Edit+Beta: soda chanh
"Đương nhiên là có liên quan tới cậu rồi!" Thích Hà tự sa ngã nói: "Ông ta ép tôi cưới người khác, nhưng tôi chỉ muốn cưới cậu mà thôi, cho nên liền bị Thích Mộc Võ đuổi ra ngoài."
Thích Hà không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Phồn Tinh, con ngươi đen nhánh chỉ còn lại một bóng dáng một mình cô.
"Tiểu ngốc tử, tôi giờ chỉ còn lại một mình cậu mà thôi, sau này cậu phải nuôi tôi đấy, còn phải gả cho tôi nữa, hiểu không? Nếu nói không, làm sao cậu có thể xứng đáng với những thứ tôi đã từ bỏ được chứ?"
Thời điểm Văn Nhân Nho vô tình nghe được những lời này, gân xanh trên thái dương đều nhịn không được mà nhảy nhảy.
Lừa dối một đứa ngốc như vậy, chẳng lẽ lương tâm của hắn không cắn rứt à?
Hắn ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, trước nay chưa từng nghe qua mấy lời nói vô sỉ như vậy!
Nhưng mà cùng lúc đó, một chút không cam tâm trong lòng cũng dần dần tiêu tán đi.
Thích Hà xác thật là so với hắn càng thêm thẳng thắn, càng thêm bỏ được.
Hắn luyến tiếc gia nghiệp của Văn Nhân gia, nhưng là Thích Hà lại bỏ được, vậy chứng minh Thích Hà cùng tiểu ngốc tử Vân Phồn Tinh kia, mới là một đôi.
Văn Nhân Nho tự nhận mình tuy rằng không phải là một người tốt lành gì, nhưng cũng coi như là một con người thẳng thắn. Trong lòng hắn ta rất rõ ràng, nếu như lựa chọn cái gì, thì nhất định sẽ phải từ bỏ cái gì, tuyệt đối không thể được voi đòi tiên, vọng tưởng muốn ngồi không mà được hưởng Tề nhân chi phúc*.
(*) Mọi người đem tổ hợp nhất thê nhất thiếp gọi là: Tề nhân chi phúc. Hiện nay chỉ một chồng có một vợ, nhiều bồ bịch là cuộc sống phú quý. - Nguồn dịch: Nguyệt Tử Lai. Nguồn chính: Baike. Baidu. Giải thích rõ hơn thì ở mấy chương trước nhé
Đại lão nghe Thích Hà nói xong, chỉ là nhíu nhíu mày.
Cô không phải.. Vẫn luôn nuôi Tiểu Hoa Hoa hay sao?
Tiểu Hoa Hoa, có phải hay không.. Đối với chính hắn, có cái hiểu lầm gì đó rồi?
"Tiểu ngốc tử, cậu có hiểu lời tôi đang nói hay không?" Nhíu mày là có ý gì? Không muốn sao?
Không nên a, phải là tiểu ngốc tử nghe không hiểu, nên trực tiếp gật đầu cho có lệ mới đúng!
Đến lúc đó, hắn liền có thể nhân cơ hội mà đưa ra yêu cầu tổ chức hôn lễ luôn.
Thích Hà phát hiện, ừm, mình quả nhiên là một thằng tâm đặc biệt cơ thâm trầm.
".. Ah." Tiểu Hoa Hoa của mình, là phải dựa vào chính mình sủng, Phồn Tinh chậm rì rì lên tiếng.
Thích Hà vội vàng nhân cơ hội mà truy vấn, "Vậy.. ý tứ của cậu là, nguyện ý gả cho tôi sao?"
Đại lão nghiêng nghiêng đầu.
Không biết vì cái gì, lại có cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng. Nhưng mà với chỉ số thông minh trước mắt của lão đại, lại không phản ứng kịp.
Trong đầu cô chỉ có một nhận thức khắc sâu duy nhất - không thể thích người khác, nếu không, sẽ chết!
Còn về mấy cái chuyện khác, có thể làm hay không, không có một chút nhận thức nào.
".. Ừ." Tiểu Hoa Hoa nhìn qua hình như rất khẩn trương, rất thấp thỏm thì phải, khi không có được đáp án của cô, bộ dáng còn có chút thương tâm nữa chứ.
Một khi đã như thế, vậy thì đáp ứng đi.
Đáp ứng Tiểu Hoa Hoa, làm hắn vui vẻ.
Sưu Thần Hào: 【? 】
Nó hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nó nên làm cái gì bây giờ a?
Nó vốn là trăm phương nghìn kế mà muốn ngăn cản Ngân Phồn Tinh nổi lên mấy cái tâm tư không nên có đối với chiến thần đại nhân của nó. Vậy mà hiện tại, thực rõ ràng là Chiến Thần đại nhân tự mình đổ trước mà.
Chẳng lẽ giờ nó lại đi xui khiến Phồn Tinh không đáp ứng sao?
Vậy thì Chiến Thần đại nhân của nó sẽ rất thương tâm, rất khổ sở, và rất rất mất mặt a!
Là một tên chó săn trung thành nhất của Chiến Thần đại nhân, nó hoàn toàn không thể làm ra loại sự tình này!
Aaaaa, quá khó khăn, nó thật quá khó khăn mà!
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thích Hà cao hứng đến mức hận không thể quay mấy vòng tại chỗ. Kích động đến mức sắc mặt đỏ lên, tay chân luống cuống, vồn là chuẩn bị vô số lời muốn nói ra khỏi miệng, kết quả vậy mà một câu cũng nói không nên lời.
Văn Nhân Nho đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn này.
Dưới đáy lòng cười nhạo một tiếng.
A, không có tiền đồ!
*
Từ sau khi Phồn Tinh đáp ứng, Thích Hà liền bắt đầu xuống tay chuẩn bị việc kết hôn.
Hắn vì tiểu ngốc tử, từ bỏ toàn bộ Thích gia.
Cho nên để bồi thường, tiểu ngốc tử phải chạy nhanh mà gả cho hắn, để cho hắn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt có vợ có con ấm đầu giường, an ủi tâm linh bị tổn thương của hắn.
Được rồi, cho dù hắn là đang gấp không chờ nổi mà muốn thực hành, lại còn từng xem qua mấy cái loại sách tiểu nhân không thể miêu tả kia, nhưng như vậy thì sao chứ? Có gì sai sao?
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, thì đã sao nào?
Cho nên hắn mới có vợ, còn những người khác đều là chó độc thân!
Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, hắn cùng tiểu ngốc tử hình như cũng rất đồng bệnh tương liên nha, đều là cha không thương mẹ không yêu, không nơi nương tựa.
Cho nên chuyện kết hôn này, hắn cũng không tính toán thông tri cho Thích gia cùng Vân gia. Nếu không đến lúc đó không chỉ không có chúc phúc, mà ngược lại còn thêm phiền lòng.
Đến lúc đó, hắn chỉ mời mấy người bạn thân, cùng với đám anh em thủ hạ kia của Phồn Tinh tới tham gia náo nhiệt náo nhiệt mà thôi.
Đến nỗi, có mời Văn Nhân Nho hay không á--
A, xem tâm tình.
Cái tên cẩu nam nhân kia, đừng tưởng rằng hắn không biết việc Văn Nhân Nho vẫn đang mơ ước Phồn Tinh của hắn đâu đấy!
* * *
Câu chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc lạp, thế giới sau đại khái là chuyện xưa về tể tướng đại nhân bị ấn đầu sủng nịch..
Chuyện xưa trong thế giới sau, các nguơi muốn xem cái gì?
(tấu chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...