Chương có nội dung bằng hình ảnh
Việc Tần Nguyệt tìm đến tận cửa, mặc dù khiến Hạ Văn Xuyên cực kỳ không vui nhưng chút buồn phiền ấy nhanh chóng biến mất, bởi Hạ Miên Miên hệt như viên kẹo nhỏ luôn dính bên người anh, Hạ -mặt lạnh - Văn Xuyên hoàn toàn kiềm chế không được, nhìn thấy cô nhóc này là muốn ôm ôm, hôn hôn.
Đường đường là tổng giám đốc Hạ thị cao lãnh, chỉ trong giây phút đã biến thành một chú cún bám người.
Không có cách nào khác, cô nhóc này quá ngọt ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy thật sự quá dễ thương, khiến người ta muốn sủng ái, chiều chuộng, ôm trong lòng, anh thích nhất là khi cô quấn lấy anh, ngọt ngào cười, nhẹ nhàng nói 3 chữ “Em yêu anh”.
Khi bị anh ôm trong lòng hôn đến không thở nỗi, ngữ điệu của cô cực kỳ giận dữ, nhưng một giây sau, chạm đến đầu ngón tay hơi lạnh của anh, lại vội vã ấm vào lòng, nói muốn giúp anh ủ ấm.
Mỗi lần bị anh đè lên giường, cô sẽ nghiêm nghị cường điệu cảnh cáo chỉ cho làm 2 lần, nhưng sau đó anh nài nì muốn thêm, cô cũng rất ít khi cự tuyệt, có đôi khi mệt đến không nhúc nhích nổi nữa, sẽ rên rỉ thút thít cầu xin anh nhanh lên, thanh âm mềm mại đó giống hệt một con thú nhỏ, nhưng lại thành công khơi dậy thú tính trong anh.
Rõ ràng hờn dỗi nói “em không để ý đến anh nữa”, nhưng hôm sau rời giường, cái gì cũng quên hết, đưa cho anh loại kẹo mình thích ăn nhất, thỏ thẻ nói cái này ăn siêu ngon.
Hạ Miên Miên dễ thương như thế, trong sáng như thế, khiến Hạ Văn Xuyên hoàn toàn không có sức kháng cự.
Sự yêu thương cô dành cho anh vô cùng tự nhiên, giống như ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, lại giống như bầu không khí xung quanh anh, khiến trái tim băng giá, cô độc của anh được sưởi ấm. Tình yêu đó đủ mạnh mẽ, bao dung để hái trái tim lãnh đạm chỉ toàn thù hận, mưu mô của anh xuống, bỏ trong lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của cô, tha hồ nhào nặn, nhưng sự tác động đó không có tính toán, không có âm mưu chỉ có sự dịu dàng, ngọt ngào vô hạn.
Mùa xuân này đối với Hạ Văn Xuyên mà nói trôi qua cực kỳ thoải mái, ấm cúng, từ thân thể, đến tâm lý đều được dỗ dành, sưởi ấm. Rất nhiều năm rồi anh không được trải qua một cái tết an nhiên, đầm ấm như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia cơm tất niên đều chỉ là hình thức, hai anh em họ sẽ ngồi ăn cơm giao thừa cùng dì Liên nhưng cơ hồ không nói chuyện phiếm, Hạ Miên Miên ăn no rồi sẽ nhanh chóng buông đũa, nhảy tót lên tầng nghịch điện thoại.
Hạ Văn Xuyên thỉnh thoảng sẽ ngồi trong phòng khách xem chương trình đón xuân cùng dì Liên, nhưng xem được tầm nửa giờ không có gì thú vị lại trở về phòng xem hồ sơ dự án và kế hoạch phát triển của công ty.
Rất nhiều năm rồi, tất niên đều trôi qua ảm đạm như thế.
Nhưng giao thừa năm nay khác hẳn, như thế một chiếc bút màu nhỏ xuống chuỗi ngày toàn trắng đen u ám của anh, đột nhiên bừng lên vô vàn màu sắc.
Sáng sớm Hạ Văn Xuyên đã bị Hạ Miên Miên đánh thức, hai người thay quần áo, vì là năm mới cả hai đều mặc quần áo đỏ rực, nhìn cực kỳ tươi mới, nhưng phong cách có chút trẻ con, tuy thế Hạ Văn Xuyên cũng không hề ghét bỏ. Miên Miên đưa cho anh cái gì anh liền mặc cái đó, với giá trị nhan sắc và dáng người cực phẩm này, dù là một nhúm rẻ rách được anh mặc lên vẫn sang trọng như một bộ sưu tập hàng hiệu mang đậm phong cách thời trang sang trọng của PARIS. Hạ Miên Miên mặc áo đỏ lên càng xinh đẹp, rực rỡ. Màu đỏ thắm khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô thêm hồng hào, khả ái, đáng yêu đến mức chỉ muốn hôn vài cái.
Sau đó Hạ Văn Xuyên được Hạ Miên Miên điều động đi cắt giấy hoa, dán câu đối lầu trên, lầu dưới, phòng khách. Hai người tất bật hơn nửa ngày mới xong. Rõ ràng giữa thời tiết lạnh giá, khắc nghiệt nhưng cả hai đều đổ một thân mồ hôi nóng.
Ăn một bữa trưa đơn giản, Hạ Miên Miên xung phong nhận làm trợ thủ cho dì Liên bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, nhà họ Hạ có một đầu bếp nữ riêng, nhưng giữa trưa đã cho cô ấy nghỉ tết về với gia đình, cho nên bữa cơm tất niên do chính tay dì Liên tự chuẩn bị. Kỳ thực, tay nghề dì Liên không hề kém, chỉ là bình thường anh em Hạ gia sợ bà mệt mỏi cho nên không để bà làm.
Hạ Miên Miên ở trong bếp phụ giúp dì Liên, Hạ Văn Xuyên tựa như một con cún to, theo sát sau lương Hạ Miên Miên, thi thoảng cũng giúp cô rửa hoa quả, lau chén đĩa. Khi không giúp thì ôm eo cô làm nũng. May mắn bếp nhà họ Hạ cực kỳ rộng rãi cho nên ba người dù có tất bật đi tới đi lui cũng dư dả không gian.
Mắt thấy đôi tình nhân trẻ cứ nhất định phải dán lấy nhau thân thân thiết thiết, dì Liên ghét bỏ nhíu mày, ra lệnh đuổi người: “Hai đứa ra ngoài chơi. Tự dì có thể làm được. Hai người ở đây không chỉ làm vướng tay vướng chân bà già này mà còn gây chướng mắt nữa.”
Hạ Miên Miên bĩu cánh môi bị Hạ Văn Xuyên hôn đến sưng đỏ, trừng mắt lườm anh: “Đều tại anh cả, anh đi ra ngoài.”
Hạ Văn Xuyên vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi, giở thói ăn vạ: “Không đi, dì Liên có đuổi mỗi anh đâu.”
Dì Liên cầm muôi gõ “bang bang” vào chảo, nghiêm nghị nói: “Cả hai đứa đều đi ra ngoài hết cho dì! Hai người còn dính lấy nhau ở trong này cơm tất niên chắc phải sáng mai mới xong.”
Cuối cùng Hạ Miên Miên bị Hạ Văn Xuyên cưỡng ép bế ra phòng khách.
Hạ người ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, xem tivi, chơi điện thoại, thi thoảng lại lặn lộn ôm hôn.
Hạ Miên Miên cầm điện thoại nhắn tin với Chu Khả Nhi, Chu Khả Nhi nói nhà cô ấy thân thích đến rất đông, ồn ồn ào ào, tam cô lục bà, còn có cả một đám trẻ con huyên náo đến mức đầu cô ấy sắp nổ tung rồi.
Chu Khả Nhi: [Nhà em thì sao? Đông người đến không?]
Hạ Miên Miên: [Không có ai, chỉ có em, anh hai và dì Liên thôi.]
Chu Khả Nhi: [Nhà em không còn ai thân thích nữa ư?]
Hạ Miên Miên: [Họ hàng xa có lẽ còn, gần thì có dì nhỏ… Anh em không thích náo nhiệt cho nên mấy người họ hàng xa kia cũng không thường ghé qua.]
Chu Khả Nhi: [Anh trai đúng là khó ở, xấu tính cho nên không có nhiều bạn bè, cũng chẳng có mấy người thân thích.]
Hạ Miên Miên: [Bạn bè vẫn có nha.]
Chu Khả Nhi: [Ví dụ.?]
Hạ Miên Miên: [Viện trưởng bệnh viện lần trước chị đến khám, Mạc Nhất Uy là anh em tốt của anh em đó, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài nhậu.]
Chu Khả Nhi: [À, cũng chỉ có một người thế thôi hả?]
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: [Em nghĩ rằng anh trai của em tốt, và anh ta cũng chỉ tốt khi ở với em thôi. Chứ hầu hết người bên ngoài ai chẳng sợ anh ta.]
Hạ Miên Miên: [Nếu chị còn nói xấu anh trai em nữa, chúng ta tuyệt giao thật đấy.]
Chu Khả Nhi: [Ok. ok. Chị không nói nữa. Ngày mai là ngày đầu năm mới, chị qua nhà em chơi nhá?]
Hạ Miên Miên: [Ok. mùng 8 em cùng bạn học đi du lịch, đi một 1 tuần cơ.]
Chu Khả Nhi: [Du lịch á! Sướng thế! Chị của em cũng muốn đi du lịch. Đáng tiếc không có thời gian. Vì vụ kiện cáo của Sở Thị, Sở Tuấn An chắc chắn sẽ đến tìm chị. Bạch Mộng Lam đoán chừng sẽ nổi cơn tam bành. Vì thế a… he he qua tết đương nhiên chị của em sẽ bận rộn vô cùng.]
Hạ Miên Miên: [Khi nào chị không cần quay cuồng trong đống thị phi đó nữa, hai chúng ta đi du lịch.]
Chu Khả Nhi: [Được luôn. Hi vọng sẽ có cơ hội này.]
Bởi vì Hạ Miên Miên quá chăm chú buôn chuyện phiếm với Chu Khả Nhi không để ý gì đến người đàn ông bên cạnh cho nên Hạ Văn Xuyên cực kỳ khó ở chống đầu, cau mày nhìn cô hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa rút điện thoại di động ra khỏi tay cô, ghét bỏ nói: “Người phụ nữ này quá giảo hoạt, mưu mô. Em ít qua lại với cô ta thôi.”
Hạ Miên Miên cười: “Chị ấy bảo ngày mai qua nhà mình chơi với em đó.”
Hạ Văn Xuyên: …
Bữa cơm tất niên mặc dù chỉ có ba người ăn nhưng cả một bàn toàn mỹ thực, vô cùng phong phú, đầy đủ. Hạ Văn Xuyên còn chọn bình rượu ngon nhất mở ra, ba người đều uống một chút.
Sau bữa ăn, dì Liên phát hồng bao cho hai anh em, kèm những lời dặn dò hết sức bình dị, nhưng dịu dàng, quan tâm, như một vị trưởng bối: “Hai đứa sau này cần cẩn thận hơn, chú ý giữ gìn sức khỏe, kiên kiện khang khang, tương thân tương ái.”
Hạ Miên Miên nhận hồng bao, nói cảm ơn, còn nghịch ngợm dơ lên cao soi xem được dì mừng tuổi bao nhiêu.
Người Hạ gia không thiếu nhất là tiền, giá trị hồng bao không nằm ở số tiền được mừng tuổi mà chính là tấm lòng người tặng.
Hạ Miên Miên cũng lấy từ trong túi ra hai cái hồng bao, một cái cho dì Liên. Cô lại gần, ôm chặt dì, nói: “Chúc dì luôn luôn mạnh khỏe sau này còn giúp chúng con bế cháu nữa.”
Hạ Văn Xuyên không nhịn được thấp giọng cười: “Em đang nhắc khéo chuyện cưới xin đấy à?”
Hạ Miên Miên lườm anh một cái nói: “Chẳng lẽ anh không định cưới em sao?”
Ý cười trong mắt anh càng ngày càng sâu lan đến cả khóe miệng: “Chờ em đến tuổi trưởng thành, lập tức đi đăng kí kết hôn.”
“Đến lúc đó đừng quên mang chiếc nhẫn kim cương lớn nhất đến cầu hôn đó.” Hạ Miên Miên nói, lại lấy một chiếc hồng bao khác đưa cho anh, nói: “Chúc anh của em ngày nào cũng vui vẻ, an yên, ít làm mặt lạnh.”
Hạ Miên Miên nói xong, cười đến híp cả mắt.
Trước khi ăn cơm Hạ Miên Miên đã cẩn thận nhắc Hạ Văn Xuyên chuẩn bị hồng bao, còn quan tâm đưa sẵn cho anh hai cái, để anh đựng tiền mừng tuổi.
Giờ Hạ Miên Miên và dì Liên đều đã chúc xong, liền trông chờ người đàn ông có tiền nhất nhà phát hồng bao.
Hạ Văn Xuyên quả nhiên móc hai cái hồng bao từ trong túi ra phát cho mỗi người một cái từ tốn nói: “Chúc hai người phụ nữ của gia đình càng ngày càng xinh đẹp, rực rỡ. Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Hạ Miên Miên sờ sờ hồng bao anh đưa đột nhiên nhíu mày: “Tại sao lại ráp ráp thế?”
Dì Liên cũng cảm thấy kỳ quái bèn thử mở ra xem, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng.
Hạ Miên Miên: …
Dì Liên: ….
Hạ Văn Xuyên đắc ý chờ được em gái khen ngợi, kết quả chờ hồi lâu hai người sau vài giây ngơ ngác trăm miệng một lời nói: “Tục.”
Hạ Văn Xuyên:...
Kết thúc bữa cơm tất niên, dì Liên đắc ý đi xem chương trình Xuân Vãn đêm giao thừa. Hạ Miên Miên theo Hạ Văn Xuyên ra ngoài xem bắn pháo hoa, trung tâm thành phố Bản Thành trước kia cấm pháo hoa nhưng hai năm gần đây không còn lệnh cấm này nữa, ở vùng ngoại thành thì càng không phải nói, có thể nói là thoải mái, tùy tiện.
Cư dân sống trong những tòa biệt thự nằm sát cạnh hồ này cơ bản chỉ những người giàu có bậc nhất Bản Thành, đốt chút pháo sáng cũng không vấn đề. Trời tối xung quanh ven hồ những đốm sáng rực rỡ được liên tục thắp lên.
Hai ngày trước Hạ Văn Xuyên đã dặn lão Hoàng lái xe chuẩn bị ít pháo hoa, và pháo sáng chỉ chờ đêm 30 này lấy lòng bạn gái, dỗ cô vui vẻ.
Hai người chọn một bãi đất rộng rãi, Hạ Văn Xuyên ngậm điếu thuốc, mỗi lần đi đốt pháo đều nhấp một ngụm khói để cháy đầu thuốc để châm pháo.
Hạ Miên Miên đứng xa hơn một chút, bị lỗ tai, nhìn anh đầy chờ mong. Mỗi lần nhìn Hạ Văn Xuyên châm ngòi nổ, cô đều vô cùng khẩn trương, chờ pháp bay lên không trung, mở ra muôn vàn đóa hoa rực rỡ, cô lại càng cao hứng hơn, phấn khởi trầm trồ kêu lên như một đứa trẻ.
Hạ Văn Xuyên thấy cô thích thú đến vậy, bèn liên tục châm ngòi, anh không sợ tiếng động lớn. ngậm điếu thuốc trong miệng, ung dung châm ngòi nổ, lại điềm nhiên, ung dung lùi về phía sau mấy bước.
Hai người ngồi bên hồ, một người phụ trách bắn pháo hoa, một người phụ trách “tạo hiệu ứng cảm xúc”, nửa giờ sau đốt hết pháo hoa, Hạ Văn Xuyên tiếp tục đốt đến pháo “gậy tiên nữ”(1), đốt hết cây này, đến cây khác.
Hạ Miên Miên cầm cây “gậy tiên nữ” sáng lung tinh như muôn vạn tinh tú trên tay, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh nhìn cô, cảm thấy cô gái nhỏ bé, khả ái này chính là tiên nữ của lòng anh.
Càng về say, bên hồ càng tụ tập nhiều người đốt pháo hoa, Hạ Miên Miên nắm tay Hạ Văn Xuyên, “Chúng ta lên nóc nhà ngắm pháo hoa đi, chắc chắn đẹp vô cùng.”
Cô bé đã nói vậy anh đương nhiên sẽ không phản bác, trên nóc nhà gió lpns, lúc lên lầu Hạ Văn Xuyên muốn lấy thêm một chiếc áo khoác giày cho cô, Hạ Miên Miên lắc đầu nói: “Anh mặc ấm là được rồi, lạnh quá em sẽ trốn trong ngực anh.”
Giờ khắc này, trái tim Hạ Văn Xuyên như tan thành vũng nước ấm.
Hai người trèo lên nóc nhà ngồi một lúc, mặc dù cả một trời pháo hoa rực rỡ cực kỳ đẹp mắt, nhưng thực sự gió quá lớn, khiến cả người Hạ Miên Miên run lên từng hồi. Hạ Văn Xuyên sợ cô bị ảm lạnh, vì thế trực tiếp bế cô xuống lầu ba.
“Anh còn nhớ lần gần nhất anh bế em lên phòng không?” Hạ Miên Miên được anh bế xuống thích thú hỏi.
Hạ Văn Xuyên nghĩ ngợi một chút nói: “Không có ấn tượng.”
“Thế lúc đó chắc chắn anh say khướt rồi nhỉ.” Hạ Miên Miên nói, lúc đó anh không làm gì cô cả, chỉ bế cô lên sân thượng ngắm cảnh mà thôi, nhưng vẫn đủ khiến Hạ Miên Miên sợ chết khiếp.
Hiện tại nhìn người đàn ông trước mặt, dễ thương như một chú cún con, mặc cô bắt nạt.
Hai người trở lại lầu ba, tại phòng khách nhỏ, bên cửa sổ sát đất lớn. Đây là vị trí đẹp nhất của tòa biệt thự. Phóng mắt ra xa có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh ngoài hồ, Hạ Miên Miên nhịn không được bật cười khanh khách: “Chúng ta ngốc thật. Có chỗ ngồi view đẹp lung linh, ấm cúng thế này mà cứ khăng khăng trèo lên sân thượng hóng gió.”
Hạ Văn Xuyên đứng bên cạnh cô, rũ mặt nhìn khuôn mặt rực rỡ, xinh đẹp như hoa như ngọc của Hạ Miên Miên, trái tim lập tức rung động, ôm cô nói: “Vậy chúng ta làm ở đây đi, vừa làm vừa nhìn.”
Nói xong cúi xuống trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt.
Hạ Miên Miên: …
Con người này trong đầu ngoài chuyện đó ra không thể nghĩ được cái gì lãng mạn hơn hay sao?
Nụ hôn vừa kết thúc, Hạ Văn Xuyên đã nhanh chóng đặt cô ngồi bên cửa sổ pha lê sát đất, phía sau lưng Hạ Miên Miên chính là mặt hồ mênh mang, gợn sóng, và bầu trời rực rỡ muôn vàn đóa hoa lấp lánh đang thi nhau nở rộ, cơn mưa hôn triền miên trút xuống, manh áo mỏng hờ hững nửa kín nửa hở, chất giọng trầm ấm rủ rỉ, tình tự bên tai: “Anh yêu em, Miên Miên. Chúc mừng năm mới.”
Hạ Miên Miên đê mê trong cơn sóng tình, ánh mắt mơ màng, thở dốc, yếu ớt đáp: “Chúc mừng năm mới.”
Cách đón năm mới năm nay thực sự quá kích thích.
Bởi vì đêm qua lăn lộn với người nào đó đến tận khuya, lần đầu tiên Hạ Miên Miên nằm trong lòng Hạ Văn Xuyên ngủ thẳng một giấc đến tận lúc đói quá phải tỉnh lại.
Hạ Văn Xuyên ngủ rất say, Hạ Miên Miên không nỡ đánh thức anh, nhẹ tay nhẹ chân đi đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm đồ ăn. Vừa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Chu Khả Nhi ngồi cùng dì Liên ngoài phòng khách, xem lại chương trình Xuân Vãn tối qua.
Hạ Miên Miên vô cùng kinh ngạc không ngờ Chu Khả Nhi đến sớm như thế: “Em cứ nghĩ trưa chị mới ghé.” Hạ Miên Miên đi qua, ngồi xuống bên cạnh Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ti vi và nói: “Chị cũng định trưa mới qua, nhưng trong nhà chị mấy hôm nay quả thực quá ồn. Họ hàng thân thích kéo đến hết đợt này đến đợt khác, hò hét ầm ĩ, sáng nay lại có thêm nhóm nữa đến chúc tết, chị thực sự kiệt sức rồi, không còn muốn ứng phó nữa, vẫn là nhà em thanh tịnh. Ôi cha mùi vị của sự tĩnh lặng. Thật là thoải mái quá đi.”
Dì Liên thấy Hạ Miên Miên xuống, liền hỏi cô muốn ăn gì, “Tối qua nhà mình quên không ăn sủi cảo, dì đã để sẵn trong ngăn đá, dì nấu cho con một bát nhé?”
Hạ Miên Miên gật gật đầu, lại hỏi Chu Khả Nhi: “Chị ăn không?”
Chu Khả nhi cũng không khách khí đáp: “Có. Ăn chứ. Trong nhà mấy hôm nay nhiều người quá, buổi sáng chị mới ăn chưa được bao nhiêu.”
Thế là dì Liên đi nấu hai phần sủi cảo cho hai cô gái.
Chờ dì Liên đi rồi, Chu Kha Nhi mới rút điện thoại di động ra, khả ố cười một tiếng, nói: “Cho em chị xem chiếc video vô cùng gay cấn này.”
Hạ Miên Miên lùi cả người về phía sau, vẻ né tránh: “Không không, em không có hứng thú với mấy thứ thịt thà, gắn mác 18+ nha.”
Chu Khả Nhi trợn trừng mắt: “Đoán mò không à, em nhìn chị em giống người không đứng đắn thế ư?”
Nói xong lời này, cô ấy cong mắt cười, nhìn vô cùng khốn nạn: “Được rồi, được rồi, thật ra chị cũng không đứng đắn cho lắm.”
Cô ấy nhanh chóng tìm trong album một đoạn video, ấn mở, đưa cho Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên nhận điện thoại, nhìn màn hình, là khung cảnh một tòa biệt thự 3 tầng xa hoa.
Camera vẫn án ngữ chiếu trực diện vào cửa biệt thự, một lát sau, một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở ngoài cửa viện, cửa xe vừa mở, một người đàn ông dáng vóc rất đẹp bước xuống, nhìn bóng lưng có thể đoán ra là một người trẻ trung, anh tuấn.
Hạ Miên Miên híp mắt, xích lại gần màn hình hơn, nghiên cứu một nửa sườn mặt thoáng ẩn, thoáng hiện của anh ta, sau đó nghi ngờ hỏi Chu Khả Nhi: “Đây là… Sở Tuấn An?”
Chu Khả Nhi đang bận bịu cắn hạt dưa, nghe cô hỏi vậy liền cười gật đầu: “Còn ai trồng khoai đất này.”
Hạ Miên Miên get ngay được trọng điểm, cái biệt thự này đoán chừng chính là căn biệt thự Bạch Mộng Lam sau khi bỏ đi khỏi Sở gia đã đến ở tạm.
Cô bật cười nhìn Chu Khả Nhi, nói: “Chị Khả Nhi, người đứng đắn sẽ không đi quay lén người khác thế này đâu?”
Chu Khả Nhi vỗ vỗ tay, bưng tách hồng trà bên cạnh uống một ngụm, sảng khoái đáp: “Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Hạ Miên Miên không muốn đôi co với cô ấy, tiếp tục chuyên tâm xem video.
Sau khi xuống xe, Sở Tuấn An có chút do dự, đứng tựa cửa xe hút một điếu thuốc, hút xong tâm tình anh ta có vẻ bình tĩnh hơn, anh đi đến nhấn chuông cửa, rõ ràng là biệt thự nhà mình nhưng vẫn kiên nhẫn nhấn chuông, chỉ hành động này cũng đủ cho thấy phong độ của một người đàn ông có học thức, giáo dưỡng.
Anh ta ấn hồi lâu, nhưng không thấy người ra mở cửa, hình như anh ta đang vô cùng sốt ruột, bèn nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn một loạt tin, chờ đợi thêm một hồi lâu, một cô gái váy trắng thướt tha đi tới, quả nhiên là Bạch Mông Lam.
Hai người đứng ngay tại cửa nói chuyện, Sở Tuấn An liên tục khuyên bảo, Bạch Mông Lam mới chịu mở cửa cho anh ta. Hai người cũng không đi vào trong nhà, mà đứng trực tiếp ngoài sân nói chuyện. Bởi vì camera có chút xa, cho nên không thu được cả âm thanh, nên không biết hai người nói gì.
Tóm lại Bạch Mộng Lảm dường như vô cùng kích động, nói lời nào cũng chỉ vào mặt Sở Tuấn An, giận dữ nhảy dựng lên. Thái độ của Sở Tuấn An nhã nhặn hơn nhiều, chỉ bình tĩnh dỗ dành cô ta. Nhưng Bạch Mộng Lam dường như nghe không lọt tai, càng nói càng giận dữ khua tay múa chân, cuối cùng dứt khoát đẩy anh ta ra. Sở Tuấn An không phòng bị, suýt chút nữa ngã xuống. Anh ta có vẻ khá bối rối, tiến lên hai bước nhưng lần này Bạch Mộng Lam trực tiếp vung tay, mạnh mẽ tát Sở Tuấn An một cái.
Hạ Miên Miên khẽ nhíu mày, nói với Chu Khả Nhi: “Chị nói xem có phải Bạch liên hoa có khuynh hướng bạo lực không? Sao cô ta cứ không chịu nói lý mà gặp ai cũng nhào vào tát nấy tát để vậy?”
Chu Khả Nhi bĩu môi: “Trời mới biết, bộ dạng này của cô ta, không phải do Sở Tuấn An chiều quá sinh hư hay sao? Trách ai được? Cả ngày coi cô ta như tiên nữ giáng trần, cung phụng, rồi đến chính chủ cũng bị hoang tưởng, nghĩ mình là tiên nữ giáng trần luôn. Chiều vong hết mình, vong hành hết hồn.”
“Ghét anh ta như thế, chị còn để anh ta trong lòng làm chi. Hơn nữa Sở Tuấn An đã bao giờ đối xử tốt với chị đâu?” Hạ Miên Miên tủi thân thay cho Chu Khả Nhi, “Bỏ tên đó đi. Không đáng. Chị ưu tú như vậy, chắc chắn không thiếu người si mê, cần gì phải làm một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Chu Khả Nhi bật cười, nhào đến ôm Hạ Miên Miên: “Ôi Miên Miên, thiên thần nhỏ nhà chúng ta, em cứ dễ thương thế này sao chị yêu nỡ xa em chứ. Nhưng làm sao đây?”
Hạ Miên Miên nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Là sao? Chị định đi đâu?”
Chu Khả Nhi khoát tay, nói: “Không nói trước được. Sau này chị tính đi xa nơi này, nhưng nếu có đi cũng nhất định báo cho em đầu tiên. Nào có định xem video nữa không đây?”
Hạ Miên Miên nhíu mày, lại nhìn về phía màn hình.
Bạch Mộng Lam còn đang tức giận, không để ý đến Sở Tuấn An, nóng nảy quay vào nhà, Sở Tuấn An đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo, thần sắc nhìn có vẻ không tốt cho lắm, rất tức giận, cũng không biết đang tức giận với ai.
Video đến đây là hết.
“Cho nên lần này, hai người đó cãi nhau to rồi?” Hạ Miên Miên đưa điện thoại lại cho Chu Khả Nhi.
“Chuẩn. Có vẻ như không vỡ đầu, chảy máu thì không yên nha. Bạch Mông Lam nghĩ là Sở Tuấn An đã ngủ với chị, lập tức ghen lồng lộn. Mấy tay chị thuê báo lại thời điểm cô ta cuốn gói đồ bỏ đến biệt thự kia, Sở Tuấn An còn ngày ngày đến tìm cô ta. Nhưng cô ta đương nhiên không cho anh ta vào nhà, hai người cứ đứng ngoài cửa giằng co suốt, sau đó Bạch Mộng Lam tức giận, liền bổ nhào vào đánh đấm Sở Tuấn An trút giận. Sở Tuấn An cảm thấy có lỗi với cô ta cho nên mặc kệ cô ta đánh mắng. Nhưng mà gần đây, anh ta không còn đến đó hằng ngày nữa, cách 2 ngày mới đến một lần. Đoán chừng cũng mệt mỏi với bà nội thiên hạ này rồi.”
Hạ Miên Miên tặc lưỡi nói: “Đúng hai kẻ thần kinh.”
Chu Khả Nhi phụ họa: “Còn không phải sao, hai người đó như bị lậm phim Quỳnh Dao vậy?”
Dì Liên đã nấu xong sủi cảo, gọi 2 cô gái vào ăn. Hai chị em liền kết thúc chủ đề buôn dưa, đi vào phòng bếp.
Ăn được một nửa, Hạ Văn Xuyên xuống lầu, không thấy cô nhóc nằm bên cạnh, tâm tình anh có chút khó chịu, xuống dưới nhà còn cố tỏ vẻ mặt lạnh, vừa nhìn thấy Chu Khả Nhi ngồi cạnh Hạ Miên Miên phấn khởi ăn sủi cảo, sắc mặt càng khó coi hơn.
Giọng điệu anh vô cùng ghét bỏ nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Tới chúc tết Miên Miên và dì Liên.” Chu Khả Nhi đáp.
“Chúc tết? Vậy quà tết đâu? Quà vớ vẩn nhà chúng tôi không nhận đâu!” Hạ Văn Xuyên nói, đi qua, đứng giữa hai người, nhìn Chu Khả Nhi lạnh lùng nói: “Biến. Đây là chỗ tôi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: …
Chu Khả Nhi tức giận nói: “Hạ Văn Xuyên anh bớt trẻ con đi được không? Cái bàn lớn thế, bao nhiêu chỗ, sao cứ phải tranh với bà đây? Cái ghế này ghi tên anh chắc?”
Hạ Văn Xuyên: “Đổi hay không?”
“Tôi không đổi đấy thì sao? Anh đuổi được tôi chắc?” Chu Khả Nhi bắt đầu chơi bài Chí Phèo.
Hạ Miên Miên nhìn tình hình chuẩn bị biến thành trận chọi gà, nhanh chóng đứng lên, ngồi sang một ghế khác, nói với Hạ Văn Xuyên: “Anh ngồi chỗ của em đi.”
Mục đích của Hạ Văn Xuyên vốn là ngăn cách hai người, thấy Miên Miên nhà mình chủ động đổi chỗ, không nói hai lời đường hoàng ngồi xuống, như một ông lớn đích thực khí phách hiên ngang, chặn ngang Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi bĩu môi, nói với Hạ Miên Miên: “Em còn nuông chiều anh ta nữa, anh ta không sớm thì muộn sẽ biến thành một Bạch Mộng Lam thứ hai cho xem.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên: …
“Quà mừng năm mới đâu? Tôi chống mắt lên xem nè.” Hạ Văn Xuyên bắt đầu làm khó dễ Chu Khả Nhi.
Dì Liên vừa ra khỏi phòng bếp nghe thấy thế, nhanh chóng đi tới nói: “Chu tiểu thư mang tặng mấy cân trà hảo hạng, hải sản, hoa quả sấy khô và một vài món quà nhỏ.”
Hạ Văn Xuyên híp mắt, ghét bỏ nói: “Chỉ có thể?”
Chu Khả Nhi nguýt anh ta một cái, đứng dậy đi lấy túi xách của mình, túi xách của cô khá lớn bên trong đựng không ít đồ, cô đồng thời lấy bốn cái hộp ra, nói với Miên Miên: “Đây là mấy mẫu đồng hồ mới nhất hai ngày trước chị lựa được, em thích cái nào lấy cái đó, còn lại chị đeo.”
Hạ Miên Miên không khách khí, tựa đầu vào vai Hạ Văn Xuyên đưa tay mở hộp bốn chiếc hộp ra, sau đó lập tức bị mấy chiếc đồng hồ đeo tay thiết kế tinh xảo, xinh xắn bên trong mê hoặc, cảm thán: “Oa tất cả đều thật là yêu, cái nào rẻ nhất?” Cô thuận miệng hỏi.
Chu Khả Nhi chỉ vào một trong số 4 chiếc nói: “Cái này, hơn 30 vạn thì phải.”
Hạ Văn Xuyên gật đầu, nhìn mấy chiếc hộp trên bàn tương đối hài lòng, nhàn nhạt nói: “Được rồi, bé con nhà chúng tôi thích hết, mấy cái này để lại hết đi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: …
“Anh là thổ phỉ hả?” Chu Khả Nhi ghét bỏ nói: “Ở đây có hai chiếc dù có tiền cũng không mua được đâu.”
Hạ Văn Xuyên vươn tay, đẩy toàn bộ hộp đồng hồ về phía Hạ Miên Miên nói: “Miên Miên, nhận hết đi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi giận quá bật cười: “Được lắm. Được!! Tranh thủ thời gian lấy hết đi.”
Ăn cơm trưa xong, tiện thời tiết ấm áp, dễ chịu, Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi mỗi người một chiếc xe đạp dạo quanh hồ.
“Cuộc sống nhàn nhã thế này, đã rất lâu rồi chị chưa được tận hưởng. Cả ngày âm mưu, dương mưu, suy tính bận đến nứt cả não. Miên Miên, chị hâm mộ em lắm đó.” Chu Khả Nhi híp mắt nhìn lên trời, phóng khoáng cảm thán.
“Vậy chị sắp xếp thời gian, cho mình một kỳ nghỉ. Đừng quá khắt khe với bản thân.” Hạ Miên Miên đề nghị.
Chu Khả Nhi lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Chị cũng muốn lắm chứ. Nhưng Miên Miên hoàn cảnh hai chúng ta không giống nhau. Em hãy trân trọng cuộc sống hiện tại đi. Giám sát chặt chẽ ông anh em vào, đừng để tên ác ma đó đi gây họa cho nhân gian là chị cảm ơn lắm rồi. Ha ha.”
Hạ Miên Miên kỳ quái nhìn cô, đang muốn hỏi lời này có ý gì thì di động trong giỏ xe Chu Khả Nhi vang lên tiếng chuông. Hai người cùng dừng lại.
Chu Khả Nhi cầm di động lên xem xét, cau mày nói: “Sở Tuấn An gọi.”
Hạ Miên Miên ra hiệu cô ấy nghe máy.
Chu Khả Nhi không nhanh không chậm bắt máy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe đầu dây bên kia nói, sau đó nhàn nhạt đáp: “Được, bao giờ?”
Cúp điện thoại, Chu Kha Nhi nói với Hạ Miên Miên: “Sở Tuấn An hẹn chị ăn cơm tối.”
Hạ Miên Miên nhíu mày: “Chị đồng ý?”
Chu Khả Nhi bật cười: “Đương nhiên phải đi, bữa cơm này chị đã chờ lâu lắm rồi.”
nguyên văn là 仙女棒.