Lạch cạch — Điện thoại trong tay Hứa Mân rơi xuống đất.
Cô vội nhặt lên. Cũng may điện thoại di động này khá bền, màn hình nứt hai đường nhưng vẫn không bị hỏng, còn có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Hứa Mân? Em không sao chứ?" Nghe thấy tiếng động bên kia đường dây, Sở Diệp Nhiên sợ hết hồn.
"Em không sao." Hứa Mân cầm điện thoại, lập tức đi ra ngoài kí túc xá: "Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt rồi nói."
Bối Khởi Yên thấy Hứa Mân trầm mặc đi lướt qua cô ấy, hơi sửng sốt.
Hứa Mân hoàn toàn không chú ý tới cô ấy. Thấy thang máy đang bận, cô dứt khoát chạy xuống bằng cầu thang bộ, đi đến sân bóng rổ bên cạnh mà Sở Diệp Nhiên nói.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hứa Mân chạy một mạch tới, suýt chút nữa tắt thở.
Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao đi cùng nhau, cũng vừa mới tới, vừa thở hồng hộc vừa nói: "Việc này không thể để người khác biết. Chúng ta đi chỗ khác."
Bọn họ đến một nơi hẻo lánh yên tĩnh. Xác định xung quanh không có người, Sở Diệp Nhiên hỏi Hứa Mân: "Lần gần đây nhất em gặp Tiểu Dạng là lúc nào?"
"Tối qua." Hứa Mân nói.
"Lúc đó, trạng thái của cậu ấy thế nào?" Mạnh Thao lập tức hỏi.
Hứa Mân kể lại tình huống tối hôm qua: "Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó em nên hỏi anh ấy vài câu mới phải."
"Chuyện không liên quan tới em." Sở Diệp Nhiên trấn an nói: "Dù em có hỏi, cậu ấy cũng sẽ không nói với em đâu."
Hứa Mân gấp gáp: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Việc đã đến nước này, Sở Diệp Nhiên không thể lừa Hứa Mân được nữa. Anh ta sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Em biết Tiểu Dạng có được căn biệt thự kia bằng cách nào không?"
"Không biết." Nhớ tới lời bảo vệ từng nói, Hứa Mân nói tiếp: "Chỉ có điều, tôi từng nghe bảo vệ nói, hình như trước kia căn biệt thự này thuộc về một người họ Kim."
Sở Diệp Nhiên thở dài: "Thầy của Tiểu Dạng họ Kim."
"Thầy của anh ấy họ Kim..." Đột nhiên, Hứa Mân khựng lại.
Cô chưa từng trải nhưng cũng biết thầy giáo không thể tùy tiện cho học sinh một căn biệt thự được.
【Phó Thư Dạng? Tên đó chính là cầm thú! Kim Mẫu từng là ân sư dạy nghề của cậu ta nhưng Phó Thư Dạng đã làm gì? Cậu ta khi sư diệt tổ, chụp Kim Mẫu vào bao bố đánh đến hấp hối rồi mới đưa đi bệnh viện. Sau này, tay chân của thầy Kim đều bị tàn tật, ngay cả công ty một tay gây dựng cũng bị Phó Thư Dạng cướp đi. Nhưng tên súc sinh kia vẫn chưa dừng lại. Cậu ta phái người dụ dỗ con gái của thầy Kim, sau đó lại đá người ta. Sư muội Kim không chịu nổi đả kích, uống thuốc tự sát nhưng không thành, trở thành người thực vật. Năm đó thầy Kim tốt với Phó Thư Dạng bao nhiêu nhưng lại thu về một tên bạch nhãn lang, đúng là khiến nhà tan cửa nát! Em nói xem, súc sinh như thế thì có gì đáng để nói? Tên đó chết cũng không hết tội, anh nhất định phải loại bỏ cục u ác tính này!】
Đây là lời Hàn Thù nói với Hứa Lang.
Phó Thư Dạng bắt được Hứa Lang nhưng không dùng cô ta để uy hiếp Hàn Thù mà lại thả đi. Hứa Lang cảm thấy có lẽ Phó Thư Dạng cũng không xấu xa như vậy, nói giúp anh mấy câu nhưng lập tức bị Hàn Thù dùng cả đoạn này để phản bác.
Từ đó về sau, Hứa Lang vô cùng chán ghét Phó Thư Dạng.
Trong cả cuốn sách, Hứa Lang đều được miêu tả như Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa. Ban đầu, bất kể là người xấu xa cỡ nào cô ta cũng muốn cảm hóa. Duy chỉ có giai đoạn sau, cô ta chỉ ước gì có thể khiến Phó Thư Dạng chết đi.
Chi tiết trong lời này của Hàn Thù có lẽ có chút sai lệch với sự thật nhưng cơ bản mà nói, Phó Thư Dạng có mâu thuẫn với Kim Mẫu là điều chắc chắn.
"Là Kim Mẫu sao?" Hứa Mân hỏi.
Sở Diệp Nhiên giật mình: "Em biết ông ta?"
Hứa Mân lắc đầu: "Tình cờ nghe được tên ông ta. Tại sao ông ta lại tặng biệt thự cho anh Phó?".
Sở Diệp Nhiên cho là cô nghe được từ Phó Thư Dạng, cũng không hỏi thêm, chỉ đau khổ đập đầu: "Tiểu Dạng vốn là cô nhi, từ nhỏ đã chịu rất nhiều khổ sở nên tính tình hơi quái gở. Nhưng cậu ấy vốn có tư chất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Thật ra, Kim Mẫu cũng không phải giáo sư của chuyên ngành bọn anh. Lúc ở khoa chính quy, Tiểu Dạng tự chọn một môn học mà ông ta mở, gọi là "Chiến thuật thiết kế điện tử". Tiểu Dạng học cái này chỉ để cho vui nhưng không ngờ vì thế lại bị Kim Mẫu để mắt tới."
Kim Mẫu nhìn trúng tài năng của Phó Thư Dạng, lợi dụng thân phận giáo sư để tiếp cận anh, dẫn anh đi làm công việc kiêm chức kiếm tiền nhẹ nhàng.
Phó Thư Dạng là cô nhi, đương nhiên tiền bạc cũng không dư dả. Chỉ có điều, năng lực của anh rất mạnh, làm công bình thường cũng đủ kiếm tiền. Nhưng cảm giác có giáo sư đặc biệt quan tâm thì lại không giống vậy.
Cô nhi mà, từ nhỏ đã không được yêu thương nhiều, ai đối xử tốt với anh, anh đều sẽ ghi tạc trong lòng.
Dần dần, hai người thân thuộc, Kim Mẫu bắt đầu có ý để Phó Thư Dạng tham dự vào nghiên cứu của mình.
Kim Mẫu nghiên cứu trò chơi điện tử, khá có tương lai. Chính Phó Thư Dạng cũng cảm thấy hứng thú, sau đó suôn sẻ thi làm nghiên cứu sinh của Kim Mẫu.
Đúng là ban đầu Kim Mẫu chỉ muốn thu Phó Thư Dạng về dưới trướng của mình, ông ta đang chuẩn bị mở một công ty game.
Nhưng không ai ngờ, năng lực của Phó Thư Dạng lại vượt xa mong đợi của Kim Mẫu.
Biết dự định sau này của Kim Mẫu, anh lập tức bắt đầu giúp ông ta nghĩ trò chơi mới.
Lập trình, lối tư duy, đưa vào hoạt động,... Cái nào anh cũng đọc lướt qua, tận lực tạo dựng trò chơi mới khiến Kim Mẫu mừng rỡ không thôi. Kim Mẫu nhận định trò chơi này có thể HOT, bắt đầu có tâm tư bẩn thỉu.
Phó Thư Dạng hoàn toàn không hề phòng bị Kim Mẫu, tất cả bản thảo thiết kế đều để ở phòng làm việc của ông ta, tất cả thiết kế và chi tiết đều nói với Kim Mẫu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...