Đỗ Yến sắp không thể phân biệt nổi đây là giấc mơ của mình hay là ảo giác nữa.
Bây giờ cậu dường như đang bị “bóng đè”, đừng nói quay đầu hay đứng lên, ngay cả ngón tay cũng không tài nào cử động được.
Đỗ Yến nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại, sắp xếp vài khả năng có thể xảy ra rồi gọi Tiểu Bát.
“Tiểu Bát, tình huống hiện tại là thế nào vậy? Có phải bên phía chủ nhân giấc mộng xảy ra vấn đề, dẫn đến mộng cảnh bắt đầu lẫn lộn với nhau không?”
Tiểu Bát cũng bị tiến triển trước mắt làm cho hoang mang, nghe thấy Đỗ Yến nhắc nhở mới nhớ ra: “Chờ chút, tôi đi kiểm tra thử xem sao.”
Tiểu Bát tạm thời rời khỏi để thăm dò tình hình thế giới giấc mơ, chỉ còn sót lại Đỗ Yến ngồi trên ghế, nhìn vào gương đồng. Người đứng phía sau cậu có dáng người cao lớn khiến khuôn mặt không thể hiện lên tấm gương.
Đỗ Yến nhìn người nọ dịu dàng giúp cậu tháo từng món trang sức phiền phức xuống, từ hình bóng phản chiếu trên gương có thể thấy được trang phục đối phương.
Kiểu quần áo không đến từ niên đại của Thành Du, cũng không phải thứ mà hồi Thành Du còn là con tin thường xuyên mặc, càng chẳng phải long bào màu đỏ đen vào thời điểm xưng đế.
Nói đúng ra, người đứng đằng sau cậu đây đang mặc một bộ hỉ phục dành cho tân lang mà đại đa số các bộ phim hay dùng. Từ kiểu dáng thì có thể thấy nó là một cặp với bộ đồ trên người Đỗ Yến.
Đúng lúc đó Tiểu Bát lên tiếng: “Tình hình hiện tại vẫn rất bình thường, hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt đều được nhận định là hợp logic, mộng cảnh không có bất kỳ dấu hiệu liên kết hoặc sụp đổ nào cả.”
Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Bát, Đỗ Yến khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi phiền não.
Cảm xúc biến hóa trong chớp mắt ấy của cậu đã bị người sau lưng nhạy bén phát hiện: “Xin lỗi, có phải ta làm đau ngươi rồi không?”
Đỗ Yến trầm mặc chốc lát, nói: “Thành Du, là ngươi à?”
Người kia đáp, ngữ khí khá là không vui, hắn hỏi: “Thành Du là ai? Lúc này ngươi lại gọi tên người khác như thế khiến ta rất khó chịu.”
Đỗ Yến nghĩ nghĩ, bèn thử nói: “Vậy, Tiếu Lang?”
Người phía sau im lặng trong chốc lát mới trả lời: “Cái tên Tiếu Lang này quen quá, y là ai?”
Đỗ Yến tiếp tục hỏi: “Thế ngươi là ai?”
Người phía sau hơi khom lưng xuống, ôm chặt eo Đỗ Yến, kề sát tai cậu như chuẩn bị trả lời.
Đỗ Yến nhìn chăm chú về phía gương đồng, muốn thấy khuôn mặt người nọ, nói đúng hơn là con quỷ, lại phát hiện trên gương chỉ hiện lên một cái bóng mơ hồ, hiện tại đã hoàn toàn mờ mịt.
“Ta không biết ta là ai, nhưng ta biết rằng, ngươi là của ta…”
Đối phương vừa dứt câu, gian phòng vốn có chút ánh sáng nay đã chìm trong bóng tối.
Đỗ Yến bị bế lên, ngoại trừ cảm nhận được cánh tay đang mạnh mẽ ôm lấy cậu và lồng ngực kia thì cậu không thấy được bất kỳ cái gì, bao gồm cả tiếng hít thở.
Đỗ Yến không mở miệng, bên tai cậu quẩn quanh tiếng thở nhẹ nhàng của bản thân, vô cùng yên ắng.
Cậu được đặt xuống giường, các giác quan trở nên nhạy bén hơn. Tuy hạn chế về mặt ánh sáng, không nhìn rõ hành động của người nọ, song cậu vẫn có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của đối phương.
Áo khoác ngoài của Đỗ Yến bị cởi ra, từng tầng hỉ phục phức tạp rơi xuống mặt đất, cuối cùng chỉ còn dư lại trung y mỏng manh.
Người nọ rời đi, chốc lát sau đã đè lên người cậu. Đỗ Yến nhíu mày, nhấc tay chống cự theo quán tính, bấy giờ mới đột nhiên phát hiện mình có thể tự cử động.
Bàn tay của Đỗ Yến chạm vào da thịt bóng loáng, hóa ra vừa nãy hắn rời đi là để cởi quần áo. Tình huống trước mắt quả thật là có chút ám muội, da thịt cận kề, khoảng cách gần đến mức phạm quy nhưng mạch não thuần khiết của cậu lại đang để ý đến chuyện khác.
Làn da mà cậu chạm vào không có nhiệt độ, trơn bóng, lạnh lẽo như ngọc. Song so sánh như vậy cũng chưa thỏa đáng, bởi vì ngọc còn có trọng lượng mà người này lại hơi lay động, mặc dù có thể cảm nhận sức nặng nhưng lại giống như không có thực thể.
Quả nhiên là ác quỷ quấn thân mà không phải nằm mơ.
Trong lúc Đỗ Yến đang mải mê suy nghĩ, bất chợt có nụ hôn dịu dàng rơi trên tai cậu, dọc theo gáy hôn đến xương quai xanh. Mặc dù dưới tính huống thế này nhưng xung quanh vẫn chỉ vang lên tiếng hít thở của một mình Đỗ Yến.
Con quỷ lên tiếng: “Ngươi biết không, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy xương quai xanh của ngươi rất đẹp, cực kỳ đẹp. Nếu như có thể lưu lại dấu vết của ta thì còn đẹp hơn nữa.”
Ssh ——
Xương quai xanh của Đỗ Yến đau nhói, lập tức có một đầu lưỡi lạnh lẽo khẽ liếm lên đó.
Cậu mở miệng, cố gắng ngăn cản hành động càng ngày càng quá đáng ấy: “Tiếu Lang, rốt cuộc là cậu muốn gì hả?”
Con quỷ dừng lại, âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Thành Du là ai? Tiếu Lang là kẻ nào? Tại sao ngươi cứ gọi tên bọn chúng thế? Ngươi là của ta, không cho phép nhìn người khác cũng không cho phép người khác nhìn ngươi…”
Đỗ Yến đã đoán được chút manh mối, con quỷ này đúng là Tiếu Lang, chỉ là thời gian thành hình không lâu, vẫn còn đang bị bản năng chi phối, không có lý trí và ký ức.
“Cậu…” Đỗ Yến vốn định tiếp tục trò chuyện vài câu với hắn để biết thêm về tình trạng hiện tại của Tiếu Lang.
Không ngờ cậu vừa mới há mồm, còn chưa kịp nói gì thì đã có bờ môi lạnh lẽo tiến tới. Đỗ Yến hé miệng vừa vặn thuận tiện cho đầu lưỡi lạnh lẽo như tảng băng của Tiếu Lang xâm nhập, không chút lưu tình quấn lấy lưỡi cậu.
Cái cảm giác này rất kỳ quái. Đỗ Yến biết mình đã động lòng, lúc hôn đối phương đương nhiên sẽ có chút ý loạn tình mê. Nhưng trên người con quỷ kia thật sự quá lạnh, từ đầu đến chân, thậm chí ngay cả lưỡi cũng chẳng có độ ấm, cũng khiến đầu óc cậu tỉnh táo lại, không hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn ấy.
Lý trí và tình cảm giằng co trong đầu Đỗ Yến, vô cùng hỗn loạn. Cậu có thể xác định con quỷ này chính là Tiếu Lang nhưng việc Tiếu Lang xuất hiện ở đây thì cực kỳ không hợp logic.
Vừa nãy lúc đứng tại bàn trang điểm, giọng điệu của con quỷ này rất khác với một sinh viên đại học như Tiếu Lang mà càng giống Thành Du trong giấc mộng trước hơn.
Cho nên Đỗ Yến mới kêu tên Thành Du đầu tiên, dưới tình hình hỗn loạn, Đỗ Yến không có bất kỳ ý thức phản kháng nào cả, thậm chí còn phối hợp.
Có lẽ nhờ vậy mà con quỷ lại càng càn rỡ hơn. Mãi đến tận khi bàn tay lạnh băng luồn vào quần khiến Đỗ Yến bị đông cứng đến run rẩy thì cậu mới đột nhiên hoàn hồn.
Đỗ Yến tóm lấy cổ tay lạnh lẽo của đối phương.
“Được rồi, rốt cuộc là cậu định làm gì?” Đỗ Yến mất bình tĩnh nói, âm thanh hàm chứa tiếng thở dốc, nghe rất quyến rũ.
Hắn thấp giọng cười, vẫn là âm thanh quen thuộc của Thành Du: “Phu nhân à, bây giờ là đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên ta phải làm những chuyện nên làm rồi.”
Đỗ Yến đẩy người nọ lên, nói: “Ngay cả mình là ai còn không rõ mà muốn động phòng hoa chúc với tôi ư?”
Động tác của cậu rất nhanh, thừa dịp con quỷ chưa đứng dậy mà đè lên vai đối phương, ngay sau đó ngồi lên hông hắn, không để hắn kịp chống cự.
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, có lẽ đôi mắt Đỗ Yến đã thích ứng được với quang cảnh xung quanh. Hiện tại khoảng cách giữa bọn họ còn rất gần, cuối cùng Đỗ Yến cũng miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ dưới thân, tuy không rõ lắm nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đối phương là ai.
Mặc dù nền tảng của mỗi mộng cảnh là những bộ phim của Thiệu Lăng Hằng, vẻ ngoài của các nhân vật chính đều là khuôn mặt hắn. Nhưng bởi vì không cùng một bộ phim nên vẫn có vài nét bất đồng do tạo hình, tuổi tác hoặc kỹ năng diễn xuất của Thiệu Lăng Hằng vào thời điểm đó. Bởi vậy rất dễ phát hiện những nét khác biệt giữa từng người bọn họ.
Ít nhất là Đỗ Yến liếc mắt một đã có thể nhận ra con quỷ này đang mang khuôn mặt của Thành Du chứ không phải cậu sinh viên Tiếu Lang.
Đỗ Yến cúi thấp người xuống, nhẹ giọng nói: “Muốn động phòng sao? Nghĩ cho rõ mình là ai đi rồi nói sau, đừng tự cắm sừng cho bản thân.”
Đỗ Yến vừa dứt lời, con quỷ bèn ngừng giãy giụa, bắt đầu tự lẩm bẩm: “Đúng rồi, ta là ai? Là ai nhỉ?”
Hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy hồi lâu, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
Ngay khi Đỗ Yến cho là hắn sẽ bỏ qua ý nghĩ động phòng thì hắn lại đột nhiên vươn mình, đè cậu dưới thân.
Ngữ khí của hắn bỗng thay đổi thành một người khác: “Cháu là ai không quan trọng, quan trọng là… cậu không thể rời khỏi cháu.”
Mắt Đỗ Yến tối sầm lại, lúc nhìn rõ không khỏi âm thầm giật mình, kêu lên: “Hạ Cẩn?”
“Hạ Cẩn.” Hắn thấp giọng cười, “Hạ Cẩn là ai? Tại sao cậu cứ nghĩ đến người khác, cứ muốn rời khỏi cháu thế. Cháu rõ ràng, rõ ràng đã làm theo ý của cậu, tiếp quản tất cả rồi mà.”
Đỗ Yến chỉ cảm thấy ngữ điệu của đối phương rất kỳ quái, đang định dùng sức đẩy ra thì lại bị tóm chặt lấy cổ tay đè lên đỉnh đầu.
“Cậu thả tôi ra.” Đỗ Yến lạnh giọng nói.
Nhưng Đỗ Yến vừa dứt lời, một tiếng ‘cạch’ vang lên như thể có thứ gì đó khóa lại. Con quỷ đang đè lên người cậu đứng dậy: “Cháu vẫn luôn muốn làm như vậy rồi, cậu đeo dây xích vào trông đẹp cực kỳ luôn.”
Đỗ Yến đã được tự do, cậu chống người lên, rũ mắt nhìn xuống tay mình. Bên trên là một chiếc còng tay tinh xảo màu vàng, nếu như không có dây xích kia thì quá tốt.
Đầu còn lại của dây xích cố định vào giường bạt bộ, hạn chế phạm vi hoạt động của Đỗ Yến.
“…”
Đỗ Yến không cảm thấy tức giận cho lắm, con quỷ này vốn là bệnh tâm thần thời kì cuối, không có bất kỳ lý trí gì, hành xử tuân theo bản năng.
Chẳng qua Đỗ Yến chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hóa ra ở giấc mơ thứ nhất, Hạ Cẩn thoạt nhìn bình thường như thế nhưng nội tâm lại méo mó đến mức này. Xem ra cậu thật sự không có thiên phú dạy dỗ trẻ con, vốn chỉ là một cậu thanh niên hơi cặn bã chút thôi, kết quả lại bị cậu nuôi thành bệnh nhân tâm thần giai đoạn cuối.
“Có thể tháo dây xích này ra không?” Đỗ Yến hỏi.
Con quỷ ngồi đối diện lắc đầu: “Tại sao lại muốn tháo ra, nhìn nó xấu lắm sao? Nếu cậu không thích thì cứ nói để cháu đổi sang kiểu khác.”
Cứ mãi dây dưa như vậy cũng không phải biện pháp hay, Đỗ Yến biết mình không thể khuyên nổi con quỷ trước mắt, cậu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy cậu có thể hôn tôi một cái không?”
Đỗ Yến nói xong, âm thầm cắn nát đầu lưỡi, khi đối phương tiến tới bèn trực tiếp đút máu đầu lưỡi vào miệng hắn.
Cảnh tượng xung quanh chậm rãi trở nên vặn vẹo, dây xích trên cổ tay Đỗ Yến cũng dần dần biến mất.
Trước khi hoàn toàn tan biến, con quỷ đang ôm Đỗ Yến kia không hề phẫn nộ mà chỉ nói một câu: “Em là của tôi. Tôi sẽ không từ bỏ đâu, tuyệt đối không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...