"Đừng thẹn thùng, anh không thấy gì cả."
Sở Diệp Nhiên không giữ được vỏ bọc.
Hứa Mân: "... Em làm vậy chỉ để ngăn cản anh ấy đánh nhau thôi, không phải như anh nghĩ."
"Anh cũng nghĩ em đang ngăn cản cậu ấy đánh nhau... Chờ chút, đánh nhau với ai?" Sở Diệp Nhiên hỏi.
Anh ta còn chưa dứt lời, Hàn Thù và Hứa Lang đã đỡ Hứa Trọng Á đi ra.
"Ơ, đây không phải Hứa tổng lừng danh của chúng ta sao?" Vừa thấy ông ta, Sở Diệp Nhiên lập tức hả hê chạy lên phía trước: "Chuyện gì thế này? Gặp báo ứng rồi à? Ông trời ơi, thật xin lỗi, tôi không nên mắng ông. Ông có mắt nhưng chỉ là chưa tới lúc thôi."
3
Hứa Trọng Á co được dãn được, phớt lờ khiêu khích của cậu ta, trực tiếp nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Phó Thư Dạng, cậu chờ đó cho tôi."
Hứa Lang và Hàn Thù cũng nhìn qua.
Hốc mắt Hứa Lang phiếm hồng, muốn nói lại thôi.
5
Hàn Thù rõ ràng mang theo địch ý và đề phòng: "Chúng ta quen nhau à?"
"Không quen." Phó Thư Dạng thản nhiên nói.
Hàn Thù không tin: "Vừa rồi rõ ràng cậu... muốn đánh nhau với tôi."
Phó Thư Dạng rũ mắt như thể cả thế giới đều không nằm trong mắt anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung ác ngang ngược trước đó: "Tôi chỉ cho là... Cậu đang khi dễ Hứa Mân."
Hàn Thù: "... Mẹ nó! Tôi sợ cô ấy ngã, đỡ cô ấy một chút, ngay cả góc áo cũng không đụng vào!"
1
Hắn ta tức không chịu nổi, quay đầu nói với Hứa Mân: "Bạn trai cô có khuynh hướng bạo lực. Bây giờ cậu ta có thể vì cô mà không thèm phân biệt tốt xấu đi đánh người, tương lai cũng có thể ra tay với cô. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hứa Mân há miệng, không nói nên lời.
Chính cô cũng rất bất ngờ. Phó Thư Dạng đối xử với cô không tồi nhưng hẳn là cũng không tới mức này chứ?
Vừa rồi, nhìn dáng vẻ của Phó Thư Dạng, rõ ràng là đang đối mặt với kẻ địch không đội trời chung nên mới có phản ứng như thế.
Kích động, hung ác,... Chẳng lẽ thật sự là điềm báo hắc hóa à?
4
Hàn Thù không nghĩ nhiều, nói xong cũng trực tiếp đỡ Hứa Trọng Á lên xe.
Chờ bọn họ rời đi xong, Hứa Mân mới nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này hai người đi đâu vậy? Em vẫn luôn không tìm thấy người."
"Có việc?" Phó Thư Dạng nhìn cô một cái.
Hứa Mân: "Hả?"
"Tìm tôi có việc?" Phó Thư Dạng tích chữ như vàng lại tặng thêm hai chữ.
Hứa Mân: "..."
Lúc này, cô nghe rõ nhưng lại không nói ra được.
Nếu dám nói sợ anh hắc hóa, có lẽ cô cách cái chết không xa nữa đâu.
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à?"
Đôi khi Sở Diệp Nhiên thật sự là thiên thần, dễ dàng giải vây cho Hứa Mân: "Chẳng phải bạn bè với nhau nên thường xuyên liên lạc sao? Không phải Hứa Mân cũng tìm tôi sao? Đúng rồi, nghe nói hôm nay em chuẩn bị đến nhà anh để tìm anh, có chuyện gì không?"
Hứa Mân dừng một chút, đàng hoàng nói: "Em không tìm được anh Phó."
Sở Diệp Nhiên: "..."
50
Phó Thư Dạng nghiêng đầu.
Thấy Sở Diệp Nhiên sắp xù lông, Hứa Mân vội vàng trấn an nói: "Đùa thôi! Thật ra là điện thoại hai người đều gọi không thông nên em có chút lo lắng."
"Bọn anh đến nơi khác, tín hiệu không tốt."
Sở Diệp Nhiên bất lực giải thích.
Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Hứa... Họ Hứa kia nói, chuyện ông ta bị đánh có liên quan tới anh Phó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Sở Diệp Nhiên nhìn Phó Thư Dạng. Người sau không có ý muốn nói, anh ta đành phải mở miệng: "Em còn nhớ lúc trước Tiểu Dạng từng nói họ Hứa muốn chiếm được miếng đất Thiên Loan không?"
Hứa Mân gật đầu.
"Họ Hứa muốn đổi nghề làm bất động sản, nhìn trúng hạng mục Thiên Loan. Ông ta rất để tâm tới việc này nhưng là đường lối không đủ. Ngày đó, nghe Tiểu Dạng nhắc tới, ông ta cảm thấy có lẽ Tiểu Dạng biết được nội tình."
Sở Diệp Nhiên không nhịn được cười: "Tiểu Dạng phát hiện có người theo dõi mình nên tương kế tựu kế, đi tìm một viên chức nhỏ nào đó trong bộ ngành. Họ Hứa tự cho mình thông minh, chạy tới mua chuộc viên chức nhỏ đó. Tiểu Dạng vốn chỉ cần tư vấn vài vấn đề, viên chức nhỏ đương nhiên không nói ra được nội tình gì. Họ Hứa cho là người nọ kín miệng, còn muốn câu dẫn người ta, kết quả là bị kim chủ sau lưng người ta phát hiện. Bọn anh nghe nói việc này, sang đây xem náo nhiệt, vừa lúc đụng phải con gái ông ta ở đầu ngõ."
Sở Diệp Nhiên nói chuyện hời hợt, Hứa Mân lại nghe đến kinh hồn bạt vía.
Hứa Lang và Hứa Trọng Á không xuất hiện nữa, cô còn tưởng rốt cuộc cũng thoát khỏi bọn họ, không ngờ bọn họ lại đi gây sự với Phó Thư Dạng, là cô liên lụy tới anh.
Nhưng Phó Thư Dạng thấy đây chỉ là một việc nhỏ vô nghĩa. Quả thật, mỗi bước đều được tính toán vừa vặn. Chỉ cần có chút sai lầm, có lẽ người hôm nay bị đánh là Phó Thư Dạng.
Ấn tượng ban đầu của Hứa Mân với đại lão Phó Thư Dạng vẫn không đổi, cũng không hoài nghi năng lực của anh. Cô chỉ cảm thấy mình thực sự không thể nào báo đáp.
"Anh Phó." Hứa Mân nhìn Phó Thư Dạng: "Xin lỗi anh, em đã làm liên lụy tới anh."
Bởi áy náy, cảm động và đủ loại cảm xúc đan xen nhau nên ánh mắt của cô vô cùng nghiêm túc, đáy mắt hiện ra tia sáng dịu dàng. Phó Thư Dạng nhìn thấy, đáy lòng hơi ngứa ngáy.
Ngón tay anh hơi cuộn tròn lại, nói: "Không có gì."
Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh hét lên: "Đã đến nước này thì có muốn lấy thân..."
16
"Em mời cơm!" Hứa Mân lập tức nói: "Không phải lần trước mọi người nói muốn ăn đồ nướng sao? Em mời mọi người ăn đồ nướng, được không?"
Sở Diệp Nhiên bĩu môi: "Lại là em mời khách, anh trả tiền?"
3
Hứa Mân có hơi ngượng ngùng. Lần trước cô uống say, là Sở Diệp Nhiên thanh toán hóa đơn. Ngày hôm sau, cô chuyển khoản Wechat cho anh ta, anh ta cũng không nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...