Edit: socola sữa
Beta: soda chanh
Thời điểm Sưu Thần Hào nhìn thấy rõ ràng hướng đi của thế giới này, cả người cơ hồ đều là mộng bức.
Trong lòng tất cả đều là phun tào--
Ngọa tào! Như vậy mà cũng được hả? Cô ấy chỉ là một đứa ngốc mà thôi a, cứ như vậy mà làm người khác thấy hiếm lạ được sao? Cái này mẹ nó là Mary Sue từ cái nơi chết tiệt nào đến vậy trời?
Nhìn thấy trong lòng Vân Gia Duyệt vậy mà còn cao hứng lẫn đắc ý, cho là mình đã chiến thắng được Phồn Tinh nữa chứ.
Sưu Thần Hào nhịn không được muốn thắp cho cô ta một cây nến.
Ngu thật nha, cô ta chẳng lẽ lại không có chú ý tới, đứa ngốc này sở dĩ đi ra ngoài chung với cô ta, chỉ là vì vui chơi giải trí hay sao?
Phồn Tinh một tay cầm dĩa một tay cầm dao, thần sắc chăm chú.
Ở trong mấy cái nhà hàng Tây đỉnh cấp này, đều là xem chất lượng quan trọng hơn số lượng, nhưng mọi người lại đây mà xem một chút, mẹ nó làm gì có ai lại giống như cô..
Mỳ Ý thì đặt ba bàn, bò bít-tết thì đã ăn đến đĩa thứ năm, khá lắm, mà tốc độ kia, nếu thấy bạn hoàn toàn không thể nào nhận ra đây là một người có trí lực rất thấp đâu. Cô hạ đao rất nhanh, rõ ràng là không thường sử dụng các dụng cụ cắt gọt, nhưng mỗi lần cắt xuống, đều có thể đem bò bít-tết cắt được chỉnh chỉnh tề tề!
Sau khi ăn xong còn cầm theo một ly nước uống ướp lạnh màu xanh, lưng khẽ dựa ra đằng sau.
Giống như người bình thường vậy, uống chút đồ uống, nghe đàn vi-ô-lông, bộ dáng ăn no hưởng thụ.
Ngụy Tử Trác nhìn sang, trái tim hắn nhảy lên điên cuồng.
Thời gian càng dài, hắn lại càng không khống chế được con quỷ trong nội tâm của mình.
Hắn cảm thấy Vân Phồn Tinh giống như là một tờ giấy trắng vậy, chỉ đợi hắn đến vẩy mực lên, từng chút từng chút một mà nhuộm dần cô, làm bẩn cô!
Hắn vẫn luôn biết rõ, mình thật ra là một loại người đặc biệt thích truy cầu kích thích.
Nhưng có lẽ là bởi vì điều kiện gia đình vô cùng ưu việt, nên có rất nhiều thứ không có cách nào đủ kích thích đến giác quan của hắn. Mà Vân Phồn Tinh, lại có thể.
Chỉ cần nghĩ tới Gia Duyệt đang ở ngay tại bên cạnh hắn, vậy mà hắn lại đi mơ ước em gái của em ấy.
Hơn nữa đứa em gái này còn là một tiểu ngốc tử, một khi hắn bắt được tới tay liền có thể muốn làm gì thì làm.
Hắn lại không nhịn được mà cảm thấy đặc biệt hưng phấn!
Văn Nhân Nho ngồi ở bên người Phồn Tinh, Vân Gia Duyệt ngồi ở bên cạnh Ngụy Tử Trác, tuy Vân Gia Duyệt không cảm nhận được Ngụy Tử Trác khác thường, nhưng loại người tinh ý như Văn Nhân Nho thì lại thấy rất rõ ràng.
A--
Không nghĩ tới con người của Ngụy Tử Trác này bên ngoài thể hiện là người ôn văn nho nhã, nhưng thật ra suy nghĩ trong nội tâm lại còn bẩn thỉu hơn cả hắn nữa. Ít nhất hắn vẫn còn trong ngoài đồng nhất, còn đỡ hơn cái loại mặt người dạ thú như hắn ta.
Lão đại uống một hớp đồ uống lạnh, bỗng nhiên lại cảm giác có chút gì đó là lạ.
Bụng giống như đột nhiên có chút đau!
Ở trong lòng lão đại, hoàn toàn không có khái niệm cái gì gọi là kỳ sinh lý cả.
Dù sao, Thích Hà cũng không có dạy.
Phồn Tinh vội vàng đem ly để xuống bàn, sau đó đi vào toilet--
"Thích Hà, ta đau bụng." Phồn Tinh gọi điện thoại cho Thích Hà.
Phản ứng đầu tiên của Thích· dần dần cha hóa· Hà là, "Không nên a, cái này không phải còn chưa đến lúc hay sao?"
Lão đại cố tình gây sự: "Ta không biết, dù sao ta chính là đang đau bụng."
Vì Thích Hà chọn tuyển sinh vào cái nơi bận rộn nhất - học viện y học, cho nên hoàn toàn không đi được, vì vậy chỉ có thể dụ dỗ Phồn Tinh: "Ngươi có muốn trở về nhà nằm nghỉ một chút hay không? Uống thêm một chút nước ấm?"
"Ngươi không xoa xoa cho ta sao?"
Lão đại đếm trên đầu ngón tay, cũng đã rất lâu cô chưa gặp được gặp Tiểu Hoa Hoa Thích Hà rồi.
Cô hình như có chút muốn nhớ Tiểu Hoa Hoa rồi, bọn họ từ trước cho tới bây giờ đều chưa từng tách ra lâu như vậy.
Thích Hà lúc ấy liền mềm lòng.
Mẹ kiếp, tiểu ngốc tử này ỷ lại hắn như vậy, hắn nếu như còn không đáp ứng được, chẳng phải là thực bất cận nhân tình* hay sao?
(*) Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta. Tương phản: "Thông tình đạt lí"
Vì vậy lập tức đổi giọng mà đáp ứng: "Hay là ngươi đi đến trường học tìm ta nha, ta sẽ giúp ngươi xoa xoa."
"Được." Lão đại một lời đáp ứng.
"Ngươi có thể tới được trường học không vậy?"
Lão đại tỏ vẻ không có chút áp lực: "Được. Ta sẽ gọi xe."
Cái loại ngữ khí mạc danh tự hào này là chuyện gì xảy ra a?
Quả nhiên, thấy tiểu ngốc tử nhà hắn chưa, vô cùng thông minh!
Vậy mà còn biết gọi xe nữa cơ đấy!
* * *
Thích Hà: Tiểu ngốc tử mà ta nhìn trúng, biết gọi xe!
Sưu Thần Hào: ? Ta cũng biết, ngươi có muốn khen ta không?
(tấu chương xong)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...