Lúc Mai quản gia được gọi đến, phát hiện Tư Hạo Lam xụi lơ trên mặt đất, mắt nhắm chặt, hai má ửng đỏ. Mai Khâm lắp bắp kinh hãi, không tán thành mà nhìn Kha Lâm, vội vàng hỏi: "Tư thiếu gia làm sao vậy?"
Rốt cục bọn họ chơi tiết mục trừng phạt gì khiến con nhà người ta ra nông nỗi này?!
"Ta cũng không biết." Kha Lâm cũng cảm thấy mạc danh kì diệu. Nghiêm khắc mà nói, hắn chỉ nói mấy câu, hoàn toàn không chạm vào Tư Hạo Lam dù chỉ một chút, không hiểu sao Tư Hạo Lam lại ngã xuống.
Kha Lâm ra hiệu với Mai Khâm, nói: "Anh mau nhìn xem, hình như hắn phát sốt rồi."
Mai Khâm lấy tay sờ trán Tư Hạo Lam: "Hình như là vậy."
Mai quản gia vội vàng đỡ Tư Hạo Lam đặt lên giường Kha Lâm, để y nằm thẳng, sau đó xoay người rót một cốc nước, đưa cho Tư Hạo Lam uống. Từ đầu đến cuối Kha Lâm đều đứng bên cạnh quan sát.
Rời khỏi Kha Lâm, Tư Hạo Lam cảm thấy tốt hơn nhiều, sau khi tu hết cốc nước lại ngã xuống giường, vô lực mà nói: "Để ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi đi đi."
Kha Lâm thấy Tư Hạo Lam hư thoát, ánh mắt khó hiểu: "Nếu bị bệnh tại sao không nói sớm?"
Tư Hạo Lam nghĩ thầm ngươi chính là nguyên nhân bệnh, ta sao có thể nói được.
Tư Hạo Lam nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi một chút, vừa rồi tim đập quá nhanh quá mệt mỏi. Y nói: "Không cần dong dài khiến ta đau đầu, ta sẽ tự xử." Chỉ cần không chạm vào Kha Lâm, huyết sắc trên mặt Tư Hạo Lam dần dần lui xuống, thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với ban nãy.
Mai Khâm và Kha Lâm nhìn nhau một cái. Mai Khâm đứng dậy vịn xe lăn của Kha Lâm, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ.
Mai Khâm đẩy Kha Lâm đi về phía nhà ăn, do dự một lúc, vẫn nói với Kha Lâm: "Tiên sinh, cậu đừng ức hiếp Tư thiếu gia quá."
Từ trước đến nay Mai quản gia ở trong căn nhà này cùng Kha Lâm. Nói là chủ tớ, nhưng từ lâu đã giống như người thân. Anh nhiều tuổi hơn Kha Lâm có trách nhiệm dẫn dắt người trẻ tuổi, đôi khi sẽ cân nhắc đưa ra một số đề nghị với Kha Lâm.
Tỉ như hiện tại.
Xem tiểu thuyết kì quái còn chưa tính, thế nhưng không thể dùng nội dung trong sách áp dụng thực tế để ức hiếp Tư Hạo Lam.
Kha Lâm nghe xong không hề tức giận, ngược lại biểu tình rất cổ quái. Hắn hỏi Mai quản gia: "Tại sao anh lại cảm thấy ta ức hiếp hắn. Thực tế ta chỉ bảo hắn giúp ta bóp chân."
Cái này... Mai Khâm ngẩn người.
Hàng ngày mát xa chân cho Kha Lâm là chức trách của Mai Khâm. Kha Lâm còn trẻ, tâm cao khí ngạo, đối với chuyện đôi chân thực sự rất để ý, bình thường đều dùng thảm che, không thích bị người khác chú ý. Không ngờ Kha Lâm thế mà để Tư Hạo Lam mát xa cho hắn. Tâm tình Mai Khâm có chút phức tạp, cảm giác như con trai của mình trưởng thành đi lấy vợ rồi...
"Dù sao hắn lúc nào cũng tràn đầy sinh lực, hay chạy ra bên ngoài, không bằng tốn chút thể lực với ta." Kha Lâm thoải mái dựa người trên xe lăn. Tuy chân hắn không có cảm giác, nhưng nhìn ngón tay thon dài của Tư Hạo Lam di chuyển trên cơ thể mình, khiến tâm tư hắn nảy sinh thỏa mãn. "Dù sao bà xã mát xa cho ông xã là đạo lý hiển nhiên mà."
Mai Khâm nghĩ thầm, hai người còn chưa kết hôn đâu, hơn nữa đây không phải ức hiếp thì là cái gì. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại không nhịn được bật cười. Từ khi Tư thiếu gia đến đây, căn nhà này đã trở nên náo nhiệt.
Đúng như Tư Hạo Lam nói, y lập tức hồi phục, nằm trên giường tư vị. Thật kì lạ, y một bên cảm thấy tên biến thái kia rất thiếu đánh, một bên lại không nhịn được muốn gần gũi. Chỉ cần thân mật một chút, y như trúng độc bị Kha Lâm mê hoặc xoay vòng vòng.
