Hứa Nhan Du hoảng sợ mà nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, hét lên: “Cẩn thận!”
Tạ Hoằng Văn thì nhanh chóng nhặt chiếc gậy sắt dưới đất, sau đó nhanh như chớp mà lao lên, tàn nhẫn quật gậy thẳng vào đầu mấy tên định tấn công anh.
Hứa Nhan Du thấy Tạ Hoằng Văn không bị đánh trúng thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô lại chú ý đến ngoài cửa có hai người mặc đồ vệ sĩ đang nằm sõng soài trên đất.
Cô đoán hai người là vệ sĩ của Tạ Hoằng Văn, chắc là vừa bị đám người kia đánh gục.
Vì thế, đám người mới có thể xông vào căn phòng này.
Lúc này, một nhóm người mặc đồ vệ sĩ khác lại xông vào phòng.
Hứa Nhan Du lúc đầu rất hoảng, sợ rằng đông người như thế thì Tạ Hoằng Văn không chống đỡ được.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đứng đầu nhóm vệ sĩ, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đó là anh đầu đinh.
Anh đầu đinh ra lệnh cho những người vệ sĩ khác bảo vệ Tạ Hoằng Văn.
Nhưng lúc này, một nhóm người khác lại xông vào.
Mà lần này, người cầm đầm nhóm lại là Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch đem người xông đến tấn công Tạ Hoằng Văn.
Mấy người vệ sĩ muốn bảo vệ cho Tạ Hoằng Văn, nhưng Tạ Hoằng Văn lại nở một nụ cười khiến người khác lạnh sống lưng rồi nói lớn: “Hôm nay Tạ Hoằng Văn tao sẽ đích thân chơi với chúng mày!”
Nói rồi, anh một tay cầm gậy sắt, một tay cầm dao mà lao lên.
Cây gậy của anh đánh vào từng người, từng người một.
Con dao của anh cũng đâm vào da thịt từng người, từng người một.
Hứa Nhan Du nhìn thấy cảnh này thì ngỡ ngàng, đồng tử co rút lại.
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy Tạ Hoằng Văn tàn bạo đến như vậy.
Trong căn phòng toàn là tiếng đánh nhau ầm ĩ, mùi máu tanh đã bắt đầu thoang thoảng nơi đây.
Nhóm vệ sĩ của Tạ Hoằng Văn mạnh hơn đám người của Đàm Vũ Trạch, Đàm Vũ Trạch đã sắp thua rồi.
Nhưng anh ta nhanh chóng ra hiệu cho đám anh em chạy đến bao vây Tạ Hoằng Văn, dồn Tạ Hoằng Văn vào thế khó.
Hứa Nhan Du liền cảm thấy không ổn.
Cô từ từ đứng dậy, quan sát hành động của Đàm Vũ Trạch thì liền thấy anh ta rút một cây dao găm ra, sau đó xông qua đám người.
Hứa Nhan Du vô cùng hoảng hốt, không kịp suy nghĩ gì mà đã vội chạy về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại để ý đến Đàm Vũ Trạch, anh biết anh ta muốn đâm lén mình.
Chỉ là khi anh đang định tránh đi thì Hứa Nhan Du đã lao đến, chắn trước mặt anh.
Mà Đàm Vũ Trạch thấy có một cô gái đến che cho Tạ Hoằng Văn thì vội vàng dừng tay lại nhưng không kịp.
Con dao của anh ta cuối cùng đâm vào lưng Hứa Nhan Du, nhưng may mà đâm không sâu.
Tuy nhiên, Hứa Nhan Du vẫn đau điếng, liền nhăn mặt lại rồi ngã sụp xuống đất.
Còn Tạ Hoằng Văn thấy Hứa Nhan Du chắn dao cho mình thì sững sờ trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó, anh liền lao đến, dùng con dao trên tay mình mà đâm thẳng vào bụng Đàm Vũ Trạch.
Đàm Vũ Trạch lại không kịp tránh, con dao của Tạ Hoằng Văn đâm phập vào bụng anh ta, máu tươi cứ thế chảy xuống nền nhà.
Thật ra Tạ Hoằng Văn định đâm vào ngực Đàm Vũ Trạch để cho anh ta chết luôn.
Nhưng chết rồi thì còn gì thú vị nữa?
Thế là Tạ Hoằng Văn lại tha cho anh ta thêm một lần nữa.
Trong lúc đó, người của Đàm Vũ Trạch đã bị vệ sĩ của Tạ Hoằng Văn khống chế.
Đàm Vũ Trạch muốn tập kích Tạ Hoằng Văn nhưng kết quả lại thua thảm hại.
Hứa Nhan Du lúc này mới nhớ ra trong nguyên tác, có cảnh Đàm Vũ Trạch dẫn anh em vào quán karaoke để tấn công Tạ Hoằng Văn.
Trong khi hai bên đánh nhau, Đàm Vũ Trạch còn dùng dao đâm lén Tạ Hoằng Văn, nhưng Tạ Hoằng Văn lại né được, sau đó cho Đàm Vũ Trạch một dao vào bụng.
Lúc này, hệ thống cũng nói với Hứa Nhan Du: [Cô không nên đỡ nhát dao đó cho Tạ Hoằng Văn, bởi vì anh ta vốn có thể né được.]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cũng tự mắng mình ngốc, tự nhiên lại đi quên một tình tiết quan trọng.
Nhưng nhìn thấy Tạ Hoằng Văn sắp bị đâm, làm sao cô có thể nhớ ra được gì nữa.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ có mỗi trái tim là thúc giục cô xông tới bảo vệ anh thôi.
Bị Đàm Vũ Trạch đâm một dao, mặc dù không sâu nhưng cô cũng đau lắm chứ.
Máu cũng đã thấm ra áo, cô cũng đã ngửi thấy mùi máu tanh của mình rồi.
Từ nhỏ đến lớn luôn được sống sung sướng, Hứa Nhan Du còn chưa phải vất vả bao giờ chứ đừng nói là chịu nỗi đau bị dao đâm này.
Bị dao đâm… thật sự quá đau, Hứa Nhan Du đau đến đỏ cả mắt.
Mà mới bị đâm nhẹ đã đau như thế rồi, vậy lúc trước Tạ Hoằng Văn vì cứu cô mà bị đâm mạnh một nhát thì phải đau đến thế nào đây?
Hứa Nhan Du càng nghĩ lại càng thấy đau lòng, hai mắt cũng đã rưng rưng.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn xuống cô đang ngồi dưới đất, sau đó hỏi: “Mới bị đâm vậy mà đã sắp khóc?”
Hứa Nhan Du liền ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cố gắng không để bản thân rơi nước mắt rồi mới lên tiếng: “Em nghĩ mình sắp không ổn rồi, anh đưa em về rồi gọi bác sĩ cho em đi.”
“Cô đang sai khiến tôi đấy à?” Tạ Hoằng Văn nói với vẻ mặt khó chịu, nhưng ánh mắt lại nhìn vào vết thương trên lưng Hứa Nhan Du.
Sau đó, nghĩ đến chuyện Hứa Nhan Du biết nhiều điều về anh, lại biết đến cả vết bớt của anh, anh liền quyết định phải làm rõ chuyện này.
Anh phải tìm ra được lý do tại sao cô biết nhiều bí mật của anh.
Hơn nữa, anh cũng muốn thử xem xem cô còn biết bao nhiêu thứ về anh nữa.
Thế là sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh liền ra lệnh cho mấy vệ sĩ: “Đưa cô gái này về biệt thự rồi gọi bác sĩ cho cô ta.”
Nói xong, Tạ Hoằng Văn định xoay người rời đi.
Nhưng không ngờ Hứa Nhan Du lại vươn tay, tóm lấy ống quần của anh lại rồi bảo: “Em không muốn đi cùng vệ sĩ của anh, em muốn đi cùng anh.”
Tạ Hoằng Văn liền cau mày, giống như đã mất kiên nhẫn mà quay xuống nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại yếu ớt nói: “Hoằng Văn… Em đau lắm…”
Mấy vệ sĩ nghe thấy Hứa Nhan Du nói vậy thì thầm nghĩ cô xong rồi.
Ông chủ Tạ Hoằng Văn của bọn họ tính tình quái gở, lại còn cực kỳ chán ghét mấy cô gái phiền phức có ý đồ tiếp cận mình.
Mặc dù trông Hứa Nhan Du xinh đẹp, nhưng Tạ Hoằng Văn cùng lắm cũng chỉ nhìn cô một cái mà thôi.
Mấy vệ sĩ cảm thấy cô che cho Tạ Hoằng Văn một nhát dao, cho nên anh mới cho phép cô được về biệt thự.
Nhưng cô đòi đi cùng Tạ Hoằng Văn thì đừng mơ, làm sao Tạ Hoằng Văn có thể cho phép chứ?
Tuy nhiên, lúc này Hứa Nhan Du vẫn tiếp tục kiên trì mà nói: “Anh coi như nể tình em che cho anh một dao mà cho em đi cùng anh, được không? Em không muốn ngồi cạnh người khác, em chỉ muốn ngồi cạnh anh thôi.
Xem như em cầu xin anh đó.”
Nói đến đây, đôi mắt trong veo của Hứa Nhan Du giống như nũng nịu mà nhìn Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại nhìn vào đôi mắt cô, sau đó thì nhìn vào vết thương trên lưng cô.
Trông cô lúc này giống như một con mèo nhỏ đáng thương vậy.
Nhưng anh không thích mèo, cũng chẳng thích mấy con vật dễ thương.
Chỉ là nhớ đến cảnh cô lao ra chắn dao cho anh, nội tâm của anh lại có chút dao động.
Những cô gái trước kia nhiệt tình muốn tiếp cận anh, anh đều nhìn ra được sự tham lam và dung tục của họ.
Nhưng một khi thấy có nguy hiểm, họ lại quý cái mạng của mình nhất, ai nấy đều hèn nhát chạy trốn để giữ cái mạng mình.
Vậy mà hôm nay Hứa Nhan Du không những không trốn, còn chạy ra chắn cho anh một nhát dao.
Khi nhìn cô, anh lại không thể thấy được sự tham lam và dung tục trong ánh mắt cô.
Thật không biết là do nội tâm cô thật sự tốt đẹp, hay là vì cô quá tinh vi, che giấu tâm tư quá giỏi, đến cả anh cũng không nhìn ra nổi.
Nói thật, anh tin vào việc cô che giấu quá giỏi hơn.
Cô che cho anh một dao chỉ khiến anh càng thêm nghi ngờ về cô thôi.
Trên đời này sẽ chẳng có ai ngốc nghếch mà hy sinh bản thân mình vì người khác cả.
Cho dù có, thì anh cũng sẽ không bao giờ là đối tượng được người khác hy sinh để bảo vệ.
Vì vậy, anh dám chắc cô tiếp cận anh vì mục đích nào đó.
Nhưng mà không phải như vậy rất thú vị sao?
Anh thật sự muốn tự tay xé lớp mặt nạ của cô xuống, để xem xem bộ mặt thật của cô rốt cuộc như thế nào.
Thế là lúc này, trước lời nài nỉ muốn xin đi cùng anh của cô, anh đã đồng ý: “Đứng dậy, đi theo tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...