“Giang Dã, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, lắc lắc đầu: “Không đi bệnh viện, đến nhà tôi đi, thuốc gì cũng có.”
Đi qua con hẻm tồi tàn, xuyên qua chật hẹp, tôi thấy nhà của Giang Dã, một căn nhà cũ nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ.
Cậu ấy nghiêng mặt qua, trong mắt thoáng hiện lên vẻ quẫn bách. “Nhà tôi khá tồi tàn, để cô chủ chê cười rồi.”
Giọng nói của thiếu niên càng thấp xuống.
Tôi nhìn cậu ấy, cười cười:
“Giang Dã, sông có khúc người có lúc, sẽ có một ngày cậu sẽ được sống một cuộc sống tốt nhất.”
“Cậu xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
Sống lưng thiếu niên cứng ngắc, rất lâu sau mới nhìn tôi mà mỉm cười, giống như pháo rực rỡ trong đêm vậy.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Giang Dã thật sự cười.
Giống như mặt trời mọc lên tại nên hoang dã tịch mịch, mặt mày đẹp như tranh vẽ trông ấm áp và tươi sáng vô cùng.
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ thiếu niên trong con hẻm nhỏ, nụ cười của cậu ấy đã khiến tôi kinh diễm rất lâu.
*kinh diễm: cảm thấy kinh ngạc,tuyệt vời vì quá đẹp.
Tuy nhà của Giang Dã đơn giản, nhưng quả thật đúng là thuốc gì cũng có, đặc biệt là những loại thuốc trị vết thương đơn giản ngoài da, như là thuốc tiêu viêm và thuốc cầm máu.
“Đánh nhau từ nhỏ đến lớn, đó đã là chuyện thường như cơm bữa rồi.”
“Tôi hiểu rất rõ, c.hết rồi sẽ không có người phát hiện ra, cho nên mua rất nhiều thuốc để trong nhà, vào bệnh viện tốn rất nhiều tiền, tôi không vào nổi.”
Thiếu niên nói với vẻ bình tĩnh, giống như không phải nói về chính cậu ấy vậy.
Nhìn vào đống băng gạc, dường như đã đủ để trông thấy được một góc quá khứ của cậu ấy.
Thiếu niên không có ai để dựa dẫm, bị thương rồi không có ai đều kêu đau. Những người khác về nhà là gọi mẹ, nhưng Giang Dã chỉ có thể đối diện với căn nhà trống vắng, giống như con thú cô độc, khi bị thương chỉ có thể tự mình làm sạch vết thương.
Nhìn đèn đuốc như sao ngoài cửa sổ, trên đường đã được thắp sáng bởi những cyâ thông Noel.
Tôi nhấc chiếc túi trong tay mình lên.
Đến khi mở túi ra, thiếu niên mới nhìn thấy bên trong là chiếc áo len với những đường đan vụng về.
“Giang Dã, giáng sinh vui vẻ.”
Rất lâu sau đó cậu ấy mới nhìn tôi, bàn tay cẩn thận vân vê chiếc áo len, giống như nâng niu một món đồ quý giá dễ vỡ, sau đó từng chút từng chút sáp gần tôi:
“Cô chủ, đây là món quà đầu tiên tôi được nhận.”
“Cũng là món đồ mà tôi thích nhất.”
Lồng ngực của thiếu niên chỉ còn cách tôi một bước, tôi còn có thể nghe được nhịp tim đang đập loạn của cậu ấy.
15.
Kỳ thi học kỳ kết thúc cũng là lúc tuyết rơi kịch liệt trong thành phố.
Khoảng thời gian này, tình cảm giữa nam nữ chính dường như xuất hiện một vết nứt cực lớn.
D.ục vọng chiếm hữu của nữ chính càng lúc càng lớn, thậm chí bắt đầu yêu cầu danh phận rồi.
Khi thành tích thi được công bố, Giang Dã vẫn là người đứng đầu khối. Mà tôi tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn hơn Tô An An một hạng, thành công lọt vào top 10 của khối, chỉ thấp hơn Giang Mặc một hạng.
Tô An An càng ngày càng bất an, bởi vì sự quan tâm mà Giang Mặc dành cho tôi đã ngày càng nhiều lên. Mà tôi thì không biết điều đó, tôi chỉ biết rằng thái độ học tập của tôi khiến cô ta thấy có nguy cơ u,y h.iếp mà thôi.
Cũng vì thế mà cô ta lại càng căng thẳng, giống như muốn dùng hết sức để nắm lấy hạt cát có khăn lắm mới bắt được trong tay. Nhưng nắm càng chặt thì lại càng khó nắm chắc được.
Khi Giang Mặc đến nhà tìm tôi, khuôn mặt anh ta đầy vẻ mệt mỏi.
“Thẩm Lam Châu, khoảng thời gian này em làm loạn với tôi đủ chưa vậy?”
“Chúng ta bình thường với nhau không phải tốt sao?”
Nghĩ đến thì trong thời gian này, Tô An An giày vò khiến anh ta mất hết kiên nhẫn rồi. Hơn nữa gần đây chuyện làm ăn của nhà họ Giang cũng xuất hiện không ít vấn đề.
Trong nguyên tác, nhà họ Thẩm ra tay giúp đỡ mới khiến nhà anh ta qua được ải này, quay lại vị trí cao trong giới.
Nhưng mà hiện tại, muốn để nhà họ Thẩm ném tiền cho thì đã muộn rồi.
“Giang Mặc, nhà chúng ta chỉ có quan hệ bình thường, hợp tác với nhau mà thôi. Nếu nhà họ Giang các anh không còn tác dụng với nhà họ Thẩm tôi, vậy chuyện hợp tác đến đây là dừng được rồi.”
“Thương nhân không nói cảm tình, chỉ bàn lợi ích mà thôi.”
Anh ta nhìn thôi, trong mắt là sự kinh ngạc, còn có cả sự tổn thương.
Nguyên chủ từng ngoan ngoãn phục tùng, khiến cho anh ta có thể không có giới hạn. Hiện giờ bị từ chối lời thỉnh cầu thôi mà anh ta đã tổn thương thế kia rồi, vậy tương lai triệu để bỏ rơi anh ta thì sao.
Giang Mặc sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vậy em đối với Giang Dã thì sao?”
“Em với thằng đó nói chuyện tình cảm hay là lợi ích?”
Hiếm lắm ngày đông mới có nắng đẹp.
“Giang Mặc, anh không có tư cách hỏi tôi nhiều vậy đâu.”
Dù gì từ đầu đến cuối, Giang Mặc anh đã lợi dụng Thẩm Lam Châu, thậm chí sau khi hút sạch giá trị của cô ấy, anh còn nhổ ra một câu: “Thật bẩn.”
“Vậy sang năm em cứ đợi mà xem đi, đứa tạp ch.ủng đó là con riêng ở bên ngoài của tôi, mẹ của nó là một người thực vật.”
Tình tiết cuối cùng cũng đến đây rồi.
Trong sách thì vào mùa đông này, vào buổi tiệc đón năm mới của nhà họ Giang, chuyện GIang Dã là con riêng không giấu được nữa. Ông Giang vì thể diện mà đón cậu ấy về.
Thế nhưng chuyện đầu tiên sau khi đón về chính là ra oai phủ đầu, những người trong hào môn đó giỏi nhất là giẫm đạp người ở dưới thấp, nâng người ở trên cao. Không cần nghĩ cũng biết, đối với một người con riêng hai chân t.àn ph.ế như Giang Dã, bọn họ chế giễu và cười nhạo đủ đường. Thêm vào việc Giang Mặc cố ý làm khó, cho nên tại buổi tiệc đó, tôn nghiêm của Giang Dã đã bị tàn nhẫn giẫm đạp.
Còn về việc tại sao cậu ấy phải chịu sự sỉ nhụ.c này, thì đó là vì nhà họ Giang đã gây khó dễ về chi phí thuốc men của mẹ cậu ấy. Quan trọng hơn là ở giai đoạn này, cậu ấy đã có kế hoạch báo thù rồi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Cậu ấy vẫn luôn ẩn nhẫn, ngấm ngầm chịu đựng.
