Từ Hành Chi đi vào điện.
Nghiễm Phủ quân đối với hắn rất không yên tâm, cho nên ở trên tay trái hắn đeo pháp gông, ngay ngắn chỉnh tề bằng một rương gỗ nhỏ, vừa vặn có thể chứa đựng một nắm đấm của hắn.
Bên trên gông là bùa chú có thể ức chế linh mạch lưu thông, đều từng do Từ Hành Chi từng cái tự tay vẽ lên.
Từ Hành Chi nhìn nó, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nghiễm Phủ quân vốn định đem tay phải của hắn cũng khóa lại, nhưng sau khi quan sát một phen tình trạng cái tay kia liền thôi.
Cũng may Từ Hành Chi còn có thể tự mình đứng thẳng, có thể đi, có thể nói chuyện, ngoại trừ tay phải đau đến khiến hắn hận không thể đem nó nhổ bỏ tận gốc ra, còn lại đều vẫn tốt.
Dáng vẻ dung mạo hắn cùng dĩ vãng cũng không khác quá nhiều, trên cổ tay thậm chí còn mang cái chuông nửa tàn phề, hạt chuông vặn vẹo, thân bạc nát tan, hai phía va vào nhau, thanh âm trống trơn, thoáng như tiếng tim đập.
Tại thời điểm cửa điện khép kín, đèn cây mây trong điện sáng quắc như ban ngày, đèn đuốc chịu hàn phong mùa xuân bên ngoài, đột nhiên nổ tung một đóa hoa đăng.
Từ Hành Chi đứng ở bên trong chỗ đèn tập trung, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm "Thanh Tĩnh quân" ngồi phía trên, không gọi sư phụ, cũng không hạ bái.
Người ngồi tại chỗ nhiều hứng thú thưởng thức "Nhàn Bút" của hắn thấy hắn sau khi vào phòng không lay động yên tỉnh, mới ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Từ Hành Chi nói thẳng: "Ngươi là ai?"
"..." "Thanh Tĩnh quân" không thuần thục lắm lộ ra ý cười ấm áp quái lạ, "Không nhận ra ta?"
Từ Hành Chi đem lời nói đến dễ hiểu hơn chút: "Ngươi không phải sư phụ."
Hắn đau đến trở nên mơ màng, nhưng trong đầu hắn lại thanh thản cực kỳ.
Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên sau khi tiến vào điện hắn liền nhận ra được, người ngồi dưới ánh đèn đuốc này cũng không phải sư phụ của hắn, bất quá chỉ là một con quái vật mượn túi da sư phụ hắn mà thôi.
Tạp La cũng không có ý che giấu thân phận chính mình: "Nhưng đeo chuông lên tay ngươi, thật là sư phụ ngươi không thể nghi ngờ a."
Từ Hành Chi im lặng.
Tạp La cảm thấy khá thú vị: "Nếu khám phá ra thân phận của ta, ngươi nhanh gọi a, đem sư thúc ngươi gọi tới, nói cho hắn biết, người ngồi ở đây không phải Thanh Tĩnh quân Phong Lăng."
Từ Hành Chi cười lạnh một tiếng: "Ngươi đã tại bốn phía Thanh Trúc điện bố trí kết giới linh lực, cấp bậc Nguyên Anh, nay này hiện tại chính là một hòn đảo biệt lập, ta la to thì có ích lợi gì?"
Không nhìn thấy được trò hề Từ Hành Chi tựa như cho hoang gần chết giãy dụa, Tạp La khá tiếc nuối thở dài một hơi.
Trên mặt Từ Hành Chi nhìn như lạnh nhạt, tay trái đã nắm đến răng rắc vang vọng: "Sư phụ ta hiện tại ở nơi nào?"
"Sư phụ ngươi? Ở một nơi rất tốt nhìn ngươi đấy." Đầu ngón tay Tạp La ám muội lướt qua cằm khối thể xác này, "Ngươi đoán xem, y ở đâu?"
Đôi môi Từ Hành Chi không thể ức chế mà run lên: "Sư phụ..."
Ngón tay Tạp La sờ đến đan điền chính mình, khóe môi câu ra một tia cười yếu ớt.
...
Tiểu mơ hồ, nửa phần đều không biết cách đối địc, nghĩa khí nắm quyền, một hai cùng gã tranh đoạt cái gì đây.
Một năm nay ngủ chung, gã sớm đem kinh mạch bên trong bộ thân thể này từng đọc không biết bao nhiêu lần, mà Nhạc Vô Trần lại đối với gã không biết gì cả.
Thời điểm chính mình báo cho Nhạc Vô Trần, gã là ma thần Tạp La nhiều năm trước y giết chết, y trong nhất thời không nhớ ra Tạp La là ai.
Nghĩ đến đây, Tạp La liền cảm thấy vừa buồn cười lại tức giận.
Thật đáng bị mình khóa lại cả đời.
Sắc mặt Từ Hành Chi tái xanh.
Đã đoán ra sư phụ ở nơi nào.
Bộ thân thể trước mắt còn có linh khí trong suốt của sư phụ chậm rãi quanh quẩn, hiển nhiên không phải quái vật này biến hóa thành dáng dấp sư phụ, như vậy...
Khả năng duy nhất chỉ còn lại có đoạt xác.
Có thể đoạt được thân xác sư phụ, hiện tại trên cõi đời này không mấy người có thể làm được.
Mà bất luận là ai, người này đều tuyệt đối không dễ dàng cho mình có thể đối phó.
Từ Hành Chi ở trong lòng nhanh chóng suy tư phương pháp ứng đối, bất chợt nghe được một thanh âm yếu ớt quen thuộc: "Hành Chi."
Không đợi Từ Hành Chi làm ra phản ứng, Thanh Tĩnh quân liền nhẹ giọng nói: "Chớ để lộ ra phản ứng gì.
Hành Chi, ta trực tiếp truyền âm trong đầu ngươi, ngươi tự mình nghe là được."
Từ Hành Chi mím môi, trong lòng dâng lên một chút hy vọng: "Sư phụ, ngài ở đâu?"
"Nguyên thần của ta đã xuất khiếu." Thanh âm Thanh Tĩnh quân trước sau như một nhẹ nhàng lại ôn nhu, "Lúc này gã vẫn chưa phát hiện dị thương.
Ta với ngươi đáp lời, tùy thời hành động, giết chết gã."
Từ Hành Chi kinh ngạc: "Sư phụ, đó là thân thể của ngài..."
"Chớ lo lắng.
Nguyên thần của ta đã ly thể, sinh tử thương tổn của bộ thể xác kia, đối với ta vô can."
Từ Hành Chi mơ hồ cảm thấy được nơi nào có chút quái lạ, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được, tâm tư phiền loạn, dẫn tới tay phải bị thương đau tựa đao lăng trì, trong lúc nhất thời liền sức lực tự hỏi cũng không còn.
"Tay đau không?" Thanh Tĩnh quân nhu hòa nói, không khác gì đang động viên con trai mình, "Chờ chế phục ma đầu kia xong, sư phụ liền trị liệu cho ngươi."
Từ Hành Chi không kịp hỏi việc cái chuông đeo tay kia, chỉ ở trong lòng nhanh chóng đồng ý.
Cho đến hiện tại hắn cũng không biết người trước mắt này đến tột cùng là thân phận như thế nào, nhưng cùng gã trên võ đài đánh mấy trận qua lại, Từ Hành Chi trong lòng biết, chính mình thời kỳ cường thịnh cùng gã giao thủ, có sư phụ ở trong người gã chống lại, mình cũng chỉ miễn cưỡng vượt qua một đường.
Hiện tại chính mình phế bỏ một tay, một cái tay khác bị phông ấn bên trong gông không thể động đậy, muốn giết gã, càng là khó càng thêm khó, nếu một đòn không trúng, vậy mình liền không còn cơ hội thứ hai.
Nghĩ đến đây, hai lòng bàn tay hắn đều tuôn ra mồ hôi lạnh.
Những gánh vác hứa hẹn đó khiến tay phải hắn kịch liệt đau.
Đau đớn lại dẫn phát từng trận mê muội.
Hắn nhíu chặt lông mày, cắn chặt khoang miệng mình, dùng mùi máu tanh nhàn nhạt bức bách chính mình bảo trì tỉnh táo.
Một bên khác, Tạp La tỉ mỉ thăm dò thần sắc biến hóa của Từ Hành Chi: "Ngươi có biết vì sao ta phải gọi ngươi đến đây?"
Từ Hành Chi thần sắc thẫn thờ, tựa hồ không muốn cùng gã nói nhiều thêm.
Thấy hắn không đáp, Tạp La liền lộ ra chút vẻ không kiên nhẫn: "Giống hệt sư phụ ngươi, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Gã đem thân thể hơi nghiêng về phía trước, :Ta hỏi ngươi, ngươi có từng cùng Nhạc Vô Trần hoan hảo chưa?"
Từ Hành Chi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tạp La: "Có hay không có?"
Từ Hành Chi thấy người này quan tâm sự tình như thế, sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, tức giận trong lòng trong nháy mắt bắn lên vạn trượng quang diễm, âm thanh đều dẫn theo mất tiếng cùng sát ý: "Ngươi hỏi ta việc này làm gì?"
"Ngươi chắc chắn phải chết." Tạp La lạnh lùng quăng lời, "Nhưng ta sẽ căn cứ câu trả lời của ngươi, quyết định ngươi chết như thế nào."
Từ Hành Chi gắt gao tập trung mắt gã, bên môi sau khi run lên mấy lần, phun ra mấy chữ lạnh như băng: "...
Có thì thế nào?"
Tạp La hơi nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hành Chi.
Mấy thuấn (*) sau, gã cười quái dị một tiếng.
(*) Thuấn: Được xem là loại đơn vị đo thời gian nhỏ nhất trong quan niệm Phật giáo.
Một giây bằng bao nhiêu thuấn thì editor quên rồi, cũng chả nhớ đi đâu tìm lại nữa, tra google không có =.="
Theo tiếng cười này, thân thể Từ Hành Chi tựa như trang giấy nghiêng phía sau bay xa, đâm đầu vào một quầy đựng vật trang trí, cùng tất cả đồ vật vụn vặt đồng loại lăn rơi xuống đất.
Ánh nến châm một bên chịu chấn động này, lắc lư trái phải mấy lần, sau đó rơi xuống trên người Từ Hành Chi, tràn ra sáp dầu nóng bỏng cùng hoa đăng, đem xiêm y của hắn trong nháy mắt đốt ra mấy chỗ lỗ thủng cháy đen.
Lần này Từ Hành Chi bị đánh đến cơ hồ muốn ngất đi, tay phải đặt dưới thân, đau đến muốn nổ tung.
Nhưng hắn cũng ma xui quỷ khiến chiếm được một cơ hội tốt ngàn năm có một.
—— Bình rượu thanh ngọc Thanh Tĩnh quân hay mang bên người vừa vặn bị Tạp La đặt ở trên đài này.
Chất ngọc giòn, sau khi rơi xuống liền vỡ vụn ra, dịch rượu quỳnh quang tung tóa, mảnh ngọc ôn nhuận tựa như ngói vỡ rải rác khắp mặt đất, vừa lúc có một mảnh sắc nhọn nhất trong đám vỡ, rơi bên cạnh Từ Hành Chi.
Mắt thấy Từ Hành Chi khuất thân than nhẹ, liền bò cũng không bò dậy nổi chật vật cùng, tâm khí Tạp La mới vừa thu thản một ít, đi chân trần xuống đất, bước qua đổ nát đầy đất, hướng Từ Hành Chi chậm rãi đi đến.
"Ta đã nghĩ xong." Hai con mắt xanh đen của Tạp La ngậm đầy sát ý trần trụi không hề che giếu, "...
Dùng cách nào đưa ngươi đi chết."
Từ Hành Chi tuyệt đối không ngờ bởi vì câu nói kia của hắn, trả giá bằng đại giới chính hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lỗ tai Từ Hành Chi dán sát trên đất, nghe thanh âm bước chân Tạp La từng chút áp sát.
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Trái tim Từ Hành Chi rầm rầm vang vọng, trong tai tựa như hải triều phối hợp, niêm phong ở trong gông cùm bên tay trái quấn lên thật chặt.
Lại gần thêm chút...
Lại gần thêm chút thôi...
Dư quang khóe mắt hắn liền một chỗ chỉ khâu trên nền gạch đá, trong nháy mắt chân trân gân cốt cân xứng của Tạp La vượt qua đường kia, trong lòng Từ Hành Chi quát lên một tiếng lớn: "Sư phụ! Hiện tại!"
Tạp La đi lại nhất thời cứng đờ, gã rõ ràng cảm thấy trong cơ thể này sinh ra một nguồn sức mạnh, đem nguyên anh trong cơ thể gã trong nháy mắt cuốn lấy, kéo về sau.
...
Là Nhạc Vô Trần?!
Nhưng mà, y vừa nãy rõ ràng...
Tạp La không kịp nghĩ tiếp nữa, gã cắn răng rút ra "Duyên Quân" bên hông, hướng phương hướng Từ Hành Chi trong trí nhớ đâm tới.
Xoẹt một tiếng, gã nghe được âm thanh đao kiếm cắt ra huyết nhục, cũng nghe được tiếng vật nặng rơi xuống đất.
...
Kia đại khái là đầu của Từ Hành Chi đi, bị bội kiếm của Nhạc Vô Trần cắt bỏ.
Nhưng mà, nụ cười thỏa mãn còn chưa kịp ở trên mặt Tạp La triệt để tỏa ra, gã liền nghe được một tiếng da thịt xé rách vang lên giòn giã.
Âm thanh gần trong gang tấc, gã trì trệ vài giây, mới phát giác cần cổ đau nhói, máu tươi sau khi trì trệ do dự một chút, phun tựa vệt sáng tung tóe ra, thoảng qua giây lát liền mở ra một mảnh lớn.
Một bóng người ở trước người gã chậm rãi lui lại.
Tạp La đem tầm mắt buông xuống, thấy rõ, nằm ở trên mặt đất, bị "Duyên Quân" chém xuống, là cái tay phải đã bị phế bỏ kia của Từ Hành Chi.
Mà bị cắt, là yết hầu Thanh Tĩnh quân.
Trong lúc huyết khí phẫn nộ, Từ Hành Chi đã mất đi cảm giác đau, chỉ cảm thấy môi cắn mảnh ngọc sắc của bầu rượu đến lên men.
Hắn không nhìn thấy, nơi hàm răng của chính mình cùng mảnh ngọc giao hợp đã nứt ra hoa văn nhỏ vụn.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia lộ ra thần tình không thể tin tưởng, Từ Hành Chi không lý do hoảng hốt một trận, nhổ ra mảnh ngọc vỡ mang máu kia, run giọng kêu: "...
Sư phụ."
Tốt, sư phụ, ta đã giết gã, ngươi và ta đều an toàn.
Nhưng trong điện an tĩnh, cũng không có người trả lời hô hoán của hắn.
"...
Sư phụ?"
Dòng máu chảy nhỏ giọt từ đoạn cổ tay Từ Hành Chi tuôn ra, tựa như suối chảy xuống mắt đất, phát ra tiếng vang dính nhớp quỷ dị.
Nhưng mà, Thanh Tĩnh quân vẫn không trả lời hắn.
Từ Hành Chi lui hai bước, mờ mịt nhìn chung quanh, máu bắn tóe vào trong miệng, trong mắt hắn, đều không thể ngăn cản sắc mặt của hắn từng tấc từng tấc trở nên tái nhợt.
Tạp La nằm ngửa trên đất trừng mắt nhìn khung đỉnh cung điện bị đèn đuốc phản chiếu sáng như tuyết, khóe môi chậm rãi vắt ra một nụ cười dữ tợn.
Gã cư nhiên dùng yết hều bị cắt ra một lỗ hổng phát ra âm thanh, mặc dù âm thanh kia mất tiếng khó nghe, giống như bị sa khoáng sắt nóng ma sát qua: "Ngươi liền...
Hận ta như vậy?"
Tạp La nhớ rõ, từ sau khi Thanh Tĩnh quân tự tay bẻ gãy ngón trỏ chính mình, lại khóa huyệt đạo bản thân, thân thể y liền rơi vào hôn mê, cùng mình một đạo đi tới trong óc triều đấu.
Đáng tiếc Thanh Tĩnh quân vừa nãy bị thương nặng, lại thêm lòng có lo âu, khó tránh khỏi phạm sai lầm trong lúc đấu, chính mình liền đoạt chiến thắng, cũng thừa cơ nhốt lại nguyên anh y, dùng linh thức hóa thành dây xích đem hai chân y quấy lấy trói lại, buộc chặt ở trong thức hải, lúc này mới nghênh ngang cướp đoạt, hạ lệnh Nghiễm Phủ quân đem Từ Hành Chi đứa tới, lấy đi tính mạng hắn, dựa theo kế hoạch của Lục Vân Hạc, lấy đi thần khí Thế Giới Thư trong cơ thể hắn, mang về ma đạo.
Nhưng mà, gã không nghĩ tới, Nhạc Vô Trần có thể từ trong óc giãy dụa trở về.
...
Đánh đổi đem hai chân nguyên anh của mình vĩnh viễn lưu lại trong óc.
Cho dù như con thạch sung dùng hai khuỷu tay bò ra khỏi thức hải, Nhạc Vô Trần vẫn lặng yên không một tiếng động về lại bên trong bộ thân thể này, chính là vì ngăn cản gã, cùng chết.
Ngay cả Tạp La cũng không dám tưởng tượng, cõi đời này sẽ có người điên như vậy.
...
Gã với y thực sự là một đôi trời đất tạo nên.
(Jeje: Bớt ảo tưởng ông nội ơi =.=" Người ta ghét ông tới kiếp sau cũng không bỏ được kia kìa)
Nghĩ tới điểm này, Tạp La bật cười.
Thời điểm chết lần trước, ta cô đơn một mình.
Lần này ngươi cùng ta chết.
Hôn phách ngươi ta quấn lấy nhau, ngươi đừng hòng hất ta ra.
Thật lâu không nghe được đáp lại, Từ Hành Chi đã là mặt xám như tro tàn, run giọng kêu to: "Sư phụ —— "
—— Hắn cuối cùng cũng coi như nghĩ thông suốt sợi không đúng kia bắt nguồn từ nơi nào.
Nguyên thần sư phụ nếu như thật sự thoát xác, y không có chỗ bám vào, đến tốt cùng làm thế nào mới có thể cùng hắn "phối hợp", ngăn cản Tạp La?
Cổ họng Từ Hành Chi phát nghẹn, hai mắt đỏ đậm, hắn tựa như con thú bị nhốt trong cung điện nấn ná, loại khả năng đáng sợ không muốn suy nghĩ tới kia tựa như không chịu khống chế chen chúc lao tới, chiếm cứ mỗi một phần không khí bên trong đầu óc hắn, bức bách hắn khó có thể hô hấp.
Trong giây lát, Thanh Tĩnh quân nằm trên đất, lần thứ hai chậm rãi mở mắt ra.
Một hồn biến mất, lệ khí trong đôi mắt Thanh Tĩnh quân đã tan, còn lại chỉ có ôn như cùng trong suốt Từ Hành Chi thường thấy: "Giỏi lắm, Hành Chi..."
Cho dù bị phá hủy cuống họng, thanh âm kia rơi vào trong tai Từ Hành Chi vẫn ôn nhuyễn như cây bông.
Từ Hành Chi run rẩy không thôi, đem người trên mặt đất ôm lấy, ôm vào trong lòng.
Máu cả người y đều sắp chảy hết, bởi vậy thân thể nhẹ đi nhiều, nằm ở trong lòng Từ Hành Chi, trọng lượng chỉ như một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
"...
Tại sao?" Từ Hành Chi chỉ cảm thấy tâm hồn bị một đao miễn cưỡng xé ra, "Sư phụ, ngài đã nói, nguyên thần của ngài...
Ngài sẽ đem..."
Thanh Tĩnh quân mơ hồ nở nụ cười một tiếng: "Hành Chi, xin lỗi, ta lừa ngươi."
Đối với việc này Tạp La sao không có phòng bị đây?
Thanh Tĩnh quân chẳng biết Tạp La dùng thủ đoạn gì, nguyên thần của y sớm cùng nguyên thần Tạp La giao hòa, y căn bản không ra được.
Nhưng y không thể mắt thấy Hành Chi cứ như vậy chết ở trong tay Tạp La, cũng không thể ngồi xem Thế Giới Thư rơi vào trong tay nhân thủ ma đạo mang ý đồ xấu.
Từ Hành Chi đau đến từng ngụm từng ngụm thở dốc: "Sư phụ, ngài chờ một chút, ta khám chữa bệnh cho ngài, ta..."
Hắn đem cái trán cùng Thanh Tĩnh quân chạm nhau, thử nghiệm khởi động linh lục mỏng manh đến không cách nào tập trung trong cơ thể, nhưng linh lực kia mới vừa chảy vào trong thân thể Thanh Tĩnh quân, rất nhanh từ tổn hại nơi cuống họng y tràn ra.
Thanh Tĩnh quân nhìn khuôn mặt tuyệt vọng không thể ra sức của Từ Hành Chi, thấp giọng nói: "Hành Chi, được rồi."
Y bắt lấy cổ tay trái Từ Hành Chi, đem chút pháp lực cuối cùng dùng hết.
Rất nhanh, pháp gông kia từ trên cổ tay hắn bóc ra rơi xuống.
Thanh Tĩnh quân nhẹ giọng nói: "Hành Chi, còn nhớ...
Thời điểm điển nghi thu đồ đệ, ta cùng ngươi nói gì không?"
...
Nhớ tới, đương nhiên là nhớ tới.
Điển nghi thu đồ đệ ngày ấy, Thanh Tĩnh quân mặt như thanh bụi, mặt mày mỉm cười, đem một cái chuông bạc đeo lên trên cổ tay phải của hắn, những tiếng căn dặn kai rõ ràng vẫn còn bên tai.
"Hành Chi, ta hy vọng ngươi trở thành một người so với ta tốt hơn."
Thanh Tĩnh quân chậm rãi nói: "Hành Chi, ngươi vẫn luôn làm rất khá....
Làm được, so với ta càng tốt hơn."
Từ Hành Chi như phát điên lắc đầu, lại một chữ cũng không phun ra được.
Thanh Tĩnh quân trầm thấp lẩm bẩm nói: "Nhân thế một hồi, uống rượu đủ, cũng nên đi.
Đời này của ta, không chỗ nào tiếc nuôi, nhưng người ta có lỗi duy nhất, chính là ngươi..."
Từ Hành Chi si nhiên quỳ gối tại chỗ, nghe được thanh âm cửa Thanh Trúc đi65n bị phá ra.
...
Đúng rồi, trận pháp duy trì không còn sức mạnh người, phong ấn nơi cửa điện liền tan biến.
Hắn nghe đến rất nhiều âm thanh, tiếng bước chân, tiếng kinh nộ của Nghiễm Phủ quân, tiếng chính mình một lần nữa ngà xuống đất vang trầm, tiếng khóc Nghiễm Phủ quân, còn có tiếng lẩm bẩm nhọ như hạt bụi kia của Thanh Tĩnh quân: "Khê Vân, ta chết, cùng Hành Chi không quan hệ.
Là ta bảo hắn giết ta...
Ngươi cần phải hảo hảo trông nom...
Trông nom cho hắn, Hành Chi...
Ta không nỡ...
Hài tử ngoan..."
Thanh âm kia càng ngày càng yếu ớt, đầu óc Từ Hành Chi ngày càng hồ đồ.
...
Hắn nghe không hiểu a.
Sư phụ vì sao phải nói lời như vậy? Sư phụ có lỗi gì với hắn?
Việc chuống tay, đến tột cùng là vì cái gì a.
...
Sư phụ, lưu lại, đừng đi, Hành Chi còn có quá nhiều chuyện không hiểu a.
Cầu ngài dạy dỗ Hành Chi, có được không?
Thời điểm hắn dần dần mất đi ý thức, hắn nghe được Nghiễm Phủ quân sau đau đơn, nghiến răng nghiến lợi rít lên một tiếng: "Đem Từ Hành Chi áp giải ra điện đi! Ta muốn trước mặt mọi người giết tên cuồng đồ thí sư bối đức này!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...