Tư Hạo Lam nghĩ nghĩ lại lười tự hỏi, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống.
Thực ra chủ yếu vì y đói bụng.
Y đi vào nhà ăn, Mai Khâm và Kha Lâm đều đang chờ y. Tư Hạo Lam không dám nhìn thẳng vào Kha Lâm, toàn bộ hành trình ánh mắt lơ lửng trên trời.
Ba người ngồi trong nhà ăn, Mai quản gia lo lắng cho cho thân thể của Tư Hạo Lam nên cơm trưa vẫn vô cùng nhạt nhẽo. Tư Hạo Lam lười kháng nghị, máy móc xúc cơm.
Y nhớ pizza và bít tết.
Nói đến pizza và bít tết, y nghĩ đáng lý y đang chuẩn bị lái xe đi đánh một bữa thật ngon... Lại nói đến xe...
Tư Hạo Lam vỗ bàn cái "Rầm", hét to: "Chết rồi, ta quên mất thủ hạ!"
Giờ này phút này, thủ hạ của y ___ Martha đáng thương còn đang nằm phía sau xe Cayenne, nhấp nháy màn hình đợi mấy tiếng đồng hồ: "Chủ nhân sao vẫn chưa trở về."
Buổi chiều, Mai Khâm đi đón Martha về. Martha bị dây an toàn trói nửa ngày. Lúc Tư Hạo Lam thấy cô còn có chút chột dạ. Nhưng hầu gái trung thành không tính toán hiềm khích, mảy may không so đo chuyện bị Tư Hạo Lam bỏ quên, vẫn rất nghe lời y. Để đền bù cho Martha, cả buổi chiều Tư Hạo Lam đều bám theo nói chuyện với cô. Nhưng đến buổi tối Tư Hạo Lam ôm Martha đặt ra bên ngoài, sau đó vào phòng đóng cửa đi ngủ.
Kha Lâm đi ngang qua Martha, thấy cô một mình ngồi trước cửa hiển thị "Chế độ chờ" liền hỏi cô: "Chủ nhân mới của ngươi không cần ngươi nữa sao?"
Martha có có chút hoang mang, Kha Lâm là chủ nhân, Tư Hạo Lam cũng là chủ nhân, có hai chủ nhân, không phân biệt được. Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Chủ nhân nói, nam nữ thụ thụ bất thân. Vì trong sạch của ta, chúng ta không thể ở cùng phòng."
Kha Lâm: "..."
Cũng đã mang người ta bỏ trốn, các ngươi đã sớm không còn trong trắng.
Không biết kết quả thử vai, Tư Hạo Lam vô công rồi nghề ở nhà, vì thế dẫn Martha đi dạo khắp nơi. Y phát hiện, Kha Lâm có việc làm. Thời gian làm việc của Kha Lâm vào lúc nửa đêm. Hắn khóa mình trong phòng sách, không biết làm chuyện gì, đến buổi sáng mới đi ngủ, buổi chiều nghỉ ngơi một chút, buổi tối tiếp tục công việc.
Tư Hạo Lam hoài nghi hắn chính là ma cà rồng. Ngày ngủ đêm bay. Dinh thự của Kha gia vô cùng u ám, đen sì sì, đôi khi ban ngày cũng phải bật đèn dù rõ ràng đang vào giữa mùa hè, ánh nắng bên ngoài tươi sáng rực rỡ.
Hiện tại Kha gia sa sút, xung quanh hoang vắng, dinh thự cũng rất cũ kĩ. Thậm chí trẻ con bên cạnh vùng ngoại ô còn cho rằng nơi này là nhà ma, muốn chui vào thám hiểm. Mai Khâm ôn tồn khuyên nhóm bạn nhỏ trở về. Trẻ hư cho rằng anh ta là người hầu của ma cà rồng, còn ném tỏi về phía anh.
Trẻ con thời nay không biết suốt ngày xem cái gì. Tư Hạo Lam không thừa nhận suy nghĩ của mình giống đám con nít, một tay xách bạn nhỏ trực tiếp ra ngoài cổng.
Vì thế trong nhà ma ngoại trừ ma cà rồng, còn có một người sói cao lớn.
Tóm lại, hiện tại Kha gia cái gì cũng không có. Thương hiệu thiết bị điện gia dụng của Kha gia đã sớm trở thành truyền thuyết trên miệng của thế hệ đi trước. Nhưng bản thân Kha Lâm lại rất có tiền. Xe trong gara một chiếc cũng không tồi, chi phí ăn ở cũng vung tay quá trán. Hắn thậm chí có tiền mua vợ, cho nên hắn làm việc lúc nửa đêm cũng không kì lạ.
Chỉ không biết nội dung công việc cụ thể của hắn là cái gì.
Kha gia vốn dĩ sản xuất điện gia dụng. Đồ bày biện trong phòng Kha Lâm cũng rất lõi cứng, cho nên công việc của hắn có lẽ liên quan đến phương diện này?
Tư Hạo Lam phát hiện y bắt đầy nảy sinh tò mò với Kha Lâm, loại tình huống này là lần đầu tiên. Bình thường đối với chuyện của người khác y hoàn toàn không quan tâm.
Tư Hạo lam rất tức giận, lần này y tức giận với chính mình. Tại sao y phải để ý đến Kha Lâm?
Sách nghệ thuật y mang về đều bị y xem xong cả rồi. Một chút cũng không muốn đọc lại, để phân tán tinh lực, y bắt đầu học cách lên mạng. Cầm tài khoản weibo của mình từ chỗ lão bản, tự tiến hành quản lý.
Nhưng fans của y quá ít, lại không có tác phẩm gì, phát weibo cũng không có bất kì động tĩnh, điều này khiến y thật sự tức giận.
Y vứt điện thoại di động sang một bên, ra khỏi phòng tìm Martha chơi.
Martha đã quy thuận Tư Hạo Lam, nhưng nhiệm vụ quét rác hàng ngày vẫn làm như thường lệ, vì lộ trình của cô không cố định, sẽ tùy ý xuất hiện trong một gian phòng bất kỳ. Tư Hạo Lam rất thích bất ngờ đi tìm cô, giống như chơi trốn tìm.
Tư Hạo Lam chạy từ trên chạy xuống tìm Martha, rất nhiều phòng không khóa. Y đều có thể ra vào tùy ý, chỉ có mấy phòng ngủ lớn ở tầng hai không có cách nào đi vào. Tư Hạo Lam đoán hẳn là phòng của cha mẹ Kha Lâm lúc trước. Lúc y đi qua căn phòng này luôn luôn có một loại cảm giác kì quái.
Bài trí trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trần nhà cũng không vướng một chút bụi bặm, chứng tỏ thường xuyên được quét dọn vệ sinh, nhưng vẫn rất quỷ dị.
Căn phòng yên tĩnh. Đồ đạc bày biện theo kiểu cũ. Âm thanh người đi qua đi lại đều được thảm thu vào, cho dù tới tới lui lui vài lần cũng sẽ không để lại dấu vết.
Tư Hạo Lam nhẹ nhàng thảm chậm bước chân xuyên qua các gian phòng.
Rõ ràng bên cạnh không có người, các loại đồ vật cũng đều đặt yên ở một chỗ, nhưng Tư Hạo Lam luôn cảm thấy dường như có bóng ma bao phủ y.
Không khí có chút áp lực, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có ảnh mặt trời rò rỉ rơi trên mặt đất bị đóng băng theo hình dáng cửa sổ, không hề lay chuyển.
Chẳng trách nguyên chủ muốn đào hôn. Kha Lâm là một tên biến thái, nơi ở cũng khác người. Người bình thường ở đây qua một đêm đã sợ muốn chết, còn không mau chạy đi.
Nhưng Tư Hạo Lam hiển nhiên không phải người bình thường. Y cẩn thận quan sát, muốn tìm ra nơi nào đó khác biệt. Y ngẩng đầu lại cúi đầu, cuối cùng phát hiện được điểm mấu chốt.
Cửa sổ không bình thường!
Dinh thự này quá tối. Ban đầu Tư Hạo Lam còn tưởng do cấu trúc tạo thành, hiện tại vừa nhìn, hướng phòng rất hợp lý, phòng nào cũng có cửa sổ, cái không nên chính là thế này.
Cửa sổ bị rèm che kín mà tạo nên.
Tư Hạo Lam đứng trong phòng, ngửa đầu dò xét cửa sổ. Ánh sáng có lựa chọn mà thả vào, không đủ chiếu sáng cả căn phòng, đại đa số vật dụng trong nhà đều chìm trong bóng tối. Đó là vì tất cả cửa sổ hướng về phía mặt trời đều bị rèm che khuất. Rèm nhung màu đỏ kín kẽ ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài, chỉ để lại mấy ô cửa sổ thông khí ở phía sau. Tư Hạo Lam tiến lên, muốn kéo rèm, vậy mà phát hiện tấm vải này rất nặng bị đóng đinh gắn lên khung cửa sổ, căn bản không thể gỡ xuống.
... Chẳng lẽ Kha Lâm thật sự là ma cà rồng, bình thường không thể gặp ánh sáng.
Nói vậy hồi tưởng một chút, quả thật hình như chưa từng thấy Kha Lâm xuất hiện ở bên ngoài, luôn chui ở trong phòng. Nhưng còn có một loại khả năng, chính là ngoài cánh cửa này có thứ gì đó. Tư Hạo Lam vô cùng tò mò, y muốn giật bức màn xuống xem thử.
"Không thể mở ra."
Phía sau đột nhiên có người nói chuyện, Tư Hạo Lam quay đầu liền thấy Martha đứng trước cửa, đối diện y, màn hình trên đầu lặp đi lặp lại mấy chữ "Không thể mở ra."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...