Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Bị Đỗ Yến làm gián đoạn, Chương Cảnh bèn quên mất vấn đề yêu sớm vừa rồi, hai người bắt đầu cãi nhau ở cổng trường.

Một lát sau, Đỗ Yến tinh mắt phát hiện Thời An và mẹ của y. Quả nhiên mẹ Thời An dặn dò y vài câu rồi vội vã đi làm.

Thời An đứng ngoài cổng trường, bối rối nhìn xung quanh như đang tìm người.

“Thời An! Bên này nè!”

Đỗ Yến cất tiếng gọi.

Đôi mắt Thời An sáng bừng, nhanh chân bước tới. Y cười nói: “Các cậu đang chờ tớ à?”

Đỗ Yến gật đầu: “Bọn tớ biết dì Đàm sẽ về sau khi dẫn cậu đi báo danh.”

Thời An nghĩ tới gì đó, tiếc nuối nói: “Đỗ Yến, sao cậu lại không được phân vào cùng lớp với tớ và Chương Cảnh? Buồn ghê.”

Đỗ Yến cũng rất để bụng, xòe tay đáp: “Là sắp xếp ngẫu nhiên mà. Này sao cậu với ông cụ non Chương giống nhau thế, chỉ là tầng trên tầng dưới thôi, đừng nói như thể chúng ta phải cách xa nhau mười vạn tám nghìn dặm vậy chứ.”

Thấy Thời An có vẻ không vui, Đỗ Yến chớp mắt, nghĩ bản thân đã biết được suy nghĩ trong đầu đối phương: “Có phải cậu sợ mấy đứa trong cái bang phái ngu xuẩn kia bắt nạt không?”

Thời An sững sờ, không trả lời.

Đỗ Yến tự cho là mình đoán đúng, vỗ ngực nói: “Sợ cái gì? Tuy không chung lớp nhưng nếu ai dám ức hiếp thì cứ việc mách, anh đây sẽ bảo vệ chú. Lúc trước khác trường còn chẳng sao, giờ khác lớp cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

Thời An cười: “Vẫn cần phí bảo kê đúng không?”

Đỗ Yến nhíu mày, cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Đương nhiên, quy củ đã định rồi mà.”

Đó là nguyên tắc hành xử mấy năm qua của Đỗ Yến, không bao giờ giúp đỡ Thời An miễn phí.


Sau khi xong việc, cậu sẽ lấy thù lao ở chỗ Thời An. Dưới con mắt của Đỗ Yến đây là giao dịch công bằng, vừa có thể ngăn Thời An cầu viện Chương Cảnh vừa khiến cho Thời An nợ ân tình Đỗ Yến, không xảy ra bất kì tình huống rắc rối nào khác.

Chuyến tàu cấp hai của các bạn nhỏ bắt đầu lăn bánh, tuy tình huống ban đầu hơi lệch so với dự đoán của Chương Cảnh nhưng cũng miễn cưỡng vận hành ổn định.

Song một năm sau, đoàn tàu cấp hai yên bình ấy lại chệch đường ray.

Năm lớp 7, hết thảy đều giống với dự tính của Chương Cảnh.

Thời An với dáng vẻ không tệ, thoạt nhìn nhu nhược dễ bắt nạt đã trở thành mục tiêu đầu tiên của bang phái trong trường kia. Thời An xấu xa phối hợp Đỗ Yến khiến bọn chúng phải chịu thiệt hại lớn, mà Chương Cảnh hiển nhiên sẽ là người theo sau dọn dẹp hậu quả người nọ bày ra.

Chẳng mấy chốc đám người kia đã ngoan ngoãn nghe lời, mai danh ẩn tích, không dám tạo sóng gió nữa.

Hiện tại là năm thứ hai sau khi đại ca Đỗ Yến nhất thống toàn trường.

Đỗ Yến thay đổi rất nhiều, chưa bao giờ chủ động gây chuyện, thậm chí ngay cả việc cúp học trốn thi hay mấy thứ mà giáo bá thường làm cũng chẳng còn xuất hiện trên người cậu nữa.

Sinh hoạt của Đỗ Yến rất có quy luật, mỗi ngày cùng Chương Cảnh và Thời An tới trường, hết giờ sẽ đi đá bóng hoặc về nhà với Chương Cảnh.

Thời An không nhập hội lúc tan học bởi vì y phải tới giúp mẹ làm việc.

Ngày hôm nay cũng diễn ra theo trình tự như vậy.

Chương Cảnh ở trong phòng học sửa sang lại bài vở, Đỗ Yến không đá bóng, chẳng mấy chốc sẽ xuống dưới. Hắn tăng nhanh tốc độ, mấy hàng chữ tiếp theo viết rất ngoáy chỉ vì muốn hoàn thành trước khi Đỗ Yến đến.

Thời điểm Chương Cảnh viết xong nét cuối cùng, người mà hắn chờ đã xuất hiện tại cửa phòng học.

Đỗ Yến xách cặp, ngả ngớn quăng quật đi về phía Chương Cảnh. Sau khi cậu dừng lại bèn lôi từ trong túi ra một phong thư được gấp thành hình trái tim quăng lên bàn Chương Cảnh.

“Vương Lộ Ni lớp tớ gửi nè.”


Chương Cảnh chẳng thèm liếc mắt, ung dung thu dọn sách vở: “Tớ đã bảo là sẽ không nhận thư mà. Cậu trả lại đi.”

Đỗ Yến nhún vai: “Tớ nói với cậu ấy rồi nhưng người ta ném đồ cho tớ xong thì chạy luôn.”

Cậu nhướn mày: “Vương Lộ Ny rất đáng yêu, trong lớp tớ có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ấy. Cậu không định cân nhắc chút nào à?”

Chương Cảnh liếc nhìn: “Cậu thì sao?”

“Hả?” Đỗ Yến không hiểu ý Chương Cảnh.

“Cậu cũng thầm mến người ta ư?”

Đỗ Yến đáp: “Nghĩ gì vậy, tớ mà thầm mến Vương Lộ Ny thì sao có thể giúp gửi thư? Được rồi, tớ nói thẳng luôn, cậu ấy đưa tớ đồ ăn nên tớ mới nói tốt vài câu đó.”

“Xem cái tiền đồ của cậu kìa.” Chương Cảnh thả lỏng hơn.

“Tóm lại là cậu có đọc không?”

Chương Cảnh nhìn phong thư trên bàn một chút: “Cậu vứt vào thùng rác đi, tớ không đọc.”

Đỗ Yến chẳng thèm để ý: “Cậu tự đóng vai ác của cậu đi, tớ không làm được mấy chuyện chà đạp tấm lòng của người khác như vậy đâu, dù sao cậu cũng quen rồi mà.”

Chương Cảnh nghe thấy vậy, nhíu mày nói: “Vậy nếu như cậu được nữ sinh tỏ tình thì sẽ chấp nhận đối phương chỉ vì không muốn cô phụ tâm ý của người ta sao?”

Đỗ Yến bị hỏi vặn, gãi đầu suy nghĩ hồi lâu mà chưa biết trả lời thế nào.

Mỗi lần không cãi được Chương Cảnh Đỗ Yến đều giở thói chơi xấu: “Ây dà, cậu đừng có nếu này nếu nọ được không. Cậu xem đã một năm trôi qua rồi mà có nữ sinh nào dám chạy đến trước mặt tớ tỏ tình đâu? Kiểu người đầy tiếng xấu như tớ con gái mà nhìn thấy chỉ hận không thể ngoảnh mặt bỏ đi ngay tắp lự ấy chứ, cho nên tình huống cậu đem ra làm ví dụ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện được.”


Đúng là suốt thời gian vừa rồi, chuyện Chương Cảnh lo lắng nhất vẫn chưa từng xảy ra lần nào. 

Trái lại chính hắn thường xuyên được người ta thổ lộ và nhận rất nhiều thư tình, còn lý do tại sao Đỗ Yến không có ai hỏi thăm thì Chương Cảnh đã biết. Dù gì Đỗ Yến cũng thoát khỏi hình phạt sau khi đánh giáo bá người người đều sợ sưng hết cả mặt mũi, khiến mấy đứa trong bang phái kia bị kỉ luật, rất có bản lĩnh.

Từ đó trở đi, danh tiếng của Đỗ Yến vang dội khắp trường. Cho dù trông cậu vô cùng đẹp trai nhưng các nữ sinh vẫn xin từ chối.

Chương Cảnh dọn dẹp đồ dùng xong bèn nhét thư tình trên mặt bàn vào túi, cũng không quá đáng đến mức vứt ở trường mà chờ đến lúc về nhà mới ném vào thùng rác.

Đỗ Yến nhìn Chương Cảnh quẳng thư đi, đột nhiên mở miệng nói: “Suýt nữa thì quên, bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ không về nhà với cậu nữa.”

Chương Cảnh quay đầu lại hỏi: “Cậu đi đâu?”

Đỗ Yến chỉ cười, trả lời qua loa: “Có việc ấy mà.”

Chương Cảnh truy vấn, từng bước ép sát: “Có việc gì?”

Đỗ Yến bị Chương Cảnh hỏi nhiều đến mức chẳng biết phải trả lời sao, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “Chương Tiểu Cảnh ơi, cậu đang tự coi mình là phụ huynh nhà tớ đấy à? Ngay cả ba tớ thì tớ cũng cần có quyền riêng tư chứ.”

Bấy giờ Chương Cảnh mới ý thức được thái độ của mình hơi hùng hổ doạ người, hắn im lặng một lúc rồi nói: “Xin lỗi.”

Đỗ Yến chẳng quan tâm tiểu tiết, cậu vỗ vai Chương Cảnh, quay đầu bước vào nhà.

Mặt trời ngả về Tây, ánh nắng vàng hắt lên người Chương Cảnh tạo thành cái bóng kéo dài đơn độc. Hắn cúi đầu nhìn, rõ ràng vốn rất thích yên tĩnh một mình nhưng nay lại bắt đầu cảm thấy đáy lòng đang đầy kháng cự và xa lạ. 

Đỗ Yến là người rất giữ lời, ở phương diện này cũng vậy. Kể từ ngày đó, Đỗ Yến vẫn đến trường cùng Chương Cảnh và Thời An nhưng khi tan học thì chỉ còn lại Chương Cảnh.

Hắn từng lên tầng hai tìm Đỗ Yến sau khi tiết cuối kết thúc song người đã sớm đi mất rồi.

Khi vồ hụt lần thứ n, cuối cùng Chương Cảnh bèn tóm một bạn học trông khá quen mắt lại và hỏi: “Xin chào, cho tớ hỏi mấy hôm nay Đỗ Yến đều đi ngay sau khi tan học đúng không?”

Chương Cảnh là người nổi tiếng trong trường, ai cũng biết mặt hắn. Bạn học kia trực tiếp trả lời: “Ơ Chương Cảnh, Đỗ Yến luôn đến lớp tìm cậu mà?”

Hôm nay Chương Cảnh vẫn về nhà một mình, thời điểm hắn đi vào sân bất ngờ gặp được Thời An.


“Sao hôm nay cậu về sớm thế?” Tuy tâm trạng đang không tốt nhưng Chương Cảnh vẫn hỏi thăm Thời An một chút.

Bình thường Thời An hay qua chỗ mẹ y giúp việc, khoảng tám giờ mới về.

Thời An thấy Chương Cảnh nói xong cũng chẳng thèm quan tâm câu trả lời của y mà định bỏ đi luôn, thế là bèn nhanh chóng lên tiếng: “Hôm qua tớ nhìn thấy Đỗ Yến đó.”

Chương Cảnh lập tức dừng chân. Hắn quay lưng bước tới ngồi bên cạnh Thời An, hỏi: “Cậu thấy ở đâu?”

Thời An đáp: “Chẳng phải gần cửa tiệm mẹ tớ làm có cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng sao, ngày hôm qua tớ bắt gặp Đỗ Yến và một cô gái vào đó.”

Chương Cảnh nhíu mày: “Nữ sinh trường mình à?”

Thời An gật đầu: “Ừ, hình như là hoa khôi trường Triệu Ngọc Kỳ, đàn chị lớp 9…”

Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Chương Cảnh siết chặt, hắn suy nghĩ chốc lát rồi bảo: “Cậu chắc chứ? Có đúng là Đỗ Yến không?”

Tuy Chương Cảnh rất hy vọng Thời An nhận nhầm người thế nhưng hắn bỗng nhớ tới dáng vẻ thần thần bí bí và việc vừa tan học đã chẳng biết Đỗ Yến đi đâu, tâm trạng bỗng trở nên cực kỳ tệ hại.

Thời An thấy biểu cảm ấy của Chương Cảnh, đột nhiên nói: “Hay là mai tan học xong chúng ta lén lút bám theo Đỗ Yến nhé?”

Chương Cảnh liếc mắt nhìn Thời An, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: ” Tớ nghĩ cậu đừng nên làm thế, đó là chuyện riêng của Đỗ Yến mà.”

“Nhưng, nhưng cậu ấy đi cùng nữ sinh kia từ sáng đến tối, không chơi với bọn mình nữa…”

Chương Cảnh có nghĩ gì trong lòng cũng chẳng để lộ ra ngoài: “Đỗ Yến là bạn, chúng ta không có quyền can thiệp vào bất kì mối quan hệ nào khác của cậu ấy. Thời An, cậu đừng lo lắng quá.”

Hôm sau.

Hiện tại có lẽ chính là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong suốt mười năm qua của Chương Cảnh. Hắn nhìn Thời An trước mắt, chẳng biết phải nói gì.

Hai người mặt đối mặt, không hẹn mà cùng rời đi. Chương Cảnh thì thấy ngại còn Thời An thì chột dạ.

Cuối cùng bọn họ ngầm hiểu ý mà không nhắc tới cuộc đối thoại lúc trước, tiếp tục cẩn thận quan sát Đỗ Yến ở cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui