Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Nhân viên quản lý mặc đồ đen đứng giữa gió đêm nhìn Tư Hạo Lam mỉm cười.

Thời điểm gió thổi tới thổi bay mái tóc dài của y, Tư Hạo Lam nhìn sợi tóc tung bay trong gió, nheo mắt lại.

Hắn cảm thấy trong khoảnh khắc kia, khuôn mặt của nhân viên quản lý mơ hồ trở nên rõ ràng.

Y nói: “Ta thật sự không muốn bàn điều kiện, cũng không cần thiết phải bàn điều kiện với ngươi.”

Y đang nói thật, nhân viên quản lý không cần làm giao dịch.

Tư Hạo Lam lẳng lặng mà nhìn y, nghe y nói: “Đối với ta mà nói, phá bỏ hạn chế của thế giới này rất dễ dàng, nhưng ta không thể làm như vậy, sẽ làm quấy nhiễu tiến trình của thế giới.”

“Nhưng ta nguyện ý vì ngươi ngoại lệ một lần.” Nhân viên quản lý cười, “Ta thật sự rất vừa ý ngươi, ngươi tự nguyện bị mắc kẹt trong thế giới này thật sự rất đáng tiếc. Ta giúp ngươi thực hiện nguyện vọng xem như là quà chia tay ta sắp tặng ngươi, nhưng trước khi rời đi, ta phải xóa bỏ hết các dấu vết nhân tạo trên cơ thể ngươi.”

“Cái gì?” Tư Hạo Lam sững sờ.

“Chính là chương trình thúc đẩy tình yêu của ngươi, cùng với mối quan hệ với nhân vật phản diện Kha Lâm, toàn bộ đều xóa bỏ, để ngươi trở lại trạng thái ban đầu.”

À, ý là nói hắn sẽ không lung tung mà mặt đỏ, chân nhũn ra hả? Tư Hạo Lam suy nghĩ một chút, nói: “Thế rất tốt a, ngươi mau lấy hết mấy thứ lộn xộn kia đi.”

Nhân viên quản lý cười: “Ngươi không nghĩ tới sao, ngươi có thể đến bên Kha Lâm đều là nhờ tác động của những chương trình này, nếu như lúc trước không có chúng ngươi sẽ ra sao?”

Đại khái là sẽ tát một phát cho mặt Kha Lâm dẹp lép luôn.

Tư Hạo Lam não bổ một chút thời điểm hắn mới xuyên việt tới hăng hái hồ hởi thì có chút đen mặt, nói: “Không cần phỏng đoán những chuyện sẽ không phát sinh, quá khứ đã qua rồi. Ngươi bây giờ làm thế nào thì tùy ngươi, ta không thành vấn đề.”

Nhân viên quản lý mỉm cười nhìn hắn.

Tư Hạo Lam bị y nhìn chằm chằm thì có chút lo sợ: “Nhanh lên đi.”

“Ngươi thật sự không để tâm sao. Chương trình đó như cắm rễ trong thân thể ngươi, bây giờ nhổ nó ra cũng như moi tim ngươi vậy.”

Tư Hạo Lam hơi thiếu kiên nhẫn: “Ngươi thực dông dài.”

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Kha Lâm, hắn có thể mọc ra mười trái tim để người ta moi.

“Hơn nữa, nói không chừng tình cảm của ngươi sẽ biến mất đó.”

Dung mạo của nhân viên quản lý càng ngày càng rõ ràng, Tư Hạo Lam đôi mắt không cảm xúc của y, nghe lời nói phun ra từ đôi môi mỏng: “Ngươi sẽ một lần nữa trở nên lạnh lùng, thờ ơ không động lòng đối với Kha Lâm, như vậy cũng không thành vấn đề sao?”

Tư Hạo Lam rốt cuộc xác định được một chuyện: “Ngươi thật sự chưa yêu đương phải không?”

Nhân viên quản lý: “…”

Tư Hạo Lam bình tĩnh nói: “Người trong lưới tình đều có một loại tự tin tới mù quáng, đạo lý thông thường trong tiểu thuyết tình yêu này mà ngươi cũng không hiểu sao?” Hắn từ chống hông đổi thành khoanh tay trước ngực, nói, “Có muốn ta đề cử mấy quyển tiểu thuyết cho ngươi xem chút không?”


Hắn không tin chỉ bỏ đi mấy chương trình không đầu không đuôi này, hắn sẽ không còn cảm giác đối với Kha Lâm.

Hắn trời sinh kiêu căng tự mãn, nhưng đối với nội tâm của chính mình lại hiểu rất rõ ràng.

Chỉ cần Kha Lâm đã lọt vào mắt hắn, bất luận người nào cũng không có năng lực nhổ y ra khỏi lòng hắn cả.

Nhân viên quản lý bất đắc dĩ, biết mình hù dọa không được, cũng thuyết phục không được Tư Hạo Lam, tiếc rẻ nói: “Vậy cũng tốt, chúc phúc ngươi, ta sẽ hoàn thành lời hứa của ta.”

Y nhìn trời một chút, lại nhìn Tư Hạo Lam một chút, hướng Tư Hạo Lam phất tay, nói rằng: “Vậy thì gặp lại sau, Hạo Lam quân, rất hân hạnh được biết ngươi.”

Tư Hạo Lam nhàn nhạt xua tay.

Nhân viên quản lý biến mất trong màn đêm, Tư Hạo Lam nhìn bầu trời, không nhúc nhích, ánh mắt từ chăm chú biến thành mờ mịt.

Hắn bình tĩnh đứng ở đó, đêm lạnh như nước, cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân dần dần chạy lên trên, cho đến khi qua đỉnh đầu, làm cho hắn có một loại cảm giác nghẹt thở.

Có một vài điều nhân viên quản lý nói là đúng, thật sự như là gọt da xẻ tim, rất đau.

Người thứ nhất nhận ra có điều không đúng chính là Mai Khâm.

Vào buổi sáng, Mai quản gia theo thường lệ là người đầu tiên rời giường.

Anh ở trong phòng chuẩn bị một chút công tác, song lại phát hiện cửa chính của nhà hình như không khóa kỹ.

Anh đi tới kiểm tra, ngày hôm qua trước khi ngủ rõ ràng đã khóa trái cửa đàng hoàng, bây giờ tại sao vẫn còn mở.

Mai Khâm từ sau lần trước bị trộm thì thần kinh có điểm nhạy cảm, trên cửa có hệ thống báo cảnh sát, cũng không nghe thấy nhắc nhở, rõ ràng là cửa được mở từ bên trong.

Là ai có thể thức dậy còn sớm hơn cả anh?

Quản gia đẩy cửa ra, vào trong sân nhìn một vòng, rồi đi tới bên cạnh cánh cửa của bức tường, phóng tầm nhìn sang bên kia nhà xưởng, phát hiện bên cạnh mảnh ruộng có bóng người.

Anh sợ hết hồn, vội vã đi qua xem thử, đến nửa đường mới phát hiện là Tư Hạo Lam.

Tư thiếu gia ngày hôm nay thức dậy sớm thật.

Mai Khâm kỳ quái đi tới, phát hiện Tư Hạo Lam thẳng tắp đứng bên cạnh mảnh đất trồng rau, đôi mắt rũ thấp, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo dưới ánh nắng yếu ớt.

Tư Hạo Lam thấy có người đến, nhấc mí mắt lên, liếc nhìn Mai Khâm một cái.

Cái nhìn kia tê dại mà lãnh khốc, lại như mang theo sương lạnh.

Mai Khâm bị hắn nhìn đến sững sờ, Tư Hạo Lam hình như có chút khác lạ, khóe mắt lộ vẻ tàn khốc, cả người thoạt nhìn có chút hung ác.

Bất đồng với lúc thường hắn làm nũng manh manh cưng cưng trước mặt tiên sinh, hiện giờ thật sự là tàn nhẫn.


Mai quản gia thử chào hỏi: “Tư thiếu gia? Sớm như vậy cậu tới đây làm gì vậy?”

Tư Hạo Lam không hề trả lời anh, chỉ giơ tay chỉ vào trong ruộng, nói: “Mấy thứ mọc trong này tùy tiện lấy cho Kha Lâm ăn đi, ăn xong chân sẽ tốt lên.”

Có ý gì đây, Mai Khâm mê man nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ tới, lúc này mới phát hiện một mảnh ruộng nhỏ bên cạnh chân Tư Hạo Lam bỗng rực rỡ hẳn lên.

Loại rau dưa lúc đầu đã không thấy bóng dáng, trên đất mọc ra mấy loại thực vật hình thù kỳ quái, đủ mọi màu sắc, còn phát ra ánh sáng.

Đây, đây là cái gì?

Mai Khâm trợn to mắt, nghiêng đầu qua muốn tỉ mỉ hỏi Tư Hạo Lam, không ngờ Tư Hạo Lam đã đi xa.

“Chờ đã! Tư thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Mai Khâm vội vã đuổi theo, lại phát hiện Tư Hạo Lam bước đi thật nhanh, như một cơn gió, anh căn bản đuổi theo không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.

Mai Khâm lại quay trở về, cẩn thận quan sát thảo dược trong ruộng, có cây màu xanh lam lá xoăn, còn có hoa trong suốt như băng tuyết, nhìn như hoa giả. Anh thậm chí vươn tay sờ sờ một lá cây trong số đó, bụi cây kia run rấy, rụng ra những mảnh vỡ rải rác giống như bông tuyết.

Thứ gì kỳ quái như vậy… không dám cho tiên sinh ăn a.

Mai Khâm bối rối gọi Kha Lâm cùng Triệu Kỳ dậy, Kha Lâm vẫn còn buồn ngủ, mệt mỏi nhắm nửa mắt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mai quản gia kể hết một năm một mười chuyện vừa rồi cho Kha Lâm nghe.

Kha Lâm nghe mà sắc mặt quái lạ, phân phó: “Mang tôi đi nhìn xem.”

Ba người đi đến bên mảnh ruộng kia, Triệu Kỳ vừa thấy liền hét thảm một tiếng: “Dâu tây của tôi đều không còn nữa rồi.”

Mảnh đất kia nguyên bản là Triệu Kỳ cố ý giữ lại để trồng dâu tây, bây giờ là đầu mùa hè, vừa lúc là mùa trái cây chín, vốn Triệu Kỳ muốn mấy ngày nữa hái xuống cho mọi người ăn, phần còn lại có thể làm thành mứt hoa quả, kết quả hiện tại đều bị thay thế thành loại hoa có kỳ kỳ quái quái.

Trái tim của đầu bếp tiểu Triệu đang chảy máu.

Ba người vây xung quanh đống hoa cỏ kiểm tra, Mai Khâm hỏi Triệu Kỳ: “Cậu nhận ra mấy thứ này không?”

Triệu Kỳ lắc đầu một cái, nói: “Chưa từng thấy, thật giống hoa giả.” Cậu vươn tay ngắt một chiếc lá,  chất dịch màu đỏ chảy ra làm cậu ta sợ hết hồn, “Híc, là thật.”

Mai Khâm nói: “Ngày hôm qua vẫn còn bình thường, chỉ qua một buổi tối lại xuất hiện mấy thứ này, Tư thiếu gia chỉ nói là cho tiên sinh ăn, còn nói ăn vào chân tiên sinh có thể khỏe lại.”

Kha Lâm nhíu mày, dùng di động gọi điện thoại cho Tư Hạo Lam, kết quả Tư Hạo Lam bắt máy, nhàn nhạt nói một câu ‘Trị chân cho tốt’ rồi cúp, gọi lại kiểu gì cũng không nhận được.

Kha Lâm trầm mặc nhìn đống hoa cỏ, Mai Khâm ở một bên do dự nói: “Những thứ này quá kỳ quái, hay là mang đi xét nghiệm một chút?”

Triệu Kỳ nói tiếp: “Đại thiếu gia sẽ không lừa chúng ta, có thể là loại thuốc gì đó, cứ thử xem đi.”

Mai Khâm vẫn chưa yên tâm: “Sáng nay dáng vẻ của Tư thiếu gia cũng rất kỳ quái, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”


Triệu Kỳ gãi gãi đầu, quyết định ăn ngay nói thật: “Còn có cái gì là cổ quái, tính cách của Tư đại thiếu gia nhà chúng ta chú cũng không phải không biết, thường thường nghĩ này nghĩ nọ, ai biết lần này cậu ấy lại lấy từ đâu ra mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này. Cứ thử xem đi, coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.”

Mai Khâm ngẩng mặt lên, tàn nhẫn mà gõ gõ đầu Triệu Kỳ: “Nói bậy gì đó.”

“Nhổ thảo dược ra đi nấu nước đi.” Kha Lâm rốt cuộc lên tiếng, ngắn gọn mà ra chỉ thị, “Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng mà tôi tin tưởng Lam Lam.”

Vì vậy Triệu Kỳ hái đống hoa cỏ trong ruộng ra, thu dọn một chút, cầm một phần dựa theo phương thức nấu thuốc Đông y mà băm nát rồi nấu nước.

Cuối cùng, Triệu Kỳ bưng một chén canh đưa tới mặt Kha Lâm.

Đen thùi lùi, có chút đáng sợ.

Mai Khâm cùng Triệu Kỳ vây quanh người Kha Lâm, lo lắng theo dõi y.

Kha Lâm uống một hớp.

“Thế nào?” Mai Khâm sốt ruột hỏi.

Trên mặt của Kha Lâm hiện lên thần sắc kinh ngạc, y không dám tin cúi đầu nhìn hai chân của chính mình, lại nhìn Mai Khâm một hồi, đôi môi run rẩy, trong đôi mắt tỏa ra thần sắc kỳ dị, thì thầm nói: “Chân của tôi…”

Thần kỳ như vậy sao? Mai Khâm tiến đến bên người Kha Lâm, cũng có chút kích động, hỏi: “Chân thật sự tốt rồi ư?”

Kha Lâm ngẩng đầu lên nhìn quản gia, nghiêm túc nói: “Vẫn không có cảm giác gì.”

Mai Khâm: “…”

Anh quên mất tiên sinh nhà mình cũng là một người có kỹ năng diễn xuất xuất thần.

Kha Lâm nhanh chóng thu lại biểu tình trên mặt, không trêu đùa quản gia nữa, nghiêm mặt nói: “Uống xong cái gì cũng không phát sinh, mùi vị có chút đắng, không khác biệt lắm so với dược liệu phổ thông.”

Triệu Kỳ ở một bên hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, có phải là phương pháp không đúng không? Đại thiếu gia nói rằng nhổ lên ăn, có phải là làm rau xào hay không?” Cậu nhìn Mai Khâm một chút, “Hay là nấu lẩu?”

Mai Khâm nhìn cậu ta: “Người thích ăn lẩu nhất là Tư thiếu gia cũng đi mất rồi.”

Kha Lâm suy tư, cuối cùng nói: “Trước hết làm như thế đi, chờ Lam Lam trở lại hẵng nói.”

Kết quả, Tư Hạo Lam vẫn mãi không trở về.

Hơn nữa, hắn còn từ chối không nhận điện thoại của Kha Lâm, nhắn tin cũng không trả lời. May mà hắn cũng không đi xa, chỉ ở lại trong công ty, dựa theo lời ông chủ nói, bọn họ rất nhanh sẽ tiến vào đoàn phim.

Trong mắt Kha Lâm, loại hành vi này càng giống như là rời nhà trốn đi.

Vốn đang an lành, dù không tới mức là bơi trong mật ngọt, nhưng hai người đang đường đường mật mật không chút khoảng cách, tại sao chỉ trải qua một buổi tối, Tư Hạo Lam liền chạy mất dạng.

Kha Lâm có chút hối hận, sớm biết thế y đã để hắn ngủ chung phòng rồi.

Y chỉ là cảm thấy còn chưa cầu hôn, chung quy phải chừa lại một số lễ nghi cho sau này.

Y không đem số hoa hoa cỏ cỏ Tư Hạo Lam để lại cho hắn đặt trong lòng, y biết rằng Tư Hạo Lam có nhiều bí mật, nhưng cũng không tìm tòi nghiên cứu nhiều, Tư Hạo Lam nói cái gì chính là cái đó, bất kể chúng là gì thì cứ ăn hết là được.

Nhưng mà liên quan đến chân của y, y thật sự không còn ôm hy vọng.


Làm người không thể mong đợi rằng mình nắm giữ hết tất cả mọi thứ.

Từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn giao thông y đã hiểu được đạo lý này.

Tất cả nguyện vọng y có đều đã thực hiện được, còn có Tư Hạo Lam kề cận bên người, chuyện đôi chân của y không tiếp tục hy vọng xa vời nữa.

Y sợ mình khát cầu quá nhiều, quá tham lam, sẽ mất đi tất cả thứ y hiện tại đang quý trọng.

Tư Hạo Lam vẫn cứ không để ý tới y, có lẽ là đang tức giận.

Kha Lâm nghĩ như thế, đi vào gian phòng của Tư Hạo Lam. Kha Lâm vẫn không nghĩ ra hắn tại sao rời đi, lẳng lặng mà ở trong phòng đợi một buổi.

Kha Lâm nhìn thấy vết tích sửa chữa ở giá giường, không tiếng động mà cười cười.

Kia là thời điểm bọn họ vừa mới gặp mặt, y dùng còng tay để dọa Tư Hạo Lam, bị Tư Hạo Lam thoát ra mà để lại.

Khi đó y cho là Tư thiếu gia tuổi còn nhỏ, dọa một tí sẽ biết khó mà lui, ai ngờ lá gan của Tư Hạo Lam cực kỳ lớn, ở trong nhà ba bận đi vào ba bận chạy ra, một chút cũng không hề khách khí.

Kha Lâm nhớ lúc đó y sửa chữa giá giường, Tư Hạo Lam ở một bên nhìn, Tư Hạo Lam khi mở to mắt nhìn y thật sự rất giống thỏ, y nhất thời hứng khởi liền dùng mảnh vỡ mà khắc ra một con thỏ bằng gỗ.

Không biết món đồ chơi nhỏ đó còn ở đây hay không.

Có lẽ đã ném đi mất rồi.

Kha Lâm nghĩ thế, quan sát gian phòng này.

Đồ vật của Tư Hạo Lam quả thực không nhiều, phòng chứa quần áo ở cạnh bên, nơi này ngoại trừ đồ nội y ra thì cơ hồ không còn thứ gì riêng tư. Kha Lâm theo bản năng kéo ngăn tủ đầu giường ra, muốn nhìn thử xem bên trong có cái gì, kết quả sau khi nhìn thấy thì sững sờ.

Thần sắc của y trở nên nhu hòa, nguyên lai con thỏ kia vẫn còn a.

Con thỏ nhỏ tròn vo ngồi lên trên một tấm hình, lỗ tai vểnh, cái mông cong lên, trên cái mông có một cái đuôi tròn như quả bóng.

Kha Lâm nắm lấy nó trong tay, rồi cầm bức hình phía dưới lên.

Đó là bức ảnh đã từng đặt ở trên bàn làm việc trong nhà xưởng, là y cùng cha y chụp chung, thực sự đã bị Tư Hạo Lam cất đi.

Kha Lâm nhìn bản thân cười đến xán lạn trong hình cùng với người cha ở bên cạnh, bất ngờ lại không cảm thấy khó chịu như dự liệu.

Gương mặt quen thuộc của cha vừa quen thuộc lại vừa xa cách như vậy, giống như trong ký ức. Trong ký ức đầy ắp niềm vui của y là nụ cười của cha, bây giờ chỉ còn sót lại hoài niệm cùng nỗi nhớ nồng đậm, đã không còn sự bi thương.

“Đã không sao rồi.” Y nói như vậy đối với bản thân trong hình, “Cậu đã làm rất tốt.”

Kha Lâm lẳng lặng ngồi trên xe lăn, dựa vào bên giường Tư Hạo Lam, phát ngốc nửa ngày, lúc này mới trả bức ảnh lại vị trí cũ, tiếp tục chơi đùa với con thỏ nhỏ kia.

Y hiện tại rất muốn gặp thỏ bự.

Nhưng mà thỏ bự không biết tại sao lại trốn tránh y.

Kha Lâm trầm mặc, bàn tay đặt trên đùi sờ sờ cái mông thỏ, sờ sờ một hồi đột nhiên sững sờ.

Y thử ấn mạnh bàn tay vào đùi, sau đó đột ngột rút tay về.

… Chân của y, vậy mà lại có thể cảm giác được lực đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui