Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Đi vào là giáo viên chủ nhiệm lớp Thời An và nhóc mập, Đỗ Yến nhìn biểu cảm trên mặt nó liền thấy không ổn.

“Cô ơi…Cô giáo Lương ơi.” Nhóc mập reo hò vui mừng, chạy tới trốn sau lưng đối phương.

Cô giáo Lương gật đầu qua loa với thầy chủ nhiệm rồi nhìn sang phía Thời An, mở miệng răn dạy: “Lại là con hả? Mới đến trường được hai ngày đã gây chuyện! Hôm qua cũng ở trong trường chơi đến tối mịt mới chịu về, bảo vệ nói cho cô biết hết rồi đấy!”

Thầy chủ nhiệm nhíu mày, hơi hơi bất mãn. Nhưng cô giáo Lương và hiệu trưởng có quan hệ không minh bạch, thầy cũng không muốn đắc tội đối phương cho nên đành lên tiếng giảng hòa: “Cô Lương, chuyện là thế này…”

Cô giáo Lương nghe xong bèn trực tiếp hỏi nhóc mập: “Tiểu Văn, con kể cho cô nghe xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao, không thể để đứa nhỏ hư đốn này lừa thầy chủ nhiệm.”

Nhóc mập đắc ý ưỡn ngực, chỉ vào Đỗ Yến: “Thời An không đánh được con nên mới gọi đám nhà quê này đến. Con đang ngồi trên bục giảng thì chúng nó xông tới, còn, còn cướp hạt dưa của con nữa!”

Cô giáo Lương nói với thầy chủ nhiệm: “Thầy thấy chưa, quả nhiên là Thời An gây sự trước. Loại con nít này phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, mời phụ huynh đến mới được.”

Thấy đối phương nhắc đến phụ huynh, Thời An bèn run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Đỗ Yến đang định kéo Thời An để bé đừng lo lắng liền bị Chương Cảnh vỗ vỗ.

“Giải quyết chuyện trước mắt cái đã.”

Đỗ Yến nghe Chương Cảnh nhỏ giọng nhắc nhở, cảm thấy rất hợp lý.

Cậu không phải kiểu học sinh thấy giáo viên là câm như hến, thẳng thắn lên tiếng phản bác: “Cô giáo Lương, cô chẳng thèm hỏi nguyên nhân bọn con đánh nhau là gì đã cho rằng Thời An sai ư?”

Chắc hẳn đây là lần đầu tiên cô giáo Lương gặp học sinh lớp 1 dám tranh luận với mình như thế, khuôn mặt bỗng đen như đít nồi.

Nhưng nghĩ đến thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh nên cô ta vẫn cố gắng nén cơn giận, đáp: “Nếu không phải tại Thời An thì sao lần nào cũng là đứa nhỏ này gặp chuyện thế? Hôm qua rồi đến cả hôm nay nữa, những bạn học khác rất bình thường mà.”

Đỗ Yến khoanh hai tay trước ngực, nhướn mày: “Cô giáo, cô đang cái gì ấy nhỉ, đúng rồi, đổ lỗi cho nạn nhân đấy. Cô đang đi trên đường mà bị đám du côn giở trò thì cũng cảm thấy mình sai luôn à?”


“Thằng nhãi này!” Cô giáo Lương dựng thẳng lông mày, suýt nữa tức giận đến ngã ngửa.

Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Con nói luôn cho cô biết Thời An là em trai con, hôm qua em ấy ở trường học trễ như vậy là do bị nhóc mập kia giấu cặp sách. Còn hôm nay là vì con thấy nó phá phách, bắt nạt Thời An, không chịu trực nhật, chứng cứ vẫn còn cả trên bảng đấy, cả vỏ hạt dưa rơi đầy đất nữa. Kiểu con nít như nó bị đánh cho cũng đáng lắm.”

Cô giáo Lương á khẩu, chỉ vào Đỗ Yến: “Loại, loại học sinh gì mà suốt ngày chỉ biết đánh đấm thôi, phải để người lớn tới dạy mới phải. Con học lớp nào? Gọi phụ huynh tới trường mau!”

Đỗ Yến xòe tay ra: “Cô giáo à, cô giáo không nói lại con nên lôi phụ huynh vào như thế trông ấu trĩ lắm, à đúng rồi hình như vừa nãy con nghe thấy nhóc mập gọi cô giáo là cô? Hóa ra hai người là họ hàng nên cô giáo mới có thể bảo vệ nhóc mập ghê đến vậy.”

“Phụt.” Thầy chủ nhiệm nhịn không được suýt nữa thì bật cười, tuy đứa nhỏ này không cố ý nhưng đã chọc đúng vào nỗi đau thầm kín của cô Lương. Nếu không phải vì công việc thì thầy nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng.

Cô Lương chưa từng gặp đứa nhỏ nào có miệng lưỡi sắc bén như Đỗ Yến, tức lộn hết cả ruột, đi về phía cậu giơ tay lên.

Chương Cảnh kéo cậu ra sau lưng để bảo vệ, không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm cô giáo Lương. 

Cô giáo Lương ngừng bước, rõ ràng trước mặt cô ta là một đứa nhỏ bảy tuổi nhưng ánh mắt lại vô cùng đáng sợ. 

Vừa vặn thầy chủ nhiệm cũng kịp phản ứng, kéo cô ta: “Cô Lương, cô…”

Thầy còn chưa nói hết câu, Chương Cảnh đã thong thả mở miệng: “Mặc dù trường các người là dân lập song vẫn chịu sự quản lý của bộ giáo dục. Cô thử nói xem việc giáo viên đánh học sinh mà lộ ra ngoài thì cô có thể tiếp tục làm việc ở đây nữa không?”

Cô Lương đụng độ hai đứa nhỏ kì ba như như Đỗ Yến và Chương Cảnh, một đứa miệng lưỡi sắc bén khiến cô ta hận không thể xé nát, đứa còn lại thì ăn nói chững chạc giống người lớn, còn biết dùng bộ giáo dục để uy hiếp cô ta.

Nhưng cô Lương là người chưa bao giờ để mình chịu thiệt, cô ta phản bác: “Ôi, bạn nhỏ này thông minh thật đấy, chỉ có điều bộ giáo dục không phải là nơi mấy đứa nhóc muốn đến là đến đâu. Liệu mấy ai sẽ tin lời của một đám con nít đây?”

Chương Cảnh đáp: “Trẻ con nói chuyện đương nhiên người khác có thể không tin, thế nhưng phụ huynh thì chưa chắc.”

Cô Lương nghẹn họng, chỉ vào mặt Chương Cảnh nói: “Thằng nhãi con, không thèm tính toán với mấy đứa bây nữa. Chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi, sau này nếu dám tìm Tiểu Văn gây sự thì cô không tha đâu!”


Dứt lời, cô ta cũng chẳng thèm chào thầy chủ nhiệm mà dẫn nhóc mập rời đi.

Sau khi cô giáo Lương huênh hoang tự đắc và nhóc mập khuất bóng, thầy chủ nhiệm bèn dịu giọng bảo cả ba đứa nhỏ ngồi xuống.

Thầy cũng nhận ra Chương Cảnh trưởng thành hơn, trong nhà cũng có cơ cấu nên mới khuyên nhủ: “Thầy nghĩ các con nên tìm cách chuyển trường cho em trai đi, dù sao đây cũng là trường dân lập, bên bộ giáo dục không thể nhúng tay quá nhiều. Tính cô Lương vô cùng hẹp hòi, nếu cô ta đã muốn trả đũa thì hai con không bảo vệ em mãi được đâu.”

Sau khi rời khỏi trường Thời An, ba người sóng vai đi về con hẻm.

Lúc đến cửa nhà Chương Cảnh, Thời An đột nhiên nói với Đỗ Yến: “Cậu chờ tớ một chút nha.”

Đỗ Yến gật đầu, dừng chân trước cổng nhà Chương Cảnh. Chương Cảnh cũng không đi vào mà đứng cạnh, cùng cậu chờ Thời An.

Không lâu sau đó, Thời An ôm một cái hộp nhỏ chạy tới.

Bé đưa nó cho Đỗ Yến: “Cái này là để cảm ơn, cảm ơn cậu đã giúp tớ trút giận.”

Đỗ Yến sững sờ, nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong ngập tràn sô cô la được đóng gói tinh xảo.

Thời An có chút ngượng ngùng: “Tớ biết nhà cậu không thiếu cái này nhưng bình thường ông Đỗ không cho cậu ăn nhiều. Cậu tìm chỗ giấu hộp đi, muốn ăn lúc nào cũng được.”

“Tớ không…” Đỗ Yến vô thức từ chối.

“Đây là phí bảo kê.”

Đỗ Yến nhìn ánh mắt lập lòe phát sáng và biểu cảm mong chờ của Thời An, bị lý do hoàn mỹ của đối phương chặn họng. Song cậu luôn cảm thấy mình tốt nhất là đừng nên nhận hộp sô cô la ấy, nếu không sẽ rước thêm phiền phức nào đó.

Ngay khi Đỗ Yến còn đang chưa biết phải làm sao, một bàn tay đột nhiên vươn tới, trực tiếp cầm lấy chiếc hộp quăng trả cho Thời An.


“Hôm nay cậu ấy bộp chộp quá, thu phí bảo kê cái gì cơ chứ.” Giọng điệu Chương Cảnh chẳng có tí thân thiện nào, liếc mắt nhìn Thời An.

“Hả?” Thời An không hiểu ý Chương Cảnh.

Đỗ Yến lại thông suốt, bèn nói thẳng với Thời An: “Đúng thế, chuyện này vẫn chưa xong mà. Cậu cứ vào nhà trước đi, chờ mọi chuyện kết thúc rồi hẵng nhắc đến phí bảo kê.”

Tuy đầu óc Thời An vẫn còn rất mơ hồ, thế nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Yến và Chương Cảnh thì vẫn ngoan ngoãn cầm hộp sô cô la về.

Thời An vừa mới đóng cửa, Đỗ Yến đã lập tức ủ rũ, chẳng còn hăng hái nữa.

Cậu bối rối ngồi trên thềm đá, ngước mắt nhìn Chương Cảnh: “Làm sao bây giờ? Cái cô Lương kia nhìn rất giống người xấu, về sau Thời An đi học chắc chắn sẽ bị ức hiếp thảm hại hơn trước mất.”

Chương Cảnh khoanh hai tay trước ngực cười khẩy, mỉa mai cậu: “Tớ đã bảo cậu không nên đi rồi mà.”

Đỗ Yến buồn thiu: “Người anh em, chuyện đã đến nước này rồi cậu đừng châm chọc tớ nữa.”

Cậu thấy Chương Cảnh chẳng hề lay động, gãi đầu nói: “Hay là tớ đi xin ông nội, nhờ ông nghĩ cách nhét Thời An sang trường chúng ta nhỉ?”

Nghe vậy, sắc mặt Chương Cảnh trông càng thêm khó coi, nhóc đáp: “Cậu định nói thế nào, chẳng nhẽ bảo mình chạy đến trường Thời An đánh nhau, hại Thời An khó có thể đi học à?”

Đỗ Yến chột dạ. Cậu cân nhắc chốc lát, thầm nghĩ chắc hẳn ông nội sẽ tức giận đến mức phạt cậu chép 《Luận Ngữ 》(*), không chép xong thì nghỉ hè đừng hòng bước chân ra khỏi cửa mất.

(*Luận Ngữ: là một cuốn sách do Khổng Tử và những đệ tử của mình biên soạn. Luận Ngữ là một cuốn trong bốn cuốn sách gọi là Tứ Thư. Ngoài Luận Ngữ, Tứ Thư còn bao gồm Đại Học, Mạnh tử và Trung Dung)

Nghĩ tới đây, Đỗ Yến càng thêm uể oải: “Đúng là không được để ông tớ biết nhưng phải làm sao giờ? Chuyện tớ gây ra đâu thể trút hết lên đầu Thời An.”

Chương Cảnh chẳng quan tâm: “Hôm qua tớ đã khuyên cậu rồi. Thà cậu dành thời gian dạy Thời An cách phản kháng còn hơn là chạy đi giúp cậu ta đánh nhau.”

Đỗ Yến cãi: “Thời An là con gà quèn, chờ cậu ấy học cách đánh nhau xong không khác gì đợi mặt trời mọc ở đằng Tây.”

Chương Cảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu có thể động não chút được không? Ngoại trừ đánh nhau ra chẳng nhẽ hết sạch biện pháp rồi à?”


Đỗ Yến chớp mắt, trả lời: “Đúng, còn biện pháp khác mà.”

Dứt lời, cậu trực tiếp đứng lên nắm vai Chương Cảnh, cúi đầu lại gần, nở một nụ cười nịnh nọt: “Chương Tiểu Cảnh ơi hai ta là anh em tốt đúng không, giờ anh em tốt của cậu gây họa thì cậu phải giúp đỡ chứ. Hơn nữa, Thời An cũng là bạn thân của bọn mình đấy.”

Chương Cảnh tỏ vẻ ghét bỏ nhưng không đẩy Đỗ Yến ra: “Quan hệ giữa tớ và Thời An vô cùng bình thường, tại sao phải giúp?”

Đỗ Yến không hề nhụt chí, tiếp tục chơi xấu: “Thời An là em trai nhỏ của tớ mà hai đứa mình lại chung phe, chứng tỏ Thời An cũng là em trai nhỏ của cậu đó, giúp tí thì có sao đâu? Bằng không tớ chỉ đành cam tâm tình nguyện để ông nội phạt vì cậu ấy thôi.”

Chương Cảnh thật sự không muốn rước cục nợ Thời An đến trường mình, thế nhưng khi nghe Đỗ Yến nói vậy nhóc lập tức thay đổi chủ ý. 

Nhóc suy nghĩ chốc lát, cảm thấy bản thân không nên dễ dàng đồng ý, vì vậy mở miệng nói: “Nếu cậu đáp ứng một điều kiện của tớ thì tớ sẽ đi tìm ba, nhờ ba nghĩ cách chuyển Thời An đến trường chúng ta.”

Nội dung bộ phim vẫn đi theo quỹ đạo vốn có của nó, Thời An trở thành bạn cùng lớp với Đỗ Yến và Chương Cảnh, đồng thời Đỗ Yến cũng phải trả cái giá vô cùng thê thảm.

Bởi vì sang ngày thứ hai sau khi Thời An nhập học, Chương Cạnh đã đưa ra điều kiện của mình.

Điều kiện rất đơn giản, nhóc muốn ngày nào Đỗ Yến cũng phải tới lớp ngoại khóa với nhóc khi tan học.

Lúc đó Đỗ Yến đã kịch liệt phản đối, nói rằng mình không có hứng thú với mấy thứ như dương cầm, cờ vây,…

Chương Cảnh vô cùng rộng lượng, chấp nhận để cho Đỗ Yến đăng kí lớp mà cậu thích, thế nhưng nhất định phải đi đi về về với nhóc.

Vì vậy nhờ vào điều kiện đó, đại ca con hẻm chính thức rút khỏi vũ đài lịch sử.

Giờ tan học của Đỗ Yến chuyển từ ba giờ chiều thành sáu giờ, trước bữa cơm tối mới có thể về nhà, đừng hòng nghĩ đến chuyện chơi bời.

Ngoại trừ thứ bảy và chủ nhật, Đỗ Yến hoàn toàn chẳng có thời gian tự do. Không đúng, ngay cả hai ngày cuối tuần cậu cũng bị ông cụ non Chương Cảnh trông chừng gắt gao.

Tuổi thơ tùy ý xằng bậy của Đỗ Yến chấm dứt. Sau đó, nhóm ba người Đỗ Yến nhanh chóng bước vào cấp hai.

==========

Editor: Lớn rồi nên đổi chút, Thời An – y ; Đỗ Yến – cậu; Chương Cảnh – hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui