Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Đỗ Yến dắt xe đạp đứng dưới tán cây, rất giống đang đợi ai đó.

Vị trí mà Chương Cảnh và Thời An nấp sẽ không bị Đỗ Yến phát hiện, đồng thời có thể nhìn hết tình huống bên kia. Do đó hai người mới không hẹn mà cùng lựa chọn một nơi giống nhau, dẫn đến cục diện xấu hổ như bây giờ.

May mà người đã nhanh chóng xuất hiện.

Chương Cảnh chẳng còn thiết ngại ngùng chi nữa, nhíu mày nhìn nữ sinh đang đi về phía Đỗ Yến. Nữ sinh kia rất đẹp, đúng là đàn chị lớp 9 Triệu Ngọc Kỳ.

Chương Cảnh lập tức lục trong đầu đoạn trí nhớ về Đỗ Yến và Triệu Ngọc Kỳ. Họ quen biết từ một trận đấu bóng rổ sau đó cũng chẳng dây dưa nữa, sao giờ đây lại ở cùng nhau?

Chương Cảnh bắt đầu hồi tưởng hành vi lúc trước của Đỗ Yến, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra điều gì không đúng. Nói đơn giản thì căn bản chẳng hề giống một thiếu niên mới yêu, vẫn là nhóc nghịch ngợm như cũ. 

“Đuổi theo.” Thời An đột nhiên kéo Chương Cảnh, thấp giọng nói.

Chương Cảnh hoàn hồn, nhìn hai người kia đã dần đi xa.

Hắn và Thời An ăn ý một cách kỳ lạ, giữ khoảng cách thích hợp với Đỗ Yến, vừa không bị mất dấu vừa không bị đối phương phát hiện.

Đi chưa được bao lâu, Chương Cảnh bèn cảm thấy có gì đó sai sai bởi vì Đỗ Yến vẫn luôn dắt xe, không hề muốn chở Triệu Ngọc Kỳ.

Tuy bình thường Đỗ Yến trông rất bảnh chọe nhưng khi lên cấp hai phải mua xe đạp lại chọn kiểu xe có yên sau. 

Lúc đó Chương Cảnh nhìn Đỗ Yến mua loại xe giống mình, hai người đồng thanh nói: “Nếu xe của cậu hỏng thì tớ có thể đèo cậu.”

Chỉ có điều chất lượng chiếc xe quá tốt cho nên tình huống ấy vẫn chưa từng xảy ra.

Chương Cảnh đang nghĩ dở thì bỗng thấy hai người kia dừng bước, tựa hồ đang nói cái gì đó nhưng khoảng cách quá xa, hắn nghe không rõ nội dung.

Thời An nhỏ giọng lên tiếng: “Cửa hàng mẹ tớ làm việc ở ngay phía trước, tớ biết đường chỗ này, vòng qua bên hông kia là được.”

Thời An chỉ vào một góc: “Chỗ ấy rất khuất, không bị phát hiện đâu nên mình ra đó nhé?”

Chương Cảnh do dự, nội tâm bắt đầu trách móc loại hành vi lén lén lút lút này thật sự quá mất mặt.

Đang chuẩn bị từ chối, Chương Cảnh chợt thấy Triệu Ngọc Kỳ chỉ vào yên sau xe đạp, ngượng ngùng nói một câu nào đấy. 


“Ừ.” Chương Cảnh quyết đoán gật đầu.

Thời An dẫn Chương Cảnh đi vòng qua cửa sau, hai người vừa tìm được vị trí thích hợp đang chuẩn bị nghe trộm thì Đỗ Yến bỗng lên tiếng: “Thôi ạ, nhìn chị nặng lắm, chắc em không chở chị được đâu.”

“…”

Chương Cảnh tuyệt đối không nghĩ rằng mình sẽ nghe được câu này. Hắn và Thời An trăm mối cảm xúc nhìn nhau, càng ngày càng cảm thấy việc Đỗ Yến yêu sớm quá vô lý.

Hai người kia tiếp tục tiến về phía trước, Chương Cảnh và Thời An tránh né mãi mới đuổi theo.

Ai ngờ đâu Thời An mới đi được vài bước đã bị mẹ của y phát hiện.

“Thời An, con tới đây làm gì?” Dì Đàm lên tiếng, “Mẹ đang bận quá, con tới giúp một tay đi.”

Thời An chỉ đành bất đắc dĩ rút khỏi kế hoạch theo dõi, vào trong cửa hàng giúp mẹ làm việc, để Chương Cảnh theo sau Đỗ Yến.

Suốt dọc đường không có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh. Đỗ Yến và Triệu Ngọc Kỳ hành xử rất bình thường, chẳng hề thân mật. Hai người họ giống như bạn bè, cười cười nói nói đi về.

Đỗ Yến đưa Triệu Ngọc Kỳ đến cửa nhà rồi vẫy vẫy chào, toàn bộ hành trình ngay cả tay cũng không nắm.

Chương Cảnh bám theo Đỗ Yến, nhìn người đằng trước đang đi về phía nhà mình mà không thể miêu tả được cảm giác của bản thân.

Biết Đỗ Yến và Triệu Ngọc Kỳ không làm ra hành động thân mật nào, cảm xúc tồi tệ trong lòng hắn đã tiêu tan không ít nhưng lại bắt đầu nghĩ xa hơn.

Một ngày nào đó Đỗ Yến sẽ có bạn gái, cậu sẽ nắm tay cô ấy, thân thiết đi đến trước mặt mình giới thiệu, nói rằng: Chương Cảnh, đây là bạn gái của tớ. Thậm chí còn cùng với một người phụ nữ nào đó kết hôn sinh con, lập gia đình, trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau.

Mà hắn cũng chỉ có thể làm người bạn tốt nhất của Đỗ Yến thôi, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa, hắn sẽ không biết rất nhiều chuyện của đối phương.

Đây là lần đầu tiên thiếu niên Chương Cảnh cảm thấy khủng hoảng dữ dội. Trước đó hắn vẫn luôn muốn lớn lên thật nhanh, bởi vì khi ấy hắn mới có thể hoàn toàn nắm giữ cuộc đời mình.

Chương Cảnh có quá nhiều tâm sự, đi tới cửa nhà lúc nào cũng chẳng biết. 

Hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên bị ai đó túm lấy. Chương Cảnh hoàn hồn, phát hiện người trước mắt chính là Đỗ Yến.

Sắc mặt Đỗ Yến vô cùng khó coi, cậu nhìn Chương Cảnh: “Cậu đi theo tớ cả một đường làm gì?”


Chương Cảnh định chối: “Tớ không…”

Đỗ Yến thẳng thắn lên tiếng: “Tớ trông thấy cậu từ lâu rồi chẳng qua không muốn vạch trần thôi. Hai chúng ta là bạn đã nhiều năm, đừng có nói mấy lời thừa thãi nữa.”

Chương Cảnh thở dài: “Tớ chỉ lo cậu yêu sớm.”

Đỗ Yến rất tức giận vì Chương Cảnh theo dõi mình, nói không biết lựa lời: “Nếu như tớ yêu sớm thì sao?”

Chương Cảnh sững sờ, trong đầu hắn như đang bị cuồng phong bao phủ, thổi đến mức tan tác, mất hết năng lực tư duy khi nghe những lời tương đương với thừa nhận của Đỗ Yến.

Chương Cảnh vô thức lặp lại đoạn đối thoại một năm trước: “Sẽ ảnh hưởng đến học tập, cậu cũng biết vào cấp ba phải dựa trên thành tích thi mà…”

Đỗ Yến cắt ngang lời Chương Cảnh: “Tớ đã bảo bây giờ mình không còn là trẻ con nữa rồi, tự chủ của tớ không hề kém như cậu nghĩ đâu. Nếu tớ yêu sớm mà không ảnh hưởng tới việc học thì cậu sẽ không can thiệp hả?”

Bây giờ Chương Cảnh chẳng còn nghĩ được gì nữa, trực tiếp bị vấn đề Đỗ Yến đặt ra chặn họng, im lặng không đáp.

“Hành động ngày hôm nay của cậu khiến tớ rất buồn.”

Đỗ Yến nhìn Chương Cảnh, sau khi bỏ lại câu nói đó bèn quay lưng vào nhà.

Đôi bạn thân từ nhỏ lại vì chuyện này mà bắt đầu chiến tranh lạnh.

Mặc dù mấy ngày trước Đỗ Yến đã đề nghị được tan học một mình nhưng lúc đến trường vẫn sóng vai với Chương Cảnh và Thời An. Thế nhưng sau khi sự việc ấy xảy ra, lúc Chương Cảnh sang gọi Đỗ Yến đi học thì đối phương đã sớm ra ngoài rồi.

Chương Cảnh đứng ở cửa nhà Đỗ Yến, biết lần này cậu giận thật. Tiếp đó, Chương Cảnh cũng không tiếp tục tùy tiện tìm Đỗ Yến nữa.

Bởi vì hắn cảm thấy chừng nào mình vẫn chưa đủ bình tĩnh, xin lỗi một cách chân thành nhất thì đối phương hẳn là sẽ càng bực bội hơn khi gặp hắn.

Huống hồ Chương Cảnh cũng hiểu bản thân hẵng còn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện Đỗ Yến yêu sớm. Nếu bây giờ chẳng suy nghĩ kĩ càng mà đã nói chuyện với Đỗ Yến thì ắt sẽ tan rã trong không vui.

Chương Cảnh tự kiểm điểm bản thân suốt mấy ngày.


Sau đó cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật Đỗ Yến có thể đang yêu đương, chưa bàn đến việc hắn nghĩ sao thế nhưng nếu muốn tiếp tục làm bạn với Đỗ Yến thì hắn buộc phải chấp nhận.

Bởi lẽ đó, Chương Cảnh dần bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân đúng là hơi quá phận.

Mặc dù hắn thật sự rất tò mò song cũng chẳng thể dùng phương thức lén lút theo dõi để tìm hiểu mà phải hỏi khéo Đỗ Yến.

Hắn tin dựa trên tình bạn bao năm qua của mình và Đỗ Yến, đối phương nhất định sẽ tìm cơ hội kể cho hắn nghe song hắn lại đi dùng cách thức tồi tệ nhất để xử lý.

Cho nên Đỗ Yến tức giận cũng rất bình thường, người sai là mình chứ không phải đối phương.

Chương Cảnh cân nhắc chốc lát rồi viết hết mọi ý nghĩ ra giấy. Hắn sợ Đỗ Yến không chịu gặp mặt hay bình tĩnh nói chuyện nên cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.

***

Đỗ Yến ngồi xổm trong sân, loay hoay với chiếc xe đạp của mình.

Ông Đỗ thấy vậy bèn cất giọng hỏi: “Tiểu Yến? Xe con bị hỏng à, có cần ông giúp không?”

“Không cần, không cần đâu ạ.” Đỗ Yến luôn miệng từ chối “Con đang dán xe, thay cho nó bộ quần áo mới thôi ông.”

Đỗ Yến chẳng dám để ông nội nhìn thấy những gì mình đang làm bởi vì cậu không hề sửa xe. Chiếc xe đạp này của cậu có chất lượng cực kì tốt, đi hơn một năm rồi mà chưa hỏng hóc gì.

Nhưng hiện tại Đỗ Yến lại rất buồn vì xe mình quá bền nên giờ mới phải nghĩ trăm phương ngàn kế để phá.

Đỗ Yến không điên, cậu làm như vậy là để xây cầu nối hữu nghị.

Thật ra sau khi cãi nhau với Chương Cảnh, Đỗ Yến lập tức cảm thấy hối hận.

Bình thường tính cách cậu không phải thế này, song thiết lập nhân vật trong mộng cảnh cùng với sức mạnh huyết thống Bá Kỳ quá mạnh cho nên Đỗ Yến đã trở thành thằng nhóc trẻ trâu mười tuổi.

Vì vậy thời điểm cậu phát hiện Chương Cảnh đang theo dõi, bệnh trẻ trâu đột nhiên bùng phát, thậm chí còn xuất hiện cảm giác chột dạ khi đang làm bậy thì bị tóm.

Đủ mọi tâm trạng đan xe làm cho Đỗ Yến nói chẳng biết lựa lời, lên tiếng mắng Chương Cảnh. Sáng hôm sau cậu còn vì vừa nhột vừa xấu hổ mà không chờ đối phương, tự mình đến trường trước.

Không nghĩ rằng Chương Cảnh cũng chẳng tới tìm, hai người bèn rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh kỳ quái.

Lúc Đỗ Yến bình tĩnh hơn thì không tài nào mở miệng chủ động thừa nhận sai lầm, cầu hòa với Chương Cảnh được, cho nên đành phải tốn công tốn sức nghĩ cách hòa hoãn quan hệ.

Biện pháp ấy chính là làm hỏng xe đạp của bản thân, sang hôm sau có thể cây ngay không sợ chết đứng đòi Chương Cảnh đèo cậu đi học. Dù sao lúc mua xe đã hứa rồi, xe của ai hỏng thì người còn lại sẽ phải chở đối phương.      

Đỗ Yến vò đầu bứt tóc, quyết định lấy cưa tay trong hộp dụng cụ của ông nội để cắt dây xích.


Đương lúc cậu chịu đựng trăm cay ngàn đắng, cưa được nửa thì một cái máy bay giấy phất phơ hạ cánh dưới chân cậu.

Đỗ Yến nhặt nó lên, phát hiện bên trên chứa đầy nét chữ quen thuộc. Cậu vô thức nhìn về phía đầu tường lại chẳng thấy ai cả.

Đỗ Yến cúi đầu, bĩu môi mắng: “Đúng là ông cụ non trong nóng ngoài lạnh.”

Dứt lời cậu bèn không nhịn được cười, lúc này mới bắt đầu mở chiếc máy bay giấy kia.

Càng đọc nụ cười của Đỗ Yến càng rõ rệt, đợi đến khi xem xong dòng cuối cùng đôi mắt đã cong thành hình trăng khuyết.

Cậu trực tiếp ngẩng đầu kêu to: “Chương Tiểu Cảnh, cậu mau ra đây cho tớ!”

Bên phía bức tường lập tức xuất hiện thân ảnh của Chương Cảnh, hắn nhìn Đỗ Yến, vẻ mặt lo sợ bất an.

Đỗ Yến quơ quơ tờ giấy, nói: “Tớ phải dán bức thư này lên đầu giường để ngày nào cũng ngắm mới được. Từ xưa đến nay tớ đã thề thốt trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần, đây chính là thư xin lỗi đầu tiên cậu gửi tớ đó.”

Chương Cảnh thấy biểu cảm đắc ý của Đỗ Yến, sờ sờ mũi, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng song hắn vẫn đáp: “Cậu thích thì cứ giữ, không thành vấn đề.”

Đỗ Yến nhìn Chương Cảnh, híp mắt trả lời: “Ok, chờ khi nào cậu thành tinh anh xã hội, nhân sĩ thành công, tớ sẽ phát tán lịch sử đen tối này của cậu ra ngoài.”

Chương Cảnh bắt gặp vẻ mặt vui vẻ trước sau như một của Đỗ Yến, rốt cục cũng bật cười.

Một người bám trên bờ tường, một người đứng ở trong sân nhìn nhau cười khúc khích.

Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi nhẹ nhàng, bên tai là tiếng hí khúc truyền từ radio do ông Đỗ mở.

Chẳng biết đã qua bao lâu, trong nhà vang lên giọng nói của ông Đỗ: “Tiểu Yến ơi, con xong chưa?”

Đỗ Yến hoàn hồn: “À, vâng, con vào ngay đây.”

Chương Cảnh có chút thấp thỏm: “Sáng mai tớ qua gọi cậu đi học nhé?”

Đỗ Yến đá xe đạp, trả lời: “Không những phải gọi tớ mà cậu còn phải đèo tớ tới trường nữa cơ. Con ngựa chiến này không dùng được rồi.”

“Sao lại hỏng?” Chương Cảnh nói.

Đỗ Yến bực bội lườm hắn: “Còn phải hỏi sao, đều tại cậu cả đấy!”

“Ơ?” Chương Cảnh hoang mang, thế nhưng vẫn vô thức đáp, “Xin lỗi. Là lỗi của tớ, để ngày mai tớ chở cậu nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui