Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan


Edit+Beta: soda chanh

Phồn Tinh hoàn toàn không biết, ở ngoài kia nơi cách đây hàng ngàn dặm, có người đang tâm tâm niệm niệm mà nhớ thương chính mình.

Mà Giản Hân Hân cũng hoàn toàn không dự đoán được, ở một tương lai không xa, ả ta hoàn toàn có thể lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng mà chính mình đã từng thấy trong giấc mơ đêm đó --

Sau khi tìm được đúng đại phu xem bệnh, cái mạng này của Từ Thụy Khanh xem như đã được bảo vệ.

Nhưng lại không thể làm việc nặng, mà cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn.

Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, toàn thân thì ốm yếu, không biết tới khi nào mới có thể tĩnh dưỡng trở lại như ban đầu.

Mộc lão tam giao mấy quyển sách vào trong tay Từ Thụy Khanh, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cảm khái mà nói: "Mẹ ơi, sách này cũng thật quý a! Một quyển đã phải tốn đến một vài lượng bạc, tương đương với một người ăn cả một năm. Khó trách mọi nhà đều nói khó có thể nuôi được người đọc sách."

Nếu không phải do khuê nữ ngốc nhà mình một phải hai phải đều dặn dò đi mua chúng cho nam nhân của cô, Mộc lão tam thật đúng là có chút tiếc tiền.

"Tiểu tử Từ gia, thân thể của ngươi cũng dưỡng đến không sai biệt lắm rồi, tới đây cùng Mộc thúc nói chuyện một chút, sau này ngươi tính toán làm thế nào?" Mộc lão tam tận lực làm ngữ khí chính mình bình thản đi một chút.


Kỳ thật trong lòng lại nghĩ đến tàn bạo --

Hắn nếu như dám nói không cưới Phồn Tinh.

Hoặc là oán trách cha con hai bọn họ, nhân lúc hắn đang bệnh nặng mà nhúng tay vào.

Ông nhất định sẽ ném hắn xuống sông một lần nữa, coi như lần này đã vô công rỗi nghề mà đi cứu một tên vương bát con bê!

Nhưng sự thật đã chứng minh, tể tướng đại nhân tương lai, có dục vọng cầu sinh cực mạnh.

"Con định đính hôn cùng Phồn Tinh trước, sau đó thì đi thi khoa cử. Đợi cho sau này thành người có công danh rồi, mới cưới cô ấy về làm vợ. Mộc thúc, người cảm thấy như thế nào?" Từ Thụy Khanh đương nhiên biết, Mộc lão tam dụ Phồn Tinh ra ngoài, đơn độc tìm hắn hỏi chuyện là muốn nghe được cái gì.

Hắn đây không chỉ là gãi đúng chỗ ngứa, mà cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Vốn dĩ trước kia hắn cũng đã muốn dựa vào gia thế của Mộc gia rồi, chẳng qua là..

Khuê nữ ngốc nhà Mộc thúc, không hiểu sao luôn có thể bắt kịp thời khắc mấu chốt, bày ra một phen vũ lực cực đỉnh, làm cho lòng hắn lại bắt đầu do dự lên.

Hiện giờ, không biết trời xui đất khiến thế mà, mà hắn lại có thể cùng Mộc Phồn Tinh dính lại chung một chỗ.

Hắn sẽ cưới cô ấy làm vợ.

Mặc dù không có biện pháp đối cô sinh ra tình cảm nam nữ, nhưng hắn cũng sẽ chiếu cố cô hết một đời một kiếp này thật tốt.

Coi như, báo ân cứu mạng.

Tể tướng đại nhân tương lai, mặt ngoài nhìn thành thục ổn trọng như vậy mà thôi, kỳ thật trong lòng đều tràn ngập hơi thở trẻ trâu (trung nhị).

Bạn cho rằng hắn là vì ghét bỏ Phồn Tinh là một đứa ngốc, nên mới cảm thấy chướng mắt cô, cảm thấy cả đời này mình tuyệt đối sẽ không yêu cô hay sao?

Không phải đâu.

Kỳ thực là vì trong lòng Từ Thụy Khanh luôn nghĩ, đã là nam tử hán đại trượng phu, lúc nào cũng phải coi việc kiến công lập nghiệp là nhiệm vụ quan trọng của mình! Đem một đầu nhiệt huyết tất cả đều vứt vào trong triều đình, dùng hết sực lực cả đời của mình, trở thành một người quyền cao chức trọng hô mưa gọi gió!


Tình tình ái ái là cái quái gì chứ?

Căn bản không cần để ý!

Cho nên hắn căn bản cũng không để bụng thê tử mình là ai, chỉ cần hắn không thấy phản cảm, đều có thể tôn trọng nhau như khách mà trải qua cả đời.

Mộc lão tam cẩn thận tính toán, khuê nữ nhà mình bây giờ cũng còn nhỏ, cách tuổi cập kê cũng còn khá nhiều năm.

Vừa lúc có thể dưỡng dưỡng thêm, chờ đến sau khi Từ Thụy Khanh thi đậu công danh, thì tuổi cũng vừa vặn có thể thành thân được rồi.

Vì thế cũng lập tức hùa theo nói 'tốt'.

*

Xác định hôn sự, Từ Thụy Khanh nhìn lại Phồn Tinh, không biết vì cái gì, lại mạc danh có thêm một loại cảm giác kỳ quái.

Thường xuyên nhịn không được mà ngó về phía cô.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô.

Nhìn cô phồng quai hàm lên, nghiêng đầu, giống như là đang tự hỏi nhân sinh.


Nhìn cô thường thường lấy mấy món ăn vặt nhỏ nhỏ ra nhét hết vào trong miệng.

Trong lòng thậm chí có lúc còn bốc lên một loại cảm giác gánh nặng đường xa: Haizzz, nhìn cô giống như một đứa trẻ thế này. Sau này đến lúc sinh con đẻ cái mà nói, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Haizzzz, đau đầu.

"Tiểu Hoa Hoa, nhìn nhìn ta." Phồn Tinh vừa ăn vặt vừa đặt câu hỏi với Sưu Thần Hào, "Hắn, có phải hay không.. Cũng muốn ăn?"

Sưu Thần Hào: 【.. 】 không, hắn không muốn!

"Phồn Tinh, ngươi lại đây, ta có việc muốn thương lượng với ngươi." Từ Thụy Khanh nhớ tới việc Lão đại thỉnh thoảng lại cho hắn một cái ôm công chúa cay hết cả mắt, rốt cuộc mới cố gắng vận khí lấy hết can đảm mà đi thương lượng lại cái vấn đề này với Lão đại.

* * *

Từ Thụy Khanh: Ta, chỉ muốn lập nghiệp, không muốn yêu đương.

Phồn Tinh: Cúi chào, đóa hoa tiếp theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận