"Vậy cứ quyết định như thế đi. Không được phép đổi ý." Hứa Mân trực tiếp nhảy lên rồi cầm nửa quả lựu nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không cho Phó Thư Dạng có cơ hội nói chuyện.
Thấy tóc đuôi ngựa bay bổng của cô gái, ánh mắt Phó Thư Dạng khẽ động. Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Ánh nắng bên ngoài vừa lên. Có lẽ vì ngại nóng, Hứa Mân chuyên chọn những chỗ có bóng cây để đi. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống, biến thành những điểm sáng sặc sỡ chiếu trên người cô gái như thể ánh nắng đang đuổi theo từng bước chạy của cô. Bộ đồ rằn ri của cô và cây cối vừa vặn dung hợp với nhau, khiến người ta có cảm giác như đi nhầm vào thế giới tinh linh.
Ánh mắt của Phó Thư Dạng vô thức trở nên nóng rực.
Như cảm giác được, Hứa Mân bỗng quay đầu, nhìn về phía cửa sổ bên này một chút.
Phó Thư Dạng trốn về phía sau theo bản năng. Không thấy ai, Hứa Mân tiếp tục quay đầu đi về phía trước. Có lẽ cô có chút sốt ruột, bước chân đi nhanh, giẫm lên một vầng sáng rực rỡ chiếu xuống phía sau lưng.
Có lẽ thế giới này cũng không kinh khủng như vậy. Dù sao vẫn còn một chút tốt đẹp đáng để quý trọng.
2
Nhìn góc tối tăm bên cạnh mình một chút, Phó Thư Dạng trầm mặc một lát rồi bỗng giơ tay kéo màn cửa ra.
Ánh nắng điên cuồng tràn vào, trong nháy mắt bao trùm lên anh. Sự ấm áp lâu ngày không gặp xuyên qua làn da, rót vào trong huyết mạch, cảm nhận rõ ràng từng chút một.
Phó Thư Dạng nhắm mắt cảm nhận. Không biết bao lâu sau, điện thoại di động vang lên một tiếng. Là Hứa Mân.
【 Học trưởng, em đã hẹn gặp cậu lúc bốn giờ chiều, được không? 】
Phó Thư Dạng gõ chữ.
【 Được. 】
Anh thu điện thoại di động lại, vào phòng ngủ thay quần áo rồi ra khỏi cửa, ngồi phơi nắng trên băng ghế đá bên ngoài, chờ Hứa Mân.
Hẹn với Hứa Trạc xong, thấy thời gian còn sớm, Hứa Mân thuận tay nướng một hộp bánh bích quy, chuẩn bị mang tới lấy lòng Hứa Trạc.
Cô ra ngoài sớm nửa tiếng để tìm Phó Thư Dạng. Đi tới cửa, cô mới sửng sốt.
Phó Thư Dạng đang ngồi trên băng ghế đá, dựa lưng vào một gốc hoa quế, ngủ thiếp đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hứa Mân nhìn thấy Phó Thư Dạng ở một mình mà trong tay không có rượu.
1
Hai mắt anh nhắm lại, hơi ngửa đầu, giữa hai đầu lông mày không còn vương lệ khí, ngũ quan không tì vết phơi ra dưới ánh mặt trời, đẹp trai động lòng người.
Hứa Mân rõ ràng cảm giác được nhịp tim mình đập nhanh hơn một chút nhưng một giây sau, cô lại nhớ tới, ở kịch bản trong sách, có một nữ phụ muốn bò lên giường Phó Thư Dạng, bị anh ném thẳng từ lầu hai xuống dẫn tới tình trạng bi thảm. Nai con trong lòng lập tức ngay ngắn lại, lão tăng nhập định*, không còn chút gợn sóng nào.
6
*lão tăng nhập định: nhà sư già ngồi thiền
Người đàn ông như vậy, không phải ai cũng có thể mơ tưởng.
Dường như nhận ra có người tới gần, Phó Thư Dạng mở mắt ra.
Có thể do vừa tỉnh ngủ, vẫn chưa thanh tỉnh, ánh mắt anh lười biếng lại gần như ôn nhu, lông mi dài khẽ run lên, đáy mắt mênh mông tia sáng, đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hứa Mân thở dài trong lòng. Nếu người này không phải Phó Thư Dạng, cô thật sự hơi hơi muốn theo đuổi thử.
Yêu đương với người đàn ông như vậy cũng không cần làm gì cả. Mỗi ngày chỉ cần nhìn gương mặt này thôi, cuộc sống cũng đủ tốt đẹp rồi.
5
"Đi à?" Phó Thư Dạng nhìn thời gian, lại nhìn cái hộp nhỏ trong tay Hứa Mân.
Hứa Mân cũng không có ý đưa hộp cho Phó Thư Dạng: "Em, em còn một chuyện muốn nói với anh một chút."
Phó Thư Dạng: "Em nói đi."
6
Mặc dù vẫn tích chữ như vàng trước sau như một nhưng không biết vì sao, hai chữ này còn có thêm một tia ôn nhu, thậm chí còn có cảm giác cưng chiều hơn so với mọi người. Hứa Mân không hiểu sao lại hơi mất tự nhiên, nắm chặt cái hộp trong tay: "Một lát nữa có thể cậu của em sẽ... nói một chút chuyện anh không thích nghe. Anh có thể đừng tranh cãi với cậu không?"
Sau khi trở về, Hứa Mân mới nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
Trước đó cô chỉ lo vui vẻ, quên mất câu trả lời của mình có thể sẽ khiến Hứa Trạc nghĩ cô thích Phó Thư Dạng, thậm chí còn cho là cô và Phó Thư Dạng có chút gì đó.
Không chừng Hứa Trạc muốn gặp Phó Thư Dạng không phải vì vụ án mà là muốn làm khó Phó Thư Dạng, hoặc chia rẽ hai người họ.
1
Nếu biểu hiện của Phó Thư Dạng không làm Hứa Trạc hài lòng, hoặc Hứa Trạc nói chuyện chạm tới vảy ngược của Phó Thư Dạng, Hứa Mân không dám nghĩ hai người này va chạm nhau sẽ xảy ra chuyện đáng sợ thế nào.
Nếu biến khéo thành vụng thì phiền phức lớn rồi.
Vừa rồi, Hứa Mân đã nói chuyện với Hứa Trạc trong điện thoại. Hứa Trạc tỏ vẻ hắn sẽ không làm khó Phó Thư Dạng nhưng cũng vì hắn trả lời quá nhanh, Hứa Mân lại càng hoảng hơn. Nhưng cô cũng không dám nói quá mức, tránh làm cho Hứa Trạc khó chịu.
Cho nên, cô đành phải tìm tới Phó Thư Dạng, báo trước cho anh, hy vọng anh có thể nhẫn nhịn một chút.
Mặc dù khả năng vô cùng nhỏ bé.
"Cậu của em không thích tôi?" Phó Thư Dạng hỏi.
Hỏi xong, anh lại cười tự giễu một tiếng. Đây không phải nói nhảm à?
Đời trước, anh gặp Hứa Trạc không chỉ một lần. Cho dù Hứa Trạc cũng đang điều tra Hàn Thù, cho dù cuối cùng chính Hứa Trạc cũng làm trái quy tắc... Nhưng từ đầu tới cuối, hắn đều từ chối hợp tác với anh nên Hứa Trạc vừa điều tra nguyên nhân cái chết của Hứa Mân, vừa phải tìm chứng cứ phạm tội của anh.
Người như Hứa Trạc, sao có thể thích anh?
"Tuyệt đối không phải vậy." Hứa Mân không tự cho là mình thông minh quá mức nhưng cô cũng có chỗ tốt, có thể nói rõ thì tuyệt đối sẽ không che giấu nên cô nói thẳng: "Chỉ là em nói sai một chút. Cậu tôi hỏi tại sao em muốn giúp anh, em lừa cậu, nói là bởi anh vô cùng đẹp trai. Vừa rồi em vừa mới nghĩ ra, lời này có thể sẽ khiến cậu em hiểu lầm là em có ý với anh, em sợ cậu sẽ gây khó dễ cho anh. Nếu cậu thật sự có nói cái gì, anh có thể... nể tình em, đừng cãi nhau với cậu được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...