Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Phó Thư Dạng không nói gì nữa. Hứa Mân cho là anh đã thầm chấp nhận mình, tự quay trở lại, ngồi xuống.

"Học trưởng."

Hứa Mân thẳng thắn sửa lại cách xưng hô với Phó Thư Dạng như thể chỉ cần gọi như thế thì trước sau gì cũng có một ngày Phó Thư Dạng sẽ trở lại trường học, trở thành học trưởng chân chính của cô: "Anh có ngại tiết lộ một ít chi tiết cho em không? Biết càng nhiều, càng cặn kẽ thì khả năng thắng của em mới càng lớn, không phải sao?"

Phó Thư Dạng cong ngón tay chống cằm, trầm tư hồi lâu.

Hứa Mân cho là anh đang nhớ lại chi tiết, kích động mở điện thoại, chuẩn bị quay lại.

Có một số chi tiết không phải nghe lần đầu đã có thể tìm ra được, phải nghe nhiều lần mới phát hiện ra tin tức mấu chốt. Lúc phá án, cảnh sát đều như vậy.

Rốt cuộc Phó Thư Dạng cũng nghĩ xong, anh nói: "Kim... Kim Mẫu trộm sáng tạo và kỹ thuật của tôi, còn xóa bỏ phần văn kiện trong máy tính của tôi nên tôi không có chứng cứ."
1

Hứa Mân nghiêm túc nghe nhưng nửa ngày sau cũng không thấy anh nói nữa. Cô ngẩng đầu lên đầy kỳ quái.

Phó Thư Dạng bình tĩnh nhìn cô, không có ý sẽ tiếp tục.

Hứa Mân: "... Không còn nữa à?"


Phó Thư Dạng: "Ừm."

Hứa Mân gấp gáp: "... Có lẽ anh hiểu lầm từ "chi tiết" này rồi."

Cô cho rằng đây chẳng qua chỉ là mở đầu, không ngờ mới thế mà đã xong tổng kết phân trần.

Ngón tay đang chống cằm của Phó Thư Dạng chuyển lên xoa thái dương. Qua mấy giây, anh mới nói: "Nếu cô cảm thấy khó khăn, bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp..."

"Không!" 

Hứa Mân thu lại điện thoại, hờn dỗi nói: "Trong từ điển của em không có hai chữ "từ bỏ" này. Anh không nói cũng không sao, chuyện gì đã làm thì cũng sẽ để lại vết tích, em nhất định sẽ tìm được chứng cớ."

Phó Thư Dạng là trùm phản diện ngang ngược, chỉ cần không hắc hóa là đã nên thắp nhang cầu nguyện rồi. Không cần kỳ vọng gì với anh, dựa vào chính mình là được rồi, Hứa Mân yên lặng căn dặn chính mình.

Tự nhủ xong, cô lại khôi phục ý chí chiến đấu: "Phần văn kiện bị xóa bỏ trong máy tính của anh có thể lấy lại không?"

Phó Thư Dạng kinh ngạc vì sự nhìn nhận tốt của cô, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc nhưng lại nhanh chóng vụt mất: "Không thể."

Đáp án này cũng không quá ngoài ý muốn. Nếu có thể, chắc chắn bọn họ đã sớm khôi phục lại rồi.

Nhưng Hứa Mân vẫn hỏi: "Vì sao? Không phải anh là sinh viên tài cao của khoa máy tính sao?"

"Kim Mẫu cũng là sinh viên tài cao của khoa máy tính." Phó Thư Dạng nói.

Hứa Mân: "... Được rồi."

Nếu không thể lấy chứng cứ từ Phó Thư Dạng thì có lẽ cũng chỉ có thể hạ thủ từ bên Kim Mẫu.

"Kim Mẫu có nhược điểm gì không?"

Hứa Mân lại hỏi: "Anh và ông ta thân quen như vậy, chẳng lẽ không hiểu rõ chút gì sao?"

Phó Thư Dạng lắc đầu.

Hứa Mân đang cảm thấy thất vọng, đột nhiên Phó Thư Dạng lại nói: "Ông ta có con gái."

Con gái?


Trong lòng Hứa Mân nhảy dựng, bỗng nhớ tới đoạn lời thoại của Hàn Thù trong sách, nói Phó Thư Dạng tìm người câu dẫn con gái của Kim Mẫu, sau đó đá cô ta. Con gái của Kim Mẫu không chịu nổi đả kích, tự sát không thành, cuối cùng trở thành người thực vật.

"Kim Mẫu rất thương con gái." Phó Thư Dạng nói.

Lúc đọc sách, Hứa Mân không hề hoài nghi đoạn kịch bản này. Cô chỉ cảm thấy Phó Thư Dạng thật rất quá đáng, quả nhiên không hổ là nhân vật phản diện độc ác.

Nhưng lúc trước, nghĩ tới đoạn này, trực giác của cô nói cho cô biết Phó Thư Dạng không phải người như vậy. Cô luôn cảm thấy có lẽ còn có nội tình.

Bây giờ, Phó Thư Dạng bỗng nhắc tới con gái của Kim Mẫu. Hứa Mân không khỏi nghĩ thêm, rốt cuộc Phó Thư Dạng có làm chuyện kia hay không?

Hứa Mân không nhịn được, hỏi: "Nếu như, em nói là nếu như..."

Phó Thư Dạng nhìn Hứa Mân, chờ cô nói.

Hứa Mân dừng một chút, gượng gạo xoay đề tài sang hướng khác: "Anh có thích con gái của ông ta không?"

Kịch bản trong sách nói theo một ý nghĩa nào đó, thậm chí không thể tính là thật. Hiện tại, Phó Thư Dạng là một Phó Thư Dạng hoàn toàn mới, Phó Thư Dạng kia đã làm gì cũng đều không liên quan đến Phó Thư Dạng này. Nhân quả tuần hoàn, không cần phải xoắn xuýt quá nhiều.
1

Lấy chuyện chưa xảy ra đi dò xét lòng người chính là cách làm ngu xuẩn nhất.

Trên gương mặt đơ của Phó Thư Dạng xuất hiện vẻ khiếp sợ hiếm thấy: "Cái gì?"

"Đây không phải kịch bản thường gặp sao? Nhân vật nam chính thích tiểu sư muội, sợ tiểu sư muội buồn nên không đành lòng đối phó với sư phó bại hoại."

Hứa Mân xấu hổ cười: "Xác định anh không thích con gái ông ta, em mới có thể nắm giữ được tiêu chuẩn."

Nói như thể cô đã tìm được chứng cứ, nắm chắc phần thắng trong tay.


Phó Thư Dạng trầm mặc mấy giây: "... Tôi không xem phim."

Hứa Mân: "Ha ha... có vài bộ phim thật sự não tàn."

Trong không khí bay đầy hai chữ "xấu hổ".

"Tôi..."

"Ùng ục ùng ục."

Hứa Mân ôm bụng, lúng túng hơn.

Hôm nay cô thật sự tiêu hao không ít năng lượng nhưng cũng không nên kêu lớn tiếng trước mặt người khác như vậy chứ?

Quá mất mặt.

Cô lén lút nhìn Phó Thư Dạng, chỉ thấy tay trái của trùm phản diện nắm thành nắm đấm, chống bên môi.

Hứa Mân cảm thấy khóe môi anh nhếch lên như đang cười trộm.

"Tôi gọi thức ăn ngoài?" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui