lại.
Hứa Mân còn hơi do dự nhưng ngay sau đó, Kham Lý cũng nói: "Đừng đi vội. Ta còn có chuyện muốn hỏi cháu."
Tưởng ông ấy muốn hỏi chuyện Kim Tịch, Hứa Mân khổ sở nói: "Thật ra, cháu và Kim Tịch cũng không phải rất thân thiết..."
"Ta không hỏi con bé." Kham Lý khoát khoát tay, ra hiệu cho Hà Khôn đẩy ông ấy đến bên cạnh ao nước nhỏ trong viện rồi mới hỏi: "Cháu biết Phó Thư Dạng không?"
Kham Lý cũng biết Phó Thư Dạng?
Trong lòng vui mừng, Hứa Mân vội đi theo, gật đầu nói: "Cháu biết."
Kham Lý ném mấy viên thức ăn cho cá vào trong hồ, cá chép đỏ mập mạp ào ra tranh nhau. Ông nhìn những con cá chép đỏ kia, nói: "Cháu nói thật cho ta biết, người giúp cháu phản công trên diễn đàn của trường có phải là Phó Thư Dạng không?"
Nhất thời không đoán được rốt cuộc Kham Lý có ý gì, Hứa Mân ngập ngừng nói: "Mọi người đều không tra được thì sao cháu biết được ạ?"
Nhìn cô một cái, Kham Lý cười một tiếng rồi lại hỏi: "Nghe nói Phó Thư Dạng bị bệnh à?"
Hứa Mân: "Dạ."
Kham Lý: "Bệnh gì?"
Hứa Mân: "..."
Cô thật sự không biết.
Phó Thư Dạng cũng không bị bệnh thật, cô đâu nhớ phải hỏi anh bệnh gì đâu?
"Bị bệnh là giả phải không?" Kham Lý vừa nhìn đã biết tỏng.
Hứa Mân suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Kham lão, theo lý mà nói, ngài giúp cháu chuyện lớn như vậy, bất kể ngài hỏi cái gì, cháu đều phải nói rõ sự thật mới phải. Nhưng việc này không phải việc riêng của cháu, cái này liên quan đến việc tư của người khác. Thật xin lỗi, trong tình huống chưa được người trong cuộc cho phép, cháu không có quyền nói nhiều hơn với ngài."
"Miệng còn rất kín..." Kham Lý lại vung một nắm thức ăn cho cá, chầm chậm nói: "Nhưng không phải các cháu gặp phải chuyện phiền toái à? Sao, không muốn nhờ ta giúp?"
Hứa Mân giật mình, không biết sao Kham Lý lại biết nhiều thế.
Nhưng cô vẫn không nói gì.
An tĩnh mấy phút, Kham Lý đưa thức ăn cho cá cho Hà Khôn, quay đầu nhìn Hứa Mân: "Không phủ nhận thì chính là thừa nhận rồi."
Cánh môi Hứa Mân khẽ động, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
"Mấy năm trước, lúc Phó Thư Dạng vẫn đang học đại học, ta đã chú ý tới thằng bé." Kham Lý chậm rãi nói: "Thằng bé tham gia một hoạt động thi đấu máy tính, biểu hiện vô cùng xuất sắc, nếu không phải Kim Mẫu xuống tay trước thì có lẽ ta sẽ nhận thằng bé làm đệ tử cuối cùng."
Mặc dù đã biết Phó Thư Dạng rất trâu nhưng nghe chính miệng Kham Lý nói vậy, Hứa Mân vẫn thực sự kiêu ngạo vì Phó Thư Dạng. Nếu không vì sợ là không lễ phép thì cô thậm chí còn muốn quay lại câu này, đem về mở cho Phó Thư Dạng nghe.
"Sau này, ta gặp thằng bé ở phòng thí nghiệm của Kim Mẫu mấy lần. Có kỹ thuật, có ý tưởng, quả thực là một nhân tài." Kham Lý nhìn ánh sáng ngày càng rạng rỡ trong mắt Hứa Mân, tiếp tục hỏi: "Nhưng hôm đó, nghe nói thằng bé muốn nghỉ học, sau lại đổi thành nghỉ bệnh, ta đã biết là không bình thường rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...