Nằm trong vòng tay Tạ Hoằng Văn, trái tim của Hứa Nhan Du giống như sắp tiêu rồi.
Từ khi sinh ra đến nay, cô chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình dao động mãnh liệt như giây phút này.
Cô vội đẩy Tạ Hoằng Văn ra, không để anh ôm mình nữa.
Trái tim cô giống như muốn nổ tung vậy, vô cùng nguy hiểm.
Mà Tạ Hoằng Văn bị cô đẩy ra thì không khỏi cảm thấy mất mát.
Anh liền nắm lấy bàn tay cô, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Nếu cậu không muốn ôm thì có thể nắm tay được không? Tôi vẫn còn sợ.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không nói gì nhưng cũng ngầm đồng ý cho Tạ Hoằng Văn nắm tay mình.
Dần dần cô cũng thấy bình tĩnh lại, nhưng tâm trí cô vẫn giống như đang ở trên mây.
Ngoài trời vẫn còn mưa nhưng đã không còn sấm sét, cô lại không phát hiện ra nên cứ nằm trên giường Tạ Hoằng Văn mãi mà vẫn chưa đi.
Thế rồi đến lúc 11 giờ, cô đã ngủ thiếp đi mất.
Sau đó một lúc, cô lại cựa mình rồi xoay người, bàn tay cũng vô thức rút khỏi tay Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn vốn đang nắm tay Hứa Nhan Du, bây giờ Hứa Nhan Du bỗng thu tay lại thì anh có chút không vui.
Thế nhưng sau đó, anh đã nhanh chóng nhích lại gần cô, sau đó ôm lấy eo cô.
Eo cô rất nhỏ, lại còn mềm mềm.
Tạ Hoằng Văn chưa từng chạm vào eo con gái bao giờ.
Nhưng anh nghĩ, eo của con gái chắc cũng sẽ mềm như thế.
Thế rồi, anh lại nhớ đến nỗi băn khoăn của mình: Hứa Nhan Du là nam hay nữ?
Thật ra sau khi suy xét kỹ càng, anh cũng đã lờ mờ đoán rằng cô là nữ.
Nhưng anh vẫn không dám chắc 100%, cho nên… anh muốn xác nhận.
“Nhan Du.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, cô không trả lời.
Anh biết lúc này cô đã ngủ, vậy nên anh bèn lấy hết dũng khí, sau đó từ từ luồn bàn tay vào trong áo khoác của cô.
Lúc này, khuôn mặt anh đã đỏ bừng, bàn tay anh lại từ từ đưa lên trên.
Sau đó cách một lớp áo mỏng manh bên trong, bàn tay anh hạ xuống, đặt lên trên ngực cô.
Mềm mại, nhấp nhô, anh vội vàng rụt tay lại.
Khuôn mặt anh giờ lại càng đỏ hơn, cơ thể còn bắt đầu có phản ứng.
Anh đoán không sai, cô đúng là con gái.
Vậy mà bao lâu nay anh vẫn luôn sống cùng với cô, ôm ấp nắm tay cô, hôm nọ còn lén lên giường ôm cô ngủ, sáng dậy còn hôn cô,...
Nghĩ đến đây, anh thật sự vô cùng ngại ngùng.
Thế nhưng, anh không hối hận khi làm những chuyện đó.
Ngược lại, anh còn cảm thấy… bản thân mình may mắn.
Nhìn sang Hứa Nhan Du nằm bên cạnh, cả cơ thể và trái tim anh đều trở nên rạo rực.
Anh muốn lại gần cô, nhưng lại không dám lại gần cô.
Anh nhích người ra xa cô một chút, nhưng bàn tay lại từ từ tiến về phía cô, sau đó nắm lấy tay cô.
Nắm tay rồi, khóe môi anh lại bất giác cong lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Nhưng rồi, anh có hơi buồn rầu.
Bởi vì cô như một bông hoa xinh đẹp, khiến cho anh chỉ muốn giấu làm của riêng mình.
Nhưng anh ngại ngùng, lại còn cảm thấy tự ti, một bông hoa rực rỡ và đẹp đẽ như cô sao có thể thuộc về anh được?
Anh… không xứng.
Nhưng mà anh nhất định sẽ nỗ lực, nỗ lực để cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Cô vẫn luôn tin tưởng anh, vậy nên anh cũng phải tin tưởng bản thân mình.
Anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó nhướn người đến, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
Không biết qua bao lâu, anh nắm tay cô mà đi vào giấc ngủ.
Thế rồi, anh lại nằm mơ.
Anh mơ thấy Hứa Nhan Du đang ngồi ngang trên đùi anh, còn anh thì ôm lấy eo cô.
Thế nhưng, đáng lẽ anh phải cảm thấy hạnh phúc, vậy mà không hiểu sao trái tim anh lại đau đớn vô cùng.
Nhìn lên khuôn mặt Hứa Nhan Du, anh thấy cô đang mỉm cười nhìn anh.
Nhưng sâu trong ánh mắt cô, anh thấy được sự buồn bã, sự tiếc nuối.
Và rồi, một luồng sáng xuất hiện và bao quanh cơ thể cô
Anh vội vàng ôm lấy cô, nhưng rồi anh lại không thể chạm vào cô.
Bởi vì cô đã đi mất, bỏ anh ở lại với trái tim vỡ vụn.
“Nhan Du…”
“Nhan Du…”
Buổi sáng, Tạ Hoằng Văn vẫn còn đang ngủ, thế nhưng anh lại luôn miệng gọi: “Nhan Du, Nhan Du,...”
Hứa Nhan Du nằm bên cạnh vì tiếng gọi mà tỉnh giấc.
Thấy bên cạnh mình là Tạ Hoằng Văn, cô liền giật mình, sau đó thì từ từ nhớ lại những chuyện xảy ra tối qua, cũng nhớ ra lý do vì sao mình và anh lại nằm chung giường.
Mà lúc này, anh vẫn không ngừng gọi tên cô, bàn tay anh còn run rẩy mà nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cô thấy vậy thì liền biết anh mơ ác mộng nên bèn gọi anh: “Hoằng Văn, cậu tỉnh dậy đi!”
Tạ Hoằng Văn nhíu chặt mày, miệng vẫn gọi: “Nhan Du… Đừng rời đi… Nhan Du…”
Hứa Nhan Du nghe thấy vậy thì không khỏi đau lòng.
Cô liền nói rằng mình sẽ không rời đi.
Thế rồi từ khóe mắt anh, cô lại thấy một giọt nước mắt rơi xuống.
Cô sững sờ, bàn tay không tự chủ được mà chạm vào giọt nước mắt.
Đúng lúc này, Tạ Hoằng Văn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.
Anh mở mắt ra, ngay lập tức liền nhìn thấy Hứa Nhan Du đang ở bên cạnh mình.
Nỗi đau trong tim vẫn chưa nguôi đi, anh liền ngồi dậy rồi ôm chặt cô vào lòng.
Cô không phản kháng, chỉ ôm chặt lấy anh rồi dỗ dành: “Tôi ở đây, đừng sợ….
Đừng sợ…”
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn vẫn rất sợ.
Cái giấc mơ ấy không đơn thuần chỉ là một giấc mơ, Tạ Hoằng Văn cảm thấy nó giống như là ký ức của anh vậy.
Anh ôm chặt lấy Hứa Nhan Du, sau đó lại kéo cô ngồi lên đùi mình giống như trong giấc mơ.
Hứa Nhan Du hơi bất ngờ, nhưng vì thấy Tạ Hoằng Văn đang buồn nên cô cứ để mặc anh bế cô lên đùi.
Mà anh bế cố xong thì cứ ôm eo cô, cơ thể anh thì cứ dính lấy người cô làm cho cô ngại đến đỏ cả mặt.
Rồi một lúc lâu sau đó, anh cũng dần dần bình tĩnh lại, nỗi đau trong lòng cũng dần dịu đi.
Thay vào đó, trái tim anh lại đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn cơ thể anh thì nóng râm ran.
Lại nhận ra thứ gì đó nằm ở giữa hai chân đã ngẩng đầu, anh liền vội vàng buông Hứa Nhan Du ra rồi nói: “Xin lỗi.”, sau đó liền vội vàng chạy vào phòng tắm.
Hứa Nhan Du cũng ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, nhưng cô chỉ nghĩ đây là phản ứng bình thường của con trai vào buổi sáng chứ không có liên quan đến cô.
Bởi vì dù sao bây giờ trong mắt Tạ Hoằng Văn, cô vẫn là một đứa con trai.
Lúc này lại chú ý đến đồng hồ trên tường, Hứa Nhan Du nhận ra đã muộn nên liền vội vàng rời giường.
Sau đó, cô chạy đến trước cửa phòng tắm rồi hỏi Tạ Hoằng Văn: “Bây giờ cậu ổn rồi đúng không?”
Tạ Hoằng Văn đang tắm nước lạnh, nghe thấy vậy thì liền vội vàng tắt nước rồi trả lời: “Ừ, tôi ổn rồi.”
“Vậy tôi đi về nhà đây, chốc nữa tôi sẽ đến lớp sau, cậu một mình đến lớp trước nhé!”
Nghe vậy, Tạ Hoằng Văn không khỏi hụt hẫng, “Cậu không cùng tôi đến lớp được sao?”
Vì đã muộn nên Hứa Nhan Du liền đáp “không được”, sau đó vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Tạ Hoằng Văn biết cô đã đi thì không khỏi buồn rầu.
Sau đó, hình ảnh trong giấc mơ lại hiện về, khiến cho nỗi sợ trong lòng anh lại dâng lên.
Anh siết chặt bàn tay, thầm quyết sẽ không để Hứa Nhan Du rời xa mình.
…
Lớp 12-1.
Tạ Hoằng Văn đến lớp một mình.
Mấy học sinh trong lớp thấy anh đến sớm thì lại bắt đầu mỉa mai:
“Tạ Hoằng Văn lại không đi cùng Tô Tấn Bằng rồi à?”
“Haha… Hôm qua tan học tao thấy Tô Tấn Bằng cùng Tô Thấm Di rời khỏi trường.
Vậy là Tô Tấn Bằng không ở ký túc xá nữa rồi nhỉ.”
Đúng lúc này.
Đàm Vũ Trạch đi vào lớp.
Nghe thấy tiếng bạn học bàn tán, anh ta đương nhiên góp vui: “Xem ra Tô Tấn Bằng bỏ mày thật rồi đấy, Tạ Hoằng Văn à.
Ở lớp cậu ấy đã không nói chuyện với mày, bây giờ cậu ấy cũng không ở cùng phòng với mày nữa.
Mày thật là đáng thương!”
Nói đến đây, Đàm Vũ Trạch liền nở nụ cười đắc ý rồi nhìn Tạ Hoằng Văn bằng ánh mắt giễu cợt.
Nhưng không ngờ, Tạ Hoằng Văn lại nhìn Đàm Vũ Trạch rồi hỏi: “Sao mày lại nghĩ cậu ấy không ở cùng phòng với tao?”
Đàm Vũ Trạch liền cau mày: “Hôm qua tan học cậu ấy liền về nhà thì đương nhiên là không ở cùng mày rồi.”
Vừa dứt lời, một bạn nam trong lớp bỗng lên tiếng: “Ờm… Thật ra hôm qua tớ có thấy Tô Tấn Bằng quay lại ký túc xá đó.”
Nghe thấy vậy, mấy học sinh liền ngơ ngác, “Cái gì cơ?”
Đàm Vũ Trạch thì khựng người lại, nhìn chòng chọc về phía Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn liền nở một nụ cười của kẻ chiến thắng, sau đó nói với Đàm Vũ Trạch: “Cậu ấy sẽ không bỏ tao đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...