Sáng hôm sau, Tạ Hoằng Văn tỉnh dậy thì liền xuống dưới phòng khách.
Anh muốn chờ Hứa Nhan Du, nhưng đợi mãi mà lại chẳng thấy cô xuống tầng.
Chẳng lẽ cô không định ăn sáng sao?
Lúc này, anh đầu đinh lại dẫn theo một nhóm người vào biệt thự, sau đó đưa họ đến một căn phòng lớn.
Nhóm người này đến để lắp đặt các máy móc y tế, mà những máy móc này đều là do Tạ Hoằng Văn đặt mua từ nước ngoài.
Không chỉ vậy, anh cũng đã thuê một đội ngũ bác sĩ giỏi, chiều nay họ sẽ bắt đầu đến biệt thự để làm việc.
Họ sẽ phải thay nhau trực ở biệt thự 24/24 giờ để đảm bảo rằng trong biệt thự luôn luôn có bác sĩ.
Mà nguyên nhân Tạ Hoằng Văn lắp đặt máy móc y tế và thuê bác sĩ là vì Hứa Nhan Du.
Anh cảm thấy một cô gái nhỏ bé như cô yếu ớt hơn anh nhiều, vậy nên cô cần được chăm sóc tốt.
Cho nên thuê sẵn bác sĩ về, để lỡ cô có ốm đau thì bác sĩ có thể ngay lập tức thăm khám, chữa trị cho cô.
Lúc này, một dì giúp việc từ dưới bếp đi lên.
Thấy Tạ Hoằng Văn, dì giúp việc liền đi đến, sau đó nói: “Thưa ông chủ, từ trưa hôm qua cô Hứa đã không ăn gì, bây giờ có cần mang đồ ăn lên cho cô ấy không?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn liền cau mày nhìn dì giúp việc, hỏi: “Từ trưa hôm qua cô ấy vẫn chưa ăn?”
“Dạ vâng.” Dì giúp việc đáp.
Tạ Hoằng Văn liền siết chặt bàn tay, Hứa Nhan Du vậy mà dám vì giận anh mà nhịn ăn nhịn uống.
Anh nghĩ mà trong lòng lại tức giận, thế là liền lớn tiếng nói với dì giúp việc: “Muốn nhịn thì nhịn, không cần để ý đến cô ấy!”
Nói xong, Tạ Hoằng Văn liền hậm hực đi lên phòng.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du vừa mới thức dậy.
Đếm hôm qua khó ngủ, đến gần sáng cô mới chợp mắt nên bây giờ dậy hơi muộn.
Ngày hôm qua lại giận dữ vì chuyện của Tạ Hoằng Văn, cho nên bữa trưa và bữa tối Hứa Nhan Du đều không có hứng ăn.
Cô chỉ ăn tạm mấy cái bánh nên bây giờ rất đói, thế là cô liền vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.
Mà lúc này, Tạ Hoằng Văn ngồi trong phòng một lúc thì trong lòng lại thấy sốt ruột.
Hứa Nhan Du hôm qua bỏ ăn hai bữa, sáng hôm nay cũng không đi ăn, chẳng lẽ cô muốn vì tên vệ sĩ đó mà tuyệt thực?
Tạ Hoằng Văn nghĩ đến đây thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh tự dặn mình rằng Hứa Nhan Du muốn tuyệt thực thì cứ kệ cô, anh tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô nữa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tạ Hoằng Văn lại không nhịn được mà đứng dậy, rời khỏi phòng rồi xuống dưới bếp, bảo đầu bếp chuẩn bị bữa sáng cho Hứa Nhan Du.
Anh thầm nói với bản thân rằng mình làm vậy là vì không muốn để Hứa Nhan Du đói mà chết trong biệt thự, như vậy sẽ rất phiền phức.
Thế nhưng trong lòng anh lại không ngừng lo lắng, sợ rằng Hứa Nhan Du đói quá sẽ ảnh hưởng đến dạ dày, cũng sợ cô đói lả mà ngất đi.
Đến lúc đầu bếp chuẩn bị đồ ăn xong, Tạ Hoằng Văn lại tự mình mang đồ ăn lên cho Hứa Nhan Du.
Anh nghĩ người khác mang lên thì Hứa Nhan Du sẽ không chịu ăn, cho nên anh phải lên ép cô ăn cho bằng được.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đã đánh răng rửa mặt xong.
Cô liền thoa kem dưỡng da lên mặt, sau đó thì liền chuẩn bị xuống dưới tầng ăn sáng.
Không ngờ rằng lúc này, cửa phòng lại mở ra, Tạ Hoằng Văn từ bên ngoài mang theo khay đồ ăn bước vào.
Hứa Nhan Du nhìn thấy anh cầm khay đồ ăn thì không khỏi ngạc nhiên.
Anh lại tiến đến trước mắt cô rồi cục cằn nói: “Ăn!”
Hứa Nhan Du vốn vẫn còn tức giận Tạ Hoằng Văn, bây giờ lại thấy anh nói năng cục cằn thì đương nhiên cô càng tức.
Thế là cô liền trừng mắt nhìn anh, dõng dạc nói: “Em không ăn!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bực mình, liền đặt mạnh khay đồ ăn xuống bàn, sau đó dùng giọng điệu đe dọa mà nói với Hứa Nhan Du: “Có ăn hay không?”
“Không ăn!” Hứa Nhan Du lớn tiếng, “Anh đi ra ngoài đi!”
“Cô dám bảo tôi ra ngoài?” Tạ Hoằng Văn tức đến bật cười, “Biệt thự này là của tôi, vậy mà cô dám phách lối như vậy sao? Chúng ta còn chưa kết hôn, thế mà cô đã định leo lên đầu tôi ngồi rồi à?”
Hứa Nhan Du đang nóng giận nên làm gì để ý đến hai chữ “kết hôn”.
Cô chỉ nghe thấy Tạ Hoằng Văn bảo cô “phách lối” mà thôi.
Thế là cô liền đứng bật dậy, sau đó hậm hực định đi ra ngoài.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại giữ tay cô lại, hỏi: “Định đi đâu?”
“Không liên quan đến anh.” Hứa Nhan Du nói.
Tạ Hoằng Văn liền gắt gỏng: “Ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi!”
Hứa Nhan Du lại lớn giọng, kiên quyết nói: “Em không ăn!”
Ai ngờ, Tạ Hoằng Văn lại ngay lập tức nhấc bổng Hứa Nhan Du lên rồi đem cô đi đến bên giường.
Sau đó, anh liền thả cô xuống giường rồi nằm đè lên cô.
Cô còn đang hoang mang thì anh đã dữ tợn mà nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi hỏi cô lần cuối, bữa sáng tôi mang lên, cô có ăn hay không?”
Hứa Nhan Du cũng nhìn chằm chằm Tạ Hoằng Văn, sau đó nhất quyết nói: “Không.”
Vậy mà không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại nở một nụ cười khó hiểu rồi nói với cô: “Bữa sáng tôi mang lên cô lại không muốn ăn, vậy tôi cho cô ăn thứ khác nhé!”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền lấy tay cởi thắt lưng của mình ra rồi ném xuống đất.
Hứa Nhan Du nhìn thấy cảnh này thì ngớ người.
Tạ Hoằng Văn lại cởi cúc quần của mình ra.
Hứa Nhan Du đâu có ngốc, đến nước này rồi thì đương nhiên biết Tạ Hoằng Văn định cho cô ăn thứ gì.
Thế là cô liền hét lên, dùng hết sức đẩy anh ra.
Nhưng vô ích, cô không đẩy nổi.
Tạ Hoằng Văn thì đã cởi xong quần dài rồi vứt xuống dưới đất.
Hứa Nhan Du liền che miệng mình lại rồi lớn tiếng: “Em không ăn!”
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại cầm hai tay cô rồi ép chặt hai tay xuống giường, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô phải ăn.”
Hứa Nhan Du cuối cùng cũng không đấu lại được Tạ Hoằng Văn, thế là đành phải nói với anh: “Em ăn sáng.
Em ăn sáng, được chưa?”
Tạ Hoằng Văn lúc này lại đưa tay bóp miệng Hứa Nhan Du, ép cô phải há miệng ra.
Sau đó, anh liền cúi đầu hôn cô, quấy nhiễu môi lưỡi cô một hồi thì mới thả cô ra.
Đương nhiên, anh cũng không quên nhắc cô: “Ăn cho bằng hết đồ ăn tôi mang lên.
Nếu cô mà dám đổ đi thì đừng có trách tôi ép cô ăn thứ khác.”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền xuống giường, mặc lại quần áo rồi rời khỏi phòng Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhanh chóng ngồi dậy, trong lòng vô cùng giận dữ.
Thế là cô liền ngồi lì trên giường một lúc, sau đó mới đến bên bàn lấy đồ ăn rồi ăn.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đã về phòng của mình và theo dõi Hứa Nhan Du qua camera, trông chừng cô ăn sáng.
Hứa Nhan Du lại thật sự đói, cho nên cô rất thành thật mà ăn uống.
Hơn nữa vốn dĩ cô cũng định đi ăn rồi, nếu không phải Tạ Hoằng Văn mang đồ ăn lên rồi cục cằn bắt cô ăn thì cô cũng không chống đối anh làm gì.
Thế nên bây giờ anh không ở đây, cô liền nhanh chóng ăn hết đồ ăn rồi đem khay đựng thức ăn đặt bên ngoài cửa.
Sau đó, cô lại vào trong phòng rồi nằm lì trên giường.
Đến trưa, Hứa Nhan Du vì buổi sáng ăn hơi nhiều nên vẫn chưa đói, thế là cô vẫn nằm ở trên giường, định đợi muộn một chút rồi mới xuống ăn.
Nhưng Tạ Hoằng Văn lại tưởng cô muốn nhịn tiếp, cho nên anh vô cùng tức giận.
Anh thầm nghĩ lần này cô muốn nhịn thì nhịn, anh nhất định sẽ không mang đồ ăn lên cho cô nữa.
Tuy nhiên, anh không hiểu vì sao thấy cô không ăn, anh lại rất lo lắng, trái tim rất khó chịu.
Thế là cuối cùng, anh đành bảo dì giúp mang đồ ăn lên cho Hứa Nhan Du.
Một lúc sau.
Hứa Nhan Du đang nằm trên giường thì nghe thấy gõ cửa, ra ngoài mở cửa thì liền thấy dì giúp việc mang đồ ăn cho mình, thế là cô liền lịch sự cảm ơn dì ấy rồi mang thức ăn vào phòng.
Thái độ của cô với dì giúp việc khá tốt, rất khác thái độ với Tạ Hoằng Văn sáng nay.
Tạ Hoằng Văn nhìn camera thấy thế thì trong lòng lửa giận đùng đùng.
Thế là sau đó, anh liền rời khỏi biệt thự, không muốn ngó ngàng gì đến cô nữa.
Đến buổi chiều.
Đội ngũ bác sĩ đã tới biệt thự làm việc.
Hứa Nhan Du lại vẫn ở trong phòng của mình.
Cô gọi hệ thống mãi, nhưng hệ thống vẫn chưa chịu xuất hiện, cho nên cô rất sốt ruột.
Đến sáu giờ tối.
Tạ Hoằng Văn trở về biệt thự.
Nhưng lúc này anh đã say rượu, khuôn mặt hơi đỏ, trông có vẻ không tỉnh táo cho lắm.
Anh đầu đinh cùng một vài vệ sĩ bèn theo Tạ Hoằng Văn vào biệt thự.
Sau đó, anh đầu đinh liền bảo người giúp việc đi chuẩn bị canh giải rượu cho Tạ Hoằng Văn.
Trong khi đó, Lý Kha Y đang ở trong phòng khách.
Thấy người giúp việc đi chuẩn bị canh giải rượu, cô ta liền biết thời cơ của mình đã đến rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...