Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi


Thấy Tô Tấn Bằng nhắc đến chuyện tính cách, Hứa Nhan Du vẫn giữ vững vẻ mặt ung dung mà nói: “Tính cách con người khó có thể thay đổi.

nhưng chỉ cần quyết tâm thì bản thân vẫn có thể sửa đổi để trở nên tốt đẹp hơn.

Nhất là khi có tình yêu, con người thường nỗ lực thay đổi.”
Nghe thấy vậy, Tô Tấn Bằng liền hỏi: “Em đang yêu đương sao?”
Hứa Nhan Du vì không muốn để Tô Tấn Bằng nghi ngờ về tính cách nên liền nói: “Đúng.

Vì tình yêu, em đã thay đổi.

Thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn, anh không thấy sao?”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì liền trầm tư suy nghĩ.

Tô Thấm Di từ nhỏ đã được nuông chiều, càng lớn càng trở nên hư hỏng.

Đến lúc giao du với đám bạn xấu, tính cách của cô ta càng trở nên thậm tệ hơn.
Cho nên Tô Tấn Bằng chợt nghĩ em gái vì chơi với bạn xấu nên tính cách càng tệ, vậy bây giờ chơi với bạn tốt thì tính cách cũng sẽ tốt lên, đây là điều đáng mừng.
Còn về chuyện yêu đương, Tô Tấn Bằng không can thiệp, dù sao trước đây cũng không phải Tô Thấm Di chưa yêu đương bao giờ.
Chỉ là anh ấy thấy hiếu kỳ, không biết ai là người có thể thay đổi được em gái mình nên liền hỏi: “Người em đang yêu là người như thế nào?”
Hứa Nhan Du không cần suy nghĩ mà đã trả lời: “Cậu ấy học giỏi, đẹp trai, hiện tại thì đạo đức cũng khá tốt, miễn không phải bị người khác ức hiếp thì sẽ không trở nên xấu xa.”
Nghe vậy, Tô Tấn Bằng cũng không nhắc đến chuyện tình cảm của em gái nữa.

Anh ấy liền nhắc đến chuyện một tháng nay Hứa Nhan Du không về nhà, sau đó hỏi cô: “Em ở nhà người bạn nào mà ở đến tận một tháng?”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại bảo: “Em nói dối đấy, em không ở nhà bạn mà ở ký túc xá trường.”
Tô Tấn Bằng nghe tới đây thì liền tròn mắt nhìn Hứa Nhan Du.


Cô đang giả thành anh ấy để đi học, vậy nếu ở ký túc xá thì…
“Là ký túc xá nam sao?” Tô Tấn Bằng hỏi, Hứa Nhan Du liền gật đầu nói: “Đúng.”
Tô Tấn Bằng không nhịn được mà lớn tiếng: “Em là con gái, sao lại ở ký túc xá nam chứ?”
“Không sao.” Hứa Nhan Du nói, “Bạn cùng phòng của em rất tốt, cậu ấy cũng không biết em là con gái cho nên rất an toàn.”
“Vậy cũng không được.” Tô Tấn Bằng nói, “Ở chúng với con trai rất dễ bị phát hiện.

Em phải dọn ra ngoài ngay.”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại nói: “Không được đâu.

Em mà rời khỏi ký túc xá thì bạn cùng phòng của em sẽ buồn, mà em cũng sẽ không vui.”
Nghe đến đây, Tô Tấn Bằng liền nhíu mày, hỏi: “Chẳng lẽ… cái người mà em đang yêu là bạn cùng phòng của em.”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Nhan Du nói, “Em yêu cậu ấy thì mới ở cùng phòng với cậu ấy chứ.”
Nói xong Hứa Nhan Du tự nhiên rùng mình, cảm thấy lời bản thân nói đúng là vô cùng sến.
Tô Tấn Bằng lại hỏi: “Không phải vừa rồi em bảo bạn cùng phòng không biết em là con gái sao?”
“Đúng vậy.

Cậu ấy không biết em là con gái, nhưng em vẫn thích cậu ấy.”
Tô Tấn Bằng không tin được mà hỏi: “Không biết em là con gái mà cậu ta vẫn yêu em?”
“Đâu có.” Hứa Nhan Du nói như thật, “Em nói em yêu cậu ấy chứ có bảo cậu ấy yêu em đâu.

Em đang yêu thầm mà.”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì đơ người trong giây lát, sau đó phải mất một lúc mới load kịp câu chuyện tình yêu mà Hứa Nhan Du bịa ra.
Load xong rồi, anh lại suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Dù sao em cũng không thể tiếp tục ở ký túc xá được.


Dạo này sức khỏe của anh đã tốt lên, mấy hôm nữa anh sẽ đi học lại.

Đến lúc đó em không những phải rời khỏi ký túc xá, mà còn phải nghỉ ở nhà một thời gian nữa.”
“Em sẽ không nghỉ đâu.” Hứa Nhan Du dõng dạc nói, “Em sẽ đi học lại, đi học bằng chính thân phận Tô Thấm Di.”
Tô Tấn Bằng lúc này liền sửng sốt, không tin được mà hỏi: “Em muốn đi học lại?”
Hứa Nhan Du gật đầu.
Tô Tấn Bằng thấy khá vui, vì anh vốn muốn em gái mình tiếp tục học hành.

Nhưng lúc này anh không thể không nhắc nhở: “Em bỏ học từ năm lớp 9 nên bây giờ sẽ phải học lại lớp 9 đấy.”
“Không.

Em sẽ học lớp 12 cùng anh luôn.” Hứa Nhan Du vốn học rất tốt, nhưng vì Tô Thấm Di học quá tệ nên cô đành phải nói: “Trong một tháng nay, ở trên lớp luôn chú ý nghe giảng, về ký túc xá cũng nỗ lực học bài, lại được bạn cùng phòng kèm cặp nên kiến thức của em cũng ổn định rồi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Hứa Nhan Du nói, “Em có đủ khả năng học lớp 12.

Còn về việc trường học có đồng ý cho một người bỏ học từ năm lớp 9 như em nhập học hay không thì anh không cần lo.

Chú là nhà tài trợ lớn của trường, em tin rằng nếu chú lên tiếng thì trường chắc chắn sẽ đồng ý.”
Nghe đến đây, Tô Tấn Bằng tự nhiên không biết nên nói gì nữa.

Hứa Nhan Du lại hỏi: “Bao giờ chú về, em muốn nói chuyện với ông ấy.”
Tô Tấn Bằng liền bảo: “Dạo này công việc bận việc nên chú thường ngủ ở căn hộ gần công ty.


Không biết hôm nay chú có về không.”
“Vậy hả.” Hứa Nhan Du nghe vậy thì đứng dậy, “Thôi, em ra ngoài đây, anh đọc sách tiếp đi.”
Hứa Nhan Du nói rồi liền rời khỏi phòng, định xuống phòng khách thử chờ ông Tô xem ông có về hay không.

Lại không ngờ rằng vừa mới xuống cầu thang, cô đã thấy ông ấy bước vào nhà.
Thật đúng lúc!
Hứa Nhan Du mỉm cười, lễ phép lên tiếng: “Chào chú.”
Ông Tô nghe thấy vậy thì mới nhìn thấy Hứa Nhan Du.

Lại tưởng cô là Tô Tấn Bằng nên vẻ mặt ông ấy trông rất hiền hòa mà đáp lại lời chào, “Ừ, hôm nay đỡ bận rồi nên chú về nhà.

Hôm nay ở nhà cháu vẫn ổn chứ, có thấy không khỏe chỗ nào không?”
Hứa Nhan Du nở một nụ cười công nghiệp rồi đáp: “Dạ, cháu vừa gặp anh Tấn Bằng và thấy tình trạng sức khỏe của anh ấy khá tốt, chú không cần lo lắng.”
Nghe thấy vậy, ông Tô liền nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du rồi hỏi: “Thấm Di?”
“Vâng.” Hứa Nhan Du vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ông Tô thì lại nghiêm mặt lại, sau đó liền đi lên tầng.
Lúc này Hứa Nhan Du lại bảo: “Thưa chú, cháu muốn gặp riêng chú một lát.”
“Có chuyện gì?” Ông Tô không vui, “Thiếu tiền sao?”
“Dạ không.” Hứa Nhan Du lễ phép nói, “Cháu muốn nói về chuyện việc học của mình thôi.

Như lần trước đã từng đề cập với chú, đó là cháu muốn đi học lại.”
Ông Tô nghe vậy thì quay lại nhìn Hứa Nhan Du, sau đó suy nghĩ một lát rồi mới gọi cô vào phòng riêng để nói chuyện.
Hứa Nhan Du đi theo ông Tô vào phòng.
Vừa vào phòng, cô đã nghiêm túc nói rằng bản thân muốn đi học lại.

Cô nói trong thời gian qua bản thân trải qua rất nhiều chuyện nên đã trưởng thành lên nhiều, cũng đã hiểu rõ ràng rằng việc học rất quan trọng.

Cô bảo rằng đã biết trước kia bản thân sai và muốn sửa đổi lại, sau đó còn cúi đầu xin lỗi ông Tô vì những sai lầm trong quá khứ.
Nói thật, ngoại trừ bố của cô ra thì đây là lần đầu tiên cô cúi đầu trước người khác.


Quan trọng là lần này cúi đầu xin lỗi lại còn không phải vì sai lầm của cô, mà là của nữ phụ Tô Thấm Di độc ác.
Cô thật sự có chút không cam lòng, nhưng muốn làm việc lớn thì phải biết cúi đầu, vậy nên cô đành nhịn.
Mà kết quả thì cũng như mong muốn.

Mặc dù ông Tô cảm thấy khó tin khi cháu gái mình đã thay đổi, hơn nữa cũng cảm nhận được rằng tâm tư của cháu gái lúc này không đơn thuần.

Nhưng so với trước kia thì rõ ràng bây giờ cô cháu gái này vẫn khiến ông ấy vừa mắt hơn, cũng vì thế nên thái độ của ông ấy cũng hòa hoãn hơn.
Còn về chuyện Hứa Nhan Du muốn đi học lại thì ông Tô cũng đồng ý, bởi ông ấy không muốn người được gọi là cháu gái của ông ấy lại không học hành đàng hoàng, vì như thế rất mất mặt.
Thế là ông ấy định sắp xếp cho Hứa Nhan Du học lại lớp 9, nhưng Hứa Nhan Du lại bảo: “Nếu bây giờ học lớp 9 thì sẽ phải học cùng với những học sinh ít tuổi hơn, cháu cảm thấy rất mất mặt.

Vì vậy, cháu muốn học lớp 12, cháu cũng tin bản thân có đủ khả năng tiếp thu kiến thức của lớp 12.”
Ông Tô nghe thế thì cau mày.
Hứa Nhan Du lại nhắc đến lần ở nhà hàng lần trước, cô đã nói với ông Tô rằng Tạ Hoằng Văn giúp đỡ cô học tập, sau đó thì bắt đầu khen ngợi anh hết lời.
Mà ông Tô nghe đến tên Tạ Hoằng Văn thì liền nhớ tới lần trước ông đã cho người điều tra về anh.

Kết quả, ông nhận được thông tin rằng anh là con nuôi của một người phụ nữ họ Tạ làm nghề mại d.âm.

Còn thông tin về bố mẹ ruột của anh, ông vẫn chưa điều tra ra được.
Nhưng ông có linh cảm, thân phận của anh không đơn giản.

Nhất là khi nhớ đến khuôn mặt giống chủ tịch Tạ đến năm phần, ông lại càng chắc chắn vào linh cảm của mình.
Bây giờ lại nghe thấy cháu gái không ngừng khen ngợi Tạ Hoằng Văn, ông liền hỏi: “Cháu muốn học lớp 12 có phải là vì muốn học chung với cậu nhóc đó không?”
Hứa Nhan Du không ngần ngại mà trả lời: “Dạ đúng.”
Ông Tô liền suy nghĩ một lát, nghĩ kỹ lại rồi thì thấy đúng là không nên để cô học lại lớp 9, vì như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thể diện nhà họ Tô.
Thế là ông liền thở dài rồi bảo: “Thôi được rồi, để chú sắp xếp.” Dù sao thì ông có tiền, có quyền, lại còn là nhà tài trợ lớn của trường.

Vậy nên việc cho cô vào trường học cũng chẳng có gì khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui