Đợi đến khi nhân viên công tác tối sầm mặt rời đi, nhóm Tiếu Lang mới dần thoát khỏi trạng thái căng thẳng để bình tĩnh lại.
Từ Viễn cau mày nhìn về phía Lương Phi, trách cứ cậu ta: “Mày chạy linh ta linh tinh làm đéo gì? Có biết mọi chuyện trở nên rắc rối thế nào không hả?”
Lương Phi cũng biết là mình không đúng, cả người ủ rũ, gật đầu đáp: “Xin lỗi, tao sai rồi.”
Tiếu Lang vẫn theo dõi biểu hiện kỳ lạ của Lương Phi, tuy bây giờ cậu ta trông rất bình thường nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó khang khác.
Tiếu Lang suy nghĩ một chút bèn mở miệng hỏi: “Điện thoại di động của mày đâu?”
Dường như lúc này Lương Phi mới ý thức được điện thoại di động của mình đã bị quăng đi: “À, vừa nãy tao lén chạy ra ngoài, đến chỗ cây đa thì mày gọi điện tới, tao nhất thời chột dạ nên mới ném điện thoại vào trong giếng.”
Từ Viễn nhìn thấy bạn tốt bình an vô sự, giờ khắc này đã hoàn toàn tỉnh táo: “Mày có tật giật mình giỏi gớm nhỉ, ngay cả di động bảo bối cũng có thể nhét vào giếng.”
Lương Phi cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng.
Đỗ Yến đột nhiên đi về phía trước, vỗ lên vai Lương Phi: “Không sao, bọn tôi đi tìm với cậu.”
Lương Phi còn chưa kịp mở miệng, Tiếu Lang đã kinh ngạc nhìn qua. Biểu hiện của Đỗ Yến thật sự quá kỳ quái, tại sao cậu tự dưng lại trở thành con người hòa nhã dễ gần đến thế được.
Tiếu Lang cảm thấy đầu óc của Đỗ Yến càng có vấn đề hơn cả Lương Phi. Hắn muốn mở miệng hỏi gì đó, chợt nhận ra dường như bản thân chẳng có lập trường gì để can thiệp vào hành động của Đỗ Yến.
Đỗ Yến không phát hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tiếu Lang, giữa ngón tay cậu đang kẹp một lá bùa cháy khét. Ngày hôm nay lúc ở trên xe buýt, thật ra Đỗ Yến là người đầu tiên tỉnh dậy, cậu đã âm thầm nhét bùa vào trong đồ dùng tùy thân của từng người.
Lá bùa của Lương Phi đã cháy, bùa giấy hình người viết ngày sinh tháng đẻ của Lương Phi biến thành màu đen, chứng tỏ đã có quỷ bám lên người cậu ta.
Đỗ Yến cảm thấy hơi nhức đầu, cậu thật sự không am hiểu thuật đuổi quỷ, có thể dùng bùa để bảo vệ tính mạng của những người này đã là cực hạn, vừa định nhằm tới ma nữ ở khách sạn thì đã bị Tiếu Lang tiễn đi đầu thai mất rồi.
Trước tình huống này, cậu đành phải đi một bước tiến một bước, quan sát xem con quỷ kia định làm gì thông qua Lương Phi. Mục đích chính của ác quỷ vẫn là Tiếu Lang, Đỗ Yến chỉ cần đi cùng Tiếu Lang, trên người hắn có bùa hộ mệnh, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại hết cách rồi, đi tìm điện thoại di động của Lương Phi trước đã.
Bọn họ bèn tới chỗ cây đa.
Lúc nhìn thấy tảng đá chặn trên miệng giếng, tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, chưa bàn đến chuyện tảng đá kia thoạt nhìn có phần quái lạ thì to như thế cũng rất khó di chuyển.
Từ Viễn tiến lên thử một chút, tảng đá vẫn chẳng chịu nhúc nhích.
Chu Điềm mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi tìm anh nhân viên công tác kia giúp?”
Ngụy Tử Triết cau mày trả lời: “Anh ta sẽ không đồng ý đâu, đúng là tự mình tạo nghiệt mà.”
Điền Lạc đề nghị: “Vậy chúng ta đến cổng làng bỏ ít tiền thuê người dân đến hỗ trợ thì sao?”
Tiếu Lang đáp: “Cũng được, nhưng mà không biết tảng đá kia có phải là nơi kiêng kỵ của dân làng không thôi…”
Khi bọn họ đang bàn bạc đối sách, Lương Phi đột nhiên xông lên, cầm trên tay chiếc bật lửa không biết đã lấy từ chỗ Từ Viễn lúc nào.
Chỉ thấy Lương Phi không nói hai lời đã đốt dây thừng trên tảng đá. Theo lẽ thường, dây thừng không được coi là vật dễ cháy nhưng mới được hơ qua lửa đã bắt đầu bị thiêu rụi.
Bảng gỗ vẫn còn nguyên vẹn, song không còn dây thừng chống đỡ nên rơi xuống mặt đất.
Mọi người há hốc mồm nhìn, Lương Phi chỉ dùng một tay đã đẩy được tảng đá vốn rất nặng nề kia lăn xuống đất, vỡ thành mấy miếng.
“Lương Phi, mày làm gì đấy!” Tiếu Lang là người đầu tiên hoàn hồn, hắn tiến lên định kéo cậu ta lại.
Lương Phi nhanh chóng bò lên, ngồi trên miệng giếng cúi đầu nhìn xuống.
Tiếu Lang chợt khựng lại: “Mày đừng kích động, leo xuống rồi hãy nói. Chỉ là một cái điện thoại di động thôi mà, cùng lắm bọn tao kiếm tiền mua cho mày cái khác là được.”
Không ngờ Lương Phi lại ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười âm u rồi quyết đoán nhảy xuống.
“Lương Phi!”
Tiếu Lang và Từ Viễn đồng thời xông lên muốn tóm lấy cậu ta nhưng đáng tiếc đã quá muộn, cả người Lương Phi đã biến mất trong cái giếng.
Mọi người lo lắng đi tới nhìn, lại phát hiện đáy giếng trống rỗng, ngoại trừ một ít cỏ dại thì căn bản không hề có bóng dáng Lương Phi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được sởn cả tóc gáy.
Ngụy Tử Triết hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Từ Viễn đáp: “Chúng ta xuống đó đi, không thể bỏ nó ở đây mà chẳng quan tâm được.”
Chu Điềm bị dọa sợ, giọng nói run lẩy bẩy: “Em nghĩ chúng ta vẫn nên ra ngoài tìm nhân viên công tác thì hơn.”
Từ Viễn càng thêm lo lắng cho Lương Phi đang ở dưới giếng: “Không kịp đâu, chờ nhân viên công tác chạy tới thì chẳng biết Lương Phi còn gặp phải cái khỉ gì nữa, anh nhất định phải đi tìm nó.”
Cậu ta nhấc chân muốn nhảy xuống, đúng lúc này Đỗ Yến lên tiếng: “Các cậu không phát hiện đá trên thành giếng được tạc thành bậc thang à?”
Mọi người sững sờ, ló đầu xem. Ánh sáng nơi đáy giếng lờ mờ, được Đỗ Yến nhắc nhở, bọn họ mới nhìn thấy vết tích đào bới bên vách giếng.
Xem ra thường xuyên có người đi xuống dưới nên mới phải tốn công tốn sức tạc ra bậc thang này.
Từ Viễn thấy vậy lại càng quyết tâm hơn. Cậu ta vừa mới nhấc chân đã bị Đỗ Yến nắm chặt cánh tay.
Bây giờ Từ Viễn đang không kiềm chế được tâm trạng, đến thời khắc quan trọng mà Đỗ Yến lại ngăn cản nên vô thức lớn tiếng: “Làm sao? Các cậu không dám xuống thì để mình tôi đi tìm Lương Phi là được mà?”
Tiếu Lang cũng bước tới kéo tay Từ Viễn, nói: “Mày bình tĩnh chút, hiện tại việc đã đến nước này, cứ tùy tiện xuống cũng chưa chắc đã thấy Lương Phi, mày vào đó nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”
Đỗ Yến buông ra, mở miệng đáp: “Không phải tôi không cho cậu đi, ý của tôi là để tôi xuống đó tìm Lương Phi thì sẽ hợp lý hơn.”
Tiếu Lang nghiêm túc nhìn Đỗ Yến: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cậu, Lương Phi là bạn cùng phòng của tôi, tôi dẫn nó đến đây chơi, đương nhiên phải có trách nhiệm đi tìm nó.”
Đỗ Yến thấy thế liền biết nếu không nói rõ thân phận của mình thì kế hoạch tiếp theo sẽ không thể tiến hành thuận lợi.
Cậu thẳng thắn trả lời: “Tôi đề nghị bản thân xuống tìm Lương Phi là có nguyên nhân cả. Chẳng nhẽ các cậu không cảm thấy mọi chuyện đều rất bất thường sao? Từ Lương Phi đột ngột biến mất, đến lúc cậu ta ném điện thoại di động xuống giếng, lại tới cả khi cậu ta đột nhiên xuất hiện tại từ đường, cùng với vấn đề đang bày ra trước mặt đây, chẳng chuyện nào có thể giải thích bằng logic bình thường.”
Đỗ Yến hướng về phía Chu Điềm, nói: “Bao gồm cả đôi giày thêu kia nữa, anh cũng nhìn thấy.”
Chu Điềm cả kinh, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Ý của anh là, trong làng này có ma quỷ lộng hành ạ?”
Đỗ Yến gật đầu đáp: “Em muốn hiểu như vậy cũng được.”
Cậu nhặt tấm bảng gỗ lên, quơ quơ trước mặt bọn họ, giải thích: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, thứ được vẽ trên bảng gỗ này là bùa chú, có điều hẵng còn vài thứ tôi vẫn chưa kể hết cho các cậu nghe. Nội dung của bùa chú này là trấn áp ác quỷ, làm cho nó vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Mọi người liếc nhìn nhau, tuy trong lòng vẫn hơi hoài nghi nhưng lại hỏi: “Ý cậu là Lương Phi đang bị ma quỷ nhập?”
Đỗ Yến gật đầu: “Đúng thế, cho nên hiện tại chỉ mình tôi mới có khả năng giải quyết mọi chuyện, ai trong số các cậu đi xuống cũng chẳng được cái tích sự gì hết.”
Đỗ Yến ăn nói cay nghiệt, thế nhưng bọn họ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Tiếu Lang chăm chú nhìn Đỗ Yến: “Rốt cuộc thì cậu là ai?”
Dường như giống trong giấc mộng, Đỗ Yến lôi những món đồ trong balo ra để giải thích rõ về thân phận của mình. Cậu còn lấy ra bùa hộ mệnh có viết ngày sinh tháng đẻ của Lương Phi, nói đến tình huống trước mắt.
Sau khi dứt lời, mặc dù trên mặt mọi người đều có chút lo sợ bất an nhưng căn bản cũng đã bị Đỗ Yến thuyết phục.
Đỗ Yến thấy mọi người không dị nghị gì nữa bèn quyết định muốn đi xuống giếng.
Tiếu Lang tóm lấy cánh tay cậu: “Cậu có là thiên sư thì cũng không thể một mình xuống đó được, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Đỗ Yến nhìn hắn, hỏi: “Tôi đã nói rõ tất cả mọi chuyện với cậu rồi, phía dưới chắc hẳn sẽ có ma quỷ, chẳng nhẽ cậu không sợ sao?”
Tiếu Lang trả lời: “Con người thường sợ những thứ mà mình không biết, tôi cũng vậy. Nhưng mà an toàn của cậu lại quan trọng hơn cả, cho nên tôi vẫn có thể kiềm chế cảm giác sợ hãi để xuống đó.”
Đỗ Yến vốn đang muốn Tiếu Lang đi cùng mình thì đối phương đã chủ động đề nghị, cậu không cần kiếm cớ gì nữa.
Đỗ Yến gật đầu: “Được, hai chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Vì vậy Đỗ Yến liền đưa bùa hộ mệnh cho những người ở lại, tiếp đó bảo bọn họ ra ngoài cổng làng, đợi cậu và Tiếu Lang tìm được Lương Phi sẽ liên lạc bằng điện thoại sau.
Từ Viễn hơi ngập ngừng, muốn đứng ở đây chờ.
Đỗ Yến lãnh đạm nở nụ cười, nói: “Tôi phải xuống dưới tìm Lương Phi nên không thừa sức bảo vệ các cậu đâu. Phải biết rằng ác quỷ trong làng cũng không chỉ có mình thứ dưới giếng, chỉ dựa vào bùa hộ mệnh thì chưa chắc đã có thể bình yên vô sự.”
Chu Điềm bị cậu dọa đến mức mặt mũi trắng bệch: “Bọn, bọn em ra ngoài cổng làng đây, giữ liên lạc bằng điện thoại là được.”
Nhìn thấy bọn họ đã rời đi, Đỗ Yến mới cùng Tiếu Lang men dọc theo cầu thang để xuống dưới đáy giếng.
Tuy Lương Phi bị lệ quỷ nhập, nhưng dù sao vẫn là người sống sờ sờ, không thể biến mất mà chẳng thấy tăm hơi đâu, chắc hẳn cái giếng này có vấn đề.
Đỗ Yến và Tiếu Lang bật flash trên điện thoại làm nguồn sáng, tìm tòi một lúc trên vách giếng mới phát hiện cánh cửa ngầm.
Cửa ngầm được mở ra để lộ đoạn đường dài sâu hun hút. Cứu người quan trọng hơn, hai người họ cũng không do dự thêm, trực tiếp tiến vào cánh cửa tối tăm.
Lối đi rất hẹp, chỉ có thể vừa cho hai người sóng vai mà đi, bầu không khí âm u như thể đây là đường vào hầm mộ.
Đỗ Yến đi mấy bước liền ngừng lại, cậu dùng di động chiếu lên vách đá.
Trên đó được khắc hoa văn dày đặc, Tiếu Lang cũng quay đầu, càng nhìn càng thấy quen quen.
“Hình như đây là hoa văn khắc trên tảng đá thì phải?”
Đỗ Yến gật đầu: “Đúng thế, tất cả đều bùa chú trấn áp ác quỷ, xem ra mật đạo dưới đáy giếng này là do cao nhân mách nước xây dựng, chuyên dùng để ngăn chặn lệ khí, cũng không biết là ác quỷ nào mới cần dùng trận pháp lớn đến vậy nữa.”
Tiếu Lang đột nhiên phúc chí tâm linh(*), hỏi: “Có phải liên quan đến đền thờ ở cổng làng không?”
(*Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
Đỗ Yến đáp: “Cậu có thiên phú đấy chứ, bị nhốt dưới này chắc là chủ nhân của đôi giày thêu kia.”
Tiếu Lang thấy thế, cho dù đã được Đỗ Yến khích lệ nhưng cũng chẳng tài nào vui vẻ nổi:”Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy đền thờ kia hơi kỳ lạ.”
Hai người tiếp tục đi, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, bỗng trước mắt đột nhiên thoáng đãng hơn rất nhiều, lối đi cũng trở nên rộng rãi, một cảnh cửa chợt xuất hiện cách bọn họ mấy mét.
Tiếu Lang ngừng bước: “Cái cửa này là sao vậy…”
Đỗ Yến nương theo ánh sáng từ điện thoại di động để nhìn cánh cửa kia, đột nhiên cười nói: “Cậu không cảm thấy kiểu dáng và màu sắc của nó nhìn rất quen à?”
Tiếu Lang được Đỗ Yến nhắc nhở, vừa nhìn đã cảm thấy toát cả mồ hôi: “Đây là cửa từ đường ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...