Nhưng mà hiện tại tình hình đã khác nhiều rồi. Ví dụ như hai chân của Giang Dã không có vấn đề gì, vậy nên không phải là cậu ấy không có năng lực trở thành người thừa kế nhà họ Giang.
Ví dụ như hiện tại không giống như trong nguyên tác, nhà họ Giang không được nhà họ Thẩm giúp đỡ, không thể khôi phục tình trạng ban đầu được.
16.
Năm mới, ba Thẩm kết thúc chuyến công tác và từ nước ngoài trở về.
Từ khi mẹ Thẩm mất, ông ấy vẫn luôn cô đơn một mình nuôi nấng Thẩm Lam Châu.
“Lam Châu, ba nhìn thấy thành tích của con rồi. So với việc ba ở bên ngoài đàm phán thành công thương vụ, chuyện thành tích của con còn khiến ba vui hơn.”
Bình thường ba Thẩm là một người lạnh lùng, nhưng thật ra ông ấy rất thương yêu nguyên chủ.
“Ba vui vẻ thì tốt.” Ba Thẩm vui vẻ, tôi cũng vui vẻ.
Ông ấy cân nhắc rồi ngập ngừng mở lời: “Mấy ngày trước ông Giang tìm ba, muốn ba giúp ông ấy. Lam Châu, con thấy thế nào?”
Ba Thẩm biết rõ hiện giờ đầu tư vào nhà họ Giang là sẽ thua lỗ, hơn nữa chỉ có bỏ tiền ra mà không có thu tiền lại, tương đương với việc ném tiền qua cửa sổ. Nhưng ông ấy biết con gái của mình rất say mê cậu con trai nhà họ Giang, thế nên trong nguyên tác, ông ấy cũng cẩn thận mà trưng cầu ý kiến con gái. Cuối cùng, vì để nguyên chủ vui vẻ nên ông ấy đầu tư vào nhà họ Giang.
“Ba, thương nhân chúng ta không làm việc thua lỗ, nên kiếm được thì kiếm, còn không có lời thì kiên quyết không làm.”
“Hơn nữa cái tên Giang Mặc này con đã quan sát mấy năm, nhân phẩm cũng chỉ tầm thường thôi.”
Ba Thẩm không ngờ rằng tôi lại nhìn được thoáng như vậy.
“Con không mê tên nhóc đó nữa rồi?”
Tôi lắc lắc đầu, không cần che giấu trước mặt ba Thẩm: “Ở sau lưng con, anh ta t.hông đ.ồng với con gái của dì giúp việc Tô nhà chúng ta rồi.”
Thấy khuôn mặt tôi bình tĩnh, hoàn toàn không đau lòng, ba Thẩm mới yên tâm.
Tôi tóm tắt lại chuyện giữa Giang Mặc và Tô An An cho ba Thẩm nghe.
Ba Thẩm cực kỳ giận dữ, ngay lập tức muốn tôi hủy bỏ hôn ước với Giang Mặc.
“Bà à, chúng ta đợi đã, phải cho nhà họ Giang bọn họ một cú chí m.ạng mới được.”
“Ba đều nghe theo con.”
Trong tay tôi còn có chứng cứ lén lút của bọn họ. Đó là khi tôi mới xuyên sách, bọn họ phòng cách vách vui vẻ ôm ấp âu yếm nhau. Bọn họ còn nói muốn xem sau khi tôi biết được thì sẽ đau khổ như thế nào.
Đau khổ thì ngược lại không có, bọn họ không biết rằng tôi đã lắp camera ở trong phòng ấy rồi. Đợi đến lúc cần, tôi sẽ cho bọn họ một bất ngờ lớn.
Nhưng mà ở chỗ ba Thẩm bên này, Tô An An đã không chịu nổi rồi. Ba Thẩm tìm một cái cớ đuổi hai bọn họ ra ngoài.
Thật ra ba Thẩm là người ngoài lạnh trong nóng, vì chuyện hai mẹ con nhà họ Tô bơ vơ khổ cực mà luôn cho bọn họ đãi ngộ tốt nhất, thậm chí còn bỏ tiền cho Tô An An được học trong môi trường giáo dục tốt nhất.
Chỉ là bọn họ không biết thỏa mãn, muốn đi lên cao nhưng lại không đi con đường đúng đắn, tâm tư vặn vẹo.
Đương nhiên Tô An An đã sống quen với cuộc sống trong biệt thự, không sống nổi cuộc sống bình thường nữa, cho nên đã xin Giang Mặc đón hai mẹ con cô ta về.
Hiện tại cho dù Giang Mặc sứt đầu mẻ trán đưa mẹ con cô ta về, vậy thì cũng chẳng có thời gian mà quan tâm đến mẹ con cô ta, còn muốn giống như kim ốc tàng kiều trong nguyên tác thì lại càng không.
Hai người họ ở bên nhau một thời gian dài mà không oán giận là không thể nào.
Rất nhanh đã đến năm mới, tôi nhận lời mời tham gia bữa tiệc của nhà họ Giang.
Đến khi tôi qua thì bữa tiệc cũng qua một nửa rồi, là do Giang Mặc cố ý, đẩy lùi thời gian tổ chức trên thiệp mời xuống nửa tiếng.
Anh ta cố ý để tôi trông thấy dáng vẻ Giang Dã bị s.ỉ nh.ục. Thế nên khi tôi vừa đến, toàn thân thiếu niên đã ướt dầm dề, những người xung quanh đang cười haha chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ấy.
“Con riêng chính là con riêng, không ngóc đầu được đâu.”
“Aiyo, buổi tiệc tốt đẹp đã bị đứa con riêng này làm hỏng rồi.”
“Tạp chủng sao có thể xứng đứng cùng chúng ta chứ.”
Trong đám người, tôi thấy Giang Mặc và Tô An An ở trong đó, nhưng mà cả hai đều bằng mặt không bằng lòng.
Khi Tô An An nhìn thấy tôi, trong mắt cô ta thoáng một tia ác ý.
Tôi không hề ăn mặc lộng lẫy, chỉ mặc một chiếc váy màu xanh đơn giản, tóc cũng tùy ý buộc vào.
“Cô chủ Thẩm đến rồi.”
“Nhà họ Giang quả nhiên có mặt mũi, bình thường rất khó mời được cô Thẩm đó.”
Nghe thấy lời mấy người xung quanh, khóe miệng Giang Mặc dương lên. “Lam Châu, mau đến chào hỏi mọi người nào.”
Tôi trực tiếp phớt lờ anh ta, đi đến trước mặt Giang Dã, nhẹ nhàng mỉm cười bên tai cậu ấy: “Cô chủ đến chống lưng cho cậu.”
Sau đó, tôi nhàn nhã ngồi xuống ghế.
“Thẩm Lam Châu tôi có hôn ước với nhà họ Giang, nhưng mà còn chưa nói là ai. Không phải là cậu cả Giang của mấy người, mà là người con riêng được nói từ miệng mấy người, người mà bị mấy người xem thường - Giang dã.”
“Sau này miệng mấy người sạch sẽ chút. Trước khi xem thường người khác, phải nhìn xem người đó do ai bảo vệ cái đã.”
Nói xong, tôi cũng không để tâm đến cái mặt đen xì vì tức của Giang Mặc. Tôi đi đến trước mặt anh ta, nói từng câu từng chữ:
“Xin lỗi vì làm hỏng kế hoạch của anh rồi. Bất kể Giang Dã có như thế nào, thì khi đứng cùng với anh ở bất cứ đâu, cậu ấy vẫn ngay thẳng và chính trực hơn anh.”
“Hơn nữa, Thẩm Lam Châu tôi sẽ luôn chọn cậu ấy.”
Tôi không tiếp tục nói nữa mà kéo Giang Dã rời đi.
“Năm mới, chúng ta không để ý đến mấy người đáng ghét này.”
“Đi, chúng ta đi xem pháo hoa nào.”
Thiếu niên nhìn tôi, bàn tay cậu ấy nắm chặt tay tôi rồi nở một nụ cười bất lực: “Cô chủ à, thật ra tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”
Tôi biết. Dự đoán là rất nhanh thôi, Giang Dã sẽ sử dụng công nghệ lập trình tại nước ngoài, thành lập được một công ty. Trong tương lai, nó sẽ là một trong những công ty hàng đầu trên thế giới.
Nhưng như vậy thì sao chứ.
“Cho dù có là giả, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu một mình lẻ loi ở nơi đó.”
“Tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi.”
17.
Rất nhanh, tôi đã công bố thông tin mình giải trừ hôn ước với Giang Mặc, còn ở trong chương trình giải trí lớn nào đó mà bóc phốt, tung vài chuyện giữa cậu chủ Giang và con gái bảo mẫu nhà vị hôn thê ra, đương nhiên là có video làm chứng cứ.
Những bạn học trong trường cũng góp hiệu quả trong chuyện bóc phốt hai người này.
Đồng thoại tình yêu được ngưỡng mộ trong nguyên tác, hiện giờ lại bị người người mắng chửi đòi đánh. Không biết hai vị đương sự trong câu chuyện này còn có thể tiếp tục vui vẻ được không.
Mà cổ phiếu nhà họ Giang vốn đã chẳng khởi sắc, sau sự việc này thì đã trượt dốc không phanh, suýt nữa phá sản. Tuy nhiên, sau khi bán của cải trong nhà thì vẫn miễn cưỡng chống đỡ được.
Sau khi bố trí ổn thỏa cho mẹ mình, Giang Dã được cử đi học tại trường đại học tốt nhất ở nước ngoài, công ty ở nước ngoài của anh ấy sẽ càng phát triển tốt hơn.
Tôi mãi mãi ghi nhớ pháo hoa rực rỡ ngày đầu năm ấy, chúng tôi ngồi trên sân thượng hóng gió uống rượu.
Uống say rồi đầu óc lâng lâng.
Những lời thiếu niên nói với tôi cũng như thật như giả, nghe không rõ ràng.
Cậu ấy nói, cô chủ, cậu đợi tôi trở nên lớn mạnh. Đến lúc, tôi mới xứng với một người tốt như cậu.
Giọng nói của thiếu niên khàn khàn, giống như đã đã kìm nén lời nói này rất lâu.
Thế là cậu ấy trở nên mạnh hơn.
Chúng tôi sẽ gặp nhau trên đỉnh cao.
Mà tôi thi vào trường đại học tài chính tốt nhất trong nước, tôi muốn kế thừa tư tưởng của ba Thẩm.
Tôi muốn bảo vệ tốt cho nhà họ Thẩm thay nguyên chủ.
18.
Năm năm sau, giống như trong nguyên tác, ba Thẩm rời đi rồi.
Bệnh xuất huyết não xảy ra một cách rất đột ngột.
Trước khi rời đi, ông ấy nắm chặt tay tôi, nở một nụ cười hiền từ.
Vào đúng ngày ông ấy mất, hội đồng quản trị đã bắt đầu rục rịch, những người trong nghĩa trang đều mang ý đồ xấu.
Trời mưa liên miên, nước mặt của tôi lại không dám rơi xuống.
Tôi không dám sợ hãi trước mấy l.ã.o g.i.à ăn thịt n.gười không nhả xương này.
Đột nhiên đám người bắt đầu rối loạn, một nhóm người đi về phía này.
Người đứng chính giữa mặc bộ tây trang màu đen, dáng người cao lớn. Chiếc ô che đi khuôn mặt của người ấy, chỉ có một bên mặt là lộ ra, là da trông trắng như ngọc.
Đến khi chỉ còn cách tôi khoảng một bước, người ấy chậm rãi nhấc ô lên.
Chỉ một ánh nhìn, khuôn mặt thiếu niên trong ký ức và khuôn mặt ở phía đối diện chồng chéo lên nhau. Chỉ là anh ấy của ngày hôm nay khắp người đều mang theo khí chất lạnh thấu xương, khiến người khác cảm thấy nguy hiểm. Khuôn mặt ấy hoàn toàn trở nên đẹp hơn, hào hoa phong nhã hơn cả trong ký ức của tôi.
Đôi mắt đen tuyền, đôi môi đỏ tươi, cao quý phi phàm.
Mấy năm nay danh tiếng của anh ấy vang dội, tập đoàn MN của anh ấy đã mở rộng tại quốc tế, từ lâu đã trở thành thần thoại trong giới kinh doanh.
Mọi người gọi anh ấy là Giang gia.
Nhưng anh ấy mãi mãi là Giang Dã của tôi.
Giang Dã lại gần tôi, nghiêng ô về phía tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Cô chủ, tôi đến chống lưng cho em đây.”
Anh ấy cúi đầu trước ba tôi: “Từ giờ trở đi, cháu sẽ thay chú chăm sóc tốt cho Lam Châu.”
Vành mắt tôi đỏ lên, cuối cùng nước mắt cũng dám rơi xuống.
Anh ấy đến rồi, thiếu niên GIang Dã của tôi đến rồi.
Sau khi quay lại, việc đầu tiên Giang Dã làm là hướng dẫn tôi cách ổn định tập đoàn nhà họ Thẩm, gây khó dễ cho mấy l.ã.o già kia. Còn việc thứ hai anh ấy làm chính là khiến cho nhà họ Giang đang bên bờ vực phá sản kia trở thành phá sản luôn.
Mà nam nữ chính sẽ không bao giờ quay lại những ngày đẹp đẽ được nữa. Sau khi nam chính phá sản, nữ chính cũng không giả bộ nữa, trực tiếp đi theo người khác, sau đó thì bị đá rồi.
Nam chính cũng không còn ý chí, ngày ngày nát rượu. Có lẽ khi mê man trong cơn say, anh ta mới cảm thấy đời người dễ chịu hơn một chút.
Sau này anh ta cũng tìm tôi mấy lần liền, nhưng mà đều bị tôi từ chối từ ngoài cửa.
Khi tôi ra khỏi công ty, Giang Dã đã dừng xe ở trước cổng công ty rồi.
Anh ấy kéo tôi vào trong xe, môi hơi mím lại rồi ngửi ngửi, không còn là dáng vẻ lạnh lùng khiến người khác sợ sệt, chỉ còn là chàng trai với vẻ uất ức và đáng thương. “Cô chủ, vừa rồi người kia chạm vào tay của em rồi.”
Ồ, người anh ấy nói là thư ký của tôi, vừa đưa cho tôi tập tài liệu.
Người nào đó ôm chặt lấy tôi, giọng nói trở nên nguy hiểm, yết hầu di chuyển lên xuống:
“Có một chuyện hư hỏng mà cứ nằm mơ anh lại muốn làm.”
“Anh muốn hôn cô chủ rất lâu rồi.”
“Sau này chỉ có anh mới có thể hôn đại tiểu thư.’
Tôi vẫn luôn nhớ, tại con hẻm tồi tàn ấy, thiếu niên vì tôi mà bị thương khắp người, thế nhưng vẫn không muốn giày của tôi bị dính nước bẩn. Anh ấy ngồi xổm xống, cẩn thận từng li từng tí mà cõng tôi lên.
Ngày đó dường như tôi nghe thấy anh nói,
Thật mong cứ như vậy mà cõng cô chủ cả đời.
Ngày ấy tuyết rơi rất nhiều, không cẩn thận một lát là cả đầu trắng xóa.
……..
Phiên ngoại Giang Dã;
Thật ra từ nhỏ tôi đã biết là mình đẹp, thậm chí còn vì đẹp mà có những trải nghiệm không tốt. Ví dụ, mỗi lần mẹ tôi thấy khuôn mặt đẹp giống như bà ấy của tôi, bà ấy sẽ nói là ghê t.ởm.
Bà ấy nói tôi là loại ti tiện, không nên sinh ra tôi, trong ký ức và ấy cũng chưa từng nhìn thẳng vào tôi, bà ấy chỉ đứng cách xa mà nhìn tôi.
Lại ví dụ như, lần nào bạn nam cùng lớp nhìn thấy tôi cũng sẽ nói tôi giống con gái. Vì thế tôi đã bị đánh không ít lần, lần nào cũng mang theo máu mũi mà trở về nhà.
Mẹ sẽ không quan tâm tôi, tôi chỉ có thể lấy giấy vệ sinh mà chặn máu mũi lại, như vậy mới khiến bản thân không quá thê thảm.
Nhưng mà ngày đông hôm đó, ở hàng ghế sau, ánh mắt cô chủ nhìn tôi như chứa hàng ngàn vì sao vậy.
Cô ấy nói Giang Dã, cậu thật là đẹp.
Cô ấy nói Giang Dã, tôi không nhẫn tâm để một người đẹp bị thương.
Thời khắc ấy tôi thấy vui mừng, bởi vì khuôn mặt này đã giúp tôi lọt vào mắt xanh của cô ấy.
Rõ ràng tôi rất ghét người khác đồng cảm với mình. Thế nhưng nếu là cô ấy, tôi cảm thấy đồng cảm cũng không sao cả, thậm chí tôi còn vui mừng, sự khổ cực của tôi khiến cô ấy vì tôi mà rơi nước mắt, vì tôi mà thấy xúc động.
Tôi đúng là một tên b.iến t.hái. Dường như chỉ cần cô chủ vì tôi mà cười, hoặc vì tôi mà đau lòng, mắt của tôi sẽ đỏ lên, tôi sẽ vui vẻ vô cùng.
Cô ấy có thể chú ý đến tôi, tôi sẽ rất vui vẻ.
Đêm đầu tiên ở nhà cô ấy, tôi lật qua lật lại không ngủ được.
Tôi vẫn luôn nhớ trong xe hôm ấy, sau khi hôn tôi cô ấy đã mỉm cười, rực rỡ chói mắt vô cùng.
Cô chủ chắc chắn không biết, khi cô ấy cười lên trông đẹp đến mức nào.
Nhưng mà tôi cũng thấy sợ, tôi sợ cô ấy chỉ là lợi dụng tôi, chơi đùa với tôi.
Tôi sợ bao nhiêu cảm xúc vui buồn cô ấy dành cho tôi chỉ là để thu hút sự chú ý của người khác.
Thế nhưng ngày đó ở trường, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Giang Mặc, tôi đứng ở cầu thang lại không muốn di chuyển nửa bước.
Tôi muốn nghe xem, trong tim cô ấy tôi rốt cuộc như thế nào.
Thật ra tôi không bận tâm đến những lời sỉ n.hục và mắng chửi của người khác.
Thế nhưng đối với cô ấy, tôi lại cảm thấy sợ.
Sợ rằng cô ấy ghét tôi, sợ rằng cô ấy cũng thấy tôi bẩn.
Thế nhưng, vào ngày hôm đó cô ấy đã đứng về phía tôi.
Cô ấy nói Giang Dã không bẩn.
Không có ai biết vào thời khắc đó, trong tim tôi như biển động dữ dội.
Giang Dã không bẩn, là vì Thẩm Lam Châu nói Giang Dã không bẩn.
Giang Dã không thích chính mình, nhưng Thẩm Lam Châu lại thích.
Vì thế nên anh ấy cũng thử thích chính mình.
Chỉ có chính Giang Dã biết là mình có tội, Vậy mà anh ấy lại muốn biến người con gái tốt đẹp ấy thành của riêng mình.
Tôi của anh ấy không thể tha thứ, nhưng anh ấy nhận. Thế nên chỉ cần cô chủ vẫy tay, anh ấy sẽ sẵn sàng xông pha khói lửa mà chạy tới.
…..
Ngày đó tại hẻm, nhìn thấy người con gái luôn tươi cười trong ký ức đang sợ hãi, vành mắt tôi đỏ lên, trong toàn là tiếng nổ.
Thôi không cố được quá nhiều, chỉ muốn đánh c.hết mấy tên kh.ốn n.ạn kia.
Đã rất nhiều năm tôi không đánh nhau rồi. Nhưng mà vì cô ấy, nguyên tắc gì tôi cũng có thể đánh vỡ.
Bắt nạt tôi tôi có thể nhịn.
Nhưng bắt nạt cô ấy thì không. Cho dù tính mạng này mất rồi, chỉ cần cô ấy không sao cả thì tôi cũng bằng lòng.
Thế nên khi thấy trên người cô ấy không có vết thương, tôi chỉ thấy vui vẻ.
Nếu trên người tôi có trăm vết thương để đổi lấy trên người cô chủ không có vết thương nào, vậy thì quá xứng đáng rồi.
Cô ấy là một cô gái sợ đau, cho nên đương nhiên một vết thương cũng không được có.
Chắc chắn cô ấy không biết, khi nhận được chiếc áo len của cô ấy tôi vui đến nhường nào.
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng nhận được món quà nào. Nhưng chỉ nhận phần quà đó, tôi đã hoàn toàn tha thứ cho quá khứ không nhận được bất cứ thứ gì của mình.
Đêm giao thừa trên sân thượng hôm ấy, Thẩm Lam Châu đưa tôi iđ xem pháo hoa, chúng tôi cùng nhau uống rất nhiều rượu.
Tôi đã uống rất nhiều rất nhiều.
Mượn rượu, tôi mới dám bày tỏ tâm tình của tôi.
Nếu không phải men say quá nồng, ở trước mặt cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dám nói ra tình yêu của mình.
Bởi vì Giang Dã của hiện tại không phải Giang Dã tốt nhất. Giang Dã của hiện tại sao có thể nhúng chàm cô gái tốt nhất trên đời này chứ.
Nhưng mà ngày ấy men rượu quá mạnh, pháo hoa rực rỡ bên trời, nụ cười của cô ấy tươi sáng như cứu rỗi tôi.
Tôi nói, có thể đợi tôi không.
Đợi tôi trở nên lớn mạnh, đợi tôi bảo vệ em.
Đơi tôi có thể đứng bên cạnh em một cách quan minh chính đại.
Nói với cả thế giới, Giang Dã không muốn xứng với thứ tốt nhất trên đời, Giang Dã chỉ muốn có được Thẩm Lam Châu tuyệt vời nhất trên đời này thôi.
Thế nên tôi đã ra nước ngoài, những năm ấy tôi thường xuyên mất ngủ.
Một đêm tĩnh mịch tôi đều nhớ cô ấy.
Cô chủ của tôi đang làm gì, liệu có phải có ai đó thay tôi đứng bên cạnh cô ấy.
Sau này tôi thường xuyên nằm mơ.
Nội dung của giấc mơ thật sự khiến tôi sợ hãi.
Thế giới ấy tôi vì Giang Mặc mà hai chân t.àn p.hế.
Thế giới ấy không có cô chủ của tôi.
Sau khi tỉnh lại tim của tôi đau âm ỉ, nghe điện thoại của cô ấy mới khiến tôi trở lại bình thường.
Đột nhiên vào thời khắc đó, tôi tha thứ cho tất cả ở thế giới này.
Hóa ra có lẽ ở một thế giới khác, tôi lại cô độc như vậy.
May mà vầng trăng treo trên bầu trời trên cao, giống như lam châu lấp lánh, nhưng chỉ chiếu đến một mình tôi.
Kẻ tội không thể tha như tôi đã yêu vầng trăng ấy.
Thế nên tôi muốn dùng cả đời mình bù đắp cho vầng trăng.
Tôi muốn làm t.ín đồ trung thành của vầng trăng, cả đời này thần phục dưới một mình cô chủ.
Tôi đã từng hận thế giới này.
Sau này lại vì cô chủ mà yêu thế giới này.
Thế nên tôi cũng yêu cả thế giới có cô chủ.
(Hết)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...