Edit+Beta: soda chanh
Sưu Thần Hào đơ một chút, đột nhiên phát hiện, ý tưởng của lão đại.. Cũng rất có đạo lý nha!
【.. Có khả năng, là chân ái? 】 Sưu Thần Hào thử trả lời.
Bởi vì nó phát hiện mạch não của cái cô nữ chủ được trọng sinh Giản Hân Hân này, thật sự rất mông lung, ngoại trừ lấy cái từ 'chân ái' này ra để giải thích, nó rõ ràng là không tìm thấy bất kỳ cái lý do nào khác.
"À."
Giản Hân Hân được như ý nguyện mà trở thành Ngũ hoàng tử phi, nếu nói Tần Phồn Nhi là một khối chướng ngại vật đứng đầu mà nàng ta muốn diệt trừ, vậy thì Từ Thụy Khanh lại là người mà nàng ta bắt buộc phải diệt trừ tận gốc, là kẻ thù không đội trời chung!
Kiếp trước.
Cái tên nhà nông xuất thân bần hàn này tuổi còn trẻ lại có thể giật được tam nguyên, được bệ hạ khâm điểm trở thành Trạng Nguyên.
Tâm tính hắn cứng cỏi, đa mưu túc trí, lại thêm sự tàn nhẫn quả quyết không hợp lứa tuổi!
Trong khi tất cả mọi người đều xem trọng các hoàng tử cường thế khác, hắn không biết từ khi nào đã giao hảo được với Ngũ hoàng tử Thiệu Huyền Viễn, chờ đến sau khi Thiệu Huyền Viễn đăng cơ, liền phá lệ mà được trọng dụng, trở thành tể tướng đại nhân trẻ tuổi nhất đương triều.
Phủ tướng quân Bình Nam bị hủy diệt, không thể không kể đến bút tích của Từ Thụy Khanh này.
Thật xứng danh một tên chó săn tậm tâm trung thành a!
Điều này khiến cho Giản Hân Hân sau khi được trọng sinh trở lại, chỉ hận không thể lột da róc thịt của hắn.
Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ tử trong nội trạch, đầu tiên là phải ở trong phủ tướng quân Bình Nam tranh đấu với hậu trạch, sau đó lại phải cùng các cùng nữ tử khuê các khác tranh kỳ khoe sắc, ngay sau đó lại còn phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà đi lấy lòng bệ hạ cùng Thái Hậu, căn bản là bận không thể rút tay ra để đối phó đối với cái tên Từ Thụy Khanh nghèo kiết xác kia.
Chỉ có thể chờ đến khi đối phương xuất hiện ở Đô Thành, lại tiếp tục nghĩ cách sau.
Dựa theo biểu hiện cốt truyện, Giản Hân Hân vì ngăn trở Từ Thụy Khanh leo lên, đã nghĩ ra đủ mọi cách hạ độc thủ tàn nhẫn với hắn.
Từ Thụy Khanh đầu tiên là bị người ta khiêu khích nên đã bỏ lỡ khoa khảo năm đó, chỉ có thể đến trễ ba năm. Ba năm sau thi đậu Trạng Nguyên, lại bị định tội ở trong cung say rượu, chòng ghẹo cung nữ mà bị tước phong hào Trạng Nguyên, cả đời không được nhập môn quan trường.
Thanh danh đều hủy!
Chật vật bất kham!
Hơn nữa, khi đi ra còn cửa nát nhà tan, ngay cả hương thân đều không một ai may mắn thoát khỏi, trở thành một người cô đơn danh xứng với thực!
Dưới đủ loại vu oan hãm hại, Từ Thụy Khanh tuy rằng không biết chính mình đến tột cùng là có ân oán gì với cái vị này hoàng tử phi này, nhưng lại rất minh bạch, nếu như không tìm được một lối thoát nào, chỉ sợ là sẽ phải chết ở trong tay đối phương!
Nếu trời xanh không chừa cho hắn một con đường sống, vậy hắn sẽ li kinh phản đạo, chính mình tự tạo cho mình một đường sống, thì sao nào?
Vì thế liền đơn giản một thân một mình, rời xa quê hương, đi đến đất nước của địch.
Dựa vào một thân bụng dạ thâm trầm, cùng thủ đoạn cứ ùn ùn không dứt, hắn ở địch quốc nâng đỡ tân hoàng đăng cơ, trở thành Nhiếp Chính Vương tiếng tăm lừng lẫy.
Sau khi ổn định triều cục, hắn lập tức liền thay đổi đầu thương, tấn công lại quốc gia quê nhà Đại Triệu.
Không tiếc trả giá đại giới, trăm họ lầm than, tay nhiễm máu tươi, tâm thái như ma.
Cuối cùng, Đại Triệu diệt quốc.
Cái vị Nhiếp Chính Vương Từ Thụy Khanh này, địch quốc, thượng vị bằng cách dẫm lên chồng chất bạch cốt, ở địch quốc trở thành một sự tồn tại nói một không hai.
Tính tình hắn âm trầm bất định, thủ đoạn lại dữ dằn tàn khốc, trở thành nhân vật phản diện thật sự vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Đến nỗi nguyên chủ Mộc Phồn Tinh, ở toàn bộ trong cốt truyện chỉ là một tên pháo hôi rõ đầu rõ đuôi mà thôi.
Thân là đích tiểu thư phủ Tần Quốc công, nàng năm tuổi bị bắt cóc.
Nhưng bảy năm sau, sau khi Tần Quốc công phủ hao hết trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng tìm lại được đích tiểu thư mất tích đã lâu!
Lấy máu nghiệm thân, trên người người nọ còn mang theo mộc bài có thể chứng minh thân phận. Tấm mộc bài kia, tuy nhìn không đáng giá tiền, nhưng lại là thứ mà khi Tần Phồn Nhi tuổi nhỏ ốm yếu đã cầu đại quốc sư khai quang, ý nghĩa phi phàm, đủ có thể chứng minh thân phận.
Giản Hân Hân vì muốn phá hỏng con đường của Tần Phồn Nhi, nên đã cố ý chuẩn bị một thứ thay thế phẩm giả mạo cơ hồ giống nàng như đúc để đánh tráo.
Đích tiểu thư đã tìm trở về, từ nay về sau nếu lại xuất hiện, đều sẽ là hàng giả!
Cha nuôi của Mộc Phồn Tinh trước khi lâm chung đã nói với nàng, nàng vô cùng có khả năng là thiên kim tiểu của một mỗ gia đình giàu có nào đó ở kinh đô.
Thời điểm lúc trước khi ông ấy mới vừa thu dưỡng đứa nhỏ này, đứa nhỏ này vẫn luôn nói chính mình là tiểu thư phủ Tần Quốc công, chỉ là sau này lại bị bệnh vài lần, cháy hỏng đầu óc, liền đem hết sự tình lúc nhỏ quên đến không sai biệt lắm.
Ông ấy là một người góa vợ, thật vất vả mới thu dưỡng được một đứa nhỏ, tự nhiên không muốn để nó đi tìm thân sinh cha mẹ. Nhất thời ích kỷ, nên đã giấu nghẹn xuống dưới.
Chờ đến khi lâm chung, mới lo lắng con gái sẽ không ai chiếu cố, vì thế mới bảo Phồn Tinh cầm hết số tiền còn lại trong nhà, đi đến Đô Thành nhận người thân.
Không đi nhân người thân thì đã tốt, một khi đi nhận thân, liền coi như đem mạng ném đi không còn, ngay cả cửa của phủ Tần Quốc công cũng chưa bước chân đến.
* * *
Phồn Tinh: Vì cái gì ta lại là cái pháo hôi nha?
Sưu Thần Hào: Bằng không, ngươi muốn làm cái gì?
Phồn Tinh: Ta muốn làm lão đại nha!
(tấu chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...