Chỉ là tại sao những tử tù này lại chết ở đây, hơn nữa còn nhiều đến thế? Đỗ Yến đi về phía trước một đoạn, phát hiện toàn bộ hang động đá vôi chứa đầy hàng chồng thi thể lớn nhỏ khác nhau.
Rốt cuộc chân tướng mọi chuyện về núi Vạn Thi tại thành phố Thuận Bình là gì? Xem ra việc toàn bộ dân trong thành phố bị tàn sát rồi quăng xác tại đây được đề cập trong sử sách cũng không quá tin cậy.
Cậu âm thầm vẫy tay về phía xa. Phạm Thị đang dẫn đường rất thông minh, hiểu rõ ý Đỗ Yến, chớp mắt đã đến cạnh cậu.
Đỗ Yến quay đầu nhìn, xác định nếu mình nói chuyện thì người khác cũng sẽ không nghe thấy thế là bèn nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với đống thi thể này không?”
Phạm Thị quan sát giây lát rồi lắc đầu đáp: “Thời gian tồn tại của núi Vạn Lĩnh lâu hơn thời thiếp sống nhiều lắm. Điều duy nhất thiếp nghe được chính là nơi đây dùng để chôn xương, có liên quan đến vị quản lý ma quỷ ở thành phố Thuận Bình.”
Lúc Phạm Thị nhắc đến “vị” kia, Đỗ Yến đã dựa theo tình hình sơ bộ để suy đoán, cậu thẳng thắn lên tiếng: “Vị mà cô nói là quỷ vương thành phố Thuận Bình à?”
Phạm Thị dùng tay áo che miệng, nhẹ giọng trả lời: “Thiếp là quỷ thần, không thể nói ra tên của vị kia. Hắn cai quản trăm quỷ, bây giờ thiếp được chủ thượng che chở nên tạm thời không bị hắn khống chế.”
Nói tới đây, Phạm Thị đột nhiên thả tay xuống, thần sắc ôn hòa trên mặt đã biến mất: “Một khi thiếp nhắc đến tên hắn, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện, thế nhưng hắn chính là kẻ thù của thiếp, thiếp không muốn trở thành thuộc hạ của hắn. Có điều bây giờ thiếp cũng không đủ sức để chống lại, đành phải tạm thời tránh né.”
Đỗ Yến nhìn thấy ánh mắt lúc Phạm Thị nói những lời này lộ ra thù hận thấu xương không tài nào che giấu, xem ra nàng không hề nói dối. Cuộc đời Phạm Thị từ người đến quỷ gần như chẳng bao giờ bước ra khỏi làng cổ, vậy tại sao nàng lại căm thù quỷ vương thành phố Thuận Bình đến thế.
Đỗ Yến không mải xoắn xuýt thêm nữa, bởi vì thông qua vẻ mặt và những lời không rõ ràng của Phạm Thị thì cậu đã biết mình sẽ không hỏi được thêm bất kì tin tức gì từ nàng.
Đợi đến lúc gặp được Tiếu Lang, cậu mới có thể biết được mọi chuyện, song Đỗ Yến vẫn nảy ra suy đoán.
Năm đó những người làm hại Phạm Thị gần như đã bị nàng giết sạch. Chỉ còn dư lại hai người chưa bị trả thù, một là tộc trưởng, hai là cậu con trai của Phạm Thị.
So với tộc trưởng mà nói, Đỗ Yến cảm thấy Phạm Thị càng hận Tôn Văn Hạo – con trai mình hơn. Cội nguồn của thảm án đó hoàn toàn bắt nguồn từ hắn mà ra.
Nhưng sau khi Tôn Văn Hạo tố cáo Phạm Thị bèn rời làng, cơ hồ chưa từng trở về. Phạm Thị báo thù xong cũng bị nhốt trong từ đường dưới lòng làng cổ, không thể đi bất cứ đâu.
Thời điểm rời khỏi làng cổ, Đỗ Yến từng tìm đọc tư liệu về Tôn Văn Hạo, cái tên vong ân phụ nghĩa này về sau được quan trên khen ngợi, làm huyện lệnh ở huyện lân cận.
Tôn Văn Hạo vì Phạm Thị mà xin lập đền thờ trinh tiết, giẫm đạp lên hài cốt của mẹ mình để thăng chức, cuối cùng vào kinh thành làm quan, con đường sự nghiệp thành công, cuộc đời viên mãn.
Lợi dụng cái chết của mẹ để leo cao nhưng Tôn Văn Hạo lại không phải chịu bất kỳ sự trừng phạt nào cả. Sau khi Phạm Thị xuất hiện nhất định sẽ biết hết mọi chuyện, hận thù càng không thể xóa nhòa.
Chỉ là chẳng rõ Tôn Văn Hạo và quỷ vương đã tồn tại không biết được bao nhiêu năm kia có liên quan gì đến nhau.
Đỗ Yến nhìn Phạm Thị, gật đầu: “Chúng ta tới gặp chủ nhân của cô thôi.”
Phạm Thị cúi người, sau đó bóng nàng bèn xuất hiện ở lối rẽ phía trước.
Đỗ Yến quay về chỗ bạn bè Tiếu Lang, mở miệng nói: “Bọn mình đi về đằng đó đi.”
Mới bước được mấy bước, Lương Phi rốt cuộc cũng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tiếu Lang, vừa này mày đến bên kia xem lâu như thế đã nhìn thấy gì chưa?”
Đỗ Yến hời hợt đáp: “Chúng mày có biết hồi xưa nơi này được gọi bằng cái tên nào không?”
Mọi người mù mờ trả lời: “Chẳng phải là núi Vạn Nhân sao?”
Đỗ Yến cười, có điều cậu đang đi đằng trước nên đám người phía sau không thể trông thấy nụ cười âm u ấy của cậu.
“Núi Vạn Nhân là sau khi dựng nước mới đổi, trước đó tên là Vạn Thi.” Đỗ Yến dừng lại một chút, “Về phần ban nãy tao nhìn thấy thứ gì thì chính là nguyên nhân tại sao nơi đây lại là núi Vạn Thi đấy. Những gì chúng ta chứng kiến chắc cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”
Đỗ Yến vừa dứt lời, không ai dám mở miệng nữa, cả nhóm cũng chẳng tiếp tục tò mò thêm. Bọn họ luôn cảm thấy nếu cứ mãi xoắn xuýt đến vấn đề này thì chỉ nhận được câu trả lời vô cùng đáng sợ.
Có một số việc không biết rõ ngọn ngành sẽ càng tốt hơn.
Mọi người im lặng đi dọc con đường về phía trước, sau khi rẽ sang khúc ngoặt khác chưa được bao lâu thì bỗng xuất hiện một cánh cửa lớn vô cùng quen thuộc.
Bọn họ dừng bước, giật mình thon thót nhìn chằm chằm cánh cửa đỏ thắm nọ.
Lương Phi trực tiếp biểu đạt cảm xúc kinh ngạc ra ngoài: “Chuyện gì thế? Tại sao cửa từ đường lại ở đây?”
Nói xong, cậu ta bèn ngừng lại một chút: “Mọi chuyện thật là kỳ quái. Lần đầu tiên tao nhìn thấy nó thế mà lại nghĩ rằng đây là việc đương nhiên, thậm chí còn rất quen mắt. Lẽ nào tao đã từng nằm mơ đến nơi này rồi?”
Đỗ Yến nhìn cậu ta, đáp: “Đương nhiên, tao nhặt được mày ở đó mà.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đỗ Yến nhấc tay đẩy cửa. Từ đường trong làng từng để lại bóng ma không hề nhỏ trong lòng bọn họ, động tác kia của cậu dọa cả đám sợ hết hồn.
Lương Phi đứng gần Đỗ Yến nhất nhanh chóng kéo tay cậu: “Tiếu Lang, mày bình tĩnh lại đi. Từ đường bỗng xuất hiện ở cái nơi quái lạ này không chừng sẽ có gì đó bên trong đấy.”
Đỗ Yến chưa kịp đáp, sau lưng Lương Phi đột nhiên phát lạnh, run lẩy bẩy như thể cậu ta vừa bị dã thú mạnh mẽ nhìn chằm chằm. Cậu ta vô thức thả lỏng tay ra, trong nháy mắt, loại cảm giác rợn tóc gáy nọ bèn biến mất.
Sự tình đã đến mức này, Đỗ Yến cảm thấy mình chẳng cần phải sắm vai Tiếu Lang nữa.
Cậu quay đầu, tầm mắt lãnh đạm quét một lượt trên người bọn họ: “Đừng gọi tôi là Tiếu Lang, Tiếu Lang mà các cậu muốn tìm đang ở bên trong kìa.”
Cả đám hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất chợt cửa từ đường không gió cũng tự động, lẳng lặng mở sang hai bên.
Bên trong rất trống trải, cấu tạo không khác từ đường trong làng là bao. Nếu như không có quan tài đá ngay chính giữa kia thì thoạt nhìn cũng chỉ là từ đường bình thường mà thôi.
Quan tài đá khiến bạn bè Tiếu Lang chùn chân, Đỗ Yến không chút do dự bước lên bậc tam cấp. Cậu thấy nắp quan tài vẫn đang đóng chặt, chứng tỏ Tiếu Lang vẫn chưa được luyện chế xong, vậy tại sao Phạm Thị lại cam tâm tình nguyện trở thành thuộc hạ của hắn?
Bấy giờ Đỗ Yến mới thấy người phía sau không hề đi theo mình, cậu ngoảnh đầu nhìn, phát hiện sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch, vô cùng sợ hãi chiếc quan tài đá kia.
Đỗ Yến đành phải bước qua ngưỡng cửa trước, chứng minh bên trong không có nguy hiểm gì. Không ngờ rằng cậu mới chỉ bước vào đó được vài giây, cửa lớn sau lưng đã đóng ầm lại, ngăn những người khác ở bên ngoài.
Đỗ Yến định chạy đi mở cửa, bỗng cảm thấy người nào đó đang ôm mình vào trong lồng ngực lạnh như băng.
Đầu đối phương đặt lên bả vai cậu, tay vòng qua eo Đỗ Yến, nhỏ giọng hỏi: “Em định chạy nữa hả? Tại sao em cứ muốn rời khỏi tôi thế? Có phải bọn chúng tính dẫn em đi không? Tôi nghe thấy cả rồi, bọn họ mời em tới nơi khác chơi, toàn cái đám xấu xa lúc nào cũng mơ tưởng đến em.”
“…” Đỗ Yến nghe giọng điệu điên điên khùng khùng kia, biết chắc con quỷ sau lưng mình vẫn là Tiếu Lang.
“Anh là người giở trò ở đường hầm?” Đỗ Yến nghiêm túc nói, “Buông ra.”
Cánh tay bên hông rời đi, lúc này Đỗ Yến mới có thể quay người. Ánh sáng trong từ đường có hơi tối, đập vào mắt Đỗ Yến là một gương mặt hết sức quen thuộc.
Đối phương không phải Thành Du cũng không phải Hạ Cẩn mà là chính bản thân Tiếu Lang. Với tình hình hiện tại, hẳn là trình tự luyện chế vẫn diễn ra ổn định, mặc dù con quỷ trước mắt chỉ là U Tinh hoàn toàn không có lý trí nhưng cũng đã bình thường hơn trước đây rất nhiều.
Tiếu Lang thấy Đỗ Yến nhìn mình bèn trưng ra vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Em lén lút bỏ chạy mà bây giờ còn dữ với tôi à?”
Đỗ Yến bị ngữ khí ai oán của hắn khiến cho rùng hết cả mình: “Ăn nói tử tế. Anh học cái kiểu này của ai vậy hả?”
Tiếu Lang rất thành thật, lập tức trả lời: “Người bán hàng rong dạy tôi đấy. Y bảo trước mặt người yêu thì phải tỏ ra yếu thế thì mới lay động được tâm địa sắt đá của đối phương.”
Tiếu Lang không hề có một chút khí thế của quỷ vương nào cả, thậm chí Đỗ Yến còn bắt đầu hoài nghi trận pháp luyện chế của mình có vấn đề.
Cậu vốn định tiến lên kiểm tra một phen nhưng rồi lại bị Tiếu Lang ôm chặt, dùng giọng điệu ăn vạ, nói: “Không, em không được đi.”
“Em chỉ kiểm tra quan tài đá thôi, không chạy. Tình huống bên ngoài vẫn chưa rõ ràng, anh mau để bạn anh vào đã rồi bàn tiếp.”
“Không được.” Tiếu Lang thẳng thừng từ chối, “Bọn họ muốn dẫn em rời khỏi đây đấy. Tôi sẽ không cho bọn họ tiến vào đâu.”
Đỗ Yến giải thích: “Em không đi, chỉ là lúc đó chợt phát hiện trên tàu có vấn đề nên mới đuổi theo để bảo đảm an toàn của họ.”
Tiếu Lang vẫn không tin: “Còn lâu, rõ ràng em đã trở thành tôi, tại sao không ở lại Thuận Bình mà còn muốn lên tàu làm gì? Bây giờ em là Tiếu Lang cơ mà, phải sống ở Thuận Bình mới đúng.”
Cái thứ logic khỉ gì thế này? Đỗ Yến rốt cục cũng phát hiện mình không thể nói lý với một con quỷ chỉ có tình cảm mà thiếu mất lý trí.
Cậu day day mi tâm, đành phải dỗ dành đối phương: “Bởi vì em là Tiếu Lang nên mới cần phải bảo đảm an toàn của bạn bè anh mà? Huống chi với tình huống bây giờ, thực lực của em cũng không đủ để đối đầu với quỷ thành Thuận Bình, phải nhờ anh bảo vệ anh, sao lại tự ý rời đi được?”
Trên mặt Tiếu Lang hiện lên nụ cười thỏa mãn. Sau đó hắn vung tay, cửa lớn từ đường bèn mở ra lần nữa.
Nhóm người đứng bên ngoài nhìn thấy hai bóng người đứng giữa từ đường, lúc bấy giờ bọn họ mới như tỉnh mộng, thầm nghĩ chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cái người có vóc dáng cao lớn kia rõ ràng mới là Tiếu Lang. Nếu thế thì thanh niên đi với bọn họ từ hôm qua là ai?
Lương Phi nghi hoặc, hỏi: “Tiếu Lang?”
Tầm mắt của cậu ta chuyển sang Đỗ Yến: “Cậu ấy là Tiếu Lang vậy cậu là ai? Tại sao phải giả vờ làm Tiếu Lang để đi cùng bọn tôi?”
Đỗ Yến còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Lang đã đặt tay lên vai cậu.
Sau đó, nhóm người đứng ngoài cửa bèn chứng kiến Tiếu Lang dùng một loại giọng điệu hiển nhiên đáp: “Em ấy là bạn đời hợp pháp của tao, đương nhiên có thể đại diện cho bản thân tao rồi.”
“…” Mọi người đồng loạt trợn mắt há mồm.
Đỗ Yến che mặt, chẳng đành lòng nhìn thẳng. Con quỷ này rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thế nhỉ, không đáng tin cậy đến mức này liệu có đánh thắng được quỷ vương Thuận Bình không?
Lần đầu tiên thiên sư ngự quỷ Đỗ Yến cảm thấy vô cùng lo lắng về tương lai